Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1590



Chương 1590

Nói xong, anh lại tiếp tục đi về phía đám vương tộc Yên Đô Tần Chiến.

Bọn người Tần Chiến bị dọa sắp ngất tới nơi.

Còn có mấy người không có gan sợ đến nỗi tè cả ra quần.

“Anh Vương…”

Xưng hô với Vương Nhất cũng đã thay đổi.

Vương Nhất lại tát một tát vào mặt bọn họ, trên mặt mang nụ cười ấm áp.

“Sau này, các người có còn dám mắng vợ và con gái của tôi không?”

Vương Nhất cười hỏi.

Bọn họ lắc đầu: “Không dám, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.”

“Lý Khinh Hồng gã cho anh chính là quyết định sáng suốt nhất.”

Có một người chồng có thực lực mạnh như thế, đời này đã đủ rồi.

Vương Nhất lại lắc đầu, phản bác.

“Sai, tôi kết hôn với cô ấy chính là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của tôi.”

“Các người tiếp tục quỳ ở đó đi, tôi phải đi đón con gái tôi.”

Vương Nhất xoay người rời đi.

Cùng lúc đó ở nhà họ Hồ.

Có một chiếc xe thương vụ lao vùn vụt chậm rãi đậu lại, Hồ Vĩnh Như ôm Vương Tử Lam bước xuống xe.

Cô bé nhìn tới nhìn lui một hồi, nhìn tòa kiến trúc lạ lẫm, cô bé rụt rè hỏi: “Chị Hồ ơi, ở đây là đâu vậy ạ?”

Hồ Vĩnh Như cười nói: “Đây là nhà của chị, hôm nay là sinh nhật của ông chị, em cứ ở đây đi, cứ đợi ở đây chờ ba đến đón em, có được không nào?”

“Vâng ạ…”

Vương Tử Lam nhỏ giọng đáp lời.

Cô bé vẫn còn sợ người lạ, có lẽ là đợi đến lúc cô bé lớn hơn một chút nữa thì tốt rồi.

Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, ở nhà họ Hồ không có ai, Hồ Vĩnh Như dẫn Vương Tử Lam đi vào trong một căn phòng.

Vương Tử Lam rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, vào nhà người khác cũng không chạy lung tung giống như trong nhà mình, cô bé cứ thu mình trong một góc xem truyện cổ tích.

Hồ Vĩnh Như cũng ở một bên.

Không biết tại sao Hồ Vĩnh Như lại thích Vương Tử Lam vô cùng.

Đường nét trên gương mặt của Vương Tử Lam giống Lý Khinh Hồng, rất xinh đẹp, không khỏi để hình dung sau khi Vương Tử Lam lớn lên thì sẽ tuyệt sắc đến cỡ nào.

Nhưng để Hồ Vĩnh Như yêu thích không phải là ở điểm này, mà là sự ngoan ngoãn khéo hiểu lòng người của đứa nhỏ.

Vì vẻ ngoan ngoãn ấy mà tình mẹ trong Hồ Vĩnh Như trỗi dậy.

Cô ta bất giác nghĩ tới tuổi mình cũng không còn nhỏ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện