Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 967



CHƯƠNG 967

“Lùi xuống!”

Vương Nhất giận quát một tiếng, ánh mắt Lãnh Nhan giãy dụa một chút, lúc này mới rời khỏi đại viện nhà họ Lý.

“Nếu tôi là cậu, sẽ không tiếp tục đả thương người ở đây.”

Lý Thế Nhân nhìn Vương Nhất, nói câu nói đầu tiên sau khi hai người gặp mặt.

Nhắc đến cũng làm người ta thổn thức, hai người là quan hệ ba vợ và con rể, lại dùng cách thức gặp mặt không thoải mái này.

Vương Nhất trực tiếp buông tay, Lý Tinh Sở bộp một tiếng ngã xuống đất.

Cả quá trình này, ánh mắt của anh cũng không rời khỏi Lý Thế Nhân.

Nhưng mà, tâm tư của Lý Thế Nhân căn bản cũng không ở trên người anh, mà lại, nhìn về Lý Khinh Hồng đằng sau lưng anh.

Ánh mắt lập tức trở nên ôn hòa, áp lực trên người Vương Nhất cũng bỗng nhiên tan đi.

“Con cuối cùng cũng chịu về nhà.”

Giọng điệu của ông ta ôn hòa, năm thắng lắng đọng trên mặt, rõ ràng lộ ra một nụ cười cưng chiều yếu ớt.

Lý Khinh Hồng không chịu nổi tầm mắt cực nóng này, vô cùng mất tự nhiên nhìn về nơi khác, nhưng vẫn lộ vẻ lạnh lùng, nói: “Tôi về nhà, không có nghĩa là tôi tha thứ cho ông.”

Lý Thế Nhân lại không chút để ý đến lời nói lạnh nhạt này, ngược lại, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Nhìn nụ cười phát ra từ nội tâm của Lý Thế Nhân, trong lòng Vương Nhất cũng hơi rung động, địch ý với Lý Thế Nhân cũng giảm đi nhiều.

Một người ba chân thành với con gái mình, tuyệt đối sẽ không xấu.

“Mẹ!”

Đúng lúc này, Vương Tử Lam thoát khỏi vòng ôm của Lý Tuyết Nhi, bước thấp bước cao chạy đến trước mặt Lý Khinh Hồng, giang hai bàn tay nhỏ ra muốn bế.

Lý Khinh Hồng vội vàng bế Vương Tử Lam lên, cùng lúc đó, ánh mắt cảnh giác nhìn Lý Thế Nhân.

Cả người Vương Nhất cũng căng cứng, tùy thời chuẩn bị ra tay, anh biết, cả vương tộc đều xem con gái của bọn họ là con hoang.

Nhưng mà, ánh mắt Lý Thế Nhân nhìn Vương Tử Lam, căn bản không có chán ghét như bên ngoài đồn đãi, ngược lại, lại có một sự vui vẻ phức tạp.

“Đây là con của con?” Ông ta hỏi.

Lý Khinh Hồng chần chờ một lúc lâu, cuối cùng nặng nề gật đầu: “Ừ!”

Sau đó, lại vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Vương Tử Lam: “Tử Lam, gọi ông ngoại.”

Vương Tử Lam mở to hai mắt, cũng nhìn Lý Thế Nhân.

Hai mắt mở lớn, đột nhiên lại nghiêng đầu nói: “Ông ấy không phải ông ngoại con, con không gọi!”

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng hơi hơi kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Vì sao Tử Lam cảm thấy ông ấy không phải ông ngoại con.”

“Bởi vì, ông ấy không tốt với mẹ, hơn nữa, cho đến bây giờ con chưa từng gặp ông ấy, nếu như là ông ngoại của Tử Lam, vì sao không đến thăm Tử Lam?”

Càng nói, cái đầu nho nhỏ của Vương Tử lam càng tràn đầy nghi hoặc.

Lời nói của Vương Tử Lam, làm cả người Lý Khinh Hồng run lên, cắn chặt môi, cũng không biết đang nghĩ gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện