Chương 51: Thiếu
Edit: Cò Lười - Diễn đàn
Thức dậy vào ngày hôm sau.
Trang Gia Minh nằm trên giường một lúc lâu không đứng dậy. Không cần Baidu Freud hay Chu Công giải mộng, anh cũng biết chuyện mình mơ thấy tối qua có ý nghĩa gì.
Anh rốt cục có thể xác định, mình đối với Chi Chi sinh ra tâm tư vượt qua bằng hữu, tuy rằng có chút khó xử, có chút xấu hổ, nhưng lại rất thoải mái.
Có rất nhiều bạn cũng lớp yêu thích, anh cũng vậy, không có gì lạ.
Về phần vì sao lại là Chi Chi... Tốt hơn là hỏi tại sao không phải là cô ấy. Tình yêu của Thanh Mai Trúc Mã, không phải là không thể bình thường hơn sao?
Cô ấy hiểu anh. Khi anh không vui, cô ấy luôn là người đầu tiên phát hiện ra.
Anh vui vẻ, cô ấy còn vui hơn cả anh, anh buồn cô cũng buồn hơn anh.
Cô ấy cũng rất hiểu biết, rất tốt bụng, rất đáng yêu, ở cùng với cô ấy, anh luôn cảm thấy hạnh phúc.
Đương nhiên, gần đây cô có lúc sẽ nói những lời tương đối kỳ quái, đối với anh lúc lạnh lúc nóng, cũng làm cho anh cảm thấy phiền não, nhưng hiện tại, anh cảm thấy những thứ này cũng không phải là vấn đề gì.
Những gì Chi Chi lo lắng là sau này anh và người khác ở bên nhau, rất khó để đối phó với mối quan hệ của họ. Nhưng anh thích cô, chỉ cần bọn họ ở bên nhau, vấn đề khó khăn này sẽ dễ dàng giải quyết.
Nghĩ đến đây, trái tim bàng hoàng bất an của anh liền ổn định lại.
Nhưng chẳng bao lâu, câu hỏi mới nhảy ra khỏi mặt nước: Chi Chi có thích anh ta không? Hình như không phải... Nếu như thích, vậy tại sao cô đều tưởng tượng ra viễn cảnh anh cùng với người khác ở cạnh nhau trong tương lai?
Trang Gia Minh nhất thời khó chịu trong người.
Có ý định muốn hỏi rõ ràng, nhưng sợ đáp án quả thật là như vậy. Giờ khắc này, anh đột nhiên kính nể dũng khí của Trâu Vũ Nghiên, cô dám nói ra, còn anh bây giờ lại cảm thấy sợ hãi.
Anh không dám hỏi, sợ đáp án có thể là không, càng sợ rằng cô sẽ vì thế mà xa cách anh. Tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, nếu bị huỷ đi thật sự rất đáng tiếc.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định chưa vội nói ra, thăm dò trước đã.
Quãng đường về nhà mười phút vào buổi tối hẳn là cơ hội tốt.
*
Trời mùa hạ tối rất muộn, đã hơn sáu giờ nhưng phía chân trời vẫn còn tia sáng le lói.
Chi Chi khoác áo đi ra ngoài, tháo dây thun ướt sũng, mái tóc nửa khô nửa ướt buông xuống bờ vai, lộn xộn như tổ chim. Cô nắm lấy đầu, cảm thấy mình giống Mai Siêu Phong —— ai, người nhận mệnh chính là như vậy, trước mặt nam thần đều không giữ hình tượng, bản thân cảm thấy sảng khoái là quan trọng nhất.
Trang Gia Minh nhìn hai bên đường: "Hôm nay không có ai đi một mình.”
"Đại khái đều truyền ra ngoài rồi." Đi cùng với một đứa trẻ là công việc đòi hỏi thể lực nhất trên đời, Chi Chi mệt mỏi đến mức ngáp ngáp: " Chúng ta đang ở một nơi nhỏ bé như thế này, tin tức truyền đi rất nhanh.”
Trang Gia Minh nhìn cô, cảm thấy mái tóc vụn của cô đặc biệt đáng yêu, giống như một con thỏ nhỏ màu trắng: "Hy vọng sớm bắt được người kia.”
"Đáng tiếc hôm qua em quá khẩn trương, không thấy rõ anh ta trông như thế nào." Chi Chi có chút tiếc nuối.
Trang Gia Minh không thể không nói: "Em đã rất dũng cảm."
"Anh cũng không nghĩ tới cô gái khi còn bé thích khóc nhè sẽ dũng cảm như vậy, không nói hai lời liền xông lên mắng người, ách, chính là dùng từ thô tục một chút (anh quyết định quên đi điểm này).”
Nghĩ về điều này, anh không thể che giấu sự xấu hổ: "Lẽ ra phải là anh đi.”
Chi Chi nhịn không được. Họ sống trong một quận nhỏ, cuộc sống bình thường như nước, nhà ai có người nhảy lầu đều coi như là một chuyện lớn, giết người xa xôi như cốt truyện trên TV. Trang Gia Minh chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhất thời mơ hồ rất bình thường, anh vẫn là một cậu bé.
"Không có việc gì, ai đi cũng giống nhau, anh ở phía sau em, em mới dám xông lên." Cô vỗ vai anh: "Đừng cảm thấy tội lỗi.”
Trang Gia Minh cúi đầu nhìn cô, bất an hỏi: "Em có nghĩ anh vô dụng không?"
"Đương nhiên là không." Cô nói: "Anh là người giỏi nhất, anh sẽ trở nên siêu lợi hại sau này."
Trái tim của Trang Gia Minh hơi buông lỏng một chút, nhưng sau đó là áp lực hơn: Chi Chi đối với anh tự tin đương nhiên là tốt, nhưng càng như vậy, anh càng sợ làm cô thất vọng.
Bằng không vẫn là đừng hỏi trước...
Chờ cho đến khi anh trở nên tốt hơn, chắc chắn hơn một chút, hãy hỏi cô ấy một lần nữa.
Anh nhất thời không nói gì, Chi Chi lo lắng lòng tự trọng của thiếu niên bị tổn thương, vội vàng thay đổi đề tài: "Chân ông nội anh thế nào rồi, tốt hơn chưa?”
"Bác sĩ nói phải chăm sóc thật tốt, ba tháng sau đi tháo thạch cao." Trang Gia Minh phối hợp chuyển đề tài: "Hiện tại mỗi ngày ông nội đều phải oán giận mấy lần không thể đi ra ngoài. ”
Chi Chi nhớ rõ ông cụ Trang là người vô cùng yêu không khí trong lành, buổi sáng phải ra ngoài tập thể dục buổi sáng đánh quyền, buổi tối phải ra ngoài dạo chơi cờ vua, tóm lại nhàn rỗi không xuống, liền thích đi dạo khắp nơi. Gãy xương ở nhà trong vài tháng, cô sợ rằng nó thực sự sẽ làm hỏng ông già.
Cô đề nghị: "Nếu không mua một chiếc xe lăn, anh đẩy ông nội ra ngoài vào buổi tối?"
Trang Gia Minh dừng lại: "Em nói đúng."
Buổi tối, Trang Minh Huy nói chuyện này với bố anh, hai cha con lập tức quyết định tìm chỗ mua xe lăn. Trong huyện thành nhất thời không tìm được, ngày hôm sau lái xe đến thành phố, mới rốt cục tìm được hợp ý.
Hai ngày sau, Trang Gia Minh liền đẩy ông nội ngồi xe lăn đi dạo trong công viên.
Các công viên gần khu phố rất tốt, rợp bóng cây, và mùi hương của đêm tối thoang thoảng. Tiểu cô nương thối mỹ thừa dịp người không chú ý, lặng lẽ ngắt một đóa hoa đeo lên tóc, tự giác biến thành tiểu tiên nữ, xoay eo chạy tới cột điện, cử chỉ tràn đầy trẻ con.
"Gia Minh, đến đó." Trang gia gia nghẹn ngào ở nhà mấy ngày nuôi dưỡng khối buồn bã tan thành mây khói, tươi cười đầy mặt chỉ vào quảng trường nhỏ trong công viên nói: "Ông đi cùng bọn họ chơi
Bình luận truyện