Chương 1957
Chương 1957
“Thăng nhóc kia bị tôi đánh một quyền là ngã ngựa, cậu mạnh hơn cậu ta hả?”
“Với cả, lúc ở phòng chờ, người ta đấm vào chăn một cái cậu đã sợ đến mức không dám nhúc nhích, nhanh vậy đã quên rồi sao?”
Bùm!
Ông ta vừa thốt ra lời này, khán giả xung quanh lập tức xôn xao.
Xưng là “Ẩn chủ” mà bị Hồng Giác Lâm đánh một cái đã sợ đến mức không dám nhúc nhích?
Yếu quá đi!
Khán giả xung quanh nhìn Vương Nhất đầy vẻ khinh thường.
Nhưng Vương Nhất không thèm quan tâm, quay đầu nhìn về phía Đồng Yên Nhiên: “Đưa anh của cô đi đi, đây là trận đấu nội bộ nhà họ Diệp, nếu như ông ta tiếp tục thắng, sớm muộn gì chúng tôi cũng gặp ‘Ừm: Đồng Yên Nhiên cảm kích nhìn Vương Nhất, sau đó đưa Diệp Kình Hiên đến bệnh viện.
Vương Nhất lập tức nhảy khỏi võ đài, tiếp tục chờ đợi.
“Còn ai nữa không?”
Hồng Giác Lâm đứng trên võ đài, giọng nói vang dội.
Cùng lúc đó, các võ đài khác cũng đã quyết định được người chiến thắng.
Mọi người thấy đối phương là cao thủ vương tộc Yên Đô thì lập tức mất hết ý chí chiến đấu, chỉ nghĩ đến đầu hàng.
Nhà họ Tần, nhà họ Vương, nhà họ Lạc, nhà họ Lý lần lượt có người tiến lên!
Nhưng trong trận đối nội bộ nhà họ Diệp, người dẫn chương trình gọi liên tiếp mấy cái tên đều không có ai đủ dũng khí lên võ đài, trực tiếp nhận thua.
Là do Hồng Giác Lâm quá mạnh, thủ đoạn quá tàn bạo, vì thứ hạng mà bị trọng thương cũng không đáng.
“Ha ha ha ha, các người đều là lũ hèn?
Ngay cả một người cũng không dám lên!”
“Người tiếp theo, người tiếp theo!”
Hồng Giác Lâm đứng trên võ đài, cười lớn thách thức.
Người của Thiên An và nhóm Diệp Thúy Như đều tức giận, nhưng không ai dám lên võ đài.
Rất nhanh, phía Diệp Thúy Như chỉ còn lại mình Vương Nhất, cũng chính là người có danh hiệu ‘Ẩn chủ”.
Hồng Giác Lâm vô cùng hứng thú nhìn Vương Nhất, giễu cợt nói: “Chỉ còn một mình cậu thôi hả? Mau tới chịu chết đi!”
Lúc này, người dân chương trình đi tới, kịp thời nói: ‘Phía cô Diệp Thúy Như, đã chín người nhận thua rồi, anh không thể tiếp tục nhận thua nữa!”
“Đây là đại hội Bắc Cảnh, tinh thần chiến đấu là liều chết, không thể suốt ngày đầu hàng được!”
Lời này vừa nói ra, khán giả xung quanh đều thương hại nhìn Vương Nhất, cảm thấy anh đúng là số nhọ.
Đấu với Hồng Giác Lâm thì phần trăm thắng bằng không.
Bây giờ ngay cả nhận thua cũng không được, chỉ có thể mặc cho Hồng Giác Lâm đánh đập.
“Phần đời còn lại của anh ta chắc phải ngồi trên xe lăn rồi.”
Hầu như tất cả mọi người đều có suy nghĩ này.
Bình luận truyện