Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1828



Chương 1828

Tuy nhiên, Tần Vũ không thực sự tức giận.

Anh ta hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Vương Nhất rồi nói: “Anh Vương, sắp đến khách sạn nơi anh ở rồi, thời gian gấp rút, vân là nên nói cho tôi biết em họ tôi đã nói gì với anh đi”

“Tôi thích tính cách bất kham của Anh Vương, tôi cảm thấy chúng ta rất dễ có thể trở thành bạn bè.

Trên khuôn mặt Tần Vũ mang theo nụ cười ấm áp, anh ta mỉm cười và đưa một tay về phía Vương Nhất.

Vương Nhất khẽ thở dài trong lòng.

Chẳng trách Tân Vũ lại có thể áp đảo Tần Hồng Long, trở thành người thừa kế vị trí gia chủ Tần Thị đời kế tiếp.

Bất kể là tâm tính hay là trí tuệ, mọi mặt đều hơn hẳn Tân Hồng Long.

Tần Hồng Long còn nguyên vẹn hai chân cũng chưa chắc có thể địch lại Tần Vũ, huống hồ là Tân Hồng Long bị gãy mất hai chân như hiện tại.

Nhìn bóng cây hai bên không ngừng đổ ra phía sau, Vương Nhất cười cười: “Anh nói đúng, thời gian gấp rút, nhưng tôi cũng có chút chuyện muốn tìm anh hỏi cho rõ.”

“Hay là anh trả lời câu hỏi của tôi trước?”

Tần Vũ nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

“Những lời vớ vẩn vô nghĩa thì đừng hỏi.”

Anh ta nói.

Cũng rất muốn biết Tần Hồng Long đã nói gì với Vương Nhất, vậy mà Tần Vũ lại chọn nhường nhịn.

Ngay cả người đàn ông vạm vỡ đang lái xe phía trước cũng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tân Vũ một cái.

Im hơi lặng tiếng, người đàn ông vạm vỡ giảm tốc độ xe, kéo dài thời gian.

. Vương Nhất cười sảng khoái: “Bảo đảm không phải lời vớ vẩn, hơn nữa nếu thực sự là lời vớ vẩn thì làm sao? Cậu Tần không phải là thích nghe lời vớ vẩn sao?”

Tần Vũ không nói gì, rõ ràng không muốn lãng phí thời gian vào loại đối thoại vô nghĩa này.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất được thu lại từng chút một, nhìn Tần Vũ và hỏi: “Không biết Cậu Tần đã nghe qua cái tên ‘Thái Kim Phụng chưa?”

Sau khi Vương Nhất nói ra cái tên ‘Thái Kim Phụng này, trong mắt Tần Vũ chợt lóe lên một tia sáng lạnh.

“Sao anh lại biết cái tên này?”

Tân Vũ không trả lời Vương Nhất mà là lạnh giọng chất vấn.

Vương Nhất cười không mang theo chút ấm áp: “Anh đừng quan tâm đ ến việc làm sao tôi biết được, anh chỉ cần biết một chuyện, tôi và Nhạc Sï rất quen thuộc, vô cùng vô cùng quen.’ “Những chuyện mà anh làm với Nhạc Sï kia, tôi đều biết.”

Vương Nhất vừa dứt lời, nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống đến điểm đóng băng một cách kỳ lạ.

Lúc này, nụ cười trên mặt Vương Nhất đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng băng giá.

Tần Vũ cũng nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.

Lượng thông tin trong câu này quả thực quá lớn rồi.

Vậy mà Vương Nhất lại quen biết Nhạc Sĩ!

Thế nhưng, Tần Vũ vấn không thừa nhận mà nhìn Vương Nhất và hỏi: “Là Tần Hồng Long nói cho anh biết về cái tên Thái Kim Phụng này?”

Vương Nhất cười nhạt một tiếng: “Năm năm trước, tôi đã quen biết Thái Kim Phụng rồi, mối quan hệ giữa tôi với cô ấy nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện