Chậm Rãi Tiên Đồ
Chương 13: Chuyện cũ
Khi trở lại Tiên Vũ Môn thì trời đã tối, Tiêu Dao nghỉ
ngơi một đêm, sáng hôm sau liền chạy tới chỗ Ngô chưởng sự Vạn Nhận
Phong.
Trong Tiên Vũ Môn, ngoại trừ động phủ là cung cấp miễn phí thì muốn mượn đọc công pháp, pháp thuật và ngọc giản phải trả điểm cống hiến môn phái hoặc linh thạch. Ví dụ như mượn sách trong tàng thư các phải tốn điểm cống hiến còn muốn sao chép ngọc giản thì phải trả linh thạch. Còn linh thảo, linh dược cũng phải trả một lượng linh thạch nhất định để mua, nhưng giá sẽ rẻ hơn thị phường bên ngoài một phần ba.
Cho nên nhiều tu sĩ cho rằng vào được đại phái là có thể tu luyện không lo, điều hoàn toàn vô căn cứ. Kỳ thật, môn phái cũng là một thế giới tu tiên cỡ nhỏ, không chỗ nào không cần dùng linh thạch.
Vì thế phần lớn đệ tử nội môn đều làm việc cho môn phái nhằm kiếm đủ linh thạch tu luyện. Phân theo nội ngoại môn thì bình thường các đệ tử ngoại môn sẽ làm các công việc thể lực còn đệ tử nội môn chịu trách nhiệm quản lý. Chỉ có tu sĩ đại năng đã ngoài Nguyên Anh kỳ mới có thể thực sự thoải mái không cần làm gì cũng được môn phái cung cấp, chỉ cần lúc môn phái lâm nguy thì ra tay viện trợ là được.
Chim chết vì miếng ăn, cho dù Tiêu Dao không cần linh thạch để tu luyện nhưng cũng túng thiếu khắp nơi, cho nên trong môn phái nàng cũng làm chút việc để kiếm thêm linh thạch.
Không muốn vì kiếm linh thạch mà chậm lại tiến độ tu luyện cho nên Tiêu Dao tìm một công việc tương đội thoải mái, đó là thay Ngô chưởng sự phân công công việc cho các đệ tử ngoại môn mới đến. Bên ngoài thì tưởng công việc này béo bở, nhưng trên thực tế phần lớn các đệ tử bị sai tới chỗ nàng đều xuất thân nhà nghèo, trong nhà túng thiếu cho nên mới trở thành đệ tử ngoại môn để cải thiện cuộc sống, căn bản không có đâu mà hối lộ.
Đương nhiên Tiêu Dao cũng không để bụng. Công việc này cũng mười năm mới phải làm một lần, thời gian còn lại đều rảnh rỗi, thỉnh thoảng cũng kiếm được mấy khối linh thạch, thôi thì có ít còn hơn không.
Bay vào Vạn Nhận Phong, Tiêu Dao liền xuống khỏi phi kiếm. Trong môn phái có quy định, ngoại trừ bên ngoài ngũ phong, tất cả đệ tử dưới Kim Đan kỳ đều không được phi hành. Đến đây, nàng chỉ có thể đi bộ lên núi.
Đến lưng chừng núi bỗng nghe thấy có đệ tử lên tiếng:
“Mau nhìn kìa! Đó không phải là Quý sư thúc sao?”
Chỉ thấy một đám mây ngũ sắc từ từ hiện ra, trên đó chở một nam tử thanh niên, mày kiếm mặt sáng, ngũ quan cương nghị, đường môi mím chặt, trên người tản ra uy áp nhàn nhạt. Mà bên cạnh hắn là một thiếu niên thanh tú, tóc xanh mắt xanh, không cần dùng ngoại lực cũng có thể tự phi hành. Chỗ hai người đứng tỏa ra uy áp vô hình lạnh như băng, khiến cho tất cả các đệ tử Trúc Cơ kỳ đều không tự chủ mà quỳ xuống. Dưới loại uy áp này, người tu vi thấp mà dãy dụa hoặc phản kháng một chút đều sẽ cảm thấy người như bị chia năm xẻ bảy, không thể không cúi đầu.
Tất cả các đệ tử trên sơn đạo đều kinh sợ quỳ xuống hành lễ. Nhưng trong đan điền và thức hải của Tiêu Dao đều tràn ngập tiên khí, cho dù đối phương cao hơn nàng vô số cảnh giới, chỉ cần đó không phải là tu sĩ cũng hấp thụ tiên khí như nàng thì nàng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Cho nên nàng thoáng chậm nửa nhịp, lúc này mới giật mình cúi đầu quỳ xuống.
Đệ tử cả núi đều đã quỳ nên động tác chậm nửa nhịp của nàng vô cùng nổi bật khiến cho thiếu niên tóc xanh mắt xanh kia khi đi đến không khỏi nhìn nàng không rời mắt.
Cảm thấy người bên cạnh có chút khác thường, Quý Thanh Phong dừng lại hỏi:
“Sao vậy Bích Tình?”
Ánh mắt Bích Tình vẫn dừng ở nơi khác, giống như không nghe thấy Quý Thanh Phong gọi.
Thấy linh thú của mình ngẩn người, Quý Thanh Phong thoáng nhíu mày, nhìn theo tầm mắt Bích Tình, đi đến bóng dáng gầy yếu đang quỳ bên kia, bình tĩnh nói:
“Bích Tình, ngươi có từng hối hận?”
Câu này là dùng thần thức truyền âm, Bích Tình hơi ngừng lại, vẻ mặt lập tức kiên định như cũ.
“Chủ nhân, Bích Tình chưa bao giờ hối hận. Lúc trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy.”
Lúc này Quý Thanh Phong mới thoải mái
“Nếu Bích Tình đã dứt khoát, vì cớ gì lòng còn lưu luyến.”
Đôi mắt xanh của Bích Tình khẽ đóng, nhẹ giọng nói
“Đạo vốn vô tình, Bích Tình không có gì lưu luyến. Chỉ là lâu rồi không gặp, cho nên hôm nay gặp lại không khỏi có chút cảm khái.”
Quý Thanh Phong thoáng gật đầu
“Ta biết Bích Tình là người trọng tình cảm, nhưng không cần quá đồng tình. Người tu đạo, nghịch thủy hành châu, không tiến thì lùi, mọi người đều có cơ duyên khác nhau, tạo hóa cũng khác nhau. Từ lúc ngươi đưa ra lựa chọn thì chỉ có thể nói duyên phận của nàng và ngươi đã hết, hai người đã sớm không cùng một bậc. Qua thời gian, chênh lệch càng lớn, không cần phải bùi ngùi. Hôm nay ta cho phép ngươi liếc mắt một cái, kết thúc chuyện trước kia, sau này gặp lại đó chính là người lạ.”
Ánh mắt cuối cùng dừng trước thân ảnh đang quỳ bên dưới, Bích Tình chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở ra đã tĩnh lặng như nước.
“Bích Tình hiểu rồi. Chủ nhân, chúng ta đi thôi.”
Thoáng thấy Bích Tình đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lúc trước, Quý Thanh Phong mỉm cười vuốt cằm, tiếp tục khống chế đám mây ngũ sắc rời khỏi Vạn Nhận Phong.
Hắn đứng trên tường vân, nhìn Vạn Nhận Phong càng ngày càng xa, trong lòng thầm thì:
Tiêu Dao, tu đạo vô thường. Ta từng bị ngươi và Phương Yển bỏ xa nhưng đảo mắt ngươi ngay cả hi vọng Kết Đan cũng xa vời. Sau này sợ là không bao giờ gặp lại.
Hắn lắc đầu, thúc giục tường vân, đảo mắt đã biến mất nơi chân trời.
Các đệ tử trên núi thấy Quý sư thúc vừa rồi không biết tại sao lại đột nhiên dừng lại, nửa ngày cũng không dám thở mạnh, đợi đến khi cỗ uy áp kia biến mất mới dám đứng dậy.
Tiêu Dao cũng đứng dậy vỗ vỗ tro bụi trên người tiếp tục đi về phía trước. Ấy chỉ có Báo Nanh Kiếm thò đầu ra từ trong ngực nàng, hung hăng nhe răng về phía hai người kia vừa rời đi:
“Phi, cái gì mà đại đạo vô tình, cái gì mà người trọng tình cảm, rồi còn giả mù sa mưa nói cái gì mà không hối hận. Hừ, cái thằng yêu quái lông xanh mắt xanh nhà ngươi chính là phản đồ thì có!”
“Ngươi dùng thần thức nghe lén bọn họ nói chuyện hả?” Tiêu Dao buồn cười nói
“Hừ, thấy dáng vẻ thậm thụt như trộm của bọn chúng, ông đây đương nhiên phải nhìn một chút, xem bọn chúng nó có nói xấu gì chúng ta không.” Báo Nanh Kiếm ngẩng đầu nói: “Nhưng mà cô đó, linh thú bảo bối lúc trước bỏ trốn theo người khác, lại còn đắc ý nhảy nhót dưới mắt mình, cô thật sự không bận tâm sao?”
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, “Những thứ đó đều đã là chuyện cũ, có gì phải bận tâm. Đại đạo vốn vô tình, nếu đổi lại là ta, ta cũng lựa chọn như nó. Trên con đường tìm kiếm trường sinh này, ngừng lại chẳng khác nào chết, chỉ có thể không ngừng đột phá giới hạn. Trong quá trình này, thậm chí còn phải tận mắt chứng kiến người thân già đi, đại nạn buông xuống hoặc bạn tốt trì trệ không tiến cuối cùng biến mất. Chỉ có thể nói, con đường này đã định sẵn phải cô tịch một mình.”
“Không sai. Không ngờ cô thật sự không hối hận, không phải ai cũng nhìn thấu điểm này đâu. Ông đây còn sợ cô không nhìn ra.” Báo Nanh Kiếm im lặng nghe nàng nói, hiếm khi khen nàng một câu.
Nghe nó ca ngợi, Tiêu Dao không nhịn được híp mắt, cười đến sung sướng.
“Biết là một chuyện. Nhưng ta đâu nói là ta nhìn thấu đâu. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ không chút nương tay mà khiến đám người đó kinh ngạc há hốc mồm.”
Báo Nanh Kiếm run rẩy
“ Coi như ông đây chưa nói câu vừa rồi.”
Mất tới nửa canh giờ, Tiêu Dao mới đi tới đỉnh Vạn Nhận Phong. Chuyện thứ nhất cần làm là tới báo danh chỗ quản sự Ngô sư thúc.
Ngô sư thúc đã là một lão nhân, thân hình vô cùng gầy gò, mắt nhỏ miệng nhỏ, dáng vẻ thấp bé, đầu còn hơi hói, tu vi dừng ở Kim Đan sơ kỳ nhiều năm không tiến. Mắt thấy tuổi đã kha khá, không còn cơ hội tăng cảnh giới cho nên bị môn phái giao cho chức quản sự nơi này.
Lúc trước Tiêu Dao được sư phụ đề cử, hơn nữa nàng làm người không tệ, cũng không kiêu ngạo càn quấy, đối với người khác luôn ôn hòa cho nên rất thích hợp làm chuyện phân việc cho đệ tử mới như vậy. Vì thế Ngô lão nhân mới đồng ý cho nàng phụ giúp ở đây, bằng không lấy tư chất và bối cảnh của Tiêu Dao hiện nay, chắc chắn không thể nào được phân việc này.
Thấy Tiêu Dao tiến vào nội đường, Ngô lão nhân mới dùng đôi mắt nhỏ liếc nàng một hồi:
“Hừ, cuối cùng cũng biết tới đây?”
Tiêu Dao cười, hành lễ nói
“Đệ tử bái kiến Ngô sư thúc. Hai ngày nay ta có nhiều chuyện nên mới đến chậm. Xin sư thúc thứ lỗi.”
Ngô lão nhân không kiên nhẫn phất phất tay
“Cái gì mà thứ lỗi với không thứ lỗi. Đừng tưởng ta làm không công. Những việc ta giúp ngươi làm hai ngày nay sẽ trừ vào tiền công của ngươi. Việc hôm nay đã đầy ra đấy, ngươi còn không mau đi xử lý! Cẩn thận ta lại trừ tiếp linh thạch.”
Thấy Ngô sư thúc nói xong lại cúi đầu nghiên cứu bảo vật đệ tử mới hiếu kính lão, Tiêu Dao rất thức thời sờ sờ mũi đi ra ngoại viện.
Ngoại viện đã có khoảng mười đệ tử mới đứng đó. Tu vi đều ở mức Luyện Khí kỳ, ngay cả tu sĩ cũng chưa đến, chỉ có thể gọi là học đồ. Không biết vì sao mà cả đám đứng túm tụm lại nhao nhao ồn ào cái gì đó.
Tiêu Dao ho nhẹ hai tiếng, đi đến chỗ đám đông đang tranh cãi ầm ĩ nói:
“Vì sao các ngươi lại tụ tập ồn ào ở đây?”
Đám người liên can vội vàng tản ra, quy củ đứng một bên. Lúc này Tiêu Dao mới thấy bị bọn chúng vây quanh là một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi, trên người đều là vết thương do bị người ta dùng pháp thuật đánh. Tuy rằng không tổn thương đến tính mạng nhưng vẫn để lại miệng vết thương, thậm chí trên quần áo của thiếu niên còn viết hai chữ “Tiện chủng” thật to.
Mặt thiếu niên đỏ đến sung huyết, tay đấm nắm gắt gao nhưng trên mặt không có chút biểu cảm.
Trong Tiên Vũ Môn, ngoại trừ động phủ là cung cấp miễn phí thì muốn mượn đọc công pháp, pháp thuật và ngọc giản phải trả điểm cống hiến môn phái hoặc linh thạch. Ví dụ như mượn sách trong tàng thư các phải tốn điểm cống hiến còn muốn sao chép ngọc giản thì phải trả linh thạch. Còn linh thảo, linh dược cũng phải trả một lượng linh thạch nhất định để mua, nhưng giá sẽ rẻ hơn thị phường bên ngoài một phần ba.
Cho nên nhiều tu sĩ cho rằng vào được đại phái là có thể tu luyện không lo, điều hoàn toàn vô căn cứ. Kỳ thật, môn phái cũng là một thế giới tu tiên cỡ nhỏ, không chỗ nào không cần dùng linh thạch.
Vì thế phần lớn đệ tử nội môn đều làm việc cho môn phái nhằm kiếm đủ linh thạch tu luyện. Phân theo nội ngoại môn thì bình thường các đệ tử ngoại môn sẽ làm các công việc thể lực còn đệ tử nội môn chịu trách nhiệm quản lý. Chỉ có tu sĩ đại năng đã ngoài Nguyên Anh kỳ mới có thể thực sự thoải mái không cần làm gì cũng được môn phái cung cấp, chỉ cần lúc môn phái lâm nguy thì ra tay viện trợ là được.
Chim chết vì miếng ăn, cho dù Tiêu Dao không cần linh thạch để tu luyện nhưng cũng túng thiếu khắp nơi, cho nên trong môn phái nàng cũng làm chút việc để kiếm thêm linh thạch.
Không muốn vì kiếm linh thạch mà chậm lại tiến độ tu luyện cho nên Tiêu Dao tìm một công việc tương đội thoải mái, đó là thay Ngô chưởng sự phân công công việc cho các đệ tử ngoại môn mới đến. Bên ngoài thì tưởng công việc này béo bở, nhưng trên thực tế phần lớn các đệ tử bị sai tới chỗ nàng đều xuất thân nhà nghèo, trong nhà túng thiếu cho nên mới trở thành đệ tử ngoại môn để cải thiện cuộc sống, căn bản không có đâu mà hối lộ.
Đương nhiên Tiêu Dao cũng không để bụng. Công việc này cũng mười năm mới phải làm một lần, thời gian còn lại đều rảnh rỗi, thỉnh thoảng cũng kiếm được mấy khối linh thạch, thôi thì có ít còn hơn không.
Bay vào Vạn Nhận Phong, Tiêu Dao liền xuống khỏi phi kiếm. Trong môn phái có quy định, ngoại trừ bên ngoài ngũ phong, tất cả đệ tử dưới Kim Đan kỳ đều không được phi hành. Đến đây, nàng chỉ có thể đi bộ lên núi.
Đến lưng chừng núi bỗng nghe thấy có đệ tử lên tiếng:
“Mau nhìn kìa! Đó không phải là Quý sư thúc sao?”
Chỉ thấy một đám mây ngũ sắc từ từ hiện ra, trên đó chở một nam tử thanh niên, mày kiếm mặt sáng, ngũ quan cương nghị, đường môi mím chặt, trên người tản ra uy áp nhàn nhạt. Mà bên cạnh hắn là một thiếu niên thanh tú, tóc xanh mắt xanh, không cần dùng ngoại lực cũng có thể tự phi hành. Chỗ hai người đứng tỏa ra uy áp vô hình lạnh như băng, khiến cho tất cả các đệ tử Trúc Cơ kỳ đều không tự chủ mà quỳ xuống. Dưới loại uy áp này, người tu vi thấp mà dãy dụa hoặc phản kháng một chút đều sẽ cảm thấy người như bị chia năm xẻ bảy, không thể không cúi đầu.
Tất cả các đệ tử trên sơn đạo đều kinh sợ quỳ xuống hành lễ. Nhưng trong đan điền và thức hải của Tiêu Dao đều tràn ngập tiên khí, cho dù đối phương cao hơn nàng vô số cảnh giới, chỉ cần đó không phải là tu sĩ cũng hấp thụ tiên khí như nàng thì nàng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Cho nên nàng thoáng chậm nửa nhịp, lúc này mới giật mình cúi đầu quỳ xuống.
Đệ tử cả núi đều đã quỳ nên động tác chậm nửa nhịp của nàng vô cùng nổi bật khiến cho thiếu niên tóc xanh mắt xanh kia khi đi đến không khỏi nhìn nàng không rời mắt.
Cảm thấy người bên cạnh có chút khác thường, Quý Thanh Phong dừng lại hỏi:
“Sao vậy Bích Tình?”
Ánh mắt Bích Tình vẫn dừng ở nơi khác, giống như không nghe thấy Quý Thanh Phong gọi.
Thấy linh thú của mình ngẩn người, Quý Thanh Phong thoáng nhíu mày, nhìn theo tầm mắt Bích Tình, đi đến bóng dáng gầy yếu đang quỳ bên kia, bình tĩnh nói:
“Bích Tình, ngươi có từng hối hận?”
Câu này là dùng thần thức truyền âm, Bích Tình hơi ngừng lại, vẻ mặt lập tức kiên định như cũ.
“Chủ nhân, Bích Tình chưa bao giờ hối hận. Lúc trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy.”
Lúc này Quý Thanh Phong mới thoải mái
“Nếu Bích Tình đã dứt khoát, vì cớ gì lòng còn lưu luyến.”
Đôi mắt xanh của Bích Tình khẽ đóng, nhẹ giọng nói
“Đạo vốn vô tình, Bích Tình không có gì lưu luyến. Chỉ là lâu rồi không gặp, cho nên hôm nay gặp lại không khỏi có chút cảm khái.”
Quý Thanh Phong thoáng gật đầu
“Ta biết Bích Tình là người trọng tình cảm, nhưng không cần quá đồng tình. Người tu đạo, nghịch thủy hành châu, không tiến thì lùi, mọi người đều có cơ duyên khác nhau, tạo hóa cũng khác nhau. Từ lúc ngươi đưa ra lựa chọn thì chỉ có thể nói duyên phận của nàng và ngươi đã hết, hai người đã sớm không cùng một bậc. Qua thời gian, chênh lệch càng lớn, không cần phải bùi ngùi. Hôm nay ta cho phép ngươi liếc mắt một cái, kết thúc chuyện trước kia, sau này gặp lại đó chính là người lạ.”
Ánh mắt cuối cùng dừng trước thân ảnh đang quỳ bên dưới, Bích Tình chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở ra đã tĩnh lặng như nước.
“Bích Tình hiểu rồi. Chủ nhân, chúng ta đi thôi.”
Thoáng thấy Bích Tình đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lúc trước, Quý Thanh Phong mỉm cười vuốt cằm, tiếp tục khống chế đám mây ngũ sắc rời khỏi Vạn Nhận Phong.
Hắn đứng trên tường vân, nhìn Vạn Nhận Phong càng ngày càng xa, trong lòng thầm thì:
Tiêu Dao, tu đạo vô thường. Ta từng bị ngươi và Phương Yển bỏ xa nhưng đảo mắt ngươi ngay cả hi vọng Kết Đan cũng xa vời. Sau này sợ là không bao giờ gặp lại.
Hắn lắc đầu, thúc giục tường vân, đảo mắt đã biến mất nơi chân trời.
Các đệ tử trên núi thấy Quý sư thúc vừa rồi không biết tại sao lại đột nhiên dừng lại, nửa ngày cũng không dám thở mạnh, đợi đến khi cỗ uy áp kia biến mất mới dám đứng dậy.
Tiêu Dao cũng đứng dậy vỗ vỗ tro bụi trên người tiếp tục đi về phía trước. Ấy chỉ có Báo Nanh Kiếm thò đầu ra từ trong ngực nàng, hung hăng nhe răng về phía hai người kia vừa rời đi:
“Phi, cái gì mà đại đạo vô tình, cái gì mà người trọng tình cảm, rồi còn giả mù sa mưa nói cái gì mà không hối hận. Hừ, cái thằng yêu quái lông xanh mắt xanh nhà ngươi chính là phản đồ thì có!”
“Ngươi dùng thần thức nghe lén bọn họ nói chuyện hả?” Tiêu Dao buồn cười nói
“Hừ, thấy dáng vẻ thậm thụt như trộm của bọn chúng, ông đây đương nhiên phải nhìn một chút, xem bọn chúng nó có nói xấu gì chúng ta không.” Báo Nanh Kiếm ngẩng đầu nói: “Nhưng mà cô đó, linh thú bảo bối lúc trước bỏ trốn theo người khác, lại còn đắc ý nhảy nhót dưới mắt mình, cô thật sự không bận tâm sao?”
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, “Những thứ đó đều đã là chuyện cũ, có gì phải bận tâm. Đại đạo vốn vô tình, nếu đổi lại là ta, ta cũng lựa chọn như nó. Trên con đường tìm kiếm trường sinh này, ngừng lại chẳng khác nào chết, chỉ có thể không ngừng đột phá giới hạn. Trong quá trình này, thậm chí còn phải tận mắt chứng kiến người thân già đi, đại nạn buông xuống hoặc bạn tốt trì trệ không tiến cuối cùng biến mất. Chỉ có thể nói, con đường này đã định sẵn phải cô tịch một mình.”
“Không sai. Không ngờ cô thật sự không hối hận, không phải ai cũng nhìn thấu điểm này đâu. Ông đây còn sợ cô không nhìn ra.” Báo Nanh Kiếm im lặng nghe nàng nói, hiếm khi khen nàng một câu.
Nghe nó ca ngợi, Tiêu Dao không nhịn được híp mắt, cười đến sung sướng.
“Biết là một chuyện. Nhưng ta đâu nói là ta nhìn thấu đâu. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ không chút nương tay mà khiến đám người đó kinh ngạc há hốc mồm.”
Báo Nanh Kiếm run rẩy
“ Coi như ông đây chưa nói câu vừa rồi.”
Mất tới nửa canh giờ, Tiêu Dao mới đi tới đỉnh Vạn Nhận Phong. Chuyện thứ nhất cần làm là tới báo danh chỗ quản sự Ngô sư thúc.
Ngô sư thúc đã là một lão nhân, thân hình vô cùng gầy gò, mắt nhỏ miệng nhỏ, dáng vẻ thấp bé, đầu còn hơi hói, tu vi dừng ở Kim Đan sơ kỳ nhiều năm không tiến. Mắt thấy tuổi đã kha khá, không còn cơ hội tăng cảnh giới cho nên bị môn phái giao cho chức quản sự nơi này.
Lúc trước Tiêu Dao được sư phụ đề cử, hơn nữa nàng làm người không tệ, cũng không kiêu ngạo càn quấy, đối với người khác luôn ôn hòa cho nên rất thích hợp làm chuyện phân việc cho đệ tử mới như vậy. Vì thế Ngô lão nhân mới đồng ý cho nàng phụ giúp ở đây, bằng không lấy tư chất và bối cảnh của Tiêu Dao hiện nay, chắc chắn không thể nào được phân việc này.
Thấy Tiêu Dao tiến vào nội đường, Ngô lão nhân mới dùng đôi mắt nhỏ liếc nàng một hồi:
“Hừ, cuối cùng cũng biết tới đây?”
Tiêu Dao cười, hành lễ nói
“Đệ tử bái kiến Ngô sư thúc. Hai ngày nay ta có nhiều chuyện nên mới đến chậm. Xin sư thúc thứ lỗi.”
Ngô lão nhân không kiên nhẫn phất phất tay
“Cái gì mà thứ lỗi với không thứ lỗi. Đừng tưởng ta làm không công. Những việc ta giúp ngươi làm hai ngày nay sẽ trừ vào tiền công của ngươi. Việc hôm nay đã đầy ra đấy, ngươi còn không mau đi xử lý! Cẩn thận ta lại trừ tiếp linh thạch.”
Thấy Ngô sư thúc nói xong lại cúi đầu nghiên cứu bảo vật đệ tử mới hiếu kính lão, Tiêu Dao rất thức thời sờ sờ mũi đi ra ngoại viện.
Ngoại viện đã có khoảng mười đệ tử mới đứng đó. Tu vi đều ở mức Luyện Khí kỳ, ngay cả tu sĩ cũng chưa đến, chỉ có thể gọi là học đồ. Không biết vì sao mà cả đám đứng túm tụm lại nhao nhao ồn ào cái gì đó.
Tiêu Dao ho nhẹ hai tiếng, đi đến chỗ đám đông đang tranh cãi ầm ĩ nói:
“Vì sao các ngươi lại tụ tập ồn ào ở đây?”
Đám người liên can vội vàng tản ra, quy củ đứng một bên. Lúc này Tiêu Dao mới thấy bị bọn chúng vây quanh là một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi, trên người đều là vết thương do bị người ta dùng pháp thuật đánh. Tuy rằng không tổn thương đến tính mạng nhưng vẫn để lại miệng vết thương, thậm chí trên quần áo của thiếu niên còn viết hai chữ “Tiện chủng” thật to.
Mặt thiếu niên đỏ đến sung huyết, tay đấm nắm gắt gao nhưng trên mặt không có chút biểu cảm.
Bình luận truyện