Chân Huyết Lệ
Quyển 1 - Chương 32: Liên minh bắc nhung
Không !
Tử Kỳ hét to lên một tiếng bật người ngồi dậy, mồ hôi trên trán thấm đẫm, hắn hết sức lo sợ, dường như vừa trải qua một cơn ác mộng
Đầu hắn đau như búa bổ, cơ thể rệu rã, hắn có thể cảm nhận được bản thân suy kiệt đến nhường nào. Hắn khẽ mở đôi mắt nặng trĩu nhìn chung quanh, hình ảnh hãy còn mơ hồ, sau đó một tiếng nói vang lên
- Tử Kỳ tỉnh lại rồi, Triệu Phong Tử Kỳ tỉnh lại rồi này!
Ngu Tử Kỳ có thể nhận ra giọng nói này là của Long Cơ, hắn khẽ nghiêng mình nhìn sang, khuôn mặt tên bạn quen thuộc dần hiện rõ, chỉ là hắn bất giác hoảng sợ khi nhìn thấy Triệu Phong đang ở phía sau
Tử Kỳ lẩm nhẩm :
- Ngươi, ngươi…
Những lời hắn nói ra Triệu Phong và Long Cơ đều không nghe thấy, Triệu Phong tiến lại nắm lấy tay Ngu Tử Kỳ
- Tử Kỳ nghe Long Cơ nói chính vì cậu cứu tớ mới ra nông nỗi này, tớ thật sự ái ngại về điều đó
- Từ nay tớ sẽ không làm chuyện bồng bột như vậy nữa
Tử Kỳ vẫn còn nghi hoặc chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đưa mắt nhìn Long Cơ
Long Cơ trề môi nói
- Nỡm, hai người có thôi ngay mấy trò tình cảm sướt mướt này không, trông mà muốn nổi cả da gà đây này
- Chẳng hiểu hai người có lạ không cơ chứ, người được cứu thì mình mẩy lành lặn không một vết thương
- Mà kẻ đi cưú thì bầm dập tơi tả, Tử Kỳ thật ra là lúc đó có chuyện gì vậy, tớ hỏi Triệu Phong thì hắn nói do quân địch quá nhiều nên không cẩn thận bị đánh ngất đi
- Thế còn cậu tỉnh rồi thì kể chuyện cho anh em nghe miếng nào, sao cứ câm như hến thế
Ngu Tử Kỳ nhìn Long Cơ, hắn không trả lời câu hỏi mà hỏi một câu khác
- Tớ đã nằm như thế này bao ngày rồi?
Triệu Phong đáp
- Cũng đã gần ba ngày rồi
Tử Kỳ nhìn Triệu Phong hắn không tin khuôn mặt đầy quan tâm lo lắng này, lại đã từng là người muốn lấy mạng hắn. Đâu mới là Triệu Phong thật sự, đâu mới là người đang đối diện hắn ngay lúc này, là người bạn thân nhiều năm quen biết, hay là con ác quỷ đầy ghê rợn kia
Ngu Tử Kỳ nhìn Triệu Phong hắn hỏi
- Triệu Phong cậu có còn nhớ gì chuyện ba ngày trước không?
Triệu Phong đáp
- Tớ cũng không rõ, chỉ nhớ là tớ lao vào đánh nhau với quân binh Cô Trúc
- Nhưng quân địch quá đông nên chẳng mấy chốc mà tớ bị chúng bao vây, sau đó thì bị đánh một phát vào đầu
- Còn sau đó có chuyện gì xảy ra thì tớ thật sự không nhớ nữa
- Long Cơ cũng đã hỏi tớ nhiều lần, nên bọn tớ mới chờ cậu tỉnh dậy để biết chuyện gì đã xảy ra
Ngu Tử Kỳ quan sát cử chỉ của Triệu Phong khi Triệu Phong đang trả lời hắn, chỉ thấy ánh mắt của Triệu Phong rất thành thật, không có gì là biểu hiện cho sự nói dối cả
- Vậy thì điều gì đã xảy ra?
Ngu Tử Kỳ đặt nghi vấn trong lòng
Lúc này Long Cơ cười cười đầy vẻ châm chọc ngồi xuống bên cạnh chỗ của Ngu Tử Kỳ, hắn nói
- Tử Kỳ à không cần phải giấu, tài năng của cậu tớ biết rõ hơn bất cứ ai
- Nhưng một mình hạ hơn vài trăm người mà không ít kẻ là danh tướng thì cậu thật là khủng bố đó nha
- Nghe đám huynh đệ đi tìm cậu về báo, chỉ thấy chỗ đó la liệt xác người, kẻ bị chém người bị thiêu cháy hết sức thảm khốc
- Tuy rằng cậu có thể xử lý tốt mọi chuyện, nhưng để cơ thể bị thương thế này thì tớ nghĩ lần sau cậu nên tránh thì hơn
Tử Kỳ không nói gì hắn quay mặt vào trong đắp mền lại, nói một câu cụt lủn
- Tớ muốn nghỉ ngơi, phiền hai cậu ra ngoài cho
Long Cơ nổi đóa
- Cậu đối xử với bạn bè thế à, bọn tớ mấy ngày nay hết sức chăm sóc cậu
- Thế mà vừa mới tỉnh dậy, nói chưa được nửa câu đã đuổi bọn tớ ra ngoài là sao
- Cái cậu này…
Long Cơ còn đinh nói tiếp, thì Triệu Phong đã kéo hắn ra ngoài
- Long Cơ, Tử Kỳ hãy còn yếu chúng ta cứ để cậu ấy tịnh dưỡng rồi hôm khác nói cũng được mà
Nhưng tên Long Cơ dù bị kéo ra ngoài vẫn ráng ngoái cổ lại, nói thêm một hồi nữa mới chịu ra
Tử Kỳ nằm trong mền suy nghĩ
- Long Cơ xin lỗi cậu, nhưng hiện tại tâm trạng tớ rất rối, tớ cần phải suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện
- Đành phải có lỗi với mọi người vậy
--------------------------------------------------------o0o------------------------------------------
Một năm sau
Long cơ đang ngồi đánh cờ với Triệu Phong trên một tảng đá, Long Cơ nói
- Triệu Phong có thật là cậu đã theo tớ học đánh cờ gần một năm rồi không nhỉ?
Triệu Phong thắc mắc hỏi
- Cậu sao vậy, một năm nay chúng ta rỗi rãi ở chốn này, nếu không học đánh cờ với cậu để tiêu khiển thì chắc tớ chết vì chán mất
Long Cơ gằn giọng, hắn thao thao bất tuyệt
- Thế thì cái gì đây, cậu học đánh cờ gần một năm mà sao chẳng có chút tiến bộ nào cả vậy
- Cậu nên biết được một cao thủ như tớ truyền nghề cho thì phải cố gắng mà học chứ, nếu cứ đem chút tài vặt này ra thi thố với người khác, thì Long Cơ tớ sẽ bị cười cho thúi mũi mất
- Chiếu tướng
Long Cơ đặt quân cờ xuống, sau đó cầm chén trà lên nhấp miệng đầy đắc ý
Triệu Phong nhìn bàn cờ bên dưới, khẽ bĩu môi nói
- Có phải tớ không khá đâu, mà là do cậu quá mạnh đấy chứ
- Đánh với người như tớ mà cậu không hề nhường một bước, thật là quá đáng mà
Long Cơ khinh khỉnh đáp
- Tớ đã nhường rồi đấy chứ, nếu tớ không nhường thì cậu đã thua từ lâu rồi
Triệu Phong nghe tên bạn khua môi múa mép mà muốn lộn ruột, hắn lèm bèm trong miệng
- Nhường cái đầu cậu ấy
Long Cơ thu dọn bàn cờ, sau đó nhìn Triệu Phong nói
- Tử Kỳ đi đâu rồi ấy nhỉ, gần một năm nay cứ mỗi khi luyện tập với mọi người xong là hắn lại lặn mất tăm
- Chắc là đi hú hí với cô nương nào rồi đây, thật là bạn bè xấu mà, đi mà không rủ người ta gì cả
Triệu Phong nhìn khuôn mặt tiếc rẻ của Long Cơ đến phì cười, hắn nói
- Cậu nghĩ ai cũng háo sắc như cậu chắc, tớ nói cho cậu biết Tử Kỳ siêng năng lắm
- Sau khi tập luyện cùng mọi người, hắn thường ra phía sau núi để luyện tập, đến tận khuya mới về
- Ai như cậu, thấy tập luyện là cứ tìm đủ lý do để trốn
- Xì! Ai mà thèm trốn, chỉ là mấy trò múa máy đó không thích hợp với một đại quân sư như tớ mà thôi
Long Cơ đáp lại
Triệu Phong nhìn tên bạn mà khen thầm
- Tên này quả là giỏi chống chế, nói thế nào cũng không nói lại hắn
Triệu Phong cũng hớp một ngụm trà rồi nói
- Mà chẳng hiểu sao từ khi sau vụ ấy Tử Kỳ càng chăm chỉ hơn thì phải
- Nhưng chỉ tiếc chúng ta ở mãi xó này, không được ra chiến trận thì dù cố gắng hơn nữa đã phỏng có ích gì
- Cứ tiêu diêu tự tại không tốt hơn sao
Long Cơ đáp
- Ai nói với cậu là chúng ta sẽ mãi ở chốn này, cậu nghĩ binh đoàn chúng ta lập ra để chơi chắc
- Hôm qua vừa có thư hỏa tốc tám trăm dặm, sắp có cuộc chiến to, nên trong trong tuần tới là chúng ta phải rời đi rồi
Triệu Phong thắc mắc hỏi
- Chiến tranh à, vậy chúng ta sẽ trở về Việt quốc phải không
Long Cơ đáp
- Tớ cũng không rõ, nghe nói lần này chúng ta sẽ đến Ngô quốc, còn tình hình cụ thể ra sao Lai Câu tướng quân sẽ thông báo sau
- Còn Tử Kỳ tớ đi guốc trong bụng hắn, nghe nói sắp có đánh nhau nên hăng say tập luyện đây mà
- Định dành lấy hết hào quang của đại công tử đẹp trai, tài năng như Long Cơ ta đây chứ gì
- Nhưng nói trước là không dễ đâu, khà khà
Triệu Phong suy nghĩ
- Tên này càng ngày bệnh tự kỷ càng lúc càng trầm trọng, không biết có thuốc nào uống để dập tắt cái tính tự mãn của hắn không nhỉ
--------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------
Phía sau núi
Chát, chát, rầm, rầm
Tiếng binh khí khua khoắng va chạm làm vang động khắp nơi, đánh động lũ chim rừng phải tất tả bay đi
Nhìn bên dưới, cây cối nhiều chỗ bị đổ rạp, những thân cây bị chém bạt cả thân nằm ngổn ngang trên nền đất
Một bóng tím uyển chuyển với thanh kiếm dài trên tay, lao vun vút trong những cơn gió, mồ hôi hắn nhễ nhại ướt đẫm cả áo, bàn tay đỏ lựng lên vì dùng sức quá độ.
Hộc, hộc
Hắn thở dốc đầy vẻ mệt mỏi, cũng phải thôi hàng ngày ngoài phải tập luyện cùng đội Hắc Vân Kỳ, Ngu Tử Kỳ thường dành hầu hết tất cả số thời gian còn lại để luyện kiếm
Từ trước đến nay Tử Kỳ luôn cho rằng trình độ của mình không ai có thể theo kịp, nhưng sau trận kịch biến hôm đó, hắn cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Hắn khinh thường sự yếu đuối đến tội nghiệp của mình, hắn muốn mạnh hơn, mạnh hơn nữa dù biết rằng khi đối diện với con người ấy khả năng để có thể chiến thắng là gì đó rất xa với
Nhưng nếu bảo hắn chấp nhận số phận và từ bỏ thì thà rằng bảo hắn chết đi còn hơn, chính sự chấp niệm đó khiến hắn kiên trì hơn bao giờ hết. Dù gió, mưa, sương, tuyết, ngày nào cũng như ngày nào hắn cũng đều đến đây luyện tập, tất cả cây cối, vách đá nơi đây đều là những người bạn tập của hắn và hắn chỉ dừng khi chân không còn đứng vững nữa thì thôi
- Phẫn sát
Thanh kiếm trong tay của Ngu Tử Kỳ cấm phập vào tảng đá đến vài tấc, còn hắn sau khi dùng hết lực thì ngã xuống, nằm ngất đi, miệng vẫn lẩm nhẩm
- Ta phải mạnh hơn, ta phải mạnh hơn…
---------------------------------------------------------o0o--------------------------------------------
Mùa thu năm ấy, xảy ra một chuyện khiến cho tất cả các nước ở Bắc Nhung phải chấn động
Đó là một trong hai đại đế quốc là Tây Lỗ quốc, điều động hơn chín mươi ba vạn quân đóng quân ở biên giới chuẩn bị tấn công các tiểu quốc ở Bắc Nhung.
Tin này được Ngô quốc, một quốc gia có biên giới gần Tây Lỗ quốc báo về, khiến cho quân vương các nước thuộc Bắc Nhung phải kinh động
Liên tiếp những ngày sau đó các cuộc họp nội bộ, các cuộc ngoại giao giữa các nước diễn ra sôi nổi, thám báo một ngày truyền tin đến vài mươi lần, thông tin về diễn biến quá trình được rất đông người quan tâm
Mật thám được điều đi đến vùng tiếp giáp với Tây Lỗ, để bất cứ một động thái gì, dù là nhỏ nhất cũng được các quan binh mỗi nước có thể nắm được chi tiết tình hình
Những ngày sau đó từ mọi tầng lớp từ quyền uy đến hèn kém, từ phủ tước điện đài đến quán trà tửu điếm, mọi người đều bàn tán xôn xao
Mọi người thì thầm to nhỏ về vấn đề: Liệu có thể đương cự nổi với một đế quốc hùng mạnh như Tây Lỗ không và các quốc gia sẽ có động thái gì trước hành động hung hãn của cường quốc kia
Không để cho dân chúng phải chờ lâu, quân vương của các nước đã họp mặt với nhau tại Phồn quốc và thống nhất chung một vấn đề để giải quyết
Đó là gạt bỏ mọi oán thù, tranh chấp nội bộ bấy lâu của các nước Bắc Nhung, để chung tay chống lại kẻ xâm lược với lòng tham không đáy kia
Thật là lạ lùng làm sao các nước vốn tị hiềm nhau ra mặt, thế mà giờ lại đồng lòng chung tay chống kẻ thù, thế mới biết là: Không có kẻ thù mãi mãi, chỉ cần chung mục đích thì thù cũng có thể biến thành bạn
Kẻ thù lớn nhất không phải là những người có chung dòng máu, cùng phong tục, uống chung một dòng nước mà là những kẻ tự cho là trời, dẫm đạp lên quê hương của kẻ khác. Mười sáu quốc gia là: Đại, Liêu Đông, Liêu Tây, Hùng Hoàng, Địch, Việt, Cô Trúc, Mãng Hạ, Từ, Ngô, Phồn, Tấn, Thanh Xa, Hũ Do, Phiêu Hà, Sở, cùng nhau ký một hiệp ước thống nhất binh lực thành một liên minh, gọi là liên minh Bắc Nhung, đốc thúc hơn bảy mươi vạn quân tiến về biên giới nước Ngô
Thật là cờ xí rợp trời, gươm giáo sáng lóa đến vài mươi dặm đường, có thể nói đây là trận chiến lớn nhất mà các nước Bắc Nhung từng thực hiện để chống lại một trong hai đại cường quốc của đại lục Hy Nhĩ Mạc
Tin này nhanh chóng được đưa đến tai của bọn Long Cơ, và hơn ai hết đám người trong Hắc Vân Kỳ mừng ra mặt, vì khổ luyện bấy lâu kết quả đã có chỗ dụng võ
Người nào người nấy chuẩn bị kỹ càng, sau đó âm thầm cùng Lai Câu bí mật trở về biên giới Việt quốc, nhập vào đại quân hơn sáu vạn người tiến về biên giới nước Ngô, chuẩn bị cho một trận chiến long trời lở đất
Tử Kỳ hét to lên một tiếng bật người ngồi dậy, mồ hôi trên trán thấm đẫm, hắn hết sức lo sợ, dường như vừa trải qua một cơn ác mộng
Đầu hắn đau như búa bổ, cơ thể rệu rã, hắn có thể cảm nhận được bản thân suy kiệt đến nhường nào. Hắn khẽ mở đôi mắt nặng trĩu nhìn chung quanh, hình ảnh hãy còn mơ hồ, sau đó một tiếng nói vang lên
- Tử Kỳ tỉnh lại rồi, Triệu Phong Tử Kỳ tỉnh lại rồi này!
Ngu Tử Kỳ có thể nhận ra giọng nói này là của Long Cơ, hắn khẽ nghiêng mình nhìn sang, khuôn mặt tên bạn quen thuộc dần hiện rõ, chỉ là hắn bất giác hoảng sợ khi nhìn thấy Triệu Phong đang ở phía sau
Tử Kỳ lẩm nhẩm :
- Ngươi, ngươi…
Những lời hắn nói ra Triệu Phong và Long Cơ đều không nghe thấy, Triệu Phong tiến lại nắm lấy tay Ngu Tử Kỳ
- Tử Kỳ nghe Long Cơ nói chính vì cậu cứu tớ mới ra nông nỗi này, tớ thật sự ái ngại về điều đó
- Từ nay tớ sẽ không làm chuyện bồng bột như vậy nữa
Tử Kỳ vẫn còn nghi hoặc chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đưa mắt nhìn Long Cơ
Long Cơ trề môi nói
- Nỡm, hai người có thôi ngay mấy trò tình cảm sướt mướt này không, trông mà muốn nổi cả da gà đây này
- Chẳng hiểu hai người có lạ không cơ chứ, người được cứu thì mình mẩy lành lặn không một vết thương
- Mà kẻ đi cưú thì bầm dập tơi tả, Tử Kỳ thật ra là lúc đó có chuyện gì vậy, tớ hỏi Triệu Phong thì hắn nói do quân địch quá nhiều nên không cẩn thận bị đánh ngất đi
- Thế còn cậu tỉnh rồi thì kể chuyện cho anh em nghe miếng nào, sao cứ câm như hến thế
Ngu Tử Kỳ nhìn Long Cơ, hắn không trả lời câu hỏi mà hỏi một câu khác
- Tớ đã nằm như thế này bao ngày rồi?
Triệu Phong đáp
- Cũng đã gần ba ngày rồi
Tử Kỳ nhìn Triệu Phong hắn không tin khuôn mặt đầy quan tâm lo lắng này, lại đã từng là người muốn lấy mạng hắn. Đâu mới là Triệu Phong thật sự, đâu mới là người đang đối diện hắn ngay lúc này, là người bạn thân nhiều năm quen biết, hay là con ác quỷ đầy ghê rợn kia
Ngu Tử Kỳ nhìn Triệu Phong hắn hỏi
- Triệu Phong cậu có còn nhớ gì chuyện ba ngày trước không?
Triệu Phong đáp
- Tớ cũng không rõ, chỉ nhớ là tớ lao vào đánh nhau với quân binh Cô Trúc
- Nhưng quân địch quá đông nên chẳng mấy chốc mà tớ bị chúng bao vây, sau đó thì bị đánh một phát vào đầu
- Còn sau đó có chuyện gì xảy ra thì tớ thật sự không nhớ nữa
- Long Cơ cũng đã hỏi tớ nhiều lần, nên bọn tớ mới chờ cậu tỉnh dậy để biết chuyện gì đã xảy ra
Ngu Tử Kỳ quan sát cử chỉ của Triệu Phong khi Triệu Phong đang trả lời hắn, chỉ thấy ánh mắt của Triệu Phong rất thành thật, không có gì là biểu hiện cho sự nói dối cả
- Vậy thì điều gì đã xảy ra?
Ngu Tử Kỳ đặt nghi vấn trong lòng
Lúc này Long Cơ cười cười đầy vẻ châm chọc ngồi xuống bên cạnh chỗ của Ngu Tử Kỳ, hắn nói
- Tử Kỳ à không cần phải giấu, tài năng của cậu tớ biết rõ hơn bất cứ ai
- Nhưng một mình hạ hơn vài trăm người mà không ít kẻ là danh tướng thì cậu thật là khủng bố đó nha
- Nghe đám huynh đệ đi tìm cậu về báo, chỉ thấy chỗ đó la liệt xác người, kẻ bị chém người bị thiêu cháy hết sức thảm khốc
- Tuy rằng cậu có thể xử lý tốt mọi chuyện, nhưng để cơ thể bị thương thế này thì tớ nghĩ lần sau cậu nên tránh thì hơn
Tử Kỳ không nói gì hắn quay mặt vào trong đắp mền lại, nói một câu cụt lủn
- Tớ muốn nghỉ ngơi, phiền hai cậu ra ngoài cho
Long Cơ nổi đóa
- Cậu đối xử với bạn bè thế à, bọn tớ mấy ngày nay hết sức chăm sóc cậu
- Thế mà vừa mới tỉnh dậy, nói chưa được nửa câu đã đuổi bọn tớ ra ngoài là sao
- Cái cậu này…
Long Cơ còn đinh nói tiếp, thì Triệu Phong đã kéo hắn ra ngoài
- Long Cơ, Tử Kỳ hãy còn yếu chúng ta cứ để cậu ấy tịnh dưỡng rồi hôm khác nói cũng được mà
Nhưng tên Long Cơ dù bị kéo ra ngoài vẫn ráng ngoái cổ lại, nói thêm một hồi nữa mới chịu ra
Tử Kỳ nằm trong mền suy nghĩ
- Long Cơ xin lỗi cậu, nhưng hiện tại tâm trạng tớ rất rối, tớ cần phải suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện
- Đành phải có lỗi với mọi người vậy
--------------------------------------------------------o0o------------------------------------------
Một năm sau
Long cơ đang ngồi đánh cờ với Triệu Phong trên một tảng đá, Long Cơ nói
- Triệu Phong có thật là cậu đã theo tớ học đánh cờ gần một năm rồi không nhỉ?
Triệu Phong thắc mắc hỏi
- Cậu sao vậy, một năm nay chúng ta rỗi rãi ở chốn này, nếu không học đánh cờ với cậu để tiêu khiển thì chắc tớ chết vì chán mất
Long Cơ gằn giọng, hắn thao thao bất tuyệt
- Thế thì cái gì đây, cậu học đánh cờ gần một năm mà sao chẳng có chút tiến bộ nào cả vậy
- Cậu nên biết được một cao thủ như tớ truyền nghề cho thì phải cố gắng mà học chứ, nếu cứ đem chút tài vặt này ra thi thố với người khác, thì Long Cơ tớ sẽ bị cười cho thúi mũi mất
- Chiếu tướng
Long Cơ đặt quân cờ xuống, sau đó cầm chén trà lên nhấp miệng đầy đắc ý
Triệu Phong nhìn bàn cờ bên dưới, khẽ bĩu môi nói
- Có phải tớ không khá đâu, mà là do cậu quá mạnh đấy chứ
- Đánh với người như tớ mà cậu không hề nhường một bước, thật là quá đáng mà
Long Cơ khinh khỉnh đáp
- Tớ đã nhường rồi đấy chứ, nếu tớ không nhường thì cậu đã thua từ lâu rồi
Triệu Phong nghe tên bạn khua môi múa mép mà muốn lộn ruột, hắn lèm bèm trong miệng
- Nhường cái đầu cậu ấy
Long Cơ thu dọn bàn cờ, sau đó nhìn Triệu Phong nói
- Tử Kỳ đi đâu rồi ấy nhỉ, gần một năm nay cứ mỗi khi luyện tập với mọi người xong là hắn lại lặn mất tăm
- Chắc là đi hú hí với cô nương nào rồi đây, thật là bạn bè xấu mà, đi mà không rủ người ta gì cả
Triệu Phong nhìn khuôn mặt tiếc rẻ của Long Cơ đến phì cười, hắn nói
- Cậu nghĩ ai cũng háo sắc như cậu chắc, tớ nói cho cậu biết Tử Kỳ siêng năng lắm
- Sau khi tập luyện cùng mọi người, hắn thường ra phía sau núi để luyện tập, đến tận khuya mới về
- Ai như cậu, thấy tập luyện là cứ tìm đủ lý do để trốn
- Xì! Ai mà thèm trốn, chỉ là mấy trò múa máy đó không thích hợp với một đại quân sư như tớ mà thôi
Long Cơ đáp lại
Triệu Phong nhìn tên bạn mà khen thầm
- Tên này quả là giỏi chống chế, nói thế nào cũng không nói lại hắn
Triệu Phong cũng hớp một ngụm trà rồi nói
- Mà chẳng hiểu sao từ khi sau vụ ấy Tử Kỳ càng chăm chỉ hơn thì phải
- Nhưng chỉ tiếc chúng ta ở mãi xó này, không được ra chiến trận thì dù cố gắng hơn nữa đã phỏng có ích gì
- Cứ tiêu diêu tự tại không tốt hơn sao
Long Cơ đáp
- Ai nói với cậu là chúng ta sẽ mãi ở chốn này, cậu nghĩ binh đoàn chúng ta lập ra để chơi chắc
- Hôm qua vừa có thư hỏa tốc tám trăm dặm, sắp có cuộc chiến to, nên trong trong tuần tới là chúng ta phải rời đi rồi
Triệu Phong thắc mắc hỏi
- Chiến tranh à, vậy chúng ta sẽ trở về Việt quốc phải không
Long Cơ đáp
- Tớ cũng không rõ, nghe nói lần này chúng ta sẽ đến Ngô quốc, còn tình hình cụ thể ra sao Lai Câu tướng quân sẽ thông báo sau
- Còn Tử Kỳ tớ đi guốc trong bụng hắn, nghe nói sắp có đánh nhau nên hăng say tập luyện đây mà
- Định dành lấy hết hào quang của đại công tử đẹp trai, tài năng như Long Cơ ta đây chứ gì
- Nhưng nói trước là không dễ đâu, khà khà
Triệu Phong suy nghĩ
- Tên này càng ngày bệnh tự kỷ càng lúc càng trầm trọng, không biết có thuốc nào uống để dập tắt cái tính tự mãn của hắn không nhỉ
--------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------
Phía sau núi
Chát, chát, rầm, rầm
Tiếng binh khí khua khoắng va chạm làm vang động khắp nơi, đánh động lũ chim rừng phải tất tả bay đi
Nhìn bên dưới, cây cối nhiều chỗ bị đổ rạp, những thân cây bị chém bạt cả thân nằm ngổn ngang trên nền đất
Một bóng tím uyển chuyển với thanh kiếm dài trên tay, lao vun vút trong những cơn gió, mồ hôi hắn nhễ nhại ướt đẫm cả áo, bàn tay đỏ lựng lên vì dùng sức quá độ.
Hộc, hộc
Hắn thở dốc đầy vẻ mệt mỏi, cũng phải thôi hàng ngày ngoài phải tập luyện cùng đội Hắc Vân Kỳ, Ngu Tử Kỳ thường dành hầu hết tất cả số thời gian còn lại để luyện kiếm
Từ trước đến nay Tử Kỳ luôn cho rằng trình độ của mình không ai có thể theo kịp, nhưng sau trận kịch biến hôm đó, hắn cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Hắn khinh thường sự yếu đuối đến tội nghiệp của mình, hắn muốn mạnh hơn, mạnh hơn nữa dù biết rằng khi đối diện với con người ấy khả năng để có thể chiến thắng là gì đó rất xa với
Nhưng nếu bảo hắn chấp nhận số phận và từ bỏ thì thà rằng bảo hắn chết đi còn hơn, chính sự chấp niệm đó khiến hắn kiên trì hơn bao giờ hết. Dù gió, mưa, sương, tuyết, ngày nào cũng như ngày nào hắn cũng đều đến đây luyện tập, tất cả cây cối, vách đá nơi đây đều là những người bạn tập của hắn và hắn chỉ dừng khi chân không còn đứng vững nữa thì thôi
- Phẫn sát
Thanh kiếm trong tay của Ngu Tử Kỳ cấm phập vào tảng đá đến vài tấc, còn hắn sau khi dùng hết lực thì ngã xuống, nằm ngất đi, miệng vẫn lẩm nhẩm
- Ta phải mạnh hơn, ta phải mạnh hơn…
---------------------------------------------------------o0o--------------------------------------------
Mùa thu năm ấy, xảy ra một chuyện khiến cho tất cả các nước ở Bắc Nhung phải chấn động
Đó là một trong hai đại đế quốc là Tây Lỗ quốc, điều động hơn chín mươi ba vạn quân đóng quân ở biên giới chuẩn bị tấn công các tiểu quốc ở Bắc Nhung.
Tin này được Ngô quốc, một quốc gia có biên giới gần Tây Lỗ quốc báo về, khiến cho quân vương các nước thuộc Bắc Nhung phải kinh động
Liên tiếp những ngày sau đó các cuộc họp nội bộ, các cuộc ngoại giao giữa các nước diễn ra sôi nổi, thám báo một ngày truyền tin đến vài mươi lần, thông tin về diễn biến quá trình được rất đông người quan tâm
Mật thám được điều đi đến vùng tiếp giáp với Tây Lỗ, để bất cứ một động thái gì, dù là nhỏ nhất cũng được các quan binh mỗi nước có thể nắm được chi tiết tình hình
Những ngày sau đó từ mọi tầng lớp từ quyền uy đến hèn kém, từ phủ tước điện đài đến quán trà tửu điếm, mọi người đều bàn tán xôn xao
Mọi người thì thầm to nhỏ về vấn đề: Liệu có thể đương cự nổi với một đế quốc hùng mạnh như Tây Lỗ không và các quốc gia sẽ có động thái gì trước hành động hung hãn của cường quốc kia
Không để cho dân chúng phải chờ lâu, quân vương của các nước đã họp mặt với nhau tại Phồn quốc và thống nhất chung một vấn đề để giải quyết
Đó là gạt bỏ mọi oán thù, tranh chấp nội bộ bấy lâu của các nước Bắc Nhung, để chung tay chống lại kẻ xâm lược với lòng tham không đáy kia
Thật là lạ lùng làm sao các nước vốn tị hiềm nhau ra mặt, thế mà giờ lại đồng lòng chung tay chống kẻ thù, thế mới biết là: Không có kẻ thù mãi mãi, chỉ cần chung mục đích thì thù cũng có thể biến thành bạn
Kẻ thù lớn nhất không phải là những người có chung dòng máu, cùng phong tục, uống chung một dòng nước mà là những kẻ tự cho là trời, dẫm đạp lên quê hương của kẻ khác. Mười sáu quốc gia là: Đại, Liêu Đông, Liêu Tây, Hùng Hoàng, Địch, Việt, Cô Trúc, Mãng Hạ, Từ, Ngô, Phồn, Tấn, Thanh Xa, Hũ Do, Phiêu Hà, Sở, cùng nhau ký một hiệp ước thống nhất binh lực thành một liên minh, gọi là liên minh Bắc Nhung, đốc thúc hơn bảy mươi vạn quân tiến về biên giới nước Ngô
Thật là cờ xí rợp trời, gươm giáo sáng lóa đến vài mươi dặm đường, có thể nói đây là trận chiến lớn nhất mà các nước Bắc Nhung từng thực hiện để chống lại một trong hai đại cường quốc của đại lục Hy Nhĩ Mạc
Tin này nhanh chóng được đưa đến tai của bọn Long Cơ, và hơn ai hết đám người trong Hắc Vân Kỳ mừng ra mặt, vì khổ luyện bấy lâu kết quả đã có chỗ dụng võ
Người nào người nấy chuẩn bị kỹ càng, sau đó âm thầm cùng Lai Câu bí mật trở về biên giới Việt quốc, nhập vào đại quân hơn sáu vạn người tiến về biên giới nước Ngô, chuẩn bị cho một trận chiến long trời lở đất
Bình luận truyện