Chậm Rãi Tiên Đồ
Chương 15: Trương phàm
Mùa xuân tháng ba, vạn vật sống lại, cả Vạn Hoa Sơn xanh
biếc một màu, đây quả là thời gian tốt để gieo trồng linh thảo, linh
dược.
Mà lúc này trong nội môn Tiên Vũ Môn cũng vô cùng bận rộn, bởi vì năm nay là thời điểm mở ra lịch lãm Khê Giản Cốc năm mươi năm một lần. Đây là chuyện lớn, là cơ hội để tam gia tứ phái nổi danh giới tu tiên tụ hội. Phải biết rằng trong giới tu tiên Thái Cổ, các gia tộc môn phái nổi danh đều có địa bàn của riêng mình, rất ít khi tụ tập cùng một chỗ. Chỉ vào dịp ba sự kiện lớn trong giới tu tiên mới có thể may mắn nhìn thấy họ.
Ba sự kiện đó là Bách Nhân Bảng trăm năm cử hành một lần, lịch lãm tới Ám Hà Tiệm của tu sĩ Kết Đan và cuối cùng là hình trình đến Khê Giản Cốc của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Khê Giản Cốc và Ám Hà Tiệm là hai nơi hình thành sau trận đại chiến Chân Tiên thời thượng cổ, nhân gian giới bị biến đổi và tạo ra hai nơi nồng đậm linh khí này. Bởi vì bên trong linh khí sung túc, có nhiều linh dược, linh thảo quý hiếm sinh trưởng, thậm chí nghe nói còn có cả Đích tiên thảo, loại linh thảo của thượng giới trong truyền thuyết, vì thế nên có vô số tu sĩ tranh nhau vào đây tầm bảo.
Phàm là nơi có bảo vật, ắt sẽ có vô số nguy hiểm. Khê Giản Cốc và Ám Hà Tiệm hình thành một cách quỷ dị, mở ra ngay trên Nhân gian giới vị, không gian và thời gian đều không ổn định, cho nên tự có chu kỳ vận hành của riêng mình. Khê Giản Cốc cứ năm mươi năm lại đổi phiên, mà thời điểm này chính là lúc an toàn nhất. Còn Ám Hà Tiệm cứ bảy mươi năm đổi phiên một lần, mà thời gian đầu khi đổi phiên là thời điểm điểm tiến vào tốt nhất.
Các môn phái từng vì tranh giành quyền sở hữu hai bảo địa này mà ra tay quá nặng. Đó là nội chiến mấy ngàn năm trước tại Thái Cổ, kết quả là vô số môn phái và tu sĩ chết đi, từ đó hình thành các gia tộc môn phái hiện nay. Từ đó về sau, một hiệp nghị rằng hai nơi này sẽ đồng sở hữu bởi tứ phái tam gia được đưa ra, cứ năm mươi năm và bảy mươi năm một lần, các phái và gia tộc sẽ đưa đệ tử vào vừa lịch lãm vừa tầm bảo cho môn phái.
Nơi này đã trải qua chiến tranh ngàn năm cùng vô vàn biến cố, bên trong có không biết bao nhiêu túi trữ vật của tu sĩ thời thượng cổ để lại. Mà trong đó không thiếu bậc đại năng tiếng tăm lừng lẫy một thời trong giới tu tiên.
Cho nên lần lịch lãm này không chỉ là thời điểm các phái và gia tộc thu thập của cải bảo vật mà còn là cơ hội để tranh đấu, dò xét, đánh giá thực lực lẫn nhau. Chưa nói đến chuyện đem lại vinh quang cho môn phái, mà đối với tu sĩ, đây là còn một cơ hội để nổi danh khắp giới tu tiên đồng thời đạt được dị bảo.
Báo danh lịch lãm cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần mọi người tự nguyện là được. Dù sao trong đó vô cùng nguy hiểm, không chỉ không gian và thời gian vặn vẹo mà yêu thú trông coi linh thảo cũng cực kì hung tàn. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tham gia nếu không phải là muốn nổi danh thì cũng là những kẻ sơn cùng thủy tận, tu vi khó tiến nên đành tới đây tìm một cơ duyên cuối cùng.
Đây là chuyện lớn của giới tu tiên, khó trách Tiên Vũ Môn lại coi trọng đến vậy. Trong chính điện của đỉnh Liên Hoa Phong cao nhất Vạn Hoa Sơn, chưởng môn Huyền Không đạo nhân đang vuốt vuốt chòm râu bạc, nhìn bốn vị đại trưởng lão bên dưới, nói:
“Nay đã đến thời gian lịch lãm Khê Giản Cốc năm mươi năm một lần. Theo lệ cũ thì sẽ chọn một đệ tử trong hàng Kim Đan kỳ dẫn đội, không biết các vị ngồi đây có chọn được ai chưa?”
Nghe vậy, bốn người nhìn nhau, trong đó, một lão giả ngồi bên trái trầm tư một lúc rồi mở miệng nói:
“Chưởng môn sư huynh, theo ta được biết sau khi Phương Yển phi thăng, tam phái tam gia khác đều có ý định lôi phái ta xuống, đặc biệt là Tú Sơn Phái đang đứng vị trí thứ hai. Nghe nói mười năm trước bọn họ thu được một tên đệ tử có tư chất tiềm lực vượt xa thiên tài Phương Yển năm đó. Hắn chỉ mất không đến năm năm đã Trúc Cơ thành công. Lần này hình như hắn cũng tham gia lịch lãm Khê Giản Cốc. Gần đây bọn họ làm việc rất phách lối, không ngừng tuyên dương tên đệ tử này tư chất hơn người ra sao với bên ngoài. Đã là đại phái thì chúng ta cũng không thể rơi xuống hạ phong được. Chúng ta im lặng, bọn chúng còn tưởng chúng ta sợ, cảm thấy ngoài Phương Yển, phái ta không còn người. Theo ta thấy Phương Ức Dao không tệ, là một nhân tài. Trong ba trăm năm ngắn ngủi đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa còn là ái đồ được Phương Yển coi trọng, phái nàng ta đi nhất định sẽ áp trên bọn họ một bậc.”
Huyền Không đạo nhân gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, chợt hỏi lại ba người khác:
“Người Tống sư đệ chọn, các ngươi có ý kiến gì không? Nếu như đều đồng ý thì ta sẽ thông báo xuống.”
Ngồi thứ hai bên trái là một lão phụ nhân, chính là Phong chủ của Bích Tú Phong, Liễu Diệp đạo nhân, bà là người tỏ thái độ trước:
“Tống sư huynh nói có lý, chúng ta tuyệt đối không thể bị bọn họ kéo xuống. Nếu là người khác, ta còn lo lắng chút nhưng nếu là Phương Ức Dao thì ta tán thành cả hai tay.”
Thấy hai người đều đồng ý, vị nam tử trung niên khôi ngô ngồi đầu tiên bên phải là Phong chủ Vạn Thọ Phong, Lăng Không đạo nhân cũng ồm ồm nói:
“Người này ta đã gặp qua vài lần. Quả thật là một nhân tài, cho nên ta cũng không có ý kiến.”
Cuối cùng chỉ còn lại một người không tỏ thái độ gì. Ông ta chỉ nhắm mắt ngồi ngay ngắn, không biết đang suy nghĩ gì. Bốn người còn lại đều nhìn ông, Huyền Không đạo nhân cười nói:
“Lữ sư đệ suy nghĩ lâu như vậy mà vẫn chưa tỏ thái độ gì, hay là đệ cảm thấy chọn người này có chỗ nào không ổn?”
Người cuối cùng này quả thật là sư phụ của Tiêu Dao, Phong chủ Yêu Nguyệt Phong, Lữ Bất Quần. Một lát sau ông mới chậm rãi mở mắt nhìn về phía chưởng môn sư huynh nhà mình.
“Sư huynh, nếu là lúc trước thì đệ cũng thấy Phương Ức Dao là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng huynh còn nhớ tin tức đệ tử phụ trách giám thị Khê Giản Cốc báo về mấy ngày trước không?”
Huyền Không đạo nhân nhíu nhíu mày.
“Sư đệ nói về chuyện Khê Giản Cốc xuất hiện dị động khác thường, mười mấy đệ tử tiến vào tìm hiểu đều không rõ tung tích sao?”
“Đúng vậy.” Lữ Bất Quần gật gật đầu “Không chỉ đệ tử mất tích mà ngay cả khe rách không gian chỉ có trong Khê Giản Cốc cũng bắt đầu xuất hiện ở khu vực phụ cận. Sư đệ có dự cảm không tốt, chỉ sợ lần lịch lãm này sẽ có dị biến. E là chỉ có tu sĩ Kết Đan kỳ thì không đủ ứng phó.”
Nghe ông nói xong, sắc mặt Huyền Không đạo nhân nghiêm lại, ba người còn lại cũng có chút đăm chiêu. Dự cảm của Lữ Bất Quần luôn chính xác, thậm chí còn có chút danh tiếng trong Tiên Vũ Môn, trước đây từng giúp môn phái vượt qua nhiều cửa ải khó khăn. Cho nên khi ông nói điều này, Huyền Không đạo nhân không thể không coi trọng.
Vuốt râu suy tư hồi lâu, Huyền Không đạo nhân mới nói:
“Tuy rằng Lữ sư đệ có dự cảm lần lịch lãm này sẽ sinh dị biến, nhưng chúng ta đứng đầu tứ phái tam gia tuyệt đối không thể vắng mặt, càng không thể bỏ qua cơ hội đoạt lấy bảo vật! Giờ chỉ có thể làm chút dự phòng. Như vậy đi, lần này dẫn đội vẫn Phương Ức Dao nhưng sẽ giảm bớt đệ tử tinh anh của các phong vào cốc. Chờ lịch lãm bắt đầu, ta sẽ phái hai vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ xét xét ở phụ cận. Đến lúc đó cho dù có dị thường cũng có thể ứng phó, bốn vị trưởng lão thấy thế nào?”
Lần này Lữ Bất Quần tán thành trước tiên.
“Dù sao thì dự cảm của ta cũng chỉ là đại khái. Nếu quá cẩn thận chỉ sợ đến lúc đó lại bị người ta chế giễu. Giờ cũng chỉ có thể xử lí như vậy. Chưởng môn sư huynh, ta không có ý kiến.”
Ba người khác cũng gật đầu “Đều nhờ chưởng môn sư huynh làm chủ.”
Huyền Không đạo nhân thở dài thật sâu, ánh mắt dừng ở nơi xa
“Ôi, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì dao động tới căn cơ phái ta. Nếu chuyện đã quyết định xong thì các ngươi cũng trở về đi.”
Chuyện xảy ra trong điện không có mấy người biết. Chỉ là sau đó, rất nhiều đệ tử tinh anh báo danh tham gia lịch lãm đều bị sai đi làm nhiệm vụ lâm thời, còn mọi thứ khác đều vô cùng bình thường.
Đến ngày tập hợp, trong một động phủ không ai chú ý phía Bắc, cửa đá chậm rãi mở ra. Tiêu Dao đi ra từ bên trong, trên tay cầm một đôi Long Phượng Hoàn làm từ ngọc lưu ly màu hổ phách.
“Thời gian vừa đúng. Chỉ tiếc đôi Long Phượng Hoàn này là tiên khí mà lại bị hủy như vậy.”
Tiêu Dao đau lòng lắc đầu, tay hơi dùng sức, đôi Long Phượng Hoàn kia liền hóa thành bột phấn bị gió cuốn đi.
Mà lúc này tu vi của Tiêu Dao đã tăng từ Trúc Cơ kỳ tầng tám lên đỉnh tầng chín, đúng vào cảnh giới Đại viên mãn.
“Ngươi nói xem, ta tu luyện kiểu gì đây? Chỉ có hấp thu tiên khí ta mới có thể tăng lên cảnh giới. Ôi, phải biết rằng đây là tiên khí đấy. Tùy tiện quẳng ra một món cũng đủ gây ra một hồi tinh phong huyết vũ trong giới tu tiên Thái Cực. Thế mà lại bị ta lãng phí như vậy.”
“Chẳng phải chỉ là một món tiên khí thất phẩm thôi sao?” Báo Nanh Kiếm dùng móng vuốt cọ cọ đầu, tỏ vẻ khinh bỉ tư tưởng nông dân của nàng, “Tu vi không tăng thì có ôm tiên khí cực phẩm cũng ích gì? Về với đất vàng rồi thì không phải vẫn để người khác hưởng sao? Hơn nữa trong nhân giới không ai dùng được tiên khí, trừ phi là pháp bảo có tiên khí phụ trợ, nếu không cho dù là tiên khí cấp thấp thì bọn họ cũng phải tốn hết pháp lực mới có thể sử dụng một lần.”
Tiêu Dao nghe xong, còn nghiêm túc gật đầu “Không đến được bến bờ trường sinh đối diện thì cho dù có bao nhiêu bảo vật cũng đều không có phúc dùng. Đại đạo vẫn luôn có lý. Trước tiên chúng ta cứ tới tiền sơn tụ tập với các đệ tử khác đã.”
Tiêu Dao ngự kiếm đi vào tiền sơn. Nơi này đã có nhiều đệ tử đứng đợi từ lâu, thấy Tiêu Dao tiến vào đều liếc mắt một cái, sau khi dùng thần thức tra được nàng đã tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, mọi người đều cung kính thu hồi thần thức, không một ai dám chậm trễ. Dù sao thì trong đám đệ tử Trúc Cơ kỳ, Đại viên mãn đã là cảnh giới cao nhất.
Đồng thời, Tiêu Dao cũng đánh giá những đệ tử này một phen. Nàng phát hiện tuy rằng trong đó có một vài đệ tử Trúc Cơ kỳ tầng tám, tầng chín, nhưng phần lớn đều là những người sắp tới đại nạn, mà tinh anh của môn phái chiếm tỉ lệ vô cùng nhỏ. Đang thấy kì lạ thì Báo Nanh Kiếm bỗng dùng móng vuốt, hung hăng bấm một cái trên người nàng.
“Tiêu Dao, cô mau nhìn!”
Theo tầm mắt nó, Tiêu Dao thấy phía trước có một nam tử trẻ tuổi khoác ngoại bào đệ tử nội môn đứng đó. Dung mạo của hắn bình thường, mặt không biểu cảm, ánh mắt cũng đúng lúc nhìn về phía nàng.
Tiêu Dao hơi híp mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm
“Trương Phàm.”
Mà lúc này trong nội môn Tiên Vũ Môn cũng vô cùng bận rộn, bởi vì năm nay là thời điểm mở ra lịch lãm Khê Giản Cốc năm mươi năm một lần. Đây là chuyện lớn, là cơ hội để tam gia tứ phái nổi danh giới tu tiên tụ hội. Phải biết rằng trong giới tu tiên Thái Cổ, các gia tộc môn phái nổi danh đều có địa bàn của riêng mình, rất ít khi tụ tập cùng một chỗ. Chỉ vào dịp ba sự kiện lớn trong giới tu tiên mới có thể may mắn nhìn thấy họ.
Ba sự kiện đó là Bách Nhân Bảng trăm năm cử hành một lần, lịch lãm tới Ám Hà Tiệm của tu sĩ Kết Đan và cuối cùng là hình trình đến Khê Giản Cốc của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Khê Giản Cốc và Ám Hà Tiệm là hai nơi hình thành sau trận đại chiến Chân Tiên thời thượng cổ, nhân gian giới bị biến đổi và tạo ra hai nơi nồng đậm linh khí này. Bởi vì bên trong linh khí sung túc, có nhiều linh dược, linh thảo quý hiếm sinh trưởng, thậm chí nghe nói còn có cả Đích tiên thảo, loại linh thảo của thượng giới trong truyền thuyết, vì thế nên có vô số tu sĩ tranh nhau vào đây tầm bảo.
Phàm là nơi có bảo vật, ắt sẽ có vô số nguy hiểm. Khê Giản Cốc và Ám Hà Tiệm hình thành một cách quỷ dị, mở ra ngay trên Nhân gian giới vị, không gian và thời gian đều không ổn định, cho nên tự có chu kỳ vận hành của riêng mình. Khê Giản Cốc cứ năm mươi năm lại đổi phiên, mà thời điểm này chính là lúc an toàn nhất. Còn Ám Hà Tiệm cứ bảy mươi năm đổi phiên một lần, mà thời gian đầu khi đổi phiên là thời điểm điểm tiến vào tốt nhất.
Các môn phái từng vì tranh giành quyền sở hữu hai bảo địa này mà ra tay quá nặng. Đó là nội chiến mấy ngàn năm trước tại Thái Cổ, kết quả là vô số môn phái và tu sĩ chết đi, từ đó hình thành các gia tộc môn phái hiện nay. Từ đó về sau, một hiệp nghị rằng hai nơi này sẽ đồng sở hữu bởi tứ phái tam gia được đưa ra, cứ năm mươi năm và bảy mươi năm một lần, các phái và gia tộc sẽ đưa đệ tử vào vừa lịch lãm vừa tầm bảo cho môn phái.
Nơi này đã trải qua chiến tranh ngàn năm cùng vô vàn biến cố, bên trong có không biết bao nhiêu túi trữ vật của tu sĩ thời thượng cổ để lại. Mà trong đó không thiếu bậc đại năng tiếng tăm lừng lẫy một thời trong giới tu tiên.
Cho nên lần lịch lãm này không chỉ là thời điểm các phái và gia tộc thu thập của cải bảo vật mà còn là cơ hội để tranh đấu, dò xét, đánh giá thực lực lẫn nhau. Chưa nói đến chuyện đem lại vinh quang cho môn phái, mà đối với tu sĩ, đây là còn một cơ hội để nổi danh khắp giới tu tiên đồng thời đạt được dị bảo.
Báo danh lịch lãm cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần mọi người tự nguyện là được. Dù sao trong đó vô cùng nguy hiểm, không chỉ không gian và thời gian vặn vẹo mà yêu thú trông coi linh thảo cũng cực kì hung tàn. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tham gia nếu không phải là muốn nổi danh thì cũng là những kẻ sơn cùng thủy tận, tu vi khó tiến nên đành tới đây tìm một cơ duyên cuối cùng.
Đây là chuyện lớn của giới tu tiên, khó trách Tiên Vũ Môn lại coi trọng đến vậy. Trong chính điện của đỉnh Liên Hoa Phong cao nhất Vạn Hoa Sơn, chưởng môn Huyền Không đạo nhân đang vuốt vuốt chòm râu bạc, nhìn bốn vị đại trưởng lão bên dưới, nói:
“Nay đã đến thời gian lịch lãm Khê Giản Cốc năm mươi năm một lần. Theo lệ cũ thì sẽ chọn một đệ tử trong hàng Kim Đan kỳ dẫn đội, không biết các vị ngồi đây có chọn được ai chưa?”
Nghe vậy, bốn người nhìn nhau, trong đó, một lão giả ngồi bên trái trầm tư một lúc rồi mở miệng nói:
“Chưởng môn sư huynh, theo ta được biết sau khi Phương Yển phi thăng, tam phái tam gia khác đều có ý định lôi phái ta xuống, đặc biệt là Tú Sơn Phái đang đứng vị trí thứ hai. Nghe nói mười năm trước bọn họ thu được một tên đệ tử có tư chất tiềm lực vượt xa thiên tài Phương Yển năm đó. Hắn chỉ mất không đến năm năm đã Trúc Cơ thành công. Lần này hình như hắn cũng tham gia lịch lãm Khê Giản Cốc. Gần đây bọn họ làm việc rất phách lối, không ngừng tuyên dương tên đệ tử này tư chất hơn người ra sao với bên ngoài. Đã là đại phái thì chúng ta cũng không thể rơi xuống hạ phong được. Chúng ta im lặng, bọn chúng còn tưởng chúng ta sợ, cảm thấy ngoài Phương Yển, phái ta không còn người. Theo ta thấy Phương Ức Dao không tệ, là một nhân tài. Trong ba trăm năm ngắn ngủi đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa còn là ái đồ được Phương Yển coi trọng, phái nàng ta đi nhất định sẽ áp trên bọn họ một bậc.”
Huyền Không đạo nhân gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, chợt hỏi lại ba người khác:
“Người Tống sư đệ chọn, các ngươi có ý kiến gì không? Nếu như đều đồng ý thì ta sẽ thông báo xuống.”
Ngồi thứ hai bên trái là một lão phụ nhân, chính là Phong chủ của Bích Tú Phong, Liễu Diệp đạo nhân, bà là người tỏ thái độ trước:
“Tống sư huynh nói có lý, chúng ta tuyệt đối không thể bị bọn họ kéo xuống. Nếu là người khác, ta còn lo lắng chút nhưng nếu là Phương Ức Dao thì ta tán thành cả hai tay.”
Thấy hai người đều đồng ý, vị nam tử trung niên khôi ngô ngồi đầu tiên bên phải là Phong chủ Vạn Thọ Phong, Lăng Không đạo nhân cũng ồm ồm nói:
“Người này ta đã gặp qua vài lần. Quả thật là một nhân tài, cho nên ta cũng không có ý kiến.”
Cuối cùng chỉ còn lại một người không tỏ thái độ gì. Ông ta chỉ nhắm mắt ngồi ngay ngắn, không biết đang suy nghĩ gì. Bốn người còn lại đều nhìn ông, Huyền Không đạo nhân cười nói:
“Lữ sư đệ suy nghĩ lâu như vậy mà vẫn chưa tỏ thái độ gì, hay là đệ cảm thấy chọn người này có chỗ nào không ổn?”
Người cuối cùng này quả thật là sư phụ của Tiêu Dao, Phong chủ Yêu Nguyệt Phong, Lữ Bất Quần. Một lát sau ông mới chậm rãi mở mắt nhìn về phía chưởng môn sư huynh nhà mình.
“Sư huynh, nếu là lúc trước thì đệ cũng thấy Phương Ức Dao là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng huynh còn nhớ tin tức đệ tử phụ trách giám thị Khê Giản Cốc báo về mấy ngày trước không?”
Huyền Không đạo nhân nhíu nhíu mày.
“Sư đệ nói về chuyện Khê Giản Cốc xuất hiện dị động khác thường, mười mấy đệ tử tiến vào tìm hiểu đều không rõ tung tích sao?”
“Đúng vậy.” Lữ Bất Quần gật gật đầu “Không chỉ đệ tử mất tích mà ngay cả khe rách không gian chỉ có trong Khê Giản Cốc cũng bắt đầu xuất hiện ở khu vực phụ cận. Sư đệ có dự cảm không tốt, chỉ sợ lần lịch lãm này sẽ có dị biến. E là chỉ có tu sĩ Kết Đan kỳ thì không đủ ứng phó.”
Nghe ông nói xong, sắc mặt Huyền Không đạo nhân nghiêm lại, ba người còn lại cũng có chút đăm chiêu. Dự cảm của Lữ Bất Quần luôn chính xác, thậm chí còn có chút danh tiếng trong Tiên Vũ Môn, trước đây từng giúp môn phái vượt qua nhiều cửa ải khó khăn. Cho nên khi ông nói điều này, Huyền Không đạo nhân không thể không coi trọng.
Vuốt râu suy tư hồi lâu, Huyền Không đạo nhân mới nói:
“Tuy rằng Lữ sư đệ có dự cảm lần lịch lãm này sẽ sinh dị biến, nhưng chúng ta đứng đầu tứ phái tam gia tuyệt đối không thể vắng mặt, càng không thể bỏ qua cơ hội đoạt lấy bảo vật! Giờ chỉ có thể làm chút dự phòng. Như vậy đi, lần này dẫn đội vẫn Phương Ức Dao nhưng sẽ giảm bớt đệ tử tinh anh của các phong vào cốc. Chờ lịch lãm bắt đầu, ta sẽ phái hai vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ xét xét ở phụ cận. Đến lúc đó cho dù có dị thường cũng có thể ứng phó, bốn vị trưởng lão thấy thế nào?”
Lần này Lữ Bất Quần tán thành trước tiên.
“Dù sao thì dự cảm của ta cũng chỉ là đại khái. Nếu quá cẩn thận chỉ sợ đến lúc đó lại bị người ta chế giễu. Giờ cũng chỉ có thể xử lí như vậy. Chưởng môn sư huynh, ta không có ý kiến.”
Ba người khác cũng gật đầu “Đều nhờ chưởng môn sư huynh làm chủ.”
Huyền Không đạo nhân thở dài thật sâu, ánh mắt dừng ở nơi xa
“Ôi, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì dao động tới căn cơ phái ta. Nếu chuyện đã quyết định xong thì các ngươi cũng trở về đi.”
Chuyện xảy ra trong điện không có mấy người biết. Chỉ là sau đó, rất nhiều đệ tử tinh anh báo danh tham gia lịch lãm đều bị sai đi làm nhiệm vụ lâm thời, còn mọi thứ khác đều vô cùng bình thường.
Đến ngày tập hợp, trong một động phủ không ai chú ý phía Bắc, cửa đá chậm rãi mở ra. Tiêu Dao đi ra từ bên trong, trên tay cầm một đôi Long Phượng Hoàn làm từ ngọc lưu ly màu hổ phách.
“Thời gian vừa đúng. Chỉ tiếc đôi Long Phượng Hoàn này là tiên khí mà lại bị hủy như vậy.”
Tiêu Dao đau lòng lắc đầu, tay hơi dùng sức, đôi Long Phượng Hoàn kia liền hóa thành bột phấn bị gió cuốn đi.
Mà lúc này tu vi của Tiêu Dao đã tăng từ Trúc Cơ kỳ tầng tám lên đỉnh tầng chín, đúng vào cảnh giới Đại viên mãn.
“Ngươi nói xem, ta tu luyện kiểu gì đây? Chỉ có hấp thu tiên khí ta mới có thể tăng lên cảnh giới. Ôi, phải biết rằng đây là tiên khí đấy. Tùy tiện quẳng ra một món cũng đủ gây ra một hồi tinh phong huyết vũ trong giới tu tiên Thái Cực. Thế mà lại bị ta lãng phí như vậy.”
“Chẳng phải chỉ là một món tiên khí thất phẩm thôi sao?” Báo Nanh Kiếm dùng móng vuốt cọ cọ đầu, tỏ vẻ khinh bỉ tư tưởng nông dân của nàng, “Tu vi không tăng thì có ôm tiên khí cực phẩm cũng ích gì? Về với đất vàng rồi thì không phải vẫn để người khác hưởng sao? Hơn nữa trong nhân giới không ai dùng được tiên khí, trừ phi là pháp bảo có tiên khí phụ trợ, nếu không cho dù là tiên khí cấp thấp thì bọn họ cũng phải tốn hết pháp lực mới có thể sử dụng một lần.”
Tiêu Dao nghe xong, còn nghiêm túc gật đầu “Không đến được bến bờ trường sinh đối diện thì cho dù có bao nhiêu bảo vật cũng đều không có phúc dùng. Đại đạo vẫn luôn có lý. Trước tiên chúng ta cứ tới tiền sơn tụ tập với các đệ tử khác đã.”
Tiêu Dao ngự kiếm đi vào tiền sơn. Nơi này đã có nhiều đệ tử đứng đợi từ lâu, thấy Tiêu Dao tiến vào đều liếc mắt một cái, sau khi dùng thần thức tra được nàng đã tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, mọi người đều cung kính thu hồi thần thức, không một ai dám chậm trễ. Dù sao thì trong đám đệ tử Trúc Cơ kỳ, Đại viên mãn đã là cảnh giới cao nhất.
Đồng thời, Tiêu Dao cũng đánh giá những đệ tử này một phen. Nàng phát hiện tuy rằng trong đó có một vài đệ tử Trúc Cơ kỳ tầng tám, tầng chín, nhưng phần lớn đều là những người sắp tới đại nạn, mà tinh anh của môn phái chiếm tỉ lệ vô cùng nhỏ. Đang thấy kì lạ thì Báo Nanh Kiếm bỗng dùng móng vuốt, hung hăng bấm một cái trên người nàng.
“Tiêu Dao, cô mau nhìn!”
Theo tầm mắt nó, Tiêu Dao thấy phía trước có một nam tử trẻ tuổi khoác ngoại bào đệ tử nội môn đứng đó. Dung mạo của hắn bình thường, mặt không biểu cảm, ánh mắt cũng đúng lúc nhìn về phía nàng.
Tiêu Dao hơi híp mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm
“Trương Phàm.”
Bình luận truyện