Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1634



Chương 1634

Nhìn một màn này, trái tim của Hồ Hoàng Việt đập thình thịch, kích động tới mức mặt đỏ bừng, trong ánh mắt nhìn sang Vương Nhất tràn ngập sự sùng bái.

Không cần nghi ngờ gì nữa, nhà họ Hạ và nhà họ Lục đều vì Vương Nhất mà tới.

Chẳng trách Vương Nhất dám để một mình anh đỡ ở phía trước, bởi vì anh không hề sợ!

Mà đối với việc xuất hiện của nhà họ Hạ và nhà họ Lục, Vương Nhất căn bản lại có vẻ mặt hết sức bình tĩnh, căn bản không bất ngờ.

Lúc này có nhà họ Lục và nhà họ Hạ chống lưng, Hồ Hoàng Việt căn bản không sợ.

Ông ta lạnh lùng nhìn Hồ Cương, lạnh giọng nói: “Hồ gia chủ, bây giờ ông còn cảm thấy chúng tôi đấu không lại nhà họ Hồ không?”

Lúc này, sắc mặt của đám người Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính trước đó còn rất hung hăng đã trở nên vô cùng khó coi.

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều cảm nhận được một loại áp lực rất lớn.

Nếu chỉ có một nhà họ Hạ, bọn họ sẽ không hoảng hốt như vậy.

Nhưng bây giờ nhà họ Lục cũng tới, số lượng hào môn hai đấu một, bọn họ chắc chắn rơi vào thế hạ phong!!

Huống chi nhà họ Hồ của bây giờ đã bị Hồ Hoàng Việt đả kích tới mức sa sút, căn bản không phải đối thủ.

“Hạ Lãm, ông tới tham gia tiệc mừng thọ của tôi còn mang nhiều người như vậy để làm gì?”

Hồ Cương giả bộ trấn định, lạnh lùng nhìn Hạ Lãm, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

“Ha ha ha, Hồ gia chủ, tôi không phải sợ có người sẽ gây bất lợi đối với ông khi diễn ra đại thọ 70 của ông hay sao? Đặc biệt phái người tới bảo vệ ông!”

Hạ Lãm cười to ba tiếng.

Nói xong thì phất tay: “Vây lại cho tôi!”

Xoạt xoạt xoạt!

Vệ sĩ của nhà họ Hạ được huấn luyện bài bản đi tới, bao vây cả biệt thự nhà họ Hồ.

“Hạ Lãm, ông đang bảo vệ tôi, hay là tới giết tôi?”

Hồ Cương lửa giận thiêu đốt, ánh mắt nhìn sang Hạ Lãm cũng sắp phun ra lửa.

Đám tiểu bối như Hồ Vĩnh Hiên cũng lạnh lùng nhìn, nhưng chỉ tỏ thái độ chứ không lên tiếng.

So với nhà họ Hạ chói lọi như mặt trời trưa, bọn họ thật sự không có tự tin!

Ông ta lại tức giận nhìn Lục Kiệu: “Cậu cũng tới bảo vệ tôi sao?”

Lục Kiệu cười vô hại: “Không phải.”

Mọi người của nhà họ Hồ cũng thở phào.

Nhưng câu tiếp theo của Lục Kiệu lại suýt nữa khiến bọn họ sặc chết.

“Tôi tới bảo vệ anh Vương.”

Nói xong thì lệnh người chặn lối vào của biệt thự nhà họ Hồ.

Lúc này người trong biệt thự đều không ra ngoài được.

Lục Kiệu đi tới bên cạnh Vương Nhất, mỉm cười: “Anh Vương, sớm biết anh muốn tới nhà họ Hồ thì nên thông báo trước với tôi, tôi tiện đi đón anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện