Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 5



695.Thời Phong Thụy ngồi bên cạnh cô, quay đầu nhìn cửa sổ, sắc mặt lạnh băng, khuôn mặt anh có nhiều phần anh tuấn giống Thời Thiếu Tu, mang theo vài phần lạnh lùng y chang Thời Thiếu Tu: “Về đến đây thì cố mà biểu hiện thật tốt cho anh, nếu em có ý đồ gì hoặc mưu tính làm con bướm đưa tình, em chắc biết anh sẽ xử em thế nào rồi chứ.”

Cố Thu cắn chặt môi, trong ánh mắt có chút đau khổ, đầu cô càng cúi thấp hơn, không nói chuyện.

Không khí trên xe trở nên ngộp ngạt vô cùng, khiến cho Cố Thu không thở nổi, cô ôm tay trước ngực, các ngón tay khẽ run lên.

Xe của Thời Phong Thụy dừng trước cửa biệt thiệt, âm thanh vui tươi từ trong biệt thự vọng ra, trong biệt thự đã bật đèn sáng trưng, mùi vị thơm ngon của thức ăn xông lên tận mũi.

Thời Phong Thụy xuống xe, đi về phía trước Thẩm Giai Vân bước, đột nhiên nhăn mày lại, quay đầu nhìn Cố Thu một cái, cánh tay đan vào nhau. Cố Thu liếc một cái, cúi đầu bỏ tay mình đặt lên cánh tay anh, khoác tay anh cùng nhau đi vào trong nhà.

“Nội, tụi con về rồi.” Thời Phong Thụy vừa tới cửa, tức tốc đổi một khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng.

(***Lời của dịch giả: Mình thuộc nhóm dịch Boss trở thành chồng, Hôn ý triền miên, và Ngày tháng còn dài... mình mong rằng đọc giả sẽ tiếp tục ủng hộ mình trong cuốn truyện ngắn này do một mình mình hoàn thành. Bắt đầu chương thứ 6 mình sẽ thu mỗi chương 4 tim, thứ lỗi vì sự bất tiện này nhưng mong đọc giả thông cảm do mình cũng phải thức đêm để dịch truyện, mong có thêm phần thu nhập cũng như thỏa mãn niềm yêu thích của mình, đọc giả nếu thích thể loại truyện hay có bất kỳ góp ý nào xin để lại lời nhắn để mình hoàn thiện hơn. Về chuyện này, bắt đầu chương 11 tính cách nữ chính bắt đầu có sự đột phá, cốt truyện cũng được đẩy lên cao trào nên mong mọi người tiếp tục ủng hộ. Chúc cả đọc truyện vui vẻ._Hai Li.)

Đúng lúc Thời Thiếu Tu đang nói chuyện với nội, khuôn mặt vốn đang nở nụ cười kia, bỗng trở nên u ám hẳn, bà liếc nhìn hai người, “Hằn” một tiếng, quay đầu đập vào cánh tay Thời Thiếu Tu: “Thiếu Tu, con ở đây ăn chút đồ, đợi đồ ăn làm xong, kêu bảo mẫu gọi con, bà lên nghỉ ngơi trước, bà hơi mệt.”

Thời Thiếu Tu đứng dậy, hạ thấp người gật đầu chào bà, rồi ngồi lại vào ghế sofa, thì nghe tiếng thì thầm của bà khi bước lên lầu, miệng cứ lải nhãi: “Kết hôn đã 3 năm mà đến một đứa con cũng chưa có, còn dám vác mặt vào nhà ta!”

Nhân lúc có hứng uống gì đó, Thời Thiếu Tu bưng ly trà lên uống một ngụm, rồi bắt chéo chân kiểu Nhị Lang, quay đầu nhìn bảo mẫu ngụ ý thêm một ly nữa.

“Thiếu Tu, em về rồi?’’ Thời Phong Thụy cười vui vẻ ngồi xuống bên Thời Thiếu Tu, đập vào vai anh: ‘‘Ba năm nay khổ cho em quắ, coi như là ra tù rồi, anh thấy em vẫn lái chiếc xe ba năm trước, có cần anh đổi cho chiếc mới không?’’

Thời Thiếu Tu cúi thấp đầu, cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy, không lộ một chút phấn khởi nào: “Xe này bạn em giúp em bảo dưỡng rất tốt, em không cần đổi.” Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt dường như nhìn xuyên vào tận đáy lòng của Thời Phong Thụy: “Chỉ là anh phụ em trông coi công ty cũng không tệ, em thấy, cũng đến lúc trả lại cho em.”

Thời Phong Thụy nhất thời ngây người ra, uống một ngụm trà rồi cúi thấp đầu, sự dịu dàng trong ánh mắt bỗng biến mất, nhưng khẩu khí vẫn không đổi: “Yên tâm đi, Thiếu Tu, công ty em anh vẫn giúp em trông coi, thứ của em vẫn là của em, đợi em chỉnh đốn mọi thứ xong, đến tìm anh, anh sẽ trả công ty lại cho em.

Trong phòng khách bỗng bao trùm bởi sự yên tĩnh.

Ánh mắt đầy nước mắt của Cố Thu, nhìn xuyên qua Thời Phong Thụy, rồi dừng lại trên người Thời Thiếu Tu, trong đó đầy sự quyến nhẹ, nhưng mọi thứ đều lọt vào tầm mắt của Thẩm Giai Vân, cô lặng lẽ ngồi thẳng lưng, kéo nhẹ tay của Thời Thiếu Tu, mười ngón tay đan vào nhau.

Thời Thiếu Tu cúi đầu nhìn động tác nhỏ ở bàn tay mình, liếc mắt nhìn Cố Thu thì thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt đầy đau khổ, khẽ nhăn mày, suy tư một hồi, thì nắm chặt hơn tay Thẩm Giai Vân hơn nữa, quay đầu lại nhẹ nhàng hôn lên trên trán của Thẩm Giai Vân.

Cố Thu có cảm giác lòng đau như dao cắt, hô hấp khó khăn như sắp nghẹt thở, cô nắm chặt vào lòng ngực, quay đầu cố ngăn cho nước mắt rơi.

“Xem ra, quan hệ giữa Thiếu Tu và Giai Vân vẫn còn tốt quá nhỉ.” Trong mắt của Thời Phong Thụy mang theo một hàm ý sâu xa, anh kéo tay Cố Thu, rồi nhẹ nhàng hôn lên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện