Cha Nuôi - Ngôn Tình
Chương 54: Đi
Đúng lúc Lưu Ly đang sốt ruột, trên sân thượng có một loạt tiếng động lạ xuất hiện, như là tiếng máy chạy của động cơ. Kèm theo đó là tiếng gió phần phật rất lớn.
Điện thoại lại đổ chuông, Lâm An Vũ gọi cho Lưu Ly:
"Chạy lên sân thượng ngay đi, tôi đang đợi!"
"Hả?"
"Hả hả cái gì, nhanh lên còn kịp!"
Lưu Ly vội vã chạy lên, đập vào mắt cô là một chiếc máy bay tư nhân bọc thép đang lơ lửng trên không, cánh máy bay hoạt động làm cho gió thổi mạnh như muốn hất tung tất cả, sân thượng quá nhỏ nó không đỗ được, Lâm An Vũ từ trên máy bay đu thang nhảy xuống.
Anh đi quá vội, chỉ kịp mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh và quần tây đơn giản. Lưu Ly thì hấp tấp đến nỗi quên thay đồ ngủ, cứ mặc nguyên bộ đồ hello kitty màu hồng phấn để đi.
Lâm An Vũ nhìn cô như vậy, vẻ không hài lòng hiện rõ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế hỏi:
"Cô có cần thay đồ không?"
"Không cần, đi thôi!" Lưu Ly đáp nhanh gọn, cô không còn tâm trí nào quan tâm nhiều như vậy.
"Được, vậy đi!"
Hai người leo thang lên máy bay, Thùy Vân vừa chạy ra thấy cảnh tượng đó, mặt nó xanh lét, kinh hãi thét lên:
"Bắt cóc! Băt cóc! Bớ người ta bắt cóc!"
Lưu Ly quay lại, cô nhìn nó, hấp tấp nói:
"Không phải bắt cóc, Vân, tao đi một chuyến rồi về!"
Thùy Vân còn chưa kịp hỏi thêm thì máy bay đã bay đi vun vút, để lại đó một làn gió mạnh mẽ như muốn thổi bay người khác!
Trên máy bay, Lưu Ly nhìn cảnh tượng bên ngoài qua khung cửa kính nhỏ, bầu trời thành phố A vào đêm yên tĩnh đến lạ kỳ, không còn vẻ náo nhiệt phồn hoa như ban ngày, ánh đèn đường thành phố nơi có nơi không, đâu đó là những ký ức xa xăm yên bình thuở nhỏ khi ở cạnh Diệp Sở lại bất chợt hiện về.
Lâm An Vũ ngồi một bên, ánh mắt anh nhìn Lưu Ly không mấy thiện cảm, vốn anh đã rất kiềm chế rồi, nhưng nghĩ đến Diệp Sở đang gặp nguy hiểm là không thể nào kiềm chế nổi.
Lâm An Vũ đoán chắc chuyện này có liên quan đến cô. Một người ra ở riêng, một người muốn tìm chết, anh nói, giọng không cao nhưng ý tứ oán trách lại rõ mồn một:
"Cô Diệp, rốt cuộc giữa cô và Diệp Sở đã xảy ra chuyện gì? Khi tôi đến Diệp gia để đưa cô đi thì cô lại không còn ở đó, làm tôi phải đến tận căn nhà lúc nãy tìm cô theo tín hiệu sóng điện thoại. Cô có phiền nếu nói tôi biết không?"
Lưu Ly cúi đầu, cô nói nhỏ:
"Tôi và cha nuôi..."
Điện thoại lại đổ chuông, Lâm An Vũ gọi cho Lưu Ly:
"Chạy lên sân thượng ngay đi, tôi đang đợi!"
"Hả?"
"Hả hả cái gì, nhanh lên còn kịp!"
Lưu Ly vội vã chạy lên, đập vào mắt cô là một chiếc máy bay tư nhân bọc thép đang lơ lửng trên không, cánh máy bay hoạt động làm cho gió thổi mạnh như muốn hất tung tất cả, sân thượng quá nhỏ nó không đỗ được, Lâm An Vũ từ trên máy bay đu thang nhảy xuống.
Anh đi quá vội, chỉ kịp mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh và quần tây đơn giản. Lưu Ly thì hấp tấp đến nỗi quên thay đồ ngủ, cứ mặc nguyên bộ đồ hello kitty màu hồng phấn để đi.
Lâm An Vũ nhìn cô như vậy, vẻ không hài lòng hiện rõ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế hỏi:
"Cô có cần thay đồ không?"
"Không cần, đi thôi!" Lưu Ly đáp nhanh gọn, cô không còn tâm trí nào quan tâm nhiều như vậy.
"Được, vậy đi!"
Hai người leo thang lên máy bay, Thùy Vân vừa chạy ra thấy cảnh tượng đó, mặt nó xanh lét, kinh hãi thét lên:
"Bắt cóc! Băt cóc! Bớ người ta bắt cóc!"
Lưu Ly quay lại, cô nhìn nó, hấp tấp nói:
"Không phải bắt cóc, Vân, tao đi một chuyến rồi về!"
Thùy Vân còn chưa kịp hỏi thêm thì máy bay đã bay đi vun vút, để lại đó một làn gió mạnh mẽ như muốn thổi bay người khác!
Trên máy bay, Lưu Ly nhìn cảnh tượng bên ngoài qua khung cửa kính nhỏ, bầu trời thành phố A vào đêm yên tĩnh đến lạ kỳ, không còn vẻ náo nhiệt phồn hoa như ban ngày, ánh đèn đường thành phố nơi có nơi không, đâu đó là những ký ức xa xăm yên bình thuở nhỏ khi ở cạnh Diệp Sở lại bất chợt hiện về.
Lâm An Vũ ngồi một bên, ánh mắt anh nhìn Lưu Ly không mấy thiện cảm, vốn anh đã rất kiềm chế rồi, nhưng nghĩ đến Diệp Sở đang gặp nguy hiểm là không thể nào kiềm chế nổi.
Lâm An Vũ đoán chắc chuyện này có liên quan đến cô. Một người ra ở riêng, một người muốn tìm chết, anh nói, giọng không cao nhưng ý tứ oán trách lại rõ mồn một:
"Cô Diệp, rốt cuộc giữa cô và Diệp Sở đã xảy ra chuyện gì? Khi tôi đến Diệp gia để đưa cô đi thì cô lại không còn ở đó, làm tôi phải đến tận căn nhà lúc nãy tìm cô theo tín hiệu sóng điện thoại. Cô có phiền nếu nói tôi biết không?"
Lưu Ly cúi đầu, cô nói nhỏ:
"Tôi và cha nuôi..."
Bình luận truyện