Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1842



1842

Chuyện này vậy mà lại liên quan đến Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang.

Có liên quan đến Mục Lang?

Vương Nhất đột nhiên cười.

Chỉ có điều nụ cười đó không mang theo chút ấm áp nào.

“Nói thế nào?”

Vương Nhất trực tiếp đến tập đoàn Cự Phong tìm Hồ Hoàng Việt bàn kỹ.

Hồ Hoàng Việt lấy ra một bản tư liệu và đưa cho Vương Nhất: “Anh Vương, tư liệu liên quan đến ‘Liên minh Giang Thành’ mà anh muốn đều ở trong đó.”

Vương Nhất cầm lên xem, đôi mắt cũng hơi híp lại.

“Những tập đoàn xí nghiệp này đều đã hợp tác với Tần Thị?”

Danh sách các xí nghiệp trên bản tư liệu này có một điểm chung, đó chính là đều đã từng hợp tác với tập đoàn gia tộc của vương tộc Tần Thị.

Cũng không coi là hợp tác, nói chính xác là giúp Tần Thị phát triển thị trường ở Giang Thành.

Chín đại vương tộc Yên Đô không thỏa mãn với thị trường địa phương, phần nhiều sẽ nâng đỡ mấy gia tộc của thành phố mục tiêu để chiếm lĩnh thị trường.

Ví dụ như Giang Thành, tập đoàn Viên Dương của Diệp Thị đã thành lập chinh nhánh Giang Thành, trước mắt người phụ trách do Diệp Phú Quý đảm nhiệm.

Một ví dụ khác là Thiên An, Lý Thị – Lý Tỉnh Sở cũng đã từng tìm đến Kim Thúy Như lúc trước vẫn còn ở nhà họ Kim.

Giờ đây, Tân Thị cũng để mắt đến Giang Thành rồi, hơn nữa còn giúp đỡ nhiều xí nghiệp đầu sỏ như vậy.

Hồ Hoàng Việt giới thiệu chỉ tiết: “Những xí nghiệp này hợp thành Liên minh Giang Thành, vừa tài trợ cho đại hội Bắc Cảnh, vừa đàn áp tập đoàn Lệ Tỉnh, thứ nhờ cậy vào chính là mối quan hệ tốt đẹp giữa vương tộc Tần Thị và Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang.

“Cộng thêm thân phận và kinh nghiệm đầy sắc thái truyền kỳ kia của Tây Cảnh Thủ Hộ thích hợp nhất để tuyên truyền, quan chức cấp cao của Giang Thành đều vui mừng khôn xiết, để lấy lòng Tần Thị và Mục Lang, bọn họ đều đồng ý với đề nghị này.”

“Nếu tập đoàn Lệ Tỉnh dám phản kháng, chính là chống lại thể chế, bất kỳ xí nghiệp nào đắc tội với thể chế nào đó, về cơ bản đều chỉ có đường chết.”

Nghe xong, Vương Nhất cũng gật đầu.

Quả thật vậy, dân không đấu với quan.

Cho dù một thương nhân có kiếm được nhiều tiên như thế nào cũng vần thuộc phạm trù ‘dân’.

Trừ khi thực lực kinh tế của chủ tịch tập đoàn Lệ Tỉnh đã mạnh đến mức đủ để ảnh hưởng tới huyết mạch kinh tế của cả một thành phố, nếu không bọn họ căn bản sẽ không thèm coi ra gì.

Việc đánh áp tập đoàn Lệ Tỉnh giao cho thuộc hạ đi làm.

Bạch Dã chính là chân chạy việc cấp thấp nhất.

Hồ Hoàng Việt thở ra một hơi, cau mày: “Anh Vương, xem ra lần này công ty của cô Lý sẽ không sống tốt rồi.”

Người ta đặc biệt đến để trị bạn, không có chút nóng nảy nào.

Vương Nhất cười nói: “Chuyện đó thì chưa đến mức, chuyện của Khinh Hồng chính là chuyện của tôi, bị người khác bắt nạt như vậy mà không phản kích thì không phải là phong cách của tôi.”

Hồ Hoàng Việt yên lặng đợi Vương Nhất tiếp tục nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện