Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 82: Kiểu đi ngang của nhà tử thần



Lúc Chúc Chúc được ôm trở về, liền thấy cái chú người xấu kia vẫn còn ở đó. Cái chú người xấu kia còn nhìn bé nữa, Chúc Chúc mới không sợ đâu, ba ba bé đang ở đây đó nha ——

“Ba ba, ba ba ơi, đánh chú ấy đi! Chú ấy cũng là người xấu nha! Nhưng ba đừng bóp cổ, cũng không được đánh lên đầu đâu ạ!” Chúc Chúc nhỏ giọng nói bên tai ba ba.

Kim Sân nhìn Chu Hoa bên kia. Tình trạng của anh ta nhìn qua rất kém, đang ngó sang bên này với vẻ suy sụp.

Kim Sân không rõ anh ta đang nghĩ gì, nhưng anh không thể tha thứ cho anh ta. Kim Sân thu lại ánh mắt, ấm giọng thì thầm chỉ dạy con gái ——

“Người xấu đã đầu hàng thì không thể đánh nữa, bằng không sẽ thành phòng vệ quá mức.”

Từ lúc vào cục cảnh sát lần trước, Kim Sân đã nghiêm túc nghiên cứu pháp luật của nhân loại rồi.

“Nếu như chú ấy còn muốn đánh chúng ta, thì chúng ta có thể đánh lại. Nhưng nếu chú ấy không đánh, chúng ta sẽ không được đánh đâu.” Kim Sân nghiêm túc nói.

Chúc Chúc đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Ba ba, ba ba ơi, anh Thừa Khiếu!”

Chúc Chúc cũng không hề nhận ra, ông lão tóc trắng mà bọn bé vừa mới gặp lúc nãy chính là tử thần số hai. Trong nhận thức của Chúc Chúc, bé biết ba ba của anh Thừa Khiếu là người xấu, sau đó đã chạy đi rồi. Còn mẹ anh Thừa Khiếu thì đang khóc, mà ba ba bé lại không cho bé đi qua đó.

Chúc Chúc nghĩ ra một chuyện hệ trọng: “Ba ba, ba ba ơi, ôm con qua đó tìm anh Thừa Khiếu đi! Con muốn nói cho anh ấy biết chuyện của mẹ anh ấy nha.” Trong lòng Chúc Chúc đang rối rắm về việc phải nói với anh ấy chuyện ba ba của anh ấy thế nào đây?

Vết thương trên đầu gối bé vẫn chưa lành. Lúc không có ba ba, bé có thể tự mình đứng lên được, hiện tại có ba ba ở đây nên bé không muốn tự đi nữa.

Kim Sân cũng chẳng thèm nhìn vẻ mặt của Chu Hoa, chỉ ôm Chúc Chúc đến cạnh Hồ Thừa Khiếu.

Hồ Thừa Khiếu vẫn đang hôn mê, chắc hẳn tử thần số hai cũng không muốn để con mình tận mắt nhìn thấy mọi thứ.

Kim Sân vỗ mặt Hồ Thừa Khiếu, Hồ Thừa Khiếu từ từ tỉnh lại.

Chúc Chúc vội vàng nói: “Anh Thừa Khiếu, anh Thừa Khiếu, mẹ anh cứ khóc ở bên đó mãi, anh nhanh đi tìm thím đi.”

Mà lúc này, Thần cũng đến nơi. Kim Sân nói: “Cha, cha dẫn cu cậu đi tìm người đi.”

Chúc Chúc: “Ba ba ơi, chúng ta không đi ạ?”

“Chúng ta không đi. Thím ấy cần yên tĩnh một lúc, chúng ta qua nhiều người sẽ không tốt đâu.”

Chúc Chúc cái hiểu cái không cũng dạ một tiếng. Mặc dù bé rất muốn đi an ủi thím, nhưng Chúc Chúc lại cảm thấy ba ba nói gì cũng đều có lý cả. Thế là bé ôm cánh tay ba ba, thở dài một hơi rồi nói: “Đã vậy, vậy chúng ta về nhà thay thuốc thôi ạ. Vừa nãy mấy chú ấy làm rơi băng gạc trên mặt con nha, con tự dính lại rồi, nhưng mà dính không chắc ạ.”

Kim Sân ừ một tiếng, bế con gái đi về.

Thần nhìn con trai mình thật sự chuẩn bị về nhà thay thuốc cho vết thương của Chúc Chúc, thì cam chịu số phận đi dọn cục diện rối rắm cho con trai mình.

Chúc Chúc ngồi trên ghế cao, y tá đang thoa thuốc cho bé. Chúc Chúc nhếch miệng phát ra tiếng xuýt xoa. Vốn là vết thương hở, hiện tại lại bị thương lần hai, đương nhiên vô cùng đau đớn.

Kim Sân thấy thế cũng nhịn không được mà nhếch miệng theo, giống như anh cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn đó vậy.

Chúc Chúc vẫn còn nghĩ đến chuyên xảy ra hôm nay. Chờ thay thuốc xong, bé líu ra líu ríu nói với ba ba: “Ba ba ơi, con cảm thấy hai cái chú người xấu kia có thể đã uống phải thuốc đó.”

“Hả?”

“Giống như trên tivi ấy ạ, sau khi uống thuốc xong sẽ biến thành người xấu nha. Con mắt sẽ biến thành màu đỏ, trên người còn tỏa ra khói đen nữa ạ...”

Kim Sân: “Chắc là vậy.”

Chúc Chúc nhìn ba ba của mình, lầm bầm lầm bầu nói: “Anh hùng trên tivi uống phải loại thuốc này cũng biến thành người xấu nha. Nhưng không thể trách những anh hùng đó được ạ, bởi vì là do thuốc sai mà.”

Kim Sân nghe đến đó thì đại khái cũng hiểu con gái mình đang muốn nói cái gì.

Chúc Chúc nói rất hùng hồn: “Ba ba ơi, cho nên chúng ta không được nói với anh Thừa Khiếu là ba ba anh ấy là người xấu nha, bởi vì là do thuốc sai ạ.”

Kim Sân xoa đầu con gái mình, đương nhiên anh biết con gái không hy vọng Hồ Thừa Khiếu phải buồn. Nhưng thật ra những chuyện Hồ Thừa Khiếu biết còn nhiều hơn bé nhiều lắm, có điều cũng không ảnh hưởng đến chuyện Kim Sân nói với con gái: “Không nói đâu.”

Kim Sân rất vị tha ở phương diện này, bởi vì thứ Chúc Chúc đang bảo vệ không chỉ có Hồ Thừa Khiếu, mà nhiều hơn chính là hai chữ ba ba này.

Lúc Thần về đến nơi thì đã là buổi tối. Ông ta không dẫn Hồ Thừa Khiếu theo về, vì Hồ Thừa Khiếu muốn ở lại bên cạnh mẹ mình.

Chúc Chúc suy nghĩ rồi hỏi ba ba: “Chừng nào chúng ta mới đi thăm anh Thừa Khiếu và thím ạ?”

“Qua một thời gian nữa.”

Nhưng mà, qua một thời gian nữa là cực kỳ lâu. Máu bầm trên mặt Chúc Chúc đã biến mất, sẹo cũng chỉ còn thấy vết mờ mờ. Phần tóc bị cạo cũng đã mọc ra, vẫn có màu vàng nhạt và hơi xoăn, vừa vặn có thể che khuất sẹo lõm kia. Có lẽ Chúc Chúc đã nhìn quen khuôn mặt đầy máu bầm và sưng đỏ, còn có băng gạc quấn đầy đầu của bé nữa. Nên bây giờ nhìn mình, dù trên trán có một sẹo lõm mờ mờ, Chúc Chúc vẫn cảm thấy mình đã hơi xinh rồi.

Bé lại đi học ở trường tiểu học ban đầu, đón chào bé là những người bạn ở nhà trẻ lúc trước.

Tất cả mọi người vẫn còn nhớ bé. Chúc Chúc kể cho mọi người những chuyện bé đã trải qua trong ba năm nay, còn cho xem vết sẹo lõm mờ mờ trên trán mình nữa.

“Nơi này chảy rất nhiều máu đó, may mà ba ba tớ đã ôm tớ đến bệnh viện nha.” Lúc ấy bé bị ngã đến ngất đi, chỉ biết chảy thật nhiều máu, chứ căn bản không biết là cô giáo ôm bé đến bệnh viện.

Mọi người kinh ngạc nhìn Chúc Chúc, cảm thấy Chúc Chúc thật sự lợi hại, đã trải qua rất nhiều việc.

Chúc Chúc luôn rất nhớ anh Thừa Khiếu, nhưng mỗi ngày vẫn trôi qua hết sức vui vẻ. Bởi vì cô con gái nhân loại mà Kim Sân đang nuôi không có quan hệ máu mủ với mình, thêm chuyện lần trước vì kích động mà nghỉ việc, hiện tại lại đang trong giai đoạn tiếp nhận điều tra, nên anh tạm thời thất nghiệp, chỉ có thể ở lâu đài tiếp tục làm công việc đòi nợ thuê.

Kim Sân cũng không còn đứng trước cổng trường đón Chúc Chúc vào buổi chiều nữa. Cách hai con đường, anh đợi Chúc Chúc tạm biệt nhóm bạn của bé rồi mới đi qua.

Kết quả còn chưa đến gần, anh liền thấy cô gái nhỏ mặc váy đang nhìn ngó xung quanh. Sau khi xác định không có ai, bé liền đi ngang qua đường giống như con cua, tay còn vừa đong vừa đưa...

Kim Sân cảm thấy kỳ quái liền đi tới, bế con gái lên. Sau đó anh lại để xuống rồi nói: “Ái chà, hình như sai rồi, đây là con cua nhỏ nhà ai đấy...”

“Con ứ phải con cua nhỏ đâu. Ba ba ơi, Tiểu Minh nói trong nhà Đồng Tuyết có rất rất nhiều tiền, nên ngày nào bạn ấy cũng có thể đi ngang trên đường để đến trường hết. Con phát hiện con cũng có thể đi ngang trên đường nha.” Chúc Chúc nói một hơi.

Kim Sân: “...”

Môi trường sống lúc Chúc Chúc còn nhỏ quá khác biệt với môi trường sống của những đứa bé khác, dẫn đến một vài kiến thức nên biết thì Chúc Chúc lại mơ mơ màng màng.

Kim Sân chỉ có thể ôm bé: “Đi ngang ý muốn nói là thích làm cái gì thì làm cái đó, không phải đi ngang thật đâu.”

Lúc Thần tìm đến Kim Sân thì nghe được hai cha con đang vừa đi vừa nói về vấn đề này, hướng về phía tòa lâu đài lớn.

Nắng chiều ấm áp chiếu trên người họ, từ xa đã có thể nghe được một câu ——

“Ba ba thật lợi hại nha! Gì cũng hiểu hết ạ!”

Thần cái gì cũng hiểu: “...” Có lẽ cả đời cũng không được nghe câu này, chẳng qua thỉnh thoảng nghe được câu ông nội thật lợi hại cũng rất tốt rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện