Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí
Chương 97: Được cứu
Tát Hoàn tức giận đến cả người phát run, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Tát Nhãn cả người ướt đẫm nước, lo lắng bất an nhìn đại phu.
“Đại phu, thế nào? Bé có sao không?” Tát Hoàn lòng nóng như lửa đốt, ngay cả thanh âm đều bởi vì lo lắng cùng sợ hãi mà rung rung.
Đại phu thu hồi tay bắt mạch, không nói tiếng nào đứng dậy rời giường, thế này mới tất cung tất kính, nói với bọn họ: “Bẩm hai vị Vương gia, cũng may cứu hộ đúng lúc, Tiểu Vương gia không có trở ngại, bất quá cần điều dưỡng nhiều hơn.”
Hai nam nhân đang lo lắng nghe vậy, thế này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, nếu bé có gì không hay xảy ra, không chỉ có bọn họ không thể tha thứ cho bản thân, chỉ sợ ngay cả Lăng Nhược Nhược cũng sẽ không buông tha bọn họ.
“Cám ơn đại phu.” Tát Nhãn vui vẻ nói, ngay cả nước hồ nhỏ giọt trên người mình cũng không để ý, toàn tâm toàn ý mong bé không có việc gì.
“Làm phiền đại phu.” Tát Hoàn cũng cảm kích nói, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài nói: “Người tới a, thưởng bạc cho đại phu, thuận tiện đi hốt thuốc về.”
Tổng quản đứng ngoài cửa nghe vậy liền vội vàng tiến vào, cung kính đưa đại phu rời đi. Những người còn lại khi nghe nói bé không có việc gì, đều thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi, sợ nếu bé phát sinh cái gì ngoài ý muốn, toàn bộ bọn họ đều phải chôn cùng a.
Ở trong phòng, hai huynh đệ Tát Hoàn, Tát Nhãn không ai nói gì, sau khi tiễn bước đại phu, đồng thời bổ nhào trước giường bé, cẩn thận nhìn bé.
Qua một hồi lâu, Tát Hoàn mới lạnh lùng hỏi: “Việc này rốt cuộc là thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta nghe một chút.”
Tát Nhãn đứng lên, trong mắt như muốn phóng lửa, nếu hôm nay hắn không có hưng trí bừng bừng muốn đến thăm bé, có lẽ hắn sẽ không thấy được cảnh đó, thậm chí không kịp thời cứu bé, có lẽ con hắn cứ như vậy mà chết.
“Hôm nay ta định tới thăm cục cưng, kết quả nghe nói cục cưng đang đi chơi với Duệ Nhi, vì thế ta liền trực tiếp đi tìm bọn họ, không nghĩ tới, khi đến cạnh hồ, ta không những không nhìn thấy Duệ Nhi, lại thấy một nhà hoàn mặc tố y vội vàng chạy khỏi hồ nước, mà trong hồ tựa hồ có người. Vì thế ta không chút nghĩ ngợi nhảy vào, lại không nghĩ rằng là bé rơi xuống nước.” Tát Nhãn vừa nhắc lại một màn khiến hắn kinh hãi, liền tức giận đến cả người phát run.
Tát Hoàn nghe xong khiếp sợ vô cùng, như vật chứng tỏ là có người cố ý mưu sát bé. “Ngươi có nhìn rõ bộ dáng của nha hoàn kia không?” Hắn vội vàng truy vấn, nội tâm cực kì phẫn nộ.
“Không có, lúc ấy ta tuy nghi hoặc, nhưng thấy có người rơi xuống nước, lúc đó hoảng loạn chỉ lo cứu người, đâu có thấy rõ bộ dáng ả ta.” Tát Nhãn ảo não nói, nếu hắn đến sớm một bước thì tốt rồi.
Tát Hoàn rất tức giận, nhưng hắn lại nghĩ tới một chuyện: “Duệ Nhi đâu? Hắn đi đâu?” Lúc này hắn mới nhớ tới bé mấy ngày nay luôn đi chơi với Tát Duệ.
“Ta không có thấy hắn, mà kỳ quái ở chỗ, xung quanh bờ hồ không có lấy một nha hoàn hay thị vệ nào cả.” Cả trái tim Tát Nhãn đều đặt vào con trai nhà mình, đâu để ý nhiều người như vậy.
“Người tới a, lập tức đi tìm Tiểu Vương gia.” Tát Hoàn có chút bất an, hắn sợ nếu bé bị hạ độc thủ, không chừng cả Tát Duệ cũng cùng bị hại. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng phái người đi tìm.
Đúng lúc này, kiệu của Hoa mụ mụ đi tới ngoài cửa phủ, đang chuẩn bị tiến vào vương phủ thì nghe thị vệ dẫn nàng vào báo cho tin bé rơi xuống, lòng kinh hách vạn phần.
Còn Tiểu Vương gia Tát Duệ vừa được người phái đi tìm, khi biết bé rơi xuống nước cũng lập tức hoang mang rối loạn chạy tới biệt viện của Tát Hoàn.
“Phụ vương, phụ vương, đệ đệ, đệ đệ…”
Tát Nhãn cả người ướt đẫm nước, lo lắng bất an nhìn đại phu.
“Đại phu, thế nào? Bé có sao không?” Tát Hoàn lòng nóng như lửa đốt, ngay cả thanh âm đều bởi vì lo lắng cùng sợ hãi mà rung rung.
Đại phu thu hồi tay bắt mạch, không nói tiếng nào đứng dậy rời giường, thế này mới tất cung tất kính, nói với bọn họ: “Bẩm hai vị Vương gia, cũng may cứu hộ đúng lúc, Tiểu Vương gia không có trở ngại, bất quá cần điều dưỡng nhiều hơn.”
Hai nam nhân đang lo lắng nghe vậy, thế này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, nếu bé có gì không hay xảy ra, không chỉ có bọn họ không thể tha thứ cho bản thân, chỉ sợ ngay cả Lăng Nhược Nhược cũng sẽ không buông tha bọn họ.
“Cám ơn đại phu.” Tát Nhãn vui vẻ nói, ngay cả nước hồ nhỏ giọt trên người mình cũng không để ý, toàn tâm toàn ý mong bé không có việc gì.
“Làm phiền đại phu.” Tát Hoàn cũng cảm kích nói, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài nói: “Người tới a, thưởng bạc cho đại phu, thuận tiện đi hốt thuốc về.”
Tổng quản đứng ngoài cửa nghe vậy liền vội vàng tiến vào, cung kính đưa đại phu rời đi. Những người còn lại khi nghe nói bé không có việc gì, đều thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi, sợ nếu bé phát sinh cái gì ngoài ý muốn, toàn bộ bọn họ đều phải chôn cùng a.
Ở trong phòng, hai huynh đệ Tát Hoàn, Tát Nhãn không ai nói gì, sau khi tiễn bước đại phu, đồng thời bổ nhào trước giường bé, cẩn thận nhìn bé.
Qua một hồi lâu, Tát Hoàn mới lạnh lùng hỏi: “Việc này rốt cuộc là thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta nghe một chút.”
Tát Nhãn đứng lên, trong mắt như muốn phóng lửa, nếu hôm nay hắn không có hưng trí bừng bừng muốn đến thăm bé, có lẽ hắn sẽ không thấy được cảnh đó, thậm chí không kịp thời cứu bé, có lẽ con hắn cứ như vậy mà chết.
“Hôm nay ta định tới thăm cục cưng, kết quả nghe nói cục cưng đang đi chơi với Duệ Nhi, vì thế ta liền trực tiếp đi tìm bọn họ, không nghĩ tới, khi đến cạnh hồ, ta không những không nhìn thấy Duệ Nhi, lại thấy một nhà hoàn mặc tố y vội vàng chạy khỏi hồ nước, mà trong hồ tựa hồ có người. Vì thế ta không chút nghĩ ngợi nhảy vào, lại không nghĩ rằng là bé rơi xuống nước.” Tát Nhãn vừa nhắc lại một màn khiến hắn kinh hãi, liền tức giận đến cả người phát run.
Tát Hoàn nghe xong khiếp sợ vô cùng, như vật chứng tỏ là có người cố ý mưu sát bé. “Ngươi có nhìn rõ bộ dáng của nha hoàn kia không?” Hắn vội vàng truy vấn, nội tâm cực kì phẫn nộ.
“Không có, lúc ấy ta tuy nghi hoặc, nhưng thấy có người rơi xuống nước, lúc đó hoảng loạn chỉ lo cứu người, đâu có thấy rõ bộ dáng ả ta.” Tát Nhãn ảo não nói, nếu hắn đến sớm một bước thì tốt rồi.
Tát Hoàn rất tức giận, nhưng hắn lại nghĩ tới một chuyện: “Duệ Nhi đâu? Hắn đi đâu?” Lúc này hắn mới nhớ tới bé mấy ngày nay luôn đi chơi với Tát Duệ.
“Ta không có thấy hắn, mà kỳ quái ở chỗ, xung quanh bờ hồ không có lấy một nha hoàn hay thị vệ nào cả.” Cả trái tim Tát Nhãn đều đặt vào con trai nhà mình, đâu để ý nhiều người như vậy.
“Người tới a, lập tức đi tìm Tiểu Vương gia.” Tát Hoàn có chút bất an, hắn sợ nếu bé bị hạ độc thủ, không chừng cả Tát Duệ cũng cùng bị hại. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng phái người đi tìm.
Đúng lúc này, kiệu của Hoa mụ mụ đi tới ngoài cửa phủ, đang chuẩn bị tiến vào vương phủ thì nghe thị vệ dẫn nàng vào báo cho tin bé rơi xuống, lòng kinh hách vạn phần.
Còn Tiểu Vương gia Tát Duệ vừa được người phái đi tìm, khi biết bé rơi xuống nước cũng lập tức hoang mang rối loạn chạy tới biệt viện của Tát Hoàn.
“Phụ vương, phụ vương, đệ đệ, đệ đệ…”
Bình luận truyện