Chân Ái Vĩnh Hằng
Chương 62: Chỉ chứng
☆Editor: Thủy Nhược Lam
Nước mắt rơi xuống thảm cùng nước trên sàn nhà hòa thành một thể, tôi lấy mu bàn tay xoa qua loa, cảm giác ướt át quá độ làm tôi bừng tỉnh. Cal bởi vì đau đớn mà biểu cảm vặn vẹo rung động, sau đó vẻ mặt bắt đầu quỷ dị lại, đồng tử anh bắt đầu sáng rọi tia sáng càng làm sắc mặt anh tối sầm khó xem.
"Sao... lại thế này?" Thanh âm Cal trầm thấp hỏi, hình như bị nước mắt của tôi dọa, tư duy anh hỗn độn, giống như bị ngâm nước, không biết làm gì.
Tôi mạnh mẽ nghẹn lại cảm giác nghẹn ngào này, lắc đầu với anh, nhẹ giọng nói: "Anh không sao chứ."
"Anh?" Cal lúc này mới phản ứng anh bị đập đầu, khó nhịn lấy tay sờ vết thương giấu trong tóc. Có thể là do rất đâu, anh cau mày, hô hấp khó khăn, ngón tay như điện giật rút tay ra khỏi miệng vết thương. Sau đó anh bùng nổ giận dữ quát to, "Bukater."
Ngay cả tên cũng không có trực tiếp gọi luôn họ.
Rose đã đi lại, gắt gao ôm chặt mẹ cô ấy đang cuồng loạn vào trong ngực. Jack đứng bên cạnh lò sưởi trong tường, máu tươi trên cánh tay hắn vẫn còn đang chảy xuống, từ mu bàn tay hắn nhỏ xuống thảm. Dao cho dù để ở đâu cũng không an toàn nên hắn đành cầm trong tay, múa nhanh chóng chảy xuống đầy con dao.
Nơi này giống như là hiện trường giết người, không khí đè nén đáng sợ.
Ruth bị thanh âm Cal dọa đến, sắc mặt bà ta trắng bệch, nếp nhăn trên mặt gấp lại tạo thành biểu cảm như tro tàn. Bà ta dựa mặt mình lên trên cánh tay Rose, nhỏ giọng nức nở. Rose hoảng loạn nhìn mẹ mình, không biết phải làm gì để ngăn chuyện này tiếp tục xấu đi.
Lovejoy mang theo bác sĩ đã vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, Cal mặt hoảng hốt không thể tập trung tinh thần, anh lắc đầu, động tác này chỉ có thể làm anh càng thêm thống khổ. Tôi vội vàng giữ lấy tay anh, làn da anh dị thường ẩm thấp, nhưng tôi thấy không giống như bệnh trạng chấn động não muốn nôn.
Cal vô lực chống đỡ mình hoa mắt chóng mặt, từ trên cánh tay đổ xuống người tôi, hô hấp của anh nhẹ mà yếu, màu da tái nhợt. Tôi nhanh chóng cầm tay anh, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nửa khép của anh, trong nội tâm cảm giác lạnh như băng cuối cùng cũng rút lui, tôi nói với anh: "Anh không có việc gì."
Bác sĩ đã chạy tới, Cal bị thương ở đầu, thoạt nhìn không nghiêm trọng. Cũng không có xuất hiện bệnh trạng nôn mửa mất trí nhớ, bình hoa trơn trượt chỉ lướt qua đầu anh, lực lượng của Ruth quá nhỏ, không đủ để dùng một cái bình hoa đập người chết. Ngược lại là miệng vết thương của Jack thoạt nhìn dọa người nhiều lắm, trên tay hắn đều là máu, ngay cả gò má cũng bị xước, điều đó làm hắn dị thường đáng sợ.
Cal cự tuyệt đến phòng y tế, hắn hung tợn nhìn Ruth, sau đó dưới sự trợ giúp của bác sĩ đi đến phòng ngủ, nằm trên giường nghỉ ngơi. Trong thời gian này anh luôn cầm chặt tay tôi, biểu cảm trên mặt vặn vẹo như dã thú bị chọc thức dậy.
Lúc bác sĩ xử lí miệng vết thương cho anh, bởi vì không có cách nào anh mới thả tay tôi ra. Tôi nghe thấy bác sĩ hỏi cảm giác của Cal nhiều lần, dù sao đầu bị thương dễ dẫn đến bệnh trạng xuất huyết trong, hơn nữa bệnh này lúc mới bị không có biểu hiện rõ ràng.
Tôi đứng ở bên giường hồi lâu, thẳng đến khi Lovejoy lại trở về mới rốt cuộc phát hiện mọi chuyện chưa kết thúc, bởi vì ông ấy lúc về còn mang theo người của phòng duy trì trật tự và hai thuyền viên. Khách quý trên khoang thượng đẳng bị người ta tập kích đối với RMS Titanic không phải là chuyện quang vinh gì.
"Tiên sinh, nghe nói ngài bị tập kích?" Nhân viên duy trì trật tự của công ty White Star Line đội mũ thủy thủ màu đen, sắc mặt trầm trọng đi đến bên cạnh bác sĩ hỏi.
"Tôi bị tập kích?" Cal ấn cái trán, mặt phẫn uất, anh kích động mũi ra sức hít không khí, nhìn ả được loại chuyện ngoài ý muốn này làm tự tôn của anh bị tổn thương, bị một nữ nhân đập đầu cũng không phải chuyện gì đáng rêu rao."Đương nhiên." Anh cao giọng nói với nhân viên duy trì trật tự, "Đây là chuyện gì, hung thủ ở nơi nào?"
"Chúng tôi đã khống chế được tên côn đồ kia, ngài chỉ cần xác nhận lại là được. Chúng tôi sẽ nhốt hắn lại, đợi đến khi rời thuyền sẽ giao cho cảnh sát, tổn thất của ngài công ty White Star Line sẽ phụ trách." Nhân viên duy trì trật tự vẻ mặt biểu cảm, "chúng tôi rất đồng tình với việc ngài gặp phải."nhìn Cal,
"Giao cho cảnh sát?" Cal hình như cảm thấy nếu giao Ruth cho cảnh sát có phải là hơi quá đáng, tròng mắt anh không an phận liếc nhìn tôi một cái, hình như muốn tìm ra cảm xúc trên mặt tôi, muốn nhìn thấy ý kiến của tôi đối với chuyện này. Sau đó anh có lệ nói với nhân viên duy trì trật tự: "Rồi nói sau, nhưng lần sau không thể xảy ra chuyện này lần nữa, tôi cảm thấy rất tệ đối với chuyến đi này."
"Chúng tôi thật xin lỗi, về sau nhất định sẽ tăng mạnh cách ly giữa khoang hạng nhất và khoang hạng ba, miễn cho phần tử phạm tội thừa cơ." Nhân viên duy trì trật tự gật đầu, mặt thành khẩn.
Cal cũng không có phản ứng lại chỗ hắn nói không hợp lí, bởi vì đau đầu làm anh chóng mặt, anh chỉ có thể nỗ lực chống đỡ để nói chuyện với nhân viên duy trì trật tự. Mà đứng ở một bên tôi nghe được nhất thanh nhị sở, Ruth không phải là khách nhân khoang thượng đẳng sao? Cùng với khách khoang hạng ba có quan hệ gì?
Không đợi tôi hỏi rõ, Rose vội vàng xuất hiện ở cửa phòng, Cal liếc mắt nhìn thấy cô ấy, mặt không kiên nhẫn quay đi. Xem ra lần này anh giận chó đánh mèo vô cùng rộng, gặp ai ai cũng không vừa mắt.
Tôi ra mở cửa, Rose chạy đến cầm lấy tay tôi, nói khẽ với tôi: "Bọn họ bắt giữ Jack." Cô ấy cực lực đè nén thống khổ và sợ hãi từ trong nội tâm, nhưng vẫn thất bại, tôi thấy được trong mắt cô ấy lo âu sợ hãi.
Jack?
Tôi lập tức phản ứng lại, bọn họ bắt sai người, bởi vì hiện trường chỉ có Jack là hành khách khoang hạng ba. Mà Cal căn bản không có thời gian chỉ và xác nhận người khác, làm cho thuyền viên và nhân viên duy trì trật tự bắt nhầm Jack là tên tiểu tử đến từ khoang hạng ba.
Cal còn đang không vui với việc bác sĩ luôn nói đi nói lại, tinh thần anh hình như đã khôi phục rất tốt, tính cách soi mói ác liệt lại phát tác. Tôi quay đầu nhìn anh một cái, phát hiện anh híp mắt, nói với bác sĩ: "Cẩn thận một chút, việc này không có di chứng đi."
Bác sĩ lạnh nhạt trả lời, "Còn phải quan sát vài ngày."
Xem ra anh một chút chuyện cũng không có, tôi đi theo Rose đi ra ngoài, không đợi đi vài bước, phía sau thanh âm Cal vội vàng vang lên, "Emily?"
"Em sẽ trở về ngay." Tôi biết biểu hiện của anh là không có cảm giác an toàn, quay đầu cười trấn an với anh.
Cal mộc sửng sốt, mới gật đầu đồng ý với tôi, "Cách xa nữ nhân kia một chút." Anh không hi vọng tôi lẫn lộn với họ, dù sao Ruth tập kích anh, như vậy liền có khả năng sẽ làm bị thương tôi.
Tôi lập tức đi theo Rose, đi nhanh ra bên ngoài, phía sau nghe được tiếng Cal hỏi Lovejoy, "Vừa mới xảy ra chuyện gì..." Lão Poodle phụng mệnh trông coi tôi, sau đó theo thường lệ trả lời Cal tôi làm những gì, loại này tật xấu chỉ có thể tìm thời gian khác cùng anh khơi thông thôi, tôi không hi vọng ngay cả lúc tôi tắm rửa cũng có người báo cáo với Cal.
Lại đi đến phòng cách vách, màu sắc căn phòng làm tôi không thoải mái, có thể là bởi vì hình ảnh vừa rồi Cal nằm bất động trên thảm tạo thành bóng ma trong lòng tôi. Vào cửa liền nhìn thấy một thuyền viên đang bắt giữ Jack, hai tay trói tay hắn ra sau. Màu máu trên cánh tay hắn đã nhạt bớt, còn một vài chỗ đã khô lại.
Jack nhìn thấy chúng tôi đi vào môi mấp máy muốn nói cái gì, thuyền viên kia đã áp hắn xuống đất, không khách khí nói: "Thành thật một chút, anh đã bị bắt."
Mà Ruth một mặt trắng bệch ngồi ở trên sofa, có một thuyền viên canh giữ ở bên người bà ta, còn cho nàng một li nước ấm khuyên bà ta rời khỏi nơi này.
Con dao loang lổ máu kia được cho vào trong túi, phỏng chừng muốn dùng làm chứng cứ giao cho cảnh sát.
Kỳ thực không trách thuyền viên bắt sai người, trong trường hợp không có Cal chỉ và xác nhận, ngay cả Lovejoy nhìn trường hợp kia cũng cảm thấy Jack là hung thủ. Người bình thường làm sao có thể đem Ruth trở thành hung thủ giết người không thành, bà ta thoạt nhìn tay trói gà không chặt, còn lại là khách nữ khoang nhất đẳng, nhân viên duy trì trật tự lúc vào sẽ làm ra phán đoán tốt nhất.
Giống như hành khách khoang hạng ba trước khi lên thuyền phải có bác sĩ khám, trong mắt người khác hành khách khoang nhất đẳng đều là thân sĩ, phu nhân, tự mang ánh sáng tự do. Mà Jack không có tiền, giới tính nam, cầm trong tay hung khí, nếu không phải tôi và Jack có quen biết, hơn nữa biết chân tướng sự thật, ngay cả tôi cũng cảm thấy hắn là người có hiềm nghi lớn nhất.
Đương nhiên Rose có thể làm nhân chứng, chỉ chứng Ruth... Đó là mẹ cô ấy, cô ấy có khả năng sẽ bị tình huống này làm ảnh hưởng. Muốn bắt Jack hay là bắt Ruth, loại lựa chọn này luôn làm Rose thương tâm.
Về phần Jack không hé răng là có thể giải thích, ánh mắt hắn luôn luôn đặt ở trên người Rose, si tình làm tôi muốn nhắc hắn thu liễm một chút.
"Nữ sĩ, nơi này không an toàn, các ngươi vẫn là nhanh chút rời đi." Thuyền viên lo lắng tôi bị trường hợp này dọa té xỉu, vô cùng thiện ý nhắc nhở tôi đừng lại gần.
"Hắn không phải hung thủ." Rose lo lắng lắc đầu, cô ấy xoa đầu làm rơi vài sợi tóc xuống má, sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh đã bị trường hợp này dọa đến suy sụp.
"Không, hung thủ chính là hắn." Ruth đột nhiên ngẩng đầu, bà ta nghiêm túc khắc nghiệt, khóe môi mỏng manh mím thành con dao sắc bén, trong mắt có cảm giác vô cùng âm lãnh. Bà ta bưng chén nước trà, ngồi cực kì đoan chính, giống như loại lễ nghi này là tôn nghiêm cuối cùng của bà ta, mà cái cớ đó đủ để bà ta chống đỡ thắt lưng thẳng tắp. Bà ta nhìn Jack, nghiêm cẩn nói: "Tôi nhìn thấy hắn tập kích Cal, con rể tôi."
Điên rồi.
Jack gần như là theo phản xạ ngẩng đầu, mái tóc màu vàng rối loạn, hắn không thể tin được nhìn Ruth, thốt ra nói: "Tôi không có."
Rose kích động vuốt trán mình, cô ấy há hốc mồm, cuối cùng rốt cục bi thương hô lên, "Mẹ? Việc này không thể..." Cô ấy hoảng hốt thống khổ với việc mẹ mình tập kích Cal còn đem tội lỗi đổ lên đầu Jack.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy hung thủ còn có thể làm nhân chứng, như vậy minh mục trương đảm oan uổng người khác. Tôi không có lập tức chạy lên bảo thuyền viên thả người, tôi đang đợi Cal chỉ và xác nhận, chỉ có anh ra mặt mới có thể làm nhân viên duy trì trật tự và thuyền viên nhận định hung thủ là ai. Nhưng Ruth chết cũng không hối cải vẫn làm tôi vô cùng tức giận, tức giận này kéo dài từ lúc tôi nhìn thấy Cal kéo dài đến bây giờ.
Rose chạy tới phía trước Jack, cô ấy đẩy thuyền viên muốn ngăn cản ra, ngồi xổm xuống cùng Jack nhìn thẳng, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng một câu cô ấy cũng không thốt lên lời. Jack liều mạng lắc đầu với cô ấy, để cô ấy đừng kích động như vậy.
Tôi xoay người nhìn về phía Ruth, bà ấy sợ hãi dường như thấm cả vào khí quan của bà ta, bao gồm làn da, tôi có thể tinh tường nhìn thấy cánh tay cầm chén trà của bà ấy rung động. Bà ta chột dạ che đậy dưới lớp ngụy trang trấn định, điều này làm cho dáng ngồi của bà ta cứng ngắc.
Tôi đi qua, chậm rãi tiếp cận bà ta. Ruth trơ mắt nhìn tôi tiếp cận, ngay cả hô hấp cũng dừng lại. Tôi đi đến bên người bà ta, mặt không biểu cảm cúi đầu ở bên tai bà ta nói: "Sai lầm của mình thì tự gánh vác, đừng kéo người vô tội liên lụy vào."
"Người tên ma quỷ này." Ruth đột nhiên thấp giọng thóa mạ tôi, nước mắt ngưng tụ ở trong mắt bà ta, làm bà ta thoạt nhìn thật bi thảm."Ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu, cho dù ngươi cướp đi hết thảy của Rose, nhưng sẽ không có ai công nhận ngươi, ngươi nữ nhân khoang hạng ba không có lai lịch."
"Tôi cướp đi chính là hết thảy của bà đi." Tôi thờ ơ nói với bà ta, thật giống như tôi là một đao phủ lãnh khốc, có thể tùy thời đem đao đặt ở trên đầu bà ta."Cẩm y hoa phục, vũ hội xa hoa, những thứ người thượng đẳng khoe khoang. Những thứ đó không phải là khát vọng của Rose mà là cái bà muốn."
Nước mắt Ruth rốt cục đến rơi xuống, rơi xuống trong chén trà. Bà ta kì thực biết mình xong rồi, Cal không sẽ tha thứ cho bà ta. Nhưng có thể là dãy dụa trước khi chết, bà ta không tiếc hết thảy kéo Jack xuống nước.
Tôi đứng thẳng người dậy, nghe được phía sau có tiếng bước chân xuất hiện. Nghiêng mặt liếc nhìn, là nhân viên duy trì trật tự. Làm tôi kinh ngạc là Cal được Lovejoy đỡ cũng đi tới, tôi không hiểu rõ biểu cảm trên mặt Cal.
Mặt anh không biểu cảm, âm u làm cho người ta cảm nhận được cảm giác không rét mà run.
Mà Cảm giác lạnh như băng này chỉ thẳng tới tôi, tôi nghi ngờ nhìn anh, không rõ lạnh lẽo trong mắt anh rốt cuộc đến từ nơi nào. Ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm tôi, biến thành nhà giam không có độ ấm bao phủ lấy tôi. Sau đó tôi nghe được thanh âm của anh, tôi chưa từng nghe thấy lời làm chứng nào sôi trào lửa giận như vậy
"Là hắn, cái con chuột đến từ khoang hạng ba kia, hắn tập kích tôi."
Jack nhất thời còn chưa hoàn hồn, hắn hơi mờ mịt nhìn về phía ngón tay Cal, chỉ vào chính là hắn.
Mà ánh mắt Cal lại vẫn như trước lưu trên người tôi, phảng phất như trừ bỏ tôi, anh đã không nhìn thấy bất cứ người nào.
Nước mắt rơi xuống thảm cùng nước trên sàn nhà hòa thành một thể, tôi lấy mu bàn tay xoa qua loa, cảm giác ướt át quá độ làm tôi bừng tỉnh. Cal bởi vì đau đớn mà biểu cảm vặn vẹo rung động, sau đó vẻ mặt bắt đầu quỷ dị lại, đồng tử anh bắt đầu sáng rọi tia sáng càng làm sắc mặt anh tối sầm khó xem.
"Sao... lại thế này?" Thanh âm Cal trầm thấp hỏi, hình như bị nước mắt của tôi dọa, tư duy anh hỗn độn, giống như bị ngâm nước, không biết làm gì.
Tôi mạnh mẽ nghẹn lại cảm giác nghẹn ngào này, lắc đầu với anh, nhẹ giọng nói: "Anh không sao chứ."
"Anh?" Cal lúc này mới phản ứng anh bị đập đầu, khó nhịn lấy tay sờ vết thương giấu trong tóc. Có thể là do rất đâu, anh cau mày, hô hấp khó khăn, ngón tay như điện giật rút tay ra khỏi miệng vết thương. Sau đó anh bùng nổ giận dữ quát to, "Bukater."
Ngay cả tên cũng không có trực tiếp gọi luôn họ.
Rose đã đi lại, gắt gao ôm chặt mẹ cô ấy đang cuồng loạn vào trong ngực. Jack đứng bên cạnh lò sưởi trong tường, máu tươi trên cánh tay hắn vẫn còn đang chảy xuống, từ mu bàn tay hắn nhỏ xuống thảm. Dao cho dù để ở đâu cũng không an toàn nên hắn đành cầm trong tay, múa nhanh chóng chảy xuống đầy con dao.
Nơi này giống như là hiện trường giết người, không khí đè nén đáng sợ.
Ruth bị thanh âm Cal dọa đến, sắc mặt bà ta trắng bệch, nếp nhăn trên mặt gấp lại tạo thành biểu cảm như tro tàn. Bà ta dựa mặt mình lên trên cánh tay Rose, nhỏ giọng nức nở. Rose hoảng loạn nhìn mẹ mình, không biết phải làm gì để ngăn chuyện này tiếp tục xấu đi.
Lovejoy mang theo bác sĩ đã vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, Cal mặt hoảng hốt không thể tập trung tinh thần, anh lắc đầu, động tác này chỉ có thể làm anh càng thêm thống khổ. Tôi vội vàng giữ lấy tay anh, làn da anh dị thường ẩm thấp, nhưng tôi thấy không giống như bệnh trạng chấn động não muốn nôn.
Cal vô lực chống đỡ mình hoa mắt chóng mặt, từ trên cánh tay đổ xuống người tôi, hô hấp của anh nhẹ mà yếu, màu da tái nhợt. Tôi nhanh chóng cầm tay anh, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nửa khép của anh, trong nội tâm cảm giác lạnh như băng cuối cùng cũng rút lui, tôi nói với anh: "Anh không có việc gì."
Bác sĩ đã chạy tới, Cal bị thương ở đầu, thoạt nhìn không nghiêm trọng. Cũng không có xuất hiện bệnh trạng nôn mửa mất trí nhớ, bình hoa trơn trượt chỉ lướt qua đầu anh, lực lượng của Ruth quá nhỏ, không đủ để dùng một cái bình hoa đập người chết. Ngược lại là miệng vết thương của Jack thoạt nhìn dọa người nhiều lắm, trên tay hắn đều là máu, ngay cả gò má cũng bị xước, điều đó làm hắn dị thường đáng sợ.
Cal cự tuyệt đến phòng y tế, hắn hung tợn nhìn Ruth, sau đó dưới sự trợ giúp của bác sĩ đi đến phòng ngủ, nằm trên giường nghỉ ngơi. Trong thời gian này anh luôn cầm chặt tay tôi, biểu cảm trên mặt vặn vẹo như dã thú bị chọc thức dậy.
Lúc bác sĩ xử lí miệng vết thương cho anh, bởi vì không có cách nào anh mới thả tay tôi ra. Tôi nghe thấy bác sĩ hỏi cảm giác của Cal nhiều lần, dù sao đầu bị thương dễ dẫn đến bệnh trạng xuất huyết trong, hơn nữa bệnh này lúc mới bị không có biểu hiện rõ ràng.
Tôi đứng ở bên giường hồi lâu, thẳng đến khi Lovejoy lại trở về mới rốt cuộc phát hiện mọi chuyện chưa kết thúc, bởi vì ông ấy lúc về còn mang theo người của phòng duy trì trật tự và hai thuyền viên. Khách quý trên khoang thượng đẳng bị người ta tập kích đối với RMS Titanic không phải là chuyện quang vinh gì.
"Tiên sinh, nghe nói ngài bị tập kích?" Nhân viên duy trì trật tự của công ty White Star Line đội mũ thủy thủ màu đen, sắc mặt trầm trọng đi đến bên cạnh bác sĩ hỏi.
"Tôi bị tập kích?" Cal ấn cái trán, mặt phẫn uất, anh kích động mũi ra sức hít không khí, nhìn ả được loại chuyện ngoài ý muốn này làm tự tôn của anh bị tổn thương, bị một nữ nhân đập đầu cũng không phải chuyện gì đáng rêu rao."Đương nhiên." Anh cao giọng nói với nhân viên duy trì trật tự, "Đây là chuyện gì, hung thủ ở nơi nào?"
"Chúng tôi đã khống chế được tên côn đồ kia, ngài chỉ cần xác nhận lại là được. Chúng tôi sẽ nhốt hắn lại, đợi đến khi rời thuyền sẽ giao cho cảnh sát, tổn thất của ngài công ty White Star Line sẽ phụ trách." Nhân viên duy trì trật tự vẻ mặt biểu cảm, "chúng tôi rất đồng tình với việc ngài gặp phải."nhìn Cal,
"Giao cho cảnh sát?" Cal hình như cảm thấy nếu giao Ruth cho cảnh sát có phải là hơi quá đáng, tròng mắt anh không an phận liếc nhìn tôi một cái, hình như muốn tìm ra cảm xúc trên mặt tôi, muốn nhìn thấy ý kiến của tôi đối với chuyện này. Sau đó anh có lệ nói với nhân viên duy trì trật tự: "Rồi nói sau, nhưng lần sau không thể xảy ra chuyện này lần nữa, tôi cảm thấy rất tệ đối với chuyến đi này."
"Chúng tôi thật xin lỗi, về sau nhất định sẽ tăng mạnh cách ly giữa khoang hạng nhất và khoang hạng ba, miễn cho phần tử phạm tội thừa cơ." Nhân viên duy trì trật tự gật đầu, mặt thành khẩn.
Cal cũng không có phản ứng lại chỗ hắn nói không hợp lí, bởi vì đau đầu làm anh chóng mặt, anh chỉ có thể nỗ lực chống đỡ để nói chuyện với nhân viên duy trì trật tự. Mà đứng ở một bên tôi nghe được nhất thanh nhị sở, Ruth không phải là khách nhân khoang thượng đẳng sao? Cùng với khách khoang hạng ba có quan hệ gì?
Không đợi tôi hỏi rõ, Rose vội vàng xuất hiện ở cửa phòng, Cal liếc mắt nhìn thấy cô ấy, mặt không kiên nhẫn quay đi. Xem ra lần này anh giận chó đánh mèo vô cùng rộng, gặp ai ai cũng không vừa mắt.
Tôi ra mở cửa, Rose chạy đến cầm lấy tay tôi, nói khẽ với tôi: "Bọn họ bắt giữ Jack." Cô ấy cực lực đè nén thống khổ và sợ hãi từ trong nội tâm, nhưng vẫn thất bại, tôi thấy được trong mắt cô ấy lo âu sợ hãi.
Jack?
Tôi lập tức phản ứng lại, bọn họ bắt sai người, bởi vì hiện trường chỉ có Jack là hành khách khoang hạng ba. Mà Cal căn bản không có thời gian chỉ và xác nhận người khác, làm cho thuyền viên và nhân viên duy trì trật tự bắt nhầm Jack là tên tiểu tử đến từ khoang hạng ba.
Cal còn đang không vui với việc bác sĩ luôn nói đi nói lại, tinh thần anh hình như đã khôi phục rất tốt, tính cách soi mói ác liệt lại phát tác. Tôi quay đầu nhìn anh một cái, phát hiện anh híp mắt, nói với bác sĩ: "Cẩn thận một chút, việc này không có di chứng đi."
Bác sĩ lạnh nhạt trả lời, "Còn phải quan sát vài ngày."
Xem ra anh một chút chuyện cũng không có, tôi đi theo Rose đi ra ngoài, không đợi đi vài bước, phía sau thanh âm Cal vội vàng vang lên, "Emily?"
"Em sẽ trở về ngay." Tôi biết biểu hiện của anh là không có cảm giác an toàn, quay đầu cười trấn an với anh.
Cal mộc sửng sốt, mới gật đầu đồng ý với tôi, "Cách xa nữ nhân kia một chút." Anh không hi vọng tôi lẫn lộn với họ, dù sao Ruth tập kích anh, như vậy liền có khả năng sẽ làm bị thương tôi.
Tôi lập tức đi theo Rose, đi nhanh ra bên ngoài, phía sau nghe được tiếng Cal hỏi Lovejoy, "Vừa mới xảy ra chuyện gì..." Lão Poodle phụng mệnh trông coi tôi, sau đó theo thường lệ trả lời Cal tôi làm những gì, loại này tật xấu chỉ có thể tìm thời gian khác cùng anh khơi thông thôi, tôi không hi vọng ngay cả lúc tôi tắm rửa cũng có người báo cáo với Cal.
Lại đi đến phòng cách vách, màu sắc căn phòng làm tôi không thoải mái, có thể là bởi vì hình ảnh vừa rồi Cal nằm bất động trên thảm tạo thành bóng ma trong lòng tôi. Vào cửa liền nhìn thấy một thuyền viên đang bắt giữ Jack, hai tay trói tay hắn ra sau. Màu máu trên cánh tay hắn đã nhạt bớt, còn một vài chỗ đã khô lại.
Jack nhìn thấy chúng tôi đi vào môi mấp máy muốn nói cái gì, thuyền viên kia đã áp hắn xuống đất, không khách khí nói: "Thành thật một chút, anh đã bị bắt."
Mà Ruth một mặt trắng bệch ngồi ở trên sofa, có một thuyền viên canh giữ ở bên người bà ta, còn cho nàng một li nước ấm khuyên bà ta rời khỏi nơi này.
Con dao loang lổ máu kia được cho vào trong túi, phỏng chừng muốn dùng làm chứng cứ giao cho cảnh sát.
Kỳ thực không trách thuyền viên bắt sai người, trong trường hợp không có Cal chỉ và xác nhận, ngay cả Lovejoy nhìn trường hợp kia cũng cảm thấy Jack là hung thủ. Người bình thường làm sao có thể đem Ruth trở thành hung thủ giết người không thành, bà ta thoạt nhìn tay trói gà không chặt, còn lại là khách nữ khoang nhất đẳng, nhân viên duy trì trật tự lúc vào sẽ làm ra phán đoán tốt nhất.
Giống như hành khách khoang hạng ba trước khi lên thuyền phải có bác sĩ khám, trong mắt người khác hành khách khoang nhất đẳng đều là thân sĩ, phu nhân, tự mang ánh sáng tự do. Mà Jack không có tiền, giới tính nam, cầm trong tay hung khí, nếu không phải tôi và Jack có quen biết, hơn nữa biết chân tướng sự thật, ngay cả tôi cũng cảm thấy hắn là người có hiềm nghi lớn nhất.
Đương nhiên Rose có thể làm nhân chứng, chỉ chứng Ruth... Đó là mẹ cô ấy, cô ấy có khả năng sẽ bị tình huống này làm ảnh hưởng. Muốn bắt Jack hay là bắt Ruth, loại lựa chọn này luôn làm Rose thương tâm.
Về phần Jack không hé răng là có thể giải thích, ánh mắt hắn luôn luôn đặt ở trên người Rose, si tình làm tôi muốn nhắc hắn thu liễm một chút.
"Nữ sĩ, nơi này không an toàn, các ngươi vẫn là nhanh chút rời đi." Thuyền viên lo lắng tôi bị trường hợp này dọa té xỉu, vô cùng thiện ý nhắc nhở tôi đừng lại gần.
"Hắn không phải hung thủ." Rose lo lắng lắc đầu, cô ấy xoa đầu làm rơi vài sợi tóc xuống má, sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh đã bị trường hợp này dọa đến suy sụp.
"Không, hung thủ chính là hắn." Ruth đột nhiên ngẩng đầu, bà ta nghiêm túc khắc nghiệt, khóe môi mỏng manh mím thành con dao sắc bén, trong mắt có cảm giác vô cùng âm lãnh. Bà ta bưng chén nước trà, ngồi cực kì đoan chính, giống như loại lễ nghi này là tôn nghiêm cuối cùng của bà ta, mà cái cớ đó đủ để bà ta chống đỡ thắt lưng thẳng tắp. Bà ta nhìn Jack, nghiêm cẩn nói: "Tôi nhìn thấy hắn tập kích Cal, con rể tôi."
Điên rồi.
Jack gần như là theo phản xạ ngẩng đầu, mái tóc màu vàng rối loạn, hắn không thể tin được nhìn Ruth, thốt ra nói: "Tôi không có."
Rose kích động vuốt trán mình, cô ấy há hốc mồm, cuối cùng rốt cục bi thương hô lên, "Mẹ? Việc này không thể..." Cô ấy hoảng hốt thống khổ với việc mẹ mình tập kích Cal còn đem tội lỗi đổ lên đầu Jack.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy hung thủ còn có thể làm nhân chứng, như vậy minh mục trương đảm oan uổng người khác. Tôi không có lập tức chạy lên bảo thuyền viên thả người, tôi đang đợi Cal chỉ và xác nhận, chỉ có anh ra mặt mới có thể làm nhân viên duy trì trật tự và thuyền viên nhận định hung thủ là ai. Nhưng Ruth chết cũng không hối cải vẫn làm tôi vô cùng tức giận, tức giận này kéo dài từ lúc tôi nhìn thấy Cal kéo dài đến bây giờ.
Rose chạy tới phía trước Jack, cô ấy đẩy thuyền viên muốn ngăn cản ra, ngồi xổm xuống cùng Jack nhìn thẳng, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng một câu cô ấy cũng không thốt lên lời. Jack liều mạng lắc đầu với cô ấy, để cô ấy đừng kích động như vậy.
Tôi xoay người nhìn về phía Ruth, bà ấy sợ hãi dường như thấm cả vào khí quan của bà ta, bao gồm làn da, tôi có thể tinh tường nhìn thấy cánh tay cầm chén trà của bà ấy rung động. Bà ta chột dạ che đậy dưới lớp ngụy trang trấn định, điều này làm cho dáng ngồi của bà ta cứng ngắc.
Tôi đi qua, chậm rãi tiếp cận bà ta. Ruth trơ mắt nhìn tôi tiếp cận, ngay cả hô hấp cũng dừng lại. Tôi đi đến bên người bà ta, mặt không biểu cảm cúi đầu ở bên tai bà ta nói: "Sai lầm của mình thì tự gánh vác, đừng kéo người vô tội liên lụy vào."
"Người tên ma quỷ này." Ruth đột nhiên thấp giọng thóa mạ tôi, nước mắt ngưng tụ ở trong mắt bà ta, làm bà ta thoạt nhìn thật bi thảm."Ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu, cho dù ngươi cướp đi hết thảy của Rose, nhưng sẽ không có ai công nhận ngươi, ngươi nữ nhân khoang hạng ba không có lai lịch."
"Tôi cướp đi chính là hết thảy của bà đi." Tôi thờ ơ nói với bà ta, thật giống như tôi là một đao phủ lãnh khốc, có thể tùy thời đem đao đặt ở trên đầu bà ta."Cẩm y hoa phục, vũ hội xa hoa, những thứ người thượng đẳng khoe khoang. Những thứ đó không phải là khát vọng của Rose mà là cái bà muốn."
Nước mắt Ruth rốt cục đến rơi xuống, rơi xuống trong chén trà. Bà ta kì thực biết mình xong rồi, Cal không sẽ tha thứ cho bà ta. Nhưng có thể là dãy dụa trước khi chết, bà ta không tiếc hết thảy kéo Jack xuống nước.
Tôi đứng thẳng người dậy, nghe được phía sau có tiếng bước chân xuất hiện. Nghiêng mặt liếc nhìn, là nhân viên duy trì trật tự. Làm tôi kinh ngạc là Cal được Lovejoy đỡ cũng đi tới, tôi không hiểu rõ biểu cảm trên mặt Cal.
Mặt anh không biểu cảm, âm u làm cho người ta cảm nhận được cảm giác không rét mà run.
Mà Cảm giác lạnh như băng này chỉ thẳng tới tôi, tôi nghi ngờ nhìn anh, không rõ lạnh lẽo trong mắt anh rốt cuộc đến từ nơi nào. Ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm tôi, biến thành nhà giam không có độ ấm bao phủ lấy tôi. Sau đó tôi nghe được thanh âm của anh, tôi chưa từng nghe thấy lời làm chứng nào sôi trào lửa giận như vậy
"Là hắn, cái con chuột đến từ khoang hạng ba kia, hắn tập kích tôi."
Jack nhất thời còn chưa hoàn hồn, hắn hơi mờ mịt nhìn về phía ngón tay Cal, chỉ vào chính là hắn.
Mà ánh mắt Cal lại vẫn như trước lưu trên người tôi, phảng phất như trừ bỏ tôi, anh đã không nhìn thấy bất cứ người nào.
Bình luận truyện