Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 14



Sáng hôm sau, cô đang ngủ thì anh lôi cô dậy khiến cô giật mình tỉnh giấc:

- "Mau tới bệnh viện với tôi"

- "Ông bị điên à! Tôi không đi!" Cô biết anh đưa cô tới bệnh viện là để phá thai, cô đẩy mạnh anh lùi ra sau

- "Cô phải phá thai cho tôi" Anh tức giận nhìn cô Bước tới nắm tay cô kéo mạnh

- "Không tôi không đi! Tại sao ông tàn nhẫn như vậy nó là con ông mà!" Cô khóc lóc nói

- "Con tôi!? Ha Ha tôi không có con loại nghiệt chủng như nó!" Anh ghé sát tai cô nói Ánh mắt anh chứa đầy sự tàn nhẫn nhìn cô

Ánh mắt anh khiến cô sợ hãi Sao anh lại dùng ánh mắt đó nhìn cô!? Cô đã làm gì?

Cô cắn lấy tay anh, anh đau thả tay cô ra Cô lùi nhanh về sau, liếc mắt nhìn thấy ly nước để trên bàn bên cạnh giường Cô nhanh tay cầm lấy đập mạnh xuống sàn nhà, cầm lấy một mảnh thủy tinh vỡ kề ngay cổ mình:

- "Ông tránh xa tôi ra Ông tới gần tôi chết tại đây cho ông coi"

- "Cô! Được lắm! Cô chờ đó" Anh tức giận quay người mở cửa rồi đóng rầm cửa lại

Cô nới lỏng tay, ngã khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo, tay cô bắt đầu chảy máu vì bị mảnh thủy tinh cứa vào Nước mắt cô ào ạt tuôn rơi

Sau ngày hôm đó cô bị anh nhốt trong phòng năm ngày không cho ra ngoài Cô tiều tụy hẳn đi, sắc mặt xanh xao Cô đưa tay vuốt ve bụng mình cười mỉm

- "Con yêu! Mẹ sẽ bảo vệ con!"

Vú Đường mở cửa bưng vào cho cô một chén thuốc:

- "Tiểu thư! Đây Đây là thuốc dưỡng thai cô mau uống đi"

- "Cảm ơn"

- "Tiểu thư! Chén thuốc" Vú Đường đưa tay ngăn cô lại

- "Sao vậy? Chén thuốc này có vấn đề!?"

- "Tiểu thư! Không có gì ạ" Vú Đường lưỡng lự

Cô cảm thấy kì lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn uống

Một lúc sau, cô cảm thấy có gì đó không đúng, bụng cô càng lúc càng đau dữ dội hơn Cô quằn quại đau đớn, ngã từ giường xuống sàn nhà:

- "Á Tiểu Tiểu thư chân cô!!!" Vú Đường hốt hoảng chạy lại đỡ cô

- "Á Á Máu Máu Con của con!" Cô nhìn xuống chân một đường máu dọc theo chân cô chảy xuống nền nhà

Vú Đường sợ hãi gọi cấp cứu đưa cô vào bệnh viện

Nghe Vú Đường gọi điện báo cô nhập viện, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng không hiện ra tia thương tiếc nào Anh vứt bỏ điếu thuốc còn dang dở đi ra khỏi phòng chạy đến bệnh viện Vừa mở cửa phòng bệnh đập vào mắt anh là một cơ thể tiều tụy, ánh mắt cô vô hồn nhìn ra cửa sổ Nhìn thấy cô như vậy anh có chút đau lòng nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ cao ngạo:

- "Thế nào!?" Anh hai tay bỏ túi quần bước đến bên giường cô

- "Con tôi mất rồi ông hài lòng rồi chứ!!!" Cô đáp trả anh nhưng không thèm quay lại nhìn anh

- "Ha Ha Hài lòng! Rất hài lòng!" Anh tức giận dùng tay nắm chặt lấy cằm cô để cô đối diện với anh

Khuôn mặt tựa như thiên thần của cô nay đã được che bớt đi phần nào vì sự tiều tụy Làn da trắng hồng trở nên xanh xao hẳn Trông cô bây giờ như một cái xác không hồn

Cô nhìn anh tựa như một người xa lạ, trống rỗng không cảm xúc

Anh đau lòng nhìn cô rồi chồm người định hôn lên môi cô nhưng cô né tránh, anh nhìn cô hồi lâu rồi buông cằm cô ra quay người rời đi Cô nhìn theo bóng lưng anh, nước mắt tuôn rơi

Vú Đường bên ngoài nhìn thấy anh rời khỏi, bà liếc nhìn trong phòng, ánh mắt đau lòng xen lẫn tội lỗi nhìn cô

Tiểu thư! Xin lỗi!

Cậu chủ nói nếu tôi không làm theo sẽ không để yên cho cô

Cậu chủ cho tôi hai lựa chọn, một là cho cô uống thuốc, hai là giết hai mẹ con cô Tôi là bất đắc dĩ

Xin cô tha thứ!

- --------------------

Phi Yến và Tào Khê biết được cô nằm viện nên hôm sau đã tới thăm cô May là cô được đưa vào bệnh viện An Vinh Tần Hạo đỡ Phi Yến ngồi dậy đưa cô sang phòng của Tư Linh Vừa bước tới cửa thì Hắc Tiệp và Tào Khê cũng vừa tới Hắc Tiệp đi tới mở cửa Nghe tiếng cô quay lại nhìn thấy bọn họ cô mỉm cười

- "Tư Linh! Đã đỡ hơn chút nào chưa? Cậu làm bọn tớ lo lắm đấy Cậu biết không tớ và Phi Yến vừa nghe cậu nhập viện liền tới thăm cậu" Tào Khê chạy lại bên cô, tay sờ trán, sờ mặt, sờ khắp người cô

- "Các cậu yên tâm tớ không sao" Cô cười nắm lấy tay Tào Khê

- "Cậu không sao là tốt rồi" Phi Yến nói

- "Tư Linh! Cậu sao lại nhập viện?" Tào Khê ghé sát tai cô hỏi Cô nhìn Tào Khê và Phi Yến

- "Tớ Tớ có thai"

- "Cái gì? Cậu có thai Đừng nói là của " Tào Khê và Phi Yến ngạc nhiên

- "Đúng nhưng nó đã không còn" Cô nức nở khóc oà lên Tào Khê ôm cô vào lòng

Chuyện của Tư Linh, Phi Yến đã nghe Tào Khê kể lại hết rồi nhưng không ngờ lại tới mức này

Hắc Tiệp và Tần Hạo đứng bên cạnh chỉ biết im lặng lắc đầu

Tạ Phong lần này cậu quá đáng rồi Bọn tớ không thể để cậu sai càng thêm sai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện