Chương 1932
Chương 1932
Vương Nhất vẫn cười lắc đầu: ‘Nếu như ông cho rằng như vậy, thế thì sai hoàn toàn rồi, cho dù không có cô ấy thì ông cũng không dám ra tay đâu.”
“Cái gì?”
Mục Lang nhíu mày.
Vương Nhất quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nồi làm cho ông ta có chút dao động.
Lẽ nào anh thật sự có chiêu trò gì đó chống lại ông ta?
“Võ Si đến rồi.”
Đúng lúc này, trong sân vận động đột nhiên lại truyền đến một tiếng hét to.
Võ Si hiên ngang bước vào.
“Võ Si đến rồi.”
Giọng nói to rõ làm rúng động toàn trường, †rong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, cho dù là người bên phía Vương Nhất hay là người của Mục Lang, Tần thị, ai nấy cũng đều vô thức quay đầu lại nhìn về phía cổng sân vận động.
Chỉ nhìn thấy Võ Si Võ Sơn Hà đang đi cùng người của mình, bước chân vững vàng.
Thân thể cao lớn mang theo khí thế mạnh mẽ, chỉ cần hai chữ Võ Sỉ là đã khiến cho người khác phải cảm thấy sợ hãi.
Nếu như thật sự muốn tìm một người có thể khiêu chiến với Mục Lang trong số những người có mặt ở đây, vậy thì người này chính là Võ Si mà không thể là ai khác.
BVO SlS Mục Lang cũng đã nhìn thấy Võ Sơn Hà, sắc mặt lập tức sa sầm lại.
Sâu trong đôi mắt lướt qua vẻ âm trầm.
Làm sao mà ông ta không nhớ rõ chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua, ngày hôm qua ông ta vừa mới đến Giang Thành, vốn dĩ cho rằng sẽ có rất nhiều người chào đón mình, cảnh tượng hoành tráng. Không ngờ là đến đón ông ta chỉ có lát đát vài người, tuy răng Mục Lang là thủ hộ Tây cảnh, cũng không thèm để ý những chỉ tiết này, nhưng nói cho cùng nếu như không có ai đón tiếp thì vẫn cảm thấy mất mặt.
Một nhân vật có tiếng tăm như ông ta lại càng bực bội hơn nữa, sau đó mới biết được hóa ra người đến đón ông ta đều đã đi đón Võ Sỉ rồi.
Điều này đối với Mục Lang mà nói, nó chính là một sự khiêu khích.
Thế là ông ta chủ động muốn đi tìm Võ Sỉ đòi một lời giải thích, nhưng không ngờ răng Võ Sỉ căn bản không muốn gặp mình.
Thậm chí hai người cùng bởi vì vậy mà đánh với nhau một trận, làm cho đối phương không thoải mái.
Đương nhiên, Mục Lang sẽ không nói những chuyện này ra.
“Náo nhiệt quá nhỉ…”
Võ Si hơi nheo mắt lại, cười nhạt một tiếng, đi đến chỗ gần đó.
“Xin chào Võ Sỉ đại nhân.”
Có vẻ như Tần Vĩnh Nghiêm rất e dè Võ Si, mặc dù đứng ở lập trường đối nghịch, nhưng cũng không thể không chào Võ Sỉ một tiếng.
Tần Hồng Long và Tần Vũ cũng làm theo, ai cũng lên tiếng chào.
THÂY”
Mục Lang lại trừng mắt, lạnh lùng nhìn, cũng không thèm mỉm cười chào đón.
Mà là chỉ hừ lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói: “Võ Sỉ đại giá quang lâm, không phải là muốn làm hỏng chuyện tốt của tôi đó chứ?”
Bình luận truyện