Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1901



Chương 1901

Câu nói này về cơ bản là bằng chứng xác thực chứng minh Vương Nhất đang nói dối.

Một người giống như công nhân, ngồi gặm bánh bao ở đầu đường, một người là đại tiểu thư của Diệp thị Vương tộc, nhìn qua là biết nên tin ai.

“Đừng chém gió nữa, không vào được chính là không vào được, không cần bịa ra những lời ấu trĩ như vậy để lừa chúng tôi!”

Nhân viên bảo vệ nhìn Vương Nhất với ánh mắt rất xem thường.

Diệp Ấn Thi cười khẩy: “Tôi khuyên anh vân nên tiếp tục ngồi đây gặm bánh bao đi, đừng nghĩ đến chuyện đi vào, đó không phải là nơi anh có thể vào.”

Di DiI Đúng lúc này, một chiếc xe lái đến.

Một cặp vợ chồng ung dung, hào hoa xuống xe.

Lại là vợ chồng Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều.

Bọn họ cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất đang ngồi trên mặt đất: “Sao cậu lại ngồi đây?”

Diệp Ân Thi cũng kinh ngạc, nhưng vừa nhìn thấy là vợ chồng Lý Thế Nhân đã vội vàng đi lên đón tiếp.

“Chú Lý, dì Ngụy, cháu là Diệp Ân Thi của Diệp thị, con rể nhà chú dì thật sự khiến Lâm thị quá mất mặt, không chỉ giống như một công nhân ngồi ở đầu đường gặm bánh bao, uống nước lọc, còn không có vé nhưng vẫn muốn lẻn vào đại hội Bắc Cảnh”

Diệp Ân Thi nói với hai vợ chồng Lý Thế Nhân.

Khuôn mặt Lý Thế Nhân lập tức sa sầm, mặt Ngụy Thương Kiều cũng đen lại giống như đít nồi.

Thứ mà Lý thị cân nhất chính là mặt mũi, nhưng hành vi của Vương Nhất, đã làm mất sạch thể diện của Lý thị.

“Còn không mau trở về, cái đồ mất mặt!”

Ngụy Thương Kiều thay Lý Thế Nhân quát măng.

Khuôn mặt Vương Nhất cũng trở nên u ám, cuối cùng tức giận nói: “Rất nhanh thôi sẽ có người dẫn tôi đi vào, các người ở đây lo lắng cái gì?”

Lời này vừa được nói ra, dù là Lý Thế Nhân, Ngụy Thương Kiều hay là Diệp Ân Thi đều nhìn anh với ánh mắt không thể tin được.

Nhìn ba giây, ở đó lập tức vang lên những tràng cười sảng khoái.

“Anh có thể đi vào?”

“Vương Nhất anh cứ tiếp tục giả vờ đi, hôm nay nhà thi đấu Giang Thành này không phải người bình thường có thể đi vào, vé đại hội Bắc Cảnh của mấy bọn đầu cơ đều bị thổi lên với giá trên trời, còn không có thị trường, vợ anh cũng chỉ có được một tấm, anh có thể có được?”

Trên mặt Diệp Ân Thi mang theo nụ cười chế nhạo, ánh mắt nhìn Vương Nhất giống như đang nhìn một con khỉ trong rạp xiếc.

Lý Thế Nhân lạnh lùng nhìn anh, đúng là quá mất mặt.

Ngụy Thương Kiều nói với Vương Nhất: “Anh muốn ngồi ở đây cũng được, chúng tôi không quan tâm, nhưng anh không thể nói là người của Lý thị chúng tôi, làm cho chúng tôi mất mặt!”

Lông mày Vương Nhất nhíu chặt lại, bồ tát còn có chút tức giận chứ đừng nói gì đến anh?

“Tôi ở đây đợi người, có người sẽ dẫn tôi vào, thế nào? Ngay cả việc này cũng phải báo cáo với hai người sao?”

Vương Nhất ung dung đứng dậy, trong đồng tử đen láy lóe lên sự lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.

Trong lòng Diệp Ân Thi đột nhiên có chút kinh ngạc, trong một khoảnh khắc, cô ta cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện