Cha Nuôi

Chương 144



CHƯƠNG 144

Hai người cũng không thể làm được tận hứng, khi làm được một nửa thì Thiện Minh lại bắt đầu cảm thấy bụng đau như bị cắn, Thẩm Trường Trạch kết thúc qua loa, sau đó thấy Thiện Minh đau đến ứa mồ hôi lạnh.Trên người Thẩm Trường Trạch không mang thuốc, ôm hắn xoa nhẹ bụng cho hắn hồi lâu vẫn không thấy tốt lên, dứt khoát dìu hắn xuống lầu đi bệnh viện.

Thiện Minh nghe nói phải đi bệnh viện, chết sống không chịu động đậy.

Thẩm Trường Trạch nhìn hắn đã khó chịu lại cố ra vẻ trấn định như vậy, không nhẫn tâm bắt ép hắn, liền dịu giọng dỗ, “Ba, đây không phải trên chiến trường, ba không cần phải chịu đựng, con đưa ba đi bệnh viện khám.”

“Ta không đi.”

“Ba không đi làm sao biết được là bệnh gì.”

“Ta sinh bệnh cái rắm gì, ta chỉ là chưa ăn cơm.”

“Chưa ăn cơm? Mấy ngày ba chưa ăn cơm rồi?”

Thiện Minh có chút chột dạ, “Cũng chỉ vài ngày……”

“Mấy ngày?”

“Chắc là…… Một hai ngày…… Hai ba ngày đi……” Chính Thiện Minh cũng không nhớ nổi, hắn cũng không cảm thấy đói, liền ngại ăn cơm, ngại phiền.

Thẩm Trường Trạch tức giận đến mức muốn đánh hắn, “Ba lại không ăn cơm chỉ uống rượu đúng không!”

Thiện Minh vùi mặt vào trong chăn, “Mi đừng quản ta, lập tức sẽ không sao, ta ngủ.”

Thẩm Trường Trạch liền xốc chăn lên, “Đi bệnh viện! Ba lớn như vậy rồi mà cũng không biết ăn cơm sao? Như ba mà còn nói không muốn có người quản, để con xem con có quản được ba hay không !” Thẩm Trường Trạch kéo hắn khỏi giường, cứng rắn mặc quần áo lên người hắn.

Thiện Minh vừa kêu vừa giãy, “Ta không đi bệnh viện, mẹ nó, ta nói ta không đi!” Thiện Minh hắn chính là lính đánh thuê tiếng tăm lừng lẫy đẳng cấp quốc tế, giá trị con người hơn một nghìn vạn, vì không ăn cơm mà đau dạ dày đến mức phải vào bệnh viện, thế thì có khác gì vả mặt hắn? Hắn không chịu được chuyện đó, đau thế này chỉ cần chịu đựng một lúc là sẽ qua.

Thẩm Trường Trạch đè hai chân đá loạn của hắn lại, cơn tức thoáng cái đã xìu xuống, nhảy lên giường đặt mông ngồi xuống người hắn, “Con tìm bác sĩ cho ba! Không đi bệnh viện, đừng lộn xộn, con tìm bác sĩ cho ba là được chứ gì!”

Thiện Minh nghe vậy mới chịu thành thật, nhắm mắt lại xoay người đi, “Ta sẽ không đi bệnh viện.”

Thẩm Trường Trạch dở khóc dở cười, dùng điện thoại của khách sạn gọi xuống đại sảnh, bảo họ mời một bác sĩ tư nhân.

Thiện Minh im lặng không ít, ánh mắt có chút ướt át thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thẩm Trường Trạch.

Bàn tay ôn hoà hiền hậu của Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng xoa bụng cho hắn, “Ba, đã nhiều năm như vậy rồi, sao ba vẫn còn giống trẻ con vậy?”

“Mi nói ai đấy hả, vô nghĩa!”

“Con vô nghĩa? Mười lăm năm trước, con năm tuổi, là con giặt quần áo giặt tất đánh giầy cho ba. Trừ phi ba đói bụng, nếu không có đồ ăn trước mặt thì ba cũng không thèm nghĩ đến chuyện ngồi dậy ăn, hơi một tí là uống rượu, cũng không quan tâm dạ dày có chịu được hay không, sinh hoạt nghỉ ngơi không có một chút quy luật, muốn thế nào liền làm như thế, người trưởng thành không phải giống như ba.”

“Súng đạn không giết được ta, chẳng lẽ ta sẽ chết vì sinh hoạt nghỉ ngơi không quy luật?”

Thẩm Trường Trạch ôm chặt hắn, khuôn mặt nóng hổi dán lên mặt Thiện Minh, “Đương nhiên sẽ, rất nhiều người cả đời cũng chưa từng đụng tới một viên đạn, nhưng không ai cả đời không bao giờ bị bệnh. Ba không chú ý đến sức khỏe của mình như vậy, ba bảo con phải làm sao đây?”

Thiện Minh lười biếng nửa mở mắt, chột dạ không biết nên nói cái gì.

“Ba, vì sao ba không thừa nhận, ba không thể chăm sóc tốt cho mình, ba cần con.”

“Thế còn cái bộ dạng thèm sữa của mi hôm nay, rốt cuộc là mi cần ta hay là ta cần mi?”

“Con cần ba, ba cũng cần con.”

Thiện Minh giật giật thân thể, tìm tư thế thoải mái hơn, nhẹ giọng nói: “Lời này coi như xuôi tai.”

Thẩm Trường Trạch hôn từng chút lên tóc hắn, “Đây là lần thứ ba ba bỏ rơi con rồi. Lúc đầu khi biết ba lại chạy mất, con thật sự tức giận đến mức muốn bẻ gãy chân ba, nhưng mà, mẹ con nói với con, không thể đối phó với ba như vậy được, ba vẫn thích ăn mềm hơn. Kỳ thật cái này con cũng biết, nhưng mà ba làm việc rất đáng giận .”

Thân thể Thiện Minh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn y, “Mi có ý gì? Mẹ mi? Triệu Thanh Linh? Cô ấy biết cái gì ?”

“Cái gì mẹ cũng biết, cha con đã nói với mẹ.”

Mặt Thiện Minh xám ngoét luôn.

Thẩm Trường Trạch vô tình nói, “Mẹ con rất vui.”

Thiện Minh run giọng: “Vì sao?”

“Bởi vì ba là đàn ông, con sẽ không có cơ hội tạo ra một long huyết nhân thuần huyết, vì thế mẹ rất vui.”

Thiện Minh không biết nên hình dung tâm tình lúc này như thế nào, bởi vì hắn không sinh con được cho nên mẹ y rất vui, cho dù là con trai chị ta và cha nuôi của nó ở cùng nhau? Ngay cả một kẻ không biết xấu hổ và coi thường luân lý như hắn cũng còn cảm thấy đây không phải chuyện có thể để cho người khác biết được. Chỉ có thể nói, người phụ nữ tên Triệu Thanh Linh này thật sự không bình thường.

Thẩm Trường Trạch cố ý nói chuyện với hắn để phân tán lực chú ý của hắn, làm cho hắn quên mất dạ dày mình đang đau, lúc này vừa tiếp tục xoa vừa nói, “Mẹ con nói khi nào tìm được ba thì phải cố gắng không tức giận với ba, bởi vì nếu con giận ba cũng sẽ giận, sau đó con sẽ càng tức giận, tuần hoàn ác tính, cho nên lúc này con đang rất cố gắng nhịn xuống đây.”

Thiện Minh xấu hổ không thôi, “Mi không được nói chuyện về ta với Triệu Thanh Linh nữa.”

“Vì sao? Con đã xa mẹ con rất lâu, cũng không có nhiều đề tài nói chuyện, những người cùng quen biết cũng có hạn.”

“Vậy mi……” Thiện Minh thật không biết nói cái gì cho phải, đành phải nói sang chuyện khác, “Triệu Thanh Linh đang ở đâu?”

“Ở cùng với cha con, mẹ ở Linh sơn cùng ông ấy, chăm sóc ông ấy, hy vọng có thể thay đổi suy nghĩ của ông.”

“Đây là thái độ của cấp trên với hắn? Thật sự quá dễ dàng cho hắn.” Thiện Minh căm giận nói, nói xong lại nghĩ tới đó là cha đẻ của Thẩm Trường Trạch, liền không nói nữa.

Thẩm Trường Trạch trầm mặc một chút, sau đó nói, “Ba, con biết ba rất hận ông ấy, nhưng ông ấy là cha đẻ của con, con và mẹ con sẽ không đứng nhìn ông ấy chết, cầm tù ông ấy có thể là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi.”

Thiện Minh “ừ” một tiếng, dạ dày lại truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, làm hắn hừ hừ không dứt.

Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Bảo ba đi bệnh viện còn không chịu đi.”

“Không đi.” Thiện Minh vẫn nói như chém đinh chặt sắt.

“Đợi bác sĩ đến đây đi. Ba, mẹ con muốn gặp ba một lần, theo con về Bắc Kinh đi.”

Thiện Minh lắc đầu, “Đừng đùa, làm sao ta gặp cô ấy được?”

“Ba ngượng à?”

“Cút, tóm lại là ta không gặp.”

Thẩm Trường Trạch cười hai tiếng, “Dường như ba vẫn không rõ thì phải, tình thế hiện tại là ba ở trong tay con, con muốn ba đi đâu ba phải đi đó. Ba cho là con sẽ để ba thoát khỏi tay con lần thứ tư?”

Thiện Minh cắn răng nói: “Trước đây đáng ra ta phải bóp chết mi mới đúng.”

Thẩm Trường Trạch hôn lên trán hắn, “Ba, con sớm đã nói rồi, ba không trốn thoát khỏi tay con đâu, nếu ba nghe lời thì mọi chuyện sẽ rất thoải mái, bằng không con chỉ có thể trói ba mang về, ba có thể thông suốt là tốt nhất.”

Vừa nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Thẩm Trường Trạch mở cửa ra, đưa bác sĩ vào. Bác sĩ kiểm tra một lượt cho Thiện Minh cuối cùng chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, nhưng Thiện Minh đã nhịn nhiều ngày như vậy, rất dễ thủng dạ dày. Bác sĩ căn cứ vào thái độ trách nhiệm, yêu cầu Thiện Minh vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra lại một lần.

Sau khi Thiện Minh nói thế nào cũng không chịu đi, hắn đành phải tiêm và kê thuốc cho Thiện Minh.

Đợi bác sĩ đi, Thẩm Trường Trạch gọi điện thoại cho nhà hàng Trung Quốc đặt cơm mang đến, đối phương dựa theo yêu cầu của y, chuẩn bị cháo bổ dạ dày và một ít thức ăn nhẹ.

Thẩm Trường Trạch bưng cháo đến trước mặt hắn, cháo kia vừa mềm vừa thơm phức, vô cùng mê người, nhưng Thiện Minh không có một chút khẩu vị nào, nhìn thoáng liền quay đầu đi. Tóc của hắn bị mồ hôi tẩm ướt, nhìn qua có chút đáng thương.

Thẩm Trường Trạch nâng hắn dậy ngồi ở đầu giường, bón cho hắn từng thìa một. Thiện Minh không chịu ăn, y vừa dỗ vừa ép hắn nuốt xuống, một bát cháo ăn mất nửa giờ, làm Thẩm Trường Trạch ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng y thích chăm sóc Thiện Minh, thích tham dự mọi chuyện của Thiện Minh, thích cảm giác mọi thứ của Thiện Minh đều nằm trong lòng bàn tay y. Có đôi khi ngay cả chính y cũng phải hoài nghi, tại sao y có thể chấp nhất cuồng nhiệt với một người đến mức này, nhưng y không có cách nào cả. Tình cảm của y với Thiện Minh đã được tích luỹ từng chút từng chút trong suốt mười lăm năm, người này gần như chiếm cứ cả đời y, không chỗ nào không xuất hiện trong kí ức của y, tràn đầy mỗi tấc không gian trong lòng y, làm y nhớ thương, làm y điên cuồng.

Y cũng không hối hận khi phải trả giá vì Thiện Minh, nhưng y nghiêm túc yêu cầu Thiện Minh đáp lại, một chút ít cũng không buông tha.

Thiện Minh ăn xong liền mơ mơ màng màng nằm xuống, Thẩm Trường Trạch dựa vào đầu giường ngồi cạnh hắn, nhẹ tay khoát sang bên đầu hắn, theo bản năng làm tư thái bảo hộ.

Thiện Minh nhìn y một cái, đột nhiên rất có cảm xúc nói, “Chúng ta có thể sống lâu như vậy, thật đúng là không dễ dàng.”

Thẩm Trường Trạch vuốt mặt hắn, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Trước khi Thiện Minh ngủ vẫn lẩm bẩm, “Lại xoa cho ta đi.”

Thẩm Trường Trạch nằm xuống bên cạnh hắn, ôm hắn vào trong lòng, bàn tay ấm áp mạnh mẽ đặt trên bụng hắn, chậm rãi xoa nhẹ.

Thiện Minh nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ. Hắn biết, nếu thế giới này có một nơi mà hắn cảm thấy trăm phần trăm an toàn, thì phải là ở trong lòng Thẩm Trường Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện