Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 62: Trả giá đến xót lòng của ba ba nghèo



Hôm sau, Kim Sân nhận được tin nhắn của anh cảnh sát, thế là Kim Sân lại dắt Chúc Chúc đi một chuyến đến cục cảnh sát. Mà lần này, Kim Sân được làm cộng tác viên, nhân viên ngoài biên chế của cục cảnh sát, chứ không phải nhân viên chính thức. Anh thuộc về nhóm cảnh sát mạng, giúp đỡ cung cấp hỗ trợ kỹ thuật.

Kim Sân rất hài lòng với công việc này, chủ yếu là vì anh có thể dẫn theo Chúc Chúc đi làm. Mà quan trọng hơn, công việc này sẽ không bị tử thần số hai phát hiện.

Thời điểm ban đầu nghiên cứu hệ thống Tử thần, trong chương trình lõi sẽ bỏ qua những tin tức liên quan đến chính /phủ.

Đây là quy tắc ngầm của toàn bộ hệ thống Tử thần, tử thần số hai không hề hay biết.

Có thể xem bất kỳ một mạng lưới riêng nào, nhưng không thể xâm nhập vào mạng lưới liên quan đến chính phủ. Lo lắng lúc trước của Kim Sân là không hy vọng bị các cơ quan chính /phủ của các quốc gia phát hiện ra.

Trong tất cả Tử thần, Kim Sân là thiên tài ngàn năm mới thấy một lần. Trước khi anh xuất hiện, hệ thống Tử thần vẫn còn trong thời đại sức người, khoa học kỹ thuật bị nhân loại bỏ xa cả mấy thế kỷ. Sau khi anh xuất hiện, mới bắt đầu lập trình toàn cục theo phân tích tổ hợp công thức gen người, để hệ thống Tử thần bước vào thời đại công nghệ cao, thậm chí còn tân tiến hơn nhân loại.

Dù sao các nhà khoa học nhân loại đều có tuổi thọ hạn chế, mà anh thì không. Đây chính là ưu thế của anh.

Quy tắc không được động vào mạng lưới chính /phủ này là do Kim Sân gài vào hệ thống Tử thần. Lúc Kim Sân bước vào đồn công an, đột nhiên mới nhớ ra chuyện này.

Chúc Chúc còn vui hơn cả ba ba: “Ba ba ơi, vậy sau này ba sẽ giúp chú cảnh sát bắt người xấu ạ?”

Kim Sân gật đầu: “Vui không?”

Chúc Chúc: “Vui lắm ạ! Ba ba ơi, sau này con cũng phải giúp chú cảnh sát bắt người xấu nữa.”

Trí nhớ của Kim Sân rất tốt. Anh nhớ lại những việc Chúc Chúc đã nhận sẽ làm sau này, đoán chừng cứ dựa theo bé thì đời này cũng đã thu xếp xong hết rồi.

Trẻ con luôn luôn sùng bái trưởng bối, trưởng bối làm gì, bé cũng muốn làm cái đó.

Hai cha con đang tay trong tay đi về, thì Chúc Chúc nhìn thấy cái nắp cống thoát nước ——

“Ba ba, đợi một chút ạ, con có thể nhảy qua đó!”

Nắp cống thoát nước là một vòng tròn lớn, đường kính khoảng chừng một mét. Hiển nhiên bạn nhỏ Chúc Chúc cao một mét ba không thể nhảy qua được.

Kim Sân cũng dừng lại thật, kéo lấy tay bé. Lúc anh nhảy còn hơi nâng bé lên, thế là Chúc Chúc dễ dàng nhảy qua được. Bé vui đến hỏng rồi, vội vàng chạy tới nắp cống tiếp theo gần đó ——

“Ba ba, ba ba ơi, ba nhanh tới đây đi!”

Kim Sân nhìn con gái mình với vẻ cưng chiều. Anh đi tới, cũng nhảy lại nhảy theo bé.

Trên đường phố, kẻ đến người đi. Có trẻ con lướt qua, có thú cưng lướt qua, nhưng đều không vui vẻ như Chúc Chúc.

Rất nhanh, ánh mắt của cô bé không còn giới hạn ở dưới cái nắp cống thoát nước nữa. Bé đã lớn thế này, nhưng chưa bao giờ được đi dạo trên phố. Trước đây ở lâu đài, bé không được đi dạo ngoài phố. Sau này chuyển ra ngoài, hai cha con đều lúng ta lúng túng, chưa từng ra ngoài dạo phố.

Nói đúng ra, đầy là lần đầu tiên Chúc Chúc được dạo phố. Bé nhìn cái gì cũng thấy thật thần kỳ, kéo ba ba nhìn đông nhìn tây. Còn có rất nhiều cửa hàng quần áo, cửa hàng đồ chơi của trẻ em, Chúc Chúc cũng chỉ nhìn, rồi lập tức sang cửa hàng khác. Kim Sân đi theo phía sau, bảo vệ an toàn của bé.

Chúc Chúc đang chạy chạy phía trước thì đột nhiên dừng lại. Kim Sân đi đến cạnh bé, liền thấy bé đang sát vào cửa kính, nhìn chăm chú cảnh tượng bên trong.

Trong cửa kính là một cây đàn dương cầm lớn màu đen. Một cô giáo trẻ tuổi vừa đánh đàn dương cầm vừa dạy bạn nhỏ bên cạnh. Tiếng đàn dương cầm du dương truyền ra...

Chúc Chúc ngây ngốc đứng nhìn, mặt sắp dán vào cửa kính luôn rồi.

Kim Sân bế bé lên, ngẩng đầu nhìn tấm bảng viết “Cung thiếu niên” phía trên, bên cạnh còn có ballet cho thiếu nhi, Taekwondo cho thiếu niên, dương cầm, cổ cầm...

Kim Sân nhìn con gái rồi hỏi: “Cục cưng này, con có muốn học dương cầm không?”

Chúc Chúc nhìn bạn nhỏ bên trong, bạn ấy dùng tay đánh ra âm thanh rất hay và êm tai. Đôi mắt Tiểu Chúc Chúc đầy vẻ thích thú, bé nhỏ giọng nói: “Có hơi hơi muốn ạ, nhưng phải chờ con lớn hơn chút nữa mới đi học nha.”

Kim Sân nhìn bé, như thế làm gì giống hơi hơi chứ. Bé chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho ba ba thôi. Bây giờ Chúc Chúc đã hiểu, ra ngoài làm chuyện gì cũng cần phải bỏ tiền hết.

Lúc này người phụ trách bên trong đi ra, mỉm cười nói: “Chào anh, xin hỏi các anh có muốn tìm hiểu về khóa học dương cầm không ạ?”

Mắt cô bé này nhìn lom lom đàn dương cầm bên trong, người phụ trách vừa nhìn là biết cô bé bị thích đàn dương cầm rồi.

Kim Sân ôm Chúc Chúc đi vào, hỏi: “Khóa học dương cầm là như thế nào?”

“Có giáo viên chuyên ngành dạy kèm 1 vs 1. Tan học vào mỗi ngày là có thể đưa bé tới. Một tiết lên lớp là một giờ, một giờ 200. Sau khi mua khóa học, lúc nào cũng có thể đến đây luyện dương cầm miễn phí.”

Chúc Chúc kéo ba ba, nói: “Ba ba ơi, chúng ta về trước đi ạ. Bây giờ con còn quá nhỏ, chưa học được đâu ạ.”

Người phụ trách nói: “Những thứ này phải học từ nhỏ mới tốt. Trước đây mấy ngày đã có một bạn nhỏ 4 tuổi bắt đầu tới học dương cầm rồi đấy.”

Kim Sân tính sơ sơ, mình còn hơn hai vạn.

“Có thể mua khóa một tuần trước không?” Một tháng quá đắt. Anh mua một tuần trước, kiếm thêm tiền, sau đó lại mua tiếp.

Người phụ trách thấy Kim Sân hình người dáng người, khí chất phi phàm, nên đoán là người có tiền. Thế là cô ta nói: “Không được ạ, quy định của chỗ chúng tôi là chỉ có thể mua khóa một tháng thôi.”

Khóa một tháng là sáu ngàn.

Kim Sân vẫn còn phải cân nhắc đến việc nếu Chúc Chúc sinh bệnh gì đó nữa, bọn anh không thể không có tiền phòng hờ. Mà chẳng mấy chốc lại vào thu, còn phải mua quần áo mới cho Chúc Chúc...

Ba ba nghèo không khỏi thấy chua xót trong lòng.

Chúc Chúc nói: “Ba ba ơi, con đói rồi, con muốn ăn cơm ạ.”

Kim Sân bế con gái rời đi trong ánh mắt của người phụ trách. Lần đầu tiên anh cảm nhận sâu sắc rằng nghèo khó là một loại trải nghiệm như thế nào.

Mà lúc này, tử thần số hai có tiền, có thế, có công việc bên kia bày tỏ anh ta sắp điên đến nơi rồi ——

“Con lại theo người khác đánh nhau à?” Tử thần số hai xách đứa con trai trên mặt có máu ứ đọng vào phòng sách. Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, quát lớn: “Rốt cuộc thì con muốn thế nào?”

Thiếu niên choai choai lưu manh côn đồ nói: “Con không cần ba lo!”

Tử thần số hai bị cái giọng không biết trời cao đất dầy của con trai mình chọc cho tức muốn ói máu: “Con tưởng ba thích quản con à? Nếu con không phải con trai ba, ba đã sớm ném con đi rồi!”

“Bây giờ ba ném con đi cũng được đấy.” Hồ Thừa Khiếu cứng cổ, tức giận nói: “Dù sao ba cũng đâu xem chúng con là con người.” Cái gì mà bảo vệ nhân loại, cái gì mà bảo vệ trẻ em, cái gì mà đại anh hùng chứ. Tất cả đều là gạt người!

Ba ba cậu chỉ là một kẻ tồi! Vành mắt Hồ Thừa Khiếu đỏ lên, nhớ lại những lời mà ngày đó cậu nghe được lúc đi tìm ba ba đại anh hùng.

—— “Kim Sân dẫn bug nhân loại kia chạy rồi. Ta đã bảo cậu sớm xử lý bug nhân loại kia đi. Vì sao cậu không làm? Ta có thể cho cậu mọi thứ, cũng có thể lấy lại toàn bộ.”

—— “Kim Sân bảo vệ rất nghiêm ngặt, tôi vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp.”

—— “Ta cảnh cáo cậu. Chuyện lần trước có thể kết thúc tại đây, nhưng lần này tốt nhất là cậu đừng có gây thêm rắc rối?!”

—— “Cậu đừng tưởng rằng ta không biết chuyện cậu lợi dụng hệ thống Tử thần để giao dịch gì với người cha nhân loại của Chu Chúc!”

—— “Nhưng hệ thống Tử thần gặp trục trặc, không liên quan gì đến tôi cả.”

—— “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Sau khi Thần nói xong, toàn bộ không gian giống như bị một tầng sương mù bao phủ, ngay sau đó liền thấy rất nhiều bác sĩ đi tới đi lui. Hồ Thừa Khiếu trốn trong góc, thấy ba ba cậu mặc âu phục màu đen, đi tới trước mặt một cái chú xa lạ ——

“Anh muốn cứu cô ta không?”

“Nếu cô ta không sinh con, thân thể sẽ không hư tổn nhanh đến vậy. Điều trị kịp thời, hiện tại sẽ không phải chết.”

“Tôi muốn mạng của con gái anh, bản thân nó cũng chỉ có thể sống đến năm 14 tuổi. Nếu anh không lựa chọn, hiện tại đã mất vợ, sau này còn mất cả con gái nữa.”

“Anh là ai?”

“Tôi là tử thần.”

Hồ Thừa Khiếu thấy ba ba cậu ném em gái Chúc Chúc ra ngoài, nhìn thấy ba ba cậu giấu em gái Chúc Chúc ở một chỗ rất xa, để chú Kim không tìm thấy được.

Thế giới của Hồ Thừa Khiếu sụp đổ rồi. Cậu vốn cho rằng ba ba là đại anh hùng, nhưng đại anh hùng này căn bản không bảo vệ nhân loại, ông ta là đồ tồi.

Tử thần số hai ngồi xuống, thở dài một hơi rồi nói: “Thừa Khiếu, con nghe lời chút đi. Ba ba cũng có việc mà ba ba cần làm.”

Hồ Thừa Khiếu cứng cổ, không muốn nhìn ba ba mình. Cậu nói: “Không phải vậy, con đã nghe cả rồi. Ba vẫn luôn muốn làm Tử thần, nên mới muốn giết em gái công chúa, để ba ba em ấy không được làm Tử thần nữa. Ba ba, ba đừng làm Tử thần nữa có được không?”

Tử thần số hai nhốt con trai lại: “Không thể. Trong khoảng thời gian này con đừng hòng chạy được ra ngoài. Ba sẽ tìm cô giáo về đây dạy con. Còn tái phạm, có tin ba không xem con là con trai ba nữa hay không?!”

Hồ Thừa Khiếu ngửa đầu, phẫn hận nhìn ba mình: “Không làm thì không làm. Dù sao hiện tại ba cũng đã để mẹ quên con rồi, chính ba cũng quên luôn đi là tốt nhất!”

Tử thần số hai tức điên lên, quát: “Nếu không phải con nhiều lần không nghe lời, ba sẽ làm như vậy sao? Ba đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rồi, bảo con đừng đánh nhau với người khác, đừng để mẹ con lo lắng cho con, con có nghe không?”

Hồ Thừa Khiếu nén nước mắt, giận đùng đùng ngồi trong góc phòng, không chịu nói gì cả.

Tử thần số hai bước lại rồi nói: “Chỉ cần con nghe lời, đừng nói với mẹ con chuyện Tử thần, ba sẽ để mẹ con nhớ lại.”

Hồ Thừa Khiếu ôm cánh tay, nghẹn ngào khóc hu hu: “Ba là đồ lừa đảo. Ba lừa con, còn luôn bắt con giúp ba lừa mẹ. Khi còn bé, con chưa hiểu chuyện mới luôn giúp ba lừa gạt, nhưng về sau con sẽ không bao giờ lừa mẹ nữa...”

Tử thần số hai: “Vậy con cứ đợi ở đây đi, chờ gia sư tới.”

Sau khi nói xong, tử thần số hai xoay người rời đi, đóng cửa phòng sách lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện