Châm Phong Đối Quyết

Chương 113



Nguyên Lập Giang qua phút sững sờ, cười lạnh nói: "Khẩu khí thật lớn, cậu lấy cái gì để đảm bảo cho nó chứ?"

Cố Thanh Bùi bình tĩnh nói: "Công ty tại Bắc Kinh, Thanh Đảo, Hàng Châu cùng Tam Á của tôi đều phân biệt có dự án điền sản, ở đông bắc còn có một dự án lâm nghiệp cỡ lớn. Tuy tiền mặt đều nằm trong đó, hơn nữa tương lai ba năm năm cũng chưa chắc đã có thể quy đổi, nhưng tổng ngạch tài sản công ty ước chừng cũng đủ bao phủ hạn mức vay của Nguyên Dương. Tôi có đủ thực lực đảm bảo cho cậu ấy hay không, không nhọc ngài quan tâm đâu."

Nguyên Lập Giang nhíu mày, "Đã xem nhẹ cậu rồi."

"Tôi công tác nhiều năm như vậy, có chút tích lũy cho bản thân cũng không kỳ quái, huống chi chút vụn vặt không đáng kể này, ở trong mắt Nguyên đổng khẳng định chẳng tính là gì."

Nguyên Lập Giang hừ lạnh nói: "Đó chính là toàn bộ gia sản của cậu phải không. Một khi Nguyên Dương không lấy được tiền, thì chính cậu sẽ rơi vào cảnh táng gia bại sản, Cố Thanh Bùi, con người cậu cẩn thận chặt chẽ như vậy, nguyện ý làm chuyện như thế này sao?"

Cố Thanh Bùi nhìn thẳng ông, "Tôi có chắc chắn của mình, cũng chẳng dám nhọc ngài quan tâm đâu."

Nguyên Lập Giang yên lặng nhìn Cố Thanh Bùi, con ngươi mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng dò xét.

Cố Thanh Bùi khẽ nói với Nguyên Dương: "Đi thôi." Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Thanh âm của Nguyên Lập Giang vang lên sau lưng, "Tôi sẽ xem hai người thứ hai có thể lấy được tiền ra hay không."

Nguyên Dương theo sát phía sau Cố Thanh Bùi, hai người một đường không nói chuyện, mãi đến khi đi qua một gian phòng trống, Nguyên Dương tóm cánh tay Cố Thanh Bùi, kéo hắn vào trong phòng, thuận tay khóa cửa lại.

Nguyên Dương gắt gao nhìn khóa vào Cố Thanh Bùi, khí tức bất ổn, vành mắt phát hồng, "Ông vì cái gì muốn làmnhư vậy, tôi cho tới bây giờ chưa từng yêu cầu ông đảm bảo cho tôi."

"Tôi là vì dự án của chúng ta, chúng ta có lợi ích chung, tôi......"

"Nhảm nhí!" Nguyên Dương đè bờ vai hắn, nhìn xoáy thẳng vào ánh mắt né tránh của Cố Thanh Bùi, ngực y phập phồng không ngừng, tựa hồ kiềm nén cảm xúc cường liệt, "Cố Thanh Bùi, nói thật cho tôi, ông sao lại muốn làm như thế. Ông biết rõ đảm bảo cho người khác phải chấp nhận rủi ro thế nào, công ty này là gia sản cả đời của ông, là toàn bộ tích lũy của ông, ông vì cái gì dám đảm bảo cho tôi chứ? Ông vì sao lại làm như vậy? Nói thật cho tôi mau!" Nguyên Dương đã muốn kích động đến tay phát run, y nắm bả vai Cố Thanh Bùi, nắm đến bả vai Cố Thanh Bùi đau nhức.

Vì sao làm như vậy? Bởi vì khi thấy Nguyên Dương thất thế trước Nguyên Lập Giang, hắn không thoải mái.

Cố Thanh Bùi hắn từ nhỏ đã chín chắn hơn so với bạn đồng trang lứa, sống ba mươi lăm năm, thời điểm vì kích động mà hành sự sau đó hối hận hắn cơ hồ nghĩ không ra. Hắn cho tới nay, đều là đi từng bước chắc chắn, ngay cả điểm dừng chân cũng đều tính toán kỹ càng rồi mới bước tiếp. Mỗi một bước sử dụng bao nhiêu lực đạo, bỏ ra khí lực như thế nào, có thể thu hoạch được gì, có thể mất gì, hắn đều phải tính trước tính sau rành mạch, mới dám tiến lên phía trước. Hắn nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, chỉ trong một ý niệm, đã liền tung hết gia sản của mình ra ngoài.

Song cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hề hối hận, hắn cũng chẳng hề nghĩ đến thu hồi lời đã nói, cho dù bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đổi ý.

Vì sao làm như vậy? Nói đến nói đi, chẳng qua là hắn muốn làm như vậy mà thôi. Hắn muốn thấy Nguyên Dương thắng, thật giống như Nguyên Dương thắng, hắn cũng sẽ thắng vậy.

Nhưng hắn biết, đổi lại là bất kỳ người nào khác trên thế giới, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện liều lĩnh như vậy, cũng chỉ có Nguyên Dương, chỉ có khả năng là Nguyên Dương.

Cố Thanh Bùi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi tin tưởng cậu mà."

Nguyên Dương nắm lấy cằm hắn, ép buộc hắn nhìn mình, "Tôi mẹ nó không muốn nghe những lời đó, tôi muốn nghe lời nói thật từ ông." Nguyên Dương run giọng nói: "Là vì tôi sao? Cố Thanh Bùi, đổi lại là trước kia, đánh chết tôi cũng không tin ông sẽ nói những lời như vậy, ông chẳng phải thực thận trọng hay sao, vì sao lại có thể trong vòng mấy phút mà đưa ra quyết định như vậy? Ông thành thật nói cho tôi hay, có phải vì tôi hay không? Ông có thích tôi hay không, mẹ nó nói thật đi! Chúng ta quen biết đã ba năm, tôi muốn một câu thật lòng, trong lòng ông đã từng có tôi không, có hay không!"

Cố Thanh Bùi đau lòng đến có chút không thở nổi, hắn thở dài một tiếng, "Có, từng có."

Hô hấp của Nguyên Dương bị kiềm hãm, đột ngột lạnh giọng nói: "Vậy ông vì cái gì muốn rời khỏi tôi! Vì sao lại cứ muốn đi? Vì sao muốn giúp Vương Tấn đối phó tôi, ông rốt cuộc!Là vì cái gì hả!"

Cố Thanh Bùi ngơ ngác nhìn y, "Nguyên Dương, cậu thật sự không phải cho rằng, tôi rời khỏi cậu lúc trước, là vì ghét bỏ cậu không bản lĩnh đấy chứ? Kỳ thật cậu có thể kiếm tiền hay không căn bản không quan trọng, Cố Thanh Bùi tôi thân là một người đàn ông, ngay cả một người cũng nuôi không nổi sao, huống chi cậu còn dễ nuôi như vậy...... Cậu đến bây giờ vẫn là không hiểu, tôi vì sao không có cách nào lưu lại Bắc Kinh."

Nguyên Dương run giọng nói: "Bởi vì ba tôi, phải không? Tôi biết ông kiêng dè ba tôi, cho nên hai năm nay tôi đều một mực cố gắng. Đúng vậy, ba tôi nói không sai, tôi chính là muốn mạnh hơn ông ấy, tôi muốn để ngày ông quay về, biết tôi còn mạnh hơn ba tôi, ông ấy sẽ không thể động đến ông nữa, ông có thể thanh thản ổn định lưu lại bên cạnh tôi!" Nguyên Dương nói xong lời cuối cùng, thanh âm run rẩy không còn bộ dáng gì, "Tôi một mực chờ ông, nếu không phải vì ông, tôi vì sao phải đối nghịch khắp chốn với ba ruột mình? Ông có hiểu hay không! Cố Thanh Bùi, ông sao không thể sớm nói một câu thật lòng, ông sao chẳng chịu nói cho tôi biết, ông có thể vì tôi mà kích động, cũng có thể đánh cược một phen, tôi mẹ nó vì một câu của ông, mà chẳng xá kể bất cứ thứ gì."

Cố Thanh Bùi nghe đến cuối cùng, thật sự không chịu nổi, nước mắt tràn khóe mi, hắn há miệng thở dốc, "Nguyên Dương, chúng ta......" Sau đó hắn nói không nổi nữa.

Từng cảnh từ lúc quan biết Nguyên Dương cho đến hiện tại đều hiện lên trong đầu hắn. Bọn họ từng đấu đá, từng náo loạn, cũng từng ngọt ngào, cho đến tận cùng chia tay buồn bã, không từ mà biệt. Những điều trải qua trong mấy tháng, so với tình sử cả đời hắn còn phong phú hơn, còn muốn khắc cốt minh tâm hơn nhiều. Thế giới này chẳng bao giờ một người, có thể làm cho hắn nóng ruột nóng gan, nhớ mãi không quên, có thể làm cho hắn vừa yêu vừa hận, vừa muốn kề cận, lại muốn rời xa như vậy nữa.

Hắn cảm thấy cuộc đời này của hắn coi như đã nằm trong tay Nguyên Dương, bằng không dựa vào sự bình tĩnh kiềm chế nhất quán của hắn, rõ ràng có thể phân tích tinh tường lợi hại bên trong, sao lại vẫn nhất mực u mê không tình ngộ như vậy.

Hắn những tưởng thời gian hai năm có thể thay đổi rất nhiều, chí ít hắn có thể buông Nguyên Dương khỏi lòng, đáng tiếc hắn phát hiện, cái gì cũng không thay đổi, ra đi hai năm, thân thể dù có xa đến mấy, tâm vẫn bị vây ở lại, thì có ích lợi gì đâu.

Người hắn mang trong lòng, thủy chung là Nguyên Dương. Cái gì cũng không thay đổi.

Nguyên Dương ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói: "Không được đi nữa, đi đâu cũng không được, bất kể phát sinh chuyện gì tôi cũng sẽ không buông em ra, chỉ cần em gật đầu, chuyện gì chúng ta cũng đều có thể chống đỡ được."

Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng nói: "Cậu nói dễ nghe ghê ha, bạn gái cậu đã có, cha mẹ cũng đã gặp rồi."

Nguyên Dương vuốt mặt hắn, "Em ghen hở? Tôi hỏi em còn không thừa nhận, mẹ nó chứ em nói thật lòng thì bị nghẹn chết chắc."

Cố Thanh Bùi thật sự không có mặt mũi thừa nhận, hắn hơi hơi quay đầu đi, "Tôi không có ghen, tôi là kể chuyện sự kiện có thật mà, cậu quả thật......"

"Tôi chỉ có em." Nguyên Dương nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, "Cha mẹ cô ấy đang náo loạn ly hôn, cha cô ấy có vợ hai sinh được hai đứa con, cô ấy muốn vì mẹ mình đoạt lấy ít thứ từ trong tay cha, cho nên tôi hợp tác cùng cô ấy. Em thử lặp lại một lần mình không ghen coi."

Cố Thanh Bùi dùng ánh mắt sáng nhìn y, "Vậy thôi sao?"

"Tôi gạt em khi nào chứ?"

Cố Thanh Bùi hít mũi, có chút bối rối muốn gạt nước mắt.

Nguyên Dương bắt lấy tay Cố Thanh Bùi, y cúi đầu, đầu lưỡi ướt mềm nhẹ nhàng liếm hai má cùng khóe mắt của Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi càng thêm cảng thấy ngượng ngùng đến hoảng hốt, hắn đẩy Nguyên Dương, "Đừng làm bậy, còn rất nhiều việc phải làm, tôi đi chỉnh sửa lại văn kiện một chút, bên ngân hàng cậu rốt cuộc có vấn đề hay không? Chúng ta......"

Nguyên Dương giữ cằm hắn, dùng sức chặn môi hắn lại, nụ hôn nồng nhiệt đầy ắp tình cảm. Đối Nguyên Dương mà nói, hiện tại không có thứ gì quan trọng hơn nụ hôn này.

Cố Thanh Bùi nhắm hai mắt lại, ngón tay xuyên vào mái tóc đen dày của y, dụng tâm hưởng thụ nụ hôn khiến hắn ấm áp này.

Bọn họ mất thời gian hơn ba năm, đã trải qua sự chua xót cùng thống khổ đếm không hết, mới đổi lấy được một nụ hôn cùng cái ôm khiến cả hai cùng yên lòng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện