Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1727



CHƯƠNG 1727

Diệp Ân Thị giận dữ cười: “Cô tưởng có Lý Thế Nhân chống lưng, tôi sẽ sợ cô sao?”

Nói xong, cô ta giơ tay định đánh Lý Khinh Hồng thật.

Trước kia, cô ta cũng từng là thế hệ trẻ ưu tú của nhà họ Diệp, đương nhiên ngang hàng với Lý Khinh Hồng.

Chỉ là bởi vì ba mẹ Lý Khinh Hồng một lòng bảo vệ, những thanh niên khác không dám chọc đến Lý Khinh Hồng.

Bùm!

Nhưng cô ta vừa giơ tay lên, cả người như diều đứt dây, bị đá bay xa hơn chục mét.

Cửa phòng làm việc lập tức mở ra, ngoài cửa có một cái cầu thang, Diệp Ân Thi trực tiếp lăn xuống.

Mọi người đều quay ra nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt kinh hãi.

“Ai, ai dám đá tôi…”

Ở dưới lầu, cả người Diệp Ân Thị như sắp rời ra, không đứng dậy nổi nữa.

Hồng Giác Lâm kinh hãi nhìn Vương Nhất, toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi lúc Vương Nhất ra tay, anh ta . không hề có cảm giác gì!

Vương Nhất đi đến lối vào hành lang, nhìn xuống Diệp Ân Thi đang nằm bẹp dí như con gián.

“Là anh?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Diệp Ân Thi vừa giận vừa sợ, chỉ hận không thể giết chết Vương Nhất.

“Nếu như là chuyện khác, tôi sẽ không bao giờ ra tay với cô, nhưng động đến vợ tôi thì không được.”

Vương Nhất lạnh lùng nói: “Cô ấy muốn đánh cô, cô không được phép đánh lại, chỉ có thể đứng yên cho cô ấy đánh, nếu không tôi sẽ ra tay, đến lúc đó không chỉ hai cái tát là xong đâu, nghe rõ chưa?”

Giờ phút này, Vương Nhất toát ra một luồng sát khí nồng nặc, khiến Diệp Ân Thị toàn thân run rẩy.

Vương Lâm, Lạc Thanh Thủy và người nhà họ Diệp nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.

Nhờ sự giúp đỡ của Hồng Giác Lâm, Diệp Ân Thị khập khễnh đứng dậy.

Cô ta không muốn ở lại đây dù chỉ một giây nào nữa.

“Diệp Thúy Như, được, cô giỏi lắm, lại dám gọi chồng cũ đến đánh tôi, không có sự giúp đỡ của tôi, để xem cô tự mình làm được cái gì!”

Sau khi bỏ lại câu này, Diệp Ân Thi vội vàng xuống lầu, đến thang máy cũng không dám đi.

“Thúy Như, mặt em không sao chứ?”

Diệp Ân Thi vừa đi, Vương Lâm đã lập tức đến cạnh Diệp Thúy Như, hỏi han ân cần.

Diệp Thúy Như nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng: “Sao vừa nãy lúc con điếm kia đánh tôi thì sao anh không nói gì, bây giờ cô ta đi rồi anh mới nói?”

“Đó là vì…”

Vương Lâm cứng miệng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Dù sao anh ta cũng không thể nói rằng mình sợ Diệp Ân Thi, đúng không?

Không phải nhân tài ưu tú của gia tộc nào cũng có thể đại diện cho gia tộc đó tham gia đại hội Bắc Cảnh.

Vương Lâm cũng không phải là người giỏi nhất Vương thị, mặc dù anh ta có thể đến Giang Thành, nhưng đó là vì anh ta đã mặt dày cầu xin ông nội cho mình một cơ hội.

Ai bảo Diệp Thúy Như đại diện cho Diệp thị cơ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện