Cha Tôi Là Đại Ca Xã Hội Đen (Ngã Đích Lão Ba Thị Lão Đại )

Chương 2



Rau cỏ, cải trắng, cải bẹ, dưa muối, khoai tây.

Nhiều đồ ăn phong phú nha.

“Kỳ Kỳ, ngươi thực nhẫn tâm để cho ta ăn những này sao?” bé heo cầm chặt đôi đũa, cuối cùng rốt cục buông tha cho mà đem đũa đặc lên trên chén.

“Ăn rau dưa rất có ích, có cái gì không tốt.” ta gấp một cọng rau đặt vào trong miệng… Hương vị có chút nhạt.

“Nhưng mà người ta còn đang lớn a!”

Ta liếc nhìn nàng cùng với bộ ngực của nàng, lành lạnh mở miệng: “Dù sao ngươi ăn cái gì cũng vậy thôi.”

“Long Kỳ! Con mẹ nó ngươi có ý tứ gì? Muốn chết ah!”

“Bé heo!” một đại suất ca một mực luôn ở bên cạnh cuối cùng cũng kìm nén không được, giữ chặt một chân đã đặt lên ghế chuẩn bị cùng ta làm một khung lón, đem nàng áp trở lại trên mặt ghế.”Tốt rồi, nghe lời, đừng làm rộn, ngươi muốn ăn cái gì ta đi mua cho ngươi.”

A Hun cũng là thanh mai trúc mã của ta, hắn làm người ôn nhu săn sóc, tư văn tuấn tú, nhưng đối với người khác luôn lãnh lãnh đạm đạm, một bộ dạng không tốt. Hắn là người giỏi nhất trong ba chúng ta…, cha hắn là quán quân vỏ thuật toàn quốc, là người thừa kế vỏ đạo thế gia.

Dù hắn có ôn nhu thì đối với bé heo thô lỗ cũng rất có lực sát thương, nếu ở gần a Hun người dù có lớn gan cách mấy cũng không dám phát hỏa.

“Hắc hắc, vẫn là a Hun tốt nhất.” Bé heo chân chó mà ôm lấy a hun chà xát lun tung làm cho hắn một trận cau mày.”Thật sự là… Đồi phong bại tục.”

May mắn những từ đó nói nhỏ nên nàng không nghe thấy, nếu không sẽ rất có hậu quả.

“Ai, thực nghĩ mãi mà không rõ, ngươi đường đường là một thiếu chủ hắc đạo, làm gì lại tiết kiệm như vậy? ngày thường ngươi cũng rất kiếm được tiền. Như thế nào, ba của ngươi phá sản à nha? Nuôi không nổi ngươi rồi?” thật sự là gia hỏa miệng chó không mọc được ngà voi mà.

“Ta đã mười tám tuổi rồi, hẳn là có thể độc lập kiếm tiền. Tích lũy đủ tiền, ta nghĩ sẽ chuyển ra ngoài ở.” Ân… Khoai tây mùi vị không tệ. Lần sau lại mua a.

“Ah! Ta được hay không ở cùng một chỗ với ngươi a?”

Ta liếc nhìn nàng đang cực độ hưng phấn: “Ngươi đang có chủ ý gần Thủy Thủy a?”

“Hắc hắc, Kỳ Kỳ thật thông minh ah ~~~~~ ”

“Không được!” Ta chém đinh chặt sắt cự tuyệt nàng, nhìn thấy nàng đang có vẻ mặt cực kỳ không vui. Kỳ thật ta cũng rất tò mò, nàng vì cái gì đối với Thủy Thủy lại  chấp nhất như vậy.

Nghe được tiếng chuông, ta nhíu mày, lấy điện thoại cầm tay ra xem xét, là dãy số ở nhà. Kỳ quái, đang êm đẹp, quản gia gọi điện thoại cho ta là có chuyện gì ah.

“Kỳ Kỳ, là điện thoại của ai à?” Bé heo tò mò nhìn ta, người mới vừa rồi còn tức giận, chỉ chớp mắt là toàn bộ đã quên, thực là người đơn thuần.

“Trong nhà gọi.” Ta cũng không e dè trực tiếp nói, trước mặt bọn họ không có gì phải dấu diếm.

“Này. Ta là Long kỳ.”

“Thiếu gia! Ta là Lưu quản gia.”

“Có chuyện gì không?”

“Cái kia… Thiếu gia, ngươi có thể hay không ở lại nhà bạn một đêm. Đợi ngày mai rồi trở về?”

Tại sao phải ta đợi đến ngày mai?

“… Có phải hay không ba ba của ta lại mang nữ nhân trở về rồi hả?” không phải là chưa từng gặp qua sự tình này, cần gì bảo ta đến nhà người khác trốn tránh sự thật này? Dù sao hắn cũng sẽ không quan tâm ta, ta có trở về hay không có cái gì khác nhau chớ? Cho dù ta ngồi ở trước mặt của hắn đại khái hắn cũng không thèm để ý tới mặt của ta mà vẫn là cùng nữ nhân ân ái. Trong mắt hắn ta căn bản chính là trong suốt.

“Thiếu gia, ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy. Dù sao hôm nay ngươi vẫn đừng trở về.”

Không đợi ta kịp phản ứng âm thanh khó xử bên kia cũng bị tiếng tút tút thay thế.

Hắn càng như vậy ngược lại càng dẫn đến lòng hiếu kỳ của ta. Bảo ta không trở về nhà thì ta nhất định phải về.

“Làm sao vậy? Ai gọi ngươi?” A Hun mang một đống đồ ăn bé heo thích đặt trước mặt nàng, nàng vui đến mức chảy cả nước miếng, lập tức bắt đầu ăn như hổ đói.

“Quản gia gọi. A Hun, lát nữa tan học ngươi gọi cho hắn, nói ta ở lại nhà của ngươi ôn tập nên sẽ không về.”

“Ah! Ta cũng muốn đi!” Bé heo trong miệng ngậm lấy đồ ăn lẻn đến bên người a Hun, “…(!!!), ta cũng muốn đi ta cũng muốn đi ~~~~ ”

“Không được, ngày mai ngươi còn có họp báo, buổi tối ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi, tan học ta sẽ đưa ngươi trở về.” A Hun cẩn thận vì nàng lau miệng, lại lấy ra khăn tay giúp nàng lau mặt thật sạch. Quả thực giống y như mẹ của nàng.

Kỳ quái, hắn vì cái gì không giúp ta lau như vậy.

“Nghe lời rồi, Kỳ Kỳ hôm nay không đến nhà của ta.”

“Ồ? Nhưng mà hắn nói…”

“Cái kia gọi Chướng Nhãn pháp.”

“Chướng Nhãn pháp? Có ý tứ gì?”

“… Được rồi, sau này, ngươi rồi sẽ hiểu.”

Ta nghĩ tới trên thế giới này ta là tiểu hài tử đáng thương nhất, trở về nhà mình cũng phải lén lén lút lút như trộm. Cũng là lần đầu tiên ta phàn nàn vì cái gì hệ thống bảo an trong nhà lại hiện đại như vậy, nhiều lần thiếu chút nữa chết.

“Shit!” Ta thật sự nhịn không được thấp giọng mắng một tiếng, lại tuyệt đối không thể tưởng được Trần Kiệt là cận vệ lỗ tai so với gấu còn thính hơn của cha ta   nghe được.

Lúc bị phát hiện cổ áo của ta đã bị hắn nắm lên, trời đã tối.

“Thiếu chủ? Tại sao là ngươi?”

Thiếu chủ? Xưng hô thật châm chọc. toàn bộ thế giới đại khái không ai biết Long Tây tiên sinh có một đứa con tên là Long Kỳ. có lẽ đến một ngày nào đó, ta cũng sẽ bị hắn bán vào chợ đêm đi.

Nghĩ đến chính mình toàn thân trơn bóng giống thương phẩm bị người ta đặt lên đài ta liền không nhịn được rùng mình một cái.

“Không phải ta chẳng lẽ là tặc sao?” Ta trừng mắt liếc hắn một cái, hắn lập tức ngoan ngoãn buông tay ra.

Phủi phủi tro bụi trên vai, dù sao đã bị phát hiện không bằng cứ quang minh chính đại vào tốt rồi. Dù sao nơi này là nhà của ta, ai quy định ta không thể trở lại nhà mình ngủ.

“Tốt rồi, ta muốn trở lại phòng ngủ đi… A Kiệt, ngươi làm gì?”

Làm gì hắn lại lộ ra biểu tình khó xử cùng đau lòng như vậy? Hắn là sát thủ cấp cao a ~~ sát thủ sẽ có thất tình lục dục sao? Có lẽ không a. Nhìn phụ thân của ta liền rõ, nhi tử của mình cũng không nhận.. …  nếu nói như vậy,ta cũng có chút đồng tình với đám nữ nhân đó. Hắn chơi hoài cũng sẽ thấy chán. Nếu hắn cảm thấy chán ghét, cha ta sẽ dứt khoát đem người đi giải quyết. Ah ~~~~~nếu nói như vậy, vận khí ta coi như là tốt, ít nhất hắn còn chưa đem ta đi giải quyết

“Thiếu chủ, ngươi… Ngươi…” âm thanh của hắn nhỏ nhẹ trong không gian , cùng lúc đó, trên lầu truyền đến một trận âm thanh quỷ đị, khiến A Kiệt đường đường là một người lãnh khốc cũng phải đỏ mặt, tuy nhiên ta hiểu rõ một nửa là bởi vì có ta ở đây, nhưng là thanh âm này…

Ta rốt cuộc biết vì cái gì quản gia lẫn a kiệt đều không cho ta về nhà.

“Ngươi trung thực nói cho ta biết, lần này cha ta hắn, có phải hay không dẫn theo  nam nhân trở về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện