Chậm Rãi Tiên Đồ
Chương 3: Linh căn
Người nọ kêu một lát, rồi cũng không dừng lại mà tiếp tục chạy tới nơi khác đưa tin. A ma không hiểu đầu cua tai nheo gì, hỏi
vọng ra từ trong bếp:
“Tiểu tử kia! Sao không nói rõ ràng gì hết, tiên sư thu đồ đệ gì cơ?”
“ A ma cứ mang theo Tiêu Dao đến đại viện khác biết!.”
Không ngờ tai người nọ vô cùng thính, chạy xa mấy trượng rồi vẫn còn nghe thấy.
A ma quay đầu lại, không ngờ trong vòng hai câu nói mà Tiêu Dao đã sớm giúp bà đậy lại nắp nồi trên bếp, tắt lửa, vẻ mặt kích động giục bà:
“A ma, chúng ta mau đi thôi, để các tiên sư chờ lâu không tốt đâu.”
Giờ phút này Tiêu Dao cảm thấy vận đỏ của mình đến rồi. Vừa rồi nàng còn đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến các tiên sư thu nhận mình, giờ cơ hội đã đến, tiên sư muốn chọn đệ tử, đây chính là vận may ngàn năm có một, cho dù cuối cùng không được chọn làm đệ tử, không chừng có thể cầu xin các tiên sư cho nàng đi theo làm phó dịch.
Tiêu Dao xiết chặt nắm tay nho nhỏ, thầm nghĩ bất luận thế nào cũng phải thử một lần, bằng không cơ duyên như vậy sẽ không bao giờ đến lần nữa.
Khi Tiêu Dao đỡ A ma tuổi đã cao tới đại viện, trong viện đã đứng đầy người. Phần lớn là cha mẹ dẫn con mình tới, trong đám nhỏ, đứa lớn nhất không quá mười năm tuổi, đứa nhỏ nhất còn đang gào khóc đòi ăn.
Có gia phó nhìn thấy Tiêu Dao và A ma tiến vào, liền tiến lên chỉ vào một hàng dài đầy người đang chờ nói:
“Đi qua bên kia xếp hàng.”
A ma dẫn Tiêu Dao đứng vào trong đội ngũ. Lúc này Tiêu Dao liếc một vòng mới nhận ra đứng giữa không trung ngay trước hàng người là nhóm tiên nhân mà nàng nhìn thấy bên giếng hồi nãy. Bọn họ thân thẳng như tùng, tà áo tung bay, vẻ mặt kiêu ngạo. Tất cả thôn dân đều vô cùng sùng kính ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt kích động, hận không thể lập tức đưa con nhà mình cho các tiên sư, từ nay về sau để chúng đi lên con đường đại đạo thành tiên, làm rạng rỡ tổ tông.
Mà Tiêu Dao cũng tràn trề mong đợi và hâm hộ như họ. Lúc trước cách xa quá, nàng không nhìn rõ nhưng giờ đứng gần nàng mới phát hiện không ngờ trong đám tiên sư có một thiếu niên ước chừng mười một mười hai tuổi.
Đương nhiên, trong nhóm tiên sư vẫn còn vài đứa bé tầm hơn mười tuổi khác, bao gồm cả Tiêu gia Tam tiểu thư Tiêu Vũ Hà. Nhưng phần lớn những đứa bé này đều đứng phân tán trên tiên khí của các tiên sư trưởng thành, có vẻ là đệ tử vừa được tuyển. Duy chỉ có thiếu niên kia là tự mình điều khiển một phi kiếm, cực kì nổi bật.
Thiếu niên có búi tóc vấn cao, một thân quần áo trắng như tuyết, khoanh tay đứng thẳng trên phi kiếm. Tuy rằng chỉ mới mười một mười hai tuổi, nhưng dung mạo tuấn tú phi phàm, khí chất hơn người, dáng người cao gầy. Cho dù cậu không tự ngự kiếm thì với dáng vẻ đó vẫn có thể thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành tiêu điểm của đoàn người như thường.
Tiêu Dao chưa bao giờ gặp thiếu niên nào đẹp như vậy, cho dù là mỹ nam tử vẽ trong sách cũng không đẹp bằng cậu. Huống hồ cậu còn có thể tự mình ngự kiếm phi hành. Nàng không nhịn được mà nhìn chằm chằm thiếu niên đó, trong lòng hâm mộ không nói lên lời.
Bỗng nhiên thiếu niên dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hướng về phía Tiêu Dao, rơi xuống trên mặt nàng.
Tuy chỉ là một cái liếc nhẹ, nhưng Tiêu Dao cũng không dám đối diện với ánh mắt đó, nhìn lại một thân quần áo đơn sơ loạn bẩn trên người, nàng xấu hổ cúi đầu không dám nhìn tiếp.
Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên, thiếu niên kia đã thu lại ánh nhìn từ lâu, mà Tiêu Vũ Hà cách cậu không xa đang nói gì đó với cậu, sắc mặt đỏ bừng, thiếu niên thỉnh thoảng gật đầu, hoặc đáp lại một hai câu.
Tiêu Dao chợt thấy hơi mất mát, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã tập trung sự chú ý vào ba vị tiên sư đứng đầu.
Chỉ thấy lão giả thu nhận Tiêu Vũ Hà ban nãy, nhìn về phía đứa trẻ đang được ánh sáng trắng bao phủ bên dưới, lắc đầu nói:
“Không có linh căn, ngươi về đi.”
Mẹ của đứa trẻ nghe vậy thì vô cùng thất vọng, dẫn con đi xuống. Đám người còn lại biểu cảm không giống nhau, có người thở dài, có người cảm thấy may mắn, có người cảm thấy lo sợ, cũng có người vui sướng khi kẻ khác gặp họa.
Đã hơn mười đứa bé được kiểm tra, cơ bản đều không có linh căn. Đừng nói là đơn linh căn giống Tiêu Vũ Hà mà ngay cả song linh căn hay tam linh căn cũng không có.
“Ồ? Đứa bé này là tam linh căn, kim thủy mộc kết hợp, tạp chất rất nhiều, sư huynh, huynh thấy thế nào?”
Tiên sư họ Lý dáng người nhỏ nhắn bỗng chỉ vào một đứa trẻ, hỏi lão giả.
Lão giả nhìn đứa trẻ rồi nhìn ánh mắt mong đợi của cha nó một chút, buồn bã nói:
“Nói thế nào thì cũng là người có linh căn, tuy rằng không thể làm đệ tử nội môn, nhưng nhận làm đệ tử ngoại môn, trông coi linh thú cũng không tệ. Ngộ nhỡ có cơ duyên, chưa chắc đã không thể vào nội môn tu luyện tiên pháp, không biết ngươi có bằng lòng không?”
Cha đứa bé vừa nghe thế đã kích động kéo con quỳ xuống trước mặt lão giả không ngừng dập đầu nói:
“Đa tạ tiên sư, con nhà tôi đương nhiên là bằng lòng!”
Lão giả vừa lòng gật gật đầu:
“Ngươi mang đứa bé đứng sang một bên đi, chờ kết thúc rồi ta sẽ có an bài.”
Trong ánh mắt hâm mộ và ghen tị của mọi người, nam tử mang theo đứa bé nhà mình đứng sang một bên.
Tiêu Dao nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng thầm nói: Xem ra muốn trở thành đệ tử hoặc phó dịch của tiên sư phải có linh căn, mà tư chất linh căn phải đủ tốt mới có được nhận làm đệ tử chính thức, ngay cả tam linh căn cũng chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn. Rốt cuộc linh căn là thứ gì, nàng không biết chút nào, trong lòng thấp thỏm không yên, không rõ mình có thứ gọi là linh căn gì đó không.
Đang ngẫm nghĩ thì vị tiên sư trung niên đứng bên trái bỗng nhiên mở miệng nói:
“Tiểu cô nương, con lại đây.”
Tiếng nói khiến mọi người đều ghé mắt nhìn, tất cả mọi người đều nhìn theo ánh nhìn của vị tiên sư, Tiêu Dao cũng lấy lại tinh thần, phát hiện hình như người tiên sư nhìn là mình.
Nàng không tin nổi, chỉ chỉ chính mình:
“Con?”
Tiên sư tuấn mĩ mỉm cười gật đầu với nàng, trong lòng Tiêu Dao căng thẳng vừa bất an vừa chờ mong đi đến trước mặt vị tiên sư kia, ngẩng đầu hỏi:
“Xin hỏi, thượng tiên gọi con sao?”
Tiên sư ôn hòa cười nói:
“Ừ, tiểu cô nương, con tên là gì? Có muốn làm đồ đệ của Thanh Phong đạo nhân Lữ Bất Quần ta không?”
Tiêu Dao còn chưa kịp trả lời, thì lão giả đứng bên cạnh đã kinh ngạc nói:
“Hả? Sao sư đệ đã vội vàng chọn đồ đệ vậy? Không phải tự nhiên nổi hứng đó chứ? Phải biết rằng Tiên Vũ Môn chúng ta không thu đồ để chơi đâu, để sư huynh ta nhìn trước đã.”
Tiên sư tuấn tú kia cười mà không nói, vuốt vuốt bộ râu lui qua một bên, nhìn sư huynh nhà mình dùng một tia sáng bao lấy Tiêu Dao.
Tia sáng chiếu rọi, lúc đầu lão giả lơ đễnh, nhưng tiếp đó bỗng nhíu mi, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, cuối cùng giật mình trợn mắt, sắc mặt mừng như điên kinh ngạc nói:
“Đây là đơn linh căn tinh thuần?!!! Hơn nữa còn là biến dị thuộc tính Lôi?!! Sư đệ, đệ..”
Biểu cảm mừng như điên xuất hiện trên mặt lão giả, nhưng chớp mắt đã biến thành ảo não buồn bực. Phải biết rằng linh căn chia ra làm tam linh căn, song linh căn và đơn linh căn, chỉ có người có linh căn mới có thể tụ khí tu đạo, mà độ tinh thuần của linh căn lại quyết định tốc độ tu luyện. Trong đó tam linh căn là hỗn tạp nhất, mặc dù có thể tu đạo, nhưng hơn nửa thành tựu không cao, tiếp theo là song linh căn, nhưng phần lớn đều dừng ở Kim Đan Kỳ, duy chỉ có đơn linh căn mới có tiềm năng phát triển cao hơn, mà đơn linh căn cũng chia cao thấp về độ tinh thuần, càng ít tạp chất thì càng lợi hại. Bên cạnh linh căn còn có ngũ hành, gọi là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, ngoài ra còn có ngũ hành biến dị bao gồm thuộc tính Lôi, thuộc tính Băng và thuộc tính Phong.
Nếu tính về độ tinh thuần thì đơn linh căn trong ngũ hành bình thường đã được coi là nghịch thiên, còn linh căn biến dị có độ tinh thuần cao gần như không tồn tại. Không chỉ vì xác suất xảy ra linh căn biến dị vô cùng thấp mà quan trọng nhất là linh căn biến dị hầu hết đều vô cùng tinh thuần, tư chất như vậy, đủ để khiến các môn phái tranh nhau vỡ đầu. Không ngờ cơ duyện bậc này lại rơi vào tay sư đệ mình tới hai lần. Mặc dù trong lòng lão giả có ý muốn đoạt, nhưng dù sao cũng là đồng môn, nói thế nào thì cũng đều nhập vào môn phái mình cả, cho nên cũng không muốn trở mặt, chỉ đành dằn lại nỗi ghen tị, giọng điệu chua loét nói:
“ Xem ra Vọng khí thuật của đệ lại tinh tiến hơn rồi. Sư huynh vô cùng bội phục!”
“ Không dám, chỉ là chút thuật bàng môn, bình thường cũng không có tác dụng gì lớn, chỉ có thể chiếm chút tiện nghi ở mặt này thôi, làm sao so được với “Hoa địa vi lao” của sư huynh, đó mới là tiên pháp đích thực.”
Lữ Bất Quần khiêm tốn nói, cũng không quên tăng thêm thể diện cho sư huynh nhà mình. Dù sao, lần này ông cũng xem như kiếm hời.
Sắc mặt lão giả tuy rằng khó coi, hối hận xanh cả ruột, nhưng ngại mặt mũi nên đành thôi, chỉ đành giả vờ giả vịt gật đầu, nhanh chóng đi xem mấy đứa trẻ khác, chỉ sợ sư đệ ông lại được lợi lần nữa.
“Tiểu cô nương, đã nghĩ xong chưa? Có muốn bái ta làm thầy không?”
Giải quyết sư huynh mình xong, Lữ Bất Quần tiếp tục nhìn về phía Tiêu Dao.
Tiêu Dao vẫn còn trong trạng thái sững sờ, không ngờ tâm nguyện lại hoàn thành đơn giản như vậy. Nàng còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ, đợi đến khi vị thượng tiên hỏi lại lần nữa, nàng mới lấy lại tinh thần, kích động quỳ xuống dập đầu ba cái trước ông:
“Tiêu Dao bằng lòng nhận tiên sư làm thầy! Xin sư phụ nhận bái đầu của Tiêu Dao.”
Lữ Bất Quần nghe vậy, thoải mái cười to nói:
“Ha ha ha, tốt, tốt lắm Tiêu Dao. Tư chất của con nghịch thiên ngang ngửa sư huynh Phương Yển, nhưng thuộc tính còn cao hơn một bậc. Xem ra hôm nay vận số của ta không tệ, con mau đứng lên đi.”
Nói xong ngón tay chỉ một cái, trong chớp mắt Tiêu Dao đã đứng trên pháp bảo phi hành của Lữ Bất Quần, cạnh sát bên ông. Đồng thời, cũng cách thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn tú kia gần hơn.
Lữ Bất Quần chỉ vào thiếu niên, nói với Tiêu Dao:
“Đây là Ngũ sư huynh của con, Phương Yển, cũng là đệ tử vi sư mới thu không lâu. Trước khi nhập môn nó đã từng tự tu luyện, tư chất Phương Yển tuy ngang ngửa với con nhưng ngộ tính hơn người, nay đã có tu vi Luyện Khí kì tầng năm, có thể tự ngự khí phi hành, về sau con phải học tập sư huynh nhiều hơn nhé.”
Thiếu niên nhìn Tiêu Dao, gật đầu ra hiệu, mà Tiêu Dao vẫn đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn cậu, chỉ nhỏ giọng nói:
“Tiêu Dao bái kiến Phương sư huynh.”
Lữ Bất Quần nhìn dáng vẻ cúi đầu rụt rè của Tiêu Dao, lắc lắc đầu:
“Tiêu Dao, ngẩng đầu lên đi.”
Lúc này Tiêu Dao mới ngẩng đầu nghi hoặc nhìn sư phụ mình.
Chỉ thấy sư phụ vẻ mặt ngạo nghễ, thâm thúy nói:
“Phàm là đệ tử Yêu Nguyệt Phong ta, không ai không thiên tư hơn người, trí tuệ phi phàm, là nhân tài hiếm có trong giới tu tiên. Cho nên chúng ta bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị quần hùng có gì là lạ? Nay con cũng đã là đệ tử Yêu Nguyệt Phong ta, con phải luôn ưỡn ngực ngẩng đầu, chớ để người khác coi thường!”
Mình cũng có thể giống như Phương sư huynh và sư phụ sao? Tiêu Dao ngay cả nghĩ cũng không dám. Nhìn lại đóa kim sen dưới chân, bản thân đang lơ lửng giữa không trung, bên dưới mọi người ngẩng dầu nhìn nàng, trong mắt tràn ngập hâm mộ và ghen tị. Mà Tiêu lão gia lại trừng lớn đôi mắt, có chút không cam lòng nhưng cũng không thể không cúi người trước nàng.
Giờ phút này trong lòng Tiêu Dao xuất hiện cảm giác tự hào cùng ưu việt mà nàng chưa bao giờ có. Dường như nàng có thể cảm nhận được vì sao sư phụ và sư huynh lại kiêu ngạo như vậy. Hóa ra trong mắt tiên nhân, người phàm nhỏ bé như con kiến hối, mà giờ phút này đây, nàng cũng đã vượt qua long môn hóa rồng.
Nhìn sư huynh bên cạnh, Tiêu Dao bất giác nâng cằm. Lữ Bất Quần thấy nàng đã hiểu, mới lộ ra nụ cười vừa lòng.
Đột nhiên Tiêu Dao nhớ ra A ma vẫn còn ở bên dưới, liền kiêu ngạo ngầng đầu, vui vẻ phất tay với A ma, biểu đạt niềm vui sướng của mình. Nàng thấy A ma dường như nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lại mang theo chút lo lắng.
Lúc này Tiêu Dao tuổi còn nhỏ, lại mới một bước lên mây hóa rồng, không nhận ra nỗi lo của A Ma. Tuổi nhỏ như nàng sao có thể hiểu được, con đường tu tiên này chậm dãi, dài lâu, tàn khốc dữ dội, cho dù đã từng kinh tài tuyệt diễm, tỏa sáng chói lọi nhưng nếu không thể đến bên kia bờ trường sinh thì chẳng bằng thanh thanh thản thản làm một gã mãng phu tiêu diêu tự tại nơi sơn dã.
Nhiều năm sau, thời gian trôi qua rất rất lâu, lúc nàng giật mình quay đầu, mới phát hiện ra tiếng thở dài của A ma đã sớm nói cho nàng con đường tu tiên này có bao gian nan vất vả.
“Tiểu tử kia! Sao không nói rõ ràng gì hết, tiên sư thu đồ đệ gì cơ?”
“ A ma cứ mang theo Tiêu Dao đến đại viện khác biết!.”
Không ngờ tai người nọ vô cùng thính, chạy xa mấy trượng rồi vẫn còn nghe thấy.
A ma quay đầu lại, không ngờ trong vòng hai câu nói mà Tiêu Dao đã sớm giúp bà đậy lại nắp nồi trên bếp, tắt lửa, vẻ mặt kích động giục bà:
“A ma, chúng ta mau đi thôi, để các tiên sư chờ lâu không tốt đâu.”
Giờ phút này Tiêu Dao cảm thấy vận đỏ của mình đến rồi. Vừa rồi nàng còn đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến các tiên sư thu nhận mình, giờ cơ hội đã đến, tiên sư muốn chọn đệ tử, đây chính là vận may ngàn năm có một, cho dù cuối cùng không được chọn làm đệ tử, không chừng có thể cầu xin các tiên sư cho nàng đi theo làm phó dịch.
Tiêu Dao xiết chặt nắm tay nho nhỏ, thầm nghĩ bất luận thế nào cũng phải thử một lần, bằng không cơ duyên như vậy sẽ không bao giờ đến lần nữa.
Khi Tiêu Dao đỡ A ma tuổi đã cao tới đại viện, trong viện đã đứng đầy người. Phần lớn là cha mẹ dẫn con mình tới, trong đám nhỏ, đứa lớn nhất không quá mười năm tuổi, đứa nhỏ nhất còn đang gào khóc đòi ăn.
Có gia phó nhìn thấy Tiêu Dao và A ma tiến vào, liền tiến lên chỉ vào một hàng dài đầy người đang chờ nói:
“Đi qua bên kia xếp hàng.”
A ma dẫn Tiêu Dao đứng vào trong đội ngũ. Lúc này Tiêu Dao liếc một vòng mới nhận ra đứng giữa không trung ngay trước hàng người là nhóm tiên nhân mà nàng nhìn thấy bên giếng hồi nãy. Bọn họ thân thẳng như tùng, tà áo tung bay, vẻ mặt kiêu ngạo. Tất cả thôn dân đều vô cùng sùng kính ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt kích động, hận không thể lập tức đưa con nhà mình cho các tiên sư, từ nay về sau để chúng đi lên con đường đại đạo thành tiên, làm rạng rỡ tổ tông.
Mà Tiêu Dao cũng tràn trề mong đợi và hâm hộ như họ. Lúc trước cách xa quá, nàng không nhìn rõ nhưng giờ đứng gần nàng mới phát hiện không ngờ trong đám tiên sư có một thiếu niên ước chừng mười một mười hai tuổi.
Đương nhiên, trong nhóm tiên sư vẫn còn vài đứa bé tầm hơn mười tuổi khác, bao gồm cả Tiêu gia Tam tiểu thư Tiêu Vũ Hà. Nhưng phần lớn những đứa bé này đều đứng phân tán trên tiên khí của các tiên sư trưởng thành, có vẻ là đệ tử vừa được tuyển. Duy chỉ có thiếu niên kia là tự mình điều khiển một phi kiếm, cực kì nổi bật.
Thiếu niên có búi tóc vấn cao, một thân quần áo trắng như tuyết, khoanh tay đứng thẳng trên phi kiếm. Tuy rằng chỉ mới mười một mười hai tuổi, nhưng dung mạo tuấn tú phi phàm, khí chất hơn người, dáng người cao gầy. Cho dù cậu không tự ngự kiếm thì với dáng vẻ đó vẫn có thể thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành tiêu điểm của đoàn người như thường.
Tiêu Dao chưa bao giờ gặp thiếu niên nào đẹp như vậy, cho dù là mỹ nam tử vẽ trong sách cũng không đẹp bằng cậu. Huống hồ cậu còn có thể tự mình ngự kiếm phi hành. Nàng không nhịn được mà nhìn chằm chằm thiếu niên đó, trong lòng hâm mộ không nói lên lời.
Bỗng nhiên thiếu niên dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hướng về phía Tiêu Dao, rơi xuống trên mặt nàng.
Tuy chỉ là một cái liếc nhẹ, nhưng Tiêu Dao cũng không dám đối diện với ánh mắt đó, nhìn lại một thân quần áo đơn sơ loạn bẩn trên người, nàng xấu hổ cúi đầu không dám nhìn tiếp.
Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên, thiếu niên kia đã thu lại ánh nhìn từ lâu, mà Tiêu Vũ Hà cách cậu không xa đang nói gì đó với cậu, sắc mặt đỏ bừng, thiếu niên thỉnh thoảng gật đầu, hoặc đáp lại một hai câu.
Tiêu Dao chợt thấy hơi mất mát, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã tập trung sự chú ý vào ba vị tiên sư đứng đầu.
Chỉ thấy lão giả thu nhận Tiêu Vũ Hà ban nãy, nhìn về phía đứa trẻ đang được ánh sáng trắng bao phủ bên dưới, lắc đầu nói:
“Không có linh căn, ngươi về đi.”
Mẹ của đứa trẻ nghe vậy thì vô cùng thất vọng, dẫn con đi xuống. Đám người còn lại biểu cảm không giống nhau, có người thở dài, có người cảm thấy may mắn, có người cảm thấy lo sợ, cũng có người vui sướng khi kẻ khác gặp họa.
Đã hơn mười đứa bé được kiểm tra, cơ bản đều không có linh căn. Đừng nói là đơn linh căn giống Tiêu Vũ Hà mà ngay cả song linh căn hay tam linh căn cũng không có.
“Ồ? Đứa bé này là tam linh căn, kim thủy mộc kết hợp, tạp chất rất nhiều, sư huynh, huynh thấy thế nào?”
Tiên sư họ Lý dáng người nhỏ nhắn bỗng chỉ vào một đứa trẻ, hỏi lão giả.
Lão giả nhìn đứa trẻ rồi nhìn ánh mắt mong đợi của cha nó một chút, buồn bã nói:
“Nói thế nào thì cũng là người có linh căn, tuy rằng không thể làm đệ tử nội môn, nhưng nhận làm đệ tử ngoại môn, trông coi linh thú cũng không tệ. Ngộ nhỡ có cơ duyên, chưa chắc đã không thể vào nội môn tu luyện tiên pháp, không biết ngươi có bằng lòng không?”
Cha đứa bé vừa nghe thế đã kích động kéo con quỳ xuống trước mặt lão giả không ngừng dập đầu nói:
“Đa tạ tiên sư, con nhà tôi đương nhiên là bằng lòng!”
Lão giả vừa lòng gật gật đầu:
“Ngươi mang đứa bé đứng sang một bên đi, chờ kết thúc rồi ta sẽ có an bài.”
Trong ánh mắt hâm mộ và ghen tị của mọi người, nam tử mang theo đứa bé nhà mình đứng sang một bên.
Tiêu Dao nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng thầm nói: Xem ra muốn trở thành đệ tử hoặc phó dịch của tiên sư phải có linh căn, mà tư chất linh căn phải đủ tốt mới có được nhận làm đệ tử chính thức, ngay cả tam linh căn cũng chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn. Rốt cuộc linh căn là thứ gì, nàng không biết chút nào, trong lòng thấp thỏm không yên, không rõ mình có thứ gọi là linh căn gì đó không.
Đang ngẫm nghĩ thì vị tiên sư trung niên đứng bên trái bỗng nhiên mở miệng nói:
“Tiểu cô nương, con lại đây.”
Tiếng nói khiến mọi người đều ghé mắt nhìn, tất cả mọi người đều nhìn theo ánh nhìn của vị tiên sư, Tiêu Dao cũng lấy lại tinh thần, phát hiện hình như người tiên sư nhìn là mình.
Nàng không tin nổi, chỉ chỉ chính mình:
“Con?”
Tiên sư tuấn mĩ mỉm cười gật đầu với nàng, trong lòng Tiêu Dao căng thẳng vừa bất an vừa chờ mong đi đến trước mặt vị tiên sư kia, ngẩng đầu hỏi:
“Xin hỏi, thượng tiên gọi con sao?”
Tiên sư ôn hòa cười nói:
“Ừ, tiểu cô nương, con tên là gì? Có muốn làm đồ đệ của Thanh Phong đạo nhân Lữ Bất Quần ta không?”
Tiêu Dao còn chưa kịp trả lời, thì lão giả đứng bên cạnh đã kinh ngạc nói:
“Hả? Sao sư đệ đã vội vàng chọn đồ đệ vậy? Không phải tự nhiên nổi hứng đó chứ? Phải biết rằng Tiên Vũ Môn chúng ta không thu đồ để chơi đâu, để sư huynh ta nhìn trước đã.”
Tiên sư tuấn tú kia cười mà không nói, vuốt vuốt bộ râu lui qua một bên, nhìn sư huynh nhà mình dùng một tia sáng bao lấy Tiêu Dao.
Tia sáng chiếu rọi, lúc đầu lão giả lơ đễnh, nhưng tiếp đó bỗng nhíu mi, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, cuối cùng giật mình trợn mắt, sắc mặt mừng như điên kinh ngạc nói:
“Đây là đơn linh căn tinh thuần?!!! Hơn nữa còn là biến dị thuộc tính Lôi?!! Sư đệ, đệ..”
Biểu cảm mừng như điên xuất hiện trên mặt lão giả, nhưng chớp mắt đã biến thành ảo não buồn bực. Phải biết rằng linh căn chia ra làm tam linh căn, song linh căn và đơn linh căn, chỉ có người có linh căn mới có thể tụ khí tu đạo, mà độ tinh thuần của linh căn lại quyết định tốc độ tu luyện. Trong đó tam linh căn là hỗn tạp nhất, mặc dù có thể tu đạo, nhưng hơn nửa thành tựu không cao, tiếp theo là song linh căn, nhưng phần lớn đều dừng ở Kim Đan Kỳ, duy chỉ có đơn linh căn mới có tiềm năng phát triển cao hơn, mà đơn linh căn cũng chia cao thấp về độ tinh thuần, càng ít tạp chất thì càng lợi hại. Bên cạnh linh căn còn có ngũ hành, gọi là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, ngoài ra còn có ngũ hành biến dị bao gồm thuộc tính Lôi, thuộc tính Băng và thuộc tính Phong.
Nếu tính về độ tinh thuần thì đơn linh căn trong ngũ hành bình thường đã được coi là nghịch thiên, còn linh căn biến dị có độ tinh thuần cao gần như không tồn tại. Không chỉ vì xác suất xảy ra linh căn biến dị vô cùng thấp mà quan trọng nhất là linh căn biến dị hầu hết đều vô cùng tinh thuần, tư chất như vậy, đủ để khiến các môn phái tranh nhau vỡ đầu. Không ngờ cơ duyện bậc này lại rơi vào tay sư đệ mình tới hai lần. Mặc dù trong lòng lão giả có ý muốn đoạt, nhưng dù sao cũng là đồng môn, nói thế nào thì cũng đều nhập vào môn phái mình cả, cho nên cũng không muốn trở mặt, chỉ đành dằn lại nỗi ghen tị, giọng điệu chua loét nói:
“ Xem ra Vọng khí thuật của đệ lại tinh tiến hơn rồi. Sư huynh vô cùng bội phục!”
“ Không dám, chỉ là chút thuật bàng môn, bình thường cũng không có tác dụng gì lớn, chỉ có thể chiếm chút tiện nghi ở mặt này thôi, làm sao so được với “Hoa địa vi lao” của sư huynh, đó mới là tiên pháp đích thực.”
Lữ Bất Quần khiêm tốn nói, cũng không quên tăng thêm thể diện cho sư huynh nhà mình. Dù sao, lần này ông cũng xem như kiếm hời.
Sắc mặt lão giả tuy rằng khó coi, hối hận xanh cả ruột, nhưng ngại mặt mũi nên đành thôi, chỉ đành giả vờ giả vịt gật đầu, nhanh chóng đi xem mấy đứa trẻ khác, chỉ sợ sư đệ ông lại được lợi lần nữa.
“Tiểu cô nương, đã nghĩ xong chưa? Có muốn bái ta làm thầy không?”
Giải quyết sư huynh mình xong, Lữ Bất Quần tiếp tục nhìn về phía Tiêu Dao.
Tiêu Dao vẫn còn trong trạng thái sững sờ, không ngờ tâm nguyện lại hoàn thành đơn giản như vậy. Nàng còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ, đợi đến khi vị thượng tiên hỏi lại lần nữa, nàng mới lấy lại tinh thần, kích động quỳ xuống dập đầu ba cái trước ông:
“Tiêu Dao bằng lòng nhận tiên sư làm thầy! Xin sư phụ nhận bái đầu của Tiêu Dao.”
Lữ Bất Quần nghe vậy, thoải mái cười to nói:
“Ha ha ha, tốt, tốt lắm Tiêu Dao. Tư chất của con nghịch thiên ngang ngửa sư huynh Phương Yển, nhưng thuộc tính còn cao hơn một bậc. Xem ra hôm nay vận số của ta không tệ, con mau đứng lên đi.”
Nói xong ngón tay chỉ một cái, trong chớp mắt Tiêu Dao đã đứng trên pháp bảo phi hành của Lữ Bất Quần, cạnh sát bên ông. Đồng thời, cũng cách thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn tú kia gần hơn.
Lữ Bất Quần chỉ vào thiếu niên, nói với Tiêu Dao:
“Đây là Ngũ sư huynh của con, Phương Yển, cũng là đệ tử vi sư mới thu không lâu. Trước khi nhập môn nó đã từng tự tu luyện, tư chất Phương Yển tuy ngang ngửa với con nhưng ngộ tính hơn người, nay đã có tu vi Luyện Khí kì tầng năm, có thể tự ngự khí phi hành, về sau con phải học tập sư huynh nhiều hơn nhé.”
Thiếu niên nhìn Tiêu Dao, gật đầu ra hiệu, mà Tiêu Dao vẫn đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn cậu, chỉ nhỏ giọng nói:
“Tiêu Dao bái kiến Phương sư huynh.”
Lữ Bất Quần nhìn dáng vẻ cúi đầu rụt rè của Tiêu Dao, lắc lắc đầu:
“Tiêu Dao, ngẩng đầu lên đi.”
Lúc này Tiêu Dao mới ngẩng đầu nghi hoặc nhìn sư phụ mình.
Chỉ thấy sư phụ vẻ mặt ngạo nghễ, thâm thúy nói:
“Phàm là đệ tử Yêu Nguyệt Phong ta, không ai không thiên tư hơn người, trí tuệ phi phàm, là nhân tài hiếm có trong giới tu tiên. Cho nên chúng ta bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị quần hùng có gì là lạ? Nay con cũng đã là đệ tử Yêu Nguyệt Phong ta, con phải luôn ưỡn ngực ngẩng đầu, chớ để người khác coi thường!”
Mình cũng có thể giống như Phương sư huynh và sư phụ sao? Tiêu Dao ngay cả nghĩ cũng không dám. Nhìn lại đóa kim sen dưới chân, bản thân đang lơ lửng giữa không trung, bên dưới mọi người ngẩng dầu nhìn nàng, trong mắt tràn ngập hâm mộ và ghen tị. Mà Tiêu lão gia lại trừng lớn đôi mắt, có chút không cam lòng nhưng cũng không thể không cúi người trước nàng.
Giờ phút này trong lòng Tiêu Dao xuất hiện cảm giác tự hào cùng ưu việt mà nàng chưa bao giờ có. Dường như nàng có thể cảm nhận được vì sao sư phụ và sư huynh lại kiêu ngạo như vậy. Hóa ra trong mắt tiên nhân, người phàm nhỏ bé như con kiến hối, mà giờ phút này đây, nàng cũng đã vượt qua long môn hóa rồng.
Nhìn sư huynh bên cạnh, Tiêu Dao bất giác nâng cằm. Lữ Bất Quần thấy nàng đã hiểu, mới lộ ra nụ cười vừa lòng.
Đột nhiên Tiêu Dao nhớ ra A ma vẫn còn ở bên dưới, liền kiêu ngạo ngầng đầu, vui vẻ phất tay với A ma, biểu đạt niềm vui sướng của mình. Nàng thấy A ma dường như nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lại mang theo chút lo lắng.
Lúc này Tiêu Dao tuổi còn nhỏ, lại mới một bước lên mây hóa rồng, không nhận ra nỗi lo của A Ma. Tuổi nhỏ như nàng sao có thể hiểu được, con đường tu tiên này chậm dãi, dài lâu, tàn khốc dữ dội, cho dù đã từng kinh tài tuyệt diễm, tỏa sáng chói lọi nhưng nếu không thể đến bên kia bờ trường sinh thì chẳng bằng thanh thanh thản thản làm một gã mãng phu tiêu diêu tự tại nơi sơn dã.
Nhiều năm sau, thời gian trôi qua rất rất lâu, lúc nàng giật mình quay đầu, mới phát hiện ra tiếng thở dài của A ma đã sớm nói cho nàng con đường tu tiên này có bao gian nan vất vả.
Bình luận truyện