Chân Mệnh Hoàng Hậu
Chương 106
Editor: huyetsacthiensu
Hôm nay thời tiết tốt, nắng ấm chiếu từ trên cao xuống gió se lạnh thổi qua, là phần thưởng tốt nhất của mùa xuân. Bách Hoa Viên cũng như tên, chưa bước vào vườn đã ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trong không khí, các loại hoa đủ màu sắc tụ cùng một chỗ tranh nhau đua nở, bông này càng đẹp đẽ hơn so với bông kia. A Đoàn với An Dương một người trái một người phải đỡ Hoàng Hậu nương nương nhập tiệc.
“Hoàng Hậu nương nương đến ~ ”
“An Dương công chúa đếm ~ “
“Hứa Tam tiểu thư đến ~ “
Thái giám hô xong, tiếng người ồn ào im bặt, mọi người đồng loạt quỳ xuống thỉnh an.
A Đoàn đỡ Hoàng Hậu nương nương nhìn không chớp mắt, đuôi mắt lại không dấu vết quét một vòng. Tất cả đều là những tiểu thư tuổi còn trẻ, đa phần vẫn là những gương mặt quen thuộc, đều là những người học cùng trường. Đương nhiên, những người có tên trong danh sách kia cũng có mặt. Mỗi người đều mặc váy áo lộng lẫy, khuôn mặt rạng rỡ như hoa đào, dáng người yểu điệu thướt tha.
Qua loa đảo mắt qua một vòng liền thu hồi ánh mắt lại, rũ mi mắt xuống, cùng An Dương đỡ Hoàng Hậu ngồi xuống ghế. Đợi Hoàng Hậu cho phép mọi người đứng dậy mới cùng An Dương ngồi xuống ghế ở hai bên trái phải. Yến tiệc hôm nay Hoàng Hậu là nhân vật chính, A Đoàn cũng là nhân vật chính. Dù sao những người kia cũng giống A Đoàn, bình thường ở trường đã nhìn thấy nhiều lần.
Nhưng hiện tại, bọn họ vẫn không khống chế được đem ánh mắt tập trung đến trên người nàng.
Quần áo này, là họa tiết hoa Mẫu đơn.
Mỗi người đều có con đường riêng của mình, đương nhiên biết quần áo này là Hoàng Hậu nương nương chuẩn bị. Hoa đẹp không cần phải nói, chủ yếu là ý tứ của Hoàng Hậu đã rõ như ban ngày. Đương nhiên, từ nhỏ nàng đã được định sẽ là Thái Tử phi, hành động như vậy cũng là điều bình thường. Chỉ là, ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển đến trên người một người khác.
Nhìn kiểu gì cũng thấy đều là ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa.
A Đoàn, An Dương cùng Hoàng Hậu cũng phát hiện mọi người khác thường, sau khi Hoàng Hậu nói vài câu mở màn cũng dời mắt sang chỗ khác. Sau đó ánh mặt chợt dừng lại, nét mặt không vui chợt lóe lên, sắc mặt cũng chìm xuống hia phần.
trên người người nọ cũng mặc quần áo họa tiết hoa Mẫu đơn!
đã gặp người ngu xuẩn nhưng chưa từng gặp người nào ngu xuẩn như vậy, những người tham gia yến tiệc hôm nay đều là quý nữ, mọi người đều sẽ hỏi thăm trước một chút quần áo chủ nhân bữa tiệc sẽmặc, tránh mặc trùng với chủ nhân. Mặc dù tuổi tác không giống nhau, quần áo của nữ nhân với trang trí cũng nhiều nhưng không tránh khỏi có lúc bị trùng nhau. Hơn nữa, hôm nay không chỉ phải hỏi thăm về Hoàng Hậu nương nương mà còn phải hỏi thăm về Hứa Tam tiểu thư.
Nàng cũng là một chủ nhân theo nghĩa khác.
Được rồi, cho dù không hỏi thăm thì cũng thôi, nhưng ngươi mặc Mẫu đơn là có ý gì? Thược dược, Hải đường, Hoa lan,… Nhiều loại hoa như vậy, ngươi cứ nhất định chọn Mẫu đơn là có ý gì? Mẫu đơn là vua của cá loài hoa, ý này hơi bị lớn mật một chút! không chỉ đắc tội Hứa tiểu thư, còn làm loạn ý tứ của Hoàng Hậu nương nương.
Người này, không đùa.
Người này không phải người bên ngoài, chính là Trương gia đại tiểu thư Trương Bảo Châu!
A Đoàn nâng mắt nhìn lại, nàng ngồi không xa, chỉ ngồi cách mình hai người. Quần áo trên người nàng thêu hoa Mẫu đơn, chẳng qua là hoa Mẫu đơn bảy màu, đẹp đẽ tươi tốt, trang điểm trên mặt cũng hợp với quần áo làm nàng càng thêm xinh đẹp. Nhưng mà trên mặt nàng ta lúc này không có đắc ý chỉ có xấu hổ.
Cán quạt hoa đào trong tay nhẹ nhàng lay động, bộ dáng thảnh thơi, suy nghĩ trong lòng nhanh chóng chuyển động. Nhìn sắc mặt này của Trương Bảo Châu, quần áo chắc là không phải do nàng chọn? không qua lại với Trương phu nhân, không biết được nàng là người như thế nào, nhưng mà nghe nóinàng vô cùng sủng ái đứa con gái này.
Nhưng cũng không nên tùy tiện chọn bộ quần áo này cho nàng mới phải.
Như vậy, chỉ còn lại một người.
Trương Ninh An.
Cả tiệc rượu lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Bảo Châu, nhìn xem nàng làm thế nào để hóa giải sự xấu hổ này. Sắc mặt Trương Bảo Châu lập tức đỏ lên, trong lòng vô cùng hận Trương Ninh An! Nếu không phải là con tiện nhân kia đột nhiên may bộ quần áo này, bản thân mình làm sao có thể đoạt lấy quần áo của nàng ta trong cơn tức giận được chứ!
Nàng ta mặc Mẫu đơn? Phi!
Có thể, có thể mình có bất mãn với Hứa Tam tiểu thư kia, nhưng cũng không ngốc đến mức gây chuyện với nàng ấy trong trường hợp như thế này, ai biết nàng ấy cũng mặc quần áo thêu Mẫu đơn chứ! thật là xấu hổ đến đỉnh điểm, đứng ngồi không yên. Hoàng Hậu nhìn lướt qua A Đoàn, thấy nàng cúi mắt không nói lời nào. Khẽ cười bảo “Quần áo hôm nay của Bảo Châu rất dễ nhìn.”
trên mặt mang ý cười, vô cùng dịu dàng.
Trương Bảo Châu nghe như vậy lại bị sợ đến choáng váng, ngây ngẩn đứng dậy, lại không biết nên nóigì, gấp đến độ sắp khóc lên, nàng thậm chí còn đưa ánh mắt cầu cứu về phía A Đoàn.
Ta thật sự không cố ý mặc bộ quần áo này đâu!
Vốn là mọi người đang tập trung ánh mắt trên người Trương Bảo Châu, thấy nàng nhìn về phía A Đoàn, những người khác cũng nhìn về phía A Đoàn, muốn nhìn xem nàng sẽ làm gì tiếp theo. Đây là Thái Tử phi tương lai, không biết là người như thế nào, ngày sau đối mặt (tỷ muội), không biết nàng có ôn hòa giống như khi còn ở trường học hay không.
A Đoàn như không nhận thấy ánh mắt của mọi người, quạt hoa đào trong tay khẽ lắc, cực kỳ thích thú, lộ ra gần nửa cánh tay bạch ngọc, cùng một màu với cán quạt màu ngà voi. Qua một lúc lâu cuối cùng động tác cũng dừng lại, nâng mắt nhìn về phía Trương Bảo Châu đang đỏ mặt, nghiềng đầu cười khẽ “Bảo Châu tiểu thư có phải rất thích điểm tâm của Vân ký phía cổng Nam không?”
Đây là ý gì, sao tự nhiên lại kéo đến thức ăn rồi? Ngay cả trên mặt Hoàng Hậu cũng có chút kinh ngạc nho nhỏ, sau đó nhíu mày, A Đoàn không khỏi quá mức thiện lương. Trương Bảo Châu cũng nghĩ như vậy, ánh mắt tỏa sáng nhìn A Đoàn, vội vàng gật đầu “Rất thích, chẳng lẽ Tam tiểu thư cũng thích sao?”
Tấm lòng của Tam tiểu thư cũng không tệ lắm.
Ai biết A Đoàn lại lắc đầu.
“Ta chưa từng ăn chứ đừng nói có thích hay không.”
Trương Bảo Châu chớp chớp mắt, nàng không phải muốn hóa giải tình huống này cho mình sao, sao lại không tiếp lời? Có chút xấu hổ giật giật khóe miệng “Vậy Tam tiểu thư sao đột nhiên lại nhắc đến điểm tâm kia?”
A Đoàn cười khẽ, cuối cùng lại nghi hoặc hỏi “Chẳng lẽ chuyện xảy ra ngày hôm qua Bảo Châu tiểu thư không biết chút gì sao?” Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, A Đoàn cũng không vòng vo. nói thẳng “Hôm qua ta đang ngồi xe ngựa trên đường từ cung về nhà, trên đường đụng phải một vị cô nương kích động chạy ra, sự việc khẩn cấp, ta liền đưa người về nhà ta.”
“Sau đó ta phái người điều tra, người nọ lại là muội muội của Bảo Châu tiểu thư - Trương Ninh An.”
“Chẳng lẽ phu nhân không nói với ngươi việc này?”
Mẫu thân làm sao có thể nói với ta chuyện của con tiện nhân kia chứ?! Trong lòng Trương Bảo Châu không chút do dự phản bác. Chớp chớp mắt, ngày hôm qua mình đang làm gì? Ngày hôm qua phụ thân vẫn lôi kéo mình nói chuyện, nói mình hôm nay nhất định phải thu lại tính tình, không thể kiêu căng, không thể đắc tội với người khác, đặc biệt là Hứa Tam tiểu thư!
Còn Trương Ninh An? Hình như mình tiện tay sai nàng đi mua điểm tâm cho mình thì phải? Giây lát đãquên mất việc này, chẳng qua là muốn sai khiến nàng ta mà thôi. Hôm qua vẫn hưng phấn muốn tham gia tiệc rượu hôm nay, mẫu thân cũng ở bên cạnh mình lựa chọn trang sức, từ đầu đến cuối đều khôngchú ý đến Trương Ninh An cả đêm không thấy xuất hiện!
Dừng một chút, do dự mở miệng.
“Tuy rằng ta với nàng là tỷ muội, nhưng không phải mỗi ngày chúng ta đều ở cùng với nhau.”
“Nàng ta đụng vào xe ngựa của Tam tiểu thư sao?”
Khom người hành lễ “Vậy ta thay mặt nàng tạ lỗi với Tam tiểu thư. Muội muội của ta từ nhỏ đã khôngchịu ngồi yên, thường xuyên đi ra bên ngoài chơi đùa, hôm qua cũng là do nàng ta nhân lúc mọi người không để ý lén chạy ra bên ngoài chơi. Gây rắc rối cho Tam tiểu thư, thật là xấu hổ.”
A Đoàn kinh ngạc nhướn mày “Lén chạy ra ngoài sao?”
“Nhưng mà nàng ta nói với ta là ngươi sai khiến nàng ta đi ra ngoài mua điểm tâm cho ngươi, khôngphải sao? Còn nói nếu nàng không mua được điêm tâm về cho ngươi sẽ bị ngươi đánh chết.” không cho Trương Bảo Châu cơ hội biện giải, tiếp tục nói “Tuy nàng ta chỉ là thứ muội, nhưng dù sao hai người cũng là tỷ muội. Bảo Châu tiểu thư, ngươi sai khiến nàng như là hạ nhân, cũng không được ổn cho lắm.”
Sắc mặt Trương Bảo Châu lập tức trở nên trắng bệch “Làm sao có thể như vậy được chứ, đó là nàng ta nói hươu nói vượn thôi! rõ ràng là bản thân nàng ta lén chạy ra bên ngoài chơi, ta sai khiến nàng ta ra ngoài mua đồ lúc nào chứ? Mặc dù Trương gia không phải gia đình đại phú đại quý, nhưng cũng khôngđến mức để một vị tiểu thư làm công việc của bọn nô tài được đúng không?”
Đứa tiện nhân Trương Ninh An này, không trách hôm qua ngươi chủ động lắc lư trước mặt ta, hóa ra là chờ ta ở đây!
A Đoàn không sao cả gật đầu, cũng không tranh cãi với Trương Bảo Châu cái gì. “Ta cũng chỉ là nghe nàng ta nói như vậy thôi, trước đó cũng đã hỏi ngươi có thích điểm tâm kia hay không, ngươi nói thích ta mới hỏi. Nếu như là do nàng ta nói lung tung, ta cũng không nói thêm gì nữa.” nói xong cũng mặc kệ Trương Bảo Châu đang đứng, bưng trà đứng lên.
Sau đó cười nhìn Hoàng Hậu đang ngồi bên cạnh.
“Trà xuân Long Tĩnh năm nay mới đưa đến trong cung cũng chỉ có ở chỗ nương nương mới có thể nếm được trà tươi ngon, con có thể mặt dày xin người một chút được không?” nói xong còn liếm liêm môi, tựa như nếm chút dư vị. Hoàng Hậu cũng cười, ở xa chỉ chỉ A Đoàn, oán trách “Ngươi còn thiếu chút trà này hay sao? không phải Thái Tử đã sớm đưa sang cho ngươi rồi hay sao? Ngươi còn giành với ta, không cho!”
Hoàng Hậu cũng mặc kệ Trương Bảo Châu đứng ở đó.
Là mình đã nhìn nhầm, hôm nay cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng ta đã mặc bộ quần áo này đến đây đã chứng tỏ nàng ta không có chút đầu óc nào cả. Hơn nữa vừa rồi A Đoàn đã nói, rõ ràng chính là người kiêu căng ngạo mạn, cho dù gia thế thích hợp, cũng không thể trở thành trắc phi của Thái Tử, ngay cả thiếp cũng không được!
Hoàng Hậu nói chuyện với A Đoàn rất vui vẻ, hơn nữa có An Dương pha trò, mọi người tụ lại cười đùa, chỉ còn lại một mình Trương Bảo Châu đứng đấy, mặt trắng rồi xanh, xanh rồi lại trắng! Trong đầu tràn ngập một ý nghĩ, hận không thể lập tức xé nát con tiện nhân Trương Ninh An kia! Nàng ta dùng kế để mình mặc bộ quần áo này vào, trước đó lại còn để mình đi đôi giày chật!
Trở về mà ta không đánh chết ngươi thì thật sự xin lỗi những gì ngươi đã nói về ta!
Mặc dù A Đoàn đang nói chuyện cùng Hoàng Hậu, nhưng hai mắt vẫn chú ý sắc mặt của Trương Bảo Châu, nhìn trên mặt nàng lóe lên sự độc ác, bây giờ mới hài lòng, quay đầu không nhìn nàng ta nữa. Trương Ninh An, ngươi coi ta là cây giáo mà sai khiên, ngươi đã hỏi qua sự đồng ý của ta chưa? Nàng ta cũng khá thông minh, trước tiên ở chỗ mình phá hỏng ấn tượng của mình với Trương Bảo Châu, sau đó lại đến chuyện quần áo vừa rồi.
Trước tiên không kể đến chuyện nàng có biết chuyện hôm nau mình sẽ mặc bộ quần áo này, chỉ nói đến Mẫu đơn, cũng đã là đại nghịch bất đạo. Những người đang ngồi ở đây, trừ Hoàng Hậu cũng An Dương ra, ai dám ở trước mặt hai người họ mặc Quốc hoa chứ? Ngươi muốn đẩy Trương Bảo Châu vào chỗ chết, ta cũng không muốn làm theo. Nàng ta là người không có đầu óc, nhưng ngươi càng làm cho người khác sợ hãi.
Nếu như không phải ngay từ đầu mình đã có phòng bị, nhất định sẽ làm loạn lên với Trương Bảo Châu đúng theo ý Trương Ninh An.
trên danh sách kia nhà họ Trương chỉ có Trương Ninh An, không có Trương Bảo Châu! Là ngươi tính kế với ta trước, chẳng qua ta chỉ trả lại những cái này cho ngươi mà thôi. Nghĩ đến sắc mặt của Trương Bảo Châu, sẽ liên kết với tất cả những gì trước đây. Nếu Trương Ninh An tốn nhiều công sức như vậy, ít nhất cho thấy giai đoạn trước nàng ta còn chưa có đủ năng lực công khai chống đối lại Trương Bảo Châu.
Như vậy, khuất nhục hôm nay đã làm cho Trương Bảo Châu tức giận đến đỉnh điểm, kế cục của Trương Ninh An đã được định sẵn rồi.
Người thứ nhất trong danh sách, không cần để ý đến nữa.
Hôm nay thời tiết tốt, nắng ấm chiếu từ trên cao xuống gió se lạnh thổi qua, là phần thưởng tốt nhất của mùa xuân. Bách Hoa Viên cũng như tên, chưa bước vào vườn đã ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trong không khí, các loại hoa đủ màu sắc tụ cùng một chỗ tranh nhau đua nở, bông này càng đẹp đẽ hơn so với bông kia. A Đoàn với An Dương một người trái một người phải đỡ Hoàng Hậu nương nương nhập tiệc.
“Hoàng Hậu nương nương đến ~ ”
“An Dương công chúa đếm ~ “
“Hứa Tam tiểu thư đến ~ “
Thái giám hô xong, tiếng người ồn ào im bặt, mọi người đồng loạt quỳ xuống thỉnh an.
A Đoàn đỡ Hoàng Hậu nương nương nhìn không chớp mắt, đuôi mắt lại không dấu vết quét một vòng. Tất cả đều là những tiểu thư tuổi còn trẻ, đa phần vẫn là những gương mặt quen thuộc, đều là những người học cùng trường. Đương nhiên, những người có tên trong danh sách kia cũng có mặt. Mỗi người đều mặc váy áo lộng lẫy, khuôn mặt rạng rỡ như hoa đào, dáng người yểu điệu thướt tha.
Qua loa đảo mắt qua một vòng liền thu hồi ánh mắt lại, rũ mi mắt xuống, cùng An Dương đỡ Hoàng Hậu ngồi xuống ghế. Đợi Hoàng Hậu cho phép mọi người đứng dậy mới cùng An Dương ngồi xuống ghế ở hai bên trái phải. Yến tiệc hôm nay Hoàng Hậu là nhân vật chính, A Đoàn cũng là nhân vật chính. Dù sao những người kia cũng giống A Đoàn, bình thường ở trường đã nhìn thấy nhiều lần.
Nhưng hiện tại, bọn họ vẫn không khống chế được đem ánh mắt tập trung đến trên người nàng.
Quần áo này, là họa tiết hoa Mẫu đơn.
Mỗi người đều có con đường riêng của mình, đương nhiên biết quần áo này là Hoàng Hậu nương nương chuẩn bị. Hoa đẹp không cần phải nói, chủ yếu là ý tứ của Hoàng Hậu đã rõ như ban ngày. Đương nhiên, từ nhỏ nàng đã được định sẽ là Thái Tử phi, hành động như vậy cũng là điều bình thường. Chỉ là, ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển đến trên người một người khác.
Nhìn kiểu gì cũng thấy đều là ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa.
A Đoàn, An Dương cùng Hoàng Hậu cũng phát hiện mọi người khác thường, sau khi Hoàng Hậu nói vài câu mở màn cũng dời mắt sang chỗ khác. Sau đó ánh mặt chợt dừng lại, nét mặt không vui chợt lóe lên, sắc mặt cũng chìm xuống hia phần.
trên người người nọ cũng mặc quần áo họa tiết hoa Mẫu đơn!
đã gặp người ngu xuẩn nhưng chưa từng gặp người nào ngu xuẩn như vậy, những người tham gia yến tiệc hôm nay đều là quý nữ, mọi người đều sẽ hỏi thăm trước một chút quần áo chủ nhân bữa tiệc sẽmặc, tránh mặc trùng với chủ nhân. Mặc dù tuổi tác không giống nhau, quần áo của nữ nhân với trang trí cũng nhiều nhưng không tránh khỏi có lúc bị trùng nhau. Hơn nữa, hôm nay không chỉ phải hỏi thăm về Hoàng Hậu nương nương mà còn phải hỏi thăm về Hứa Tam tiểu thư.
Nàng cũng là một chủ nhân theo nghĩa khác.
Được rồi, cho dù không hỏi thăm thì cũng thôi, nhưng ngươi mặc Mẫu đơn là có ý gì? Thược dược, Hải đường, Hoa lan,… Nhiều loại hoa như vậy, ngươi cứ nhất định chọn Mẫu đơn là có ý gì? Mẫu đơn là vua của cá loài hoa, ý này hơi bị lớn mật một chút! không chỉ đắc tội Hứa tiểu thư, còn làm loạn ý tứ của Hoàng Hậu nương nương.
Người này, không đùa.
Người này không phải người bên ngoài, chính là Trương gia đại tiểu thư Trương Bảo Châu!
A Đoàn nâng mắt nhìn lại, nàng ngồi không xa, chỉ ngồi cách mình hai người. Quần áo trên người nàng thêu hoa Mẫu đơn, chẳng qua là hoa Mẫu đơn bảy màu, đẹp đẽ tươi tốt, trang điểm trên mặt cũng hợp với quần áo làm nàng càng thêm xinh đẹp. Nhưng mà trên mặt nàng ta lúc này không có đắc ý chỉ có xấu hổ.
Cán quạt hoa đào trong tay nhẹ nhàng lay động, bộ dáng thảnh thơi, suy nghĩ trong lòng nhanh chóng chuyển động. Nhìn sắc mặt này của Trương Bảo Châu, quần áo chắc là không phải do nàng chọn? không qua lại với Trương phu nhân, không biết được nàng là người như thế nào, nhưng mà nghe nóinàng vô cùng sủng ái đứa con gái này.
Nhưng cũng không nên tùy tiện chọn bộ quần áo này cho nàng mới phải.
Như vậy, chỉ còn lại một người.
Trương Ninh An.
Cả tiệc rượu lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Bảo Châu, nhìn xem nàng làm thế nào để hóa giải sự xấu hổ này. Sắc mặt Trương Bảo Châu lập tức đỏ lên, trong lòng vô cùng hận Trương Ninh An! Nếu không phải là con tiện nhân kia đột nhiên may bộ quần áo này, bản thân mình làm sao có thể đoạt lấy quần áo của nàng ta trong cơn tức giận được chứ!
Nàng ta mặc Mẫu đơn? Phi!
Có thể, có thể mình có bất mãn với Hứa Tam tiểu thư kia, nhưng cũng không ngốc đến mức gây chuyện với nàng ấy trong trường hợp như thế này, ai biết nàng ấy cũng mặc quần áo thêu Mẫu đơn chứ! thật là xấu hổ đến đỉnh điểm, đứng ngồi không yên. Hoàng Hậu nhìn lướt qua A Đoàn, thấy nàng cúi mắt không nói lời nào. Khẽ cười bảo “Quần áo hôm nay của Bảo Châu rất dễ nhìn.”
trên mặt mang ý cười, vô cùng dịu dàng.
Trương Bảo Châu nghe như vậy lại bị sợ đến choáng váng, ngây ngẩn đứng dậy, lại không biết nên nóigì, gấp đến độ sắp khóc lên, nàng thậm chí còn đưa ánh mắt cầu cứu về phía A Đoàn.
Ta thật sự không cố ý mặc bộ quần áo này đâu!
Vốn là mọi người đang tập trung ánh mắt trên người Trương Bảo Châu, thấy nàng nhìn về phía A Đoàn, những người khác cũng nhìn về phía A Đoàn, muốn nhìn xem nàng sẽ làm gì tiếp theo. Đây là Thái Tử phi tương lai, không biết là người như thế nào, ngày sau đối mặt (tỷ muội), không biết nàng có ôn hòa giống như khi còn ở trường học hay không.
A Đoàn như không nhận thấy ánh mắt của mọi người, quạt hoa đào trong tay khẽ lắc, cực kỳ thích thú, lộ ra gần nửa cánh tay bạch ngọc, cùng một màu với cán quạt màu ngà voi. Qua một lúc lâu cuối cùng động tác cũng dừng lại, nâng mắt nhìn về phía Trương Bảo Châu đang đỏ mặt, nghiềng đầu cười khẽ “Bảo Châu tiểu thư có phải rất thích điểm tâm của Vân ký phía cổng Nam không?”
Đây là ý gì, sao tự nhiên lại kéo đến thức ăn rồi? Ngay cả trên mặt Hoàng Hậu cũng có chút kinh ngạc nho nhỏ, sau đó nhíu mày, A Đoàn không khỏi quá mức thiện lương. Trương Bảo Châu cũng nghĩ như vậy, ánh mắt tỏa sáng nhìn A Đoàn, vội vàng gật đầu “Rất thích, chẳng lẽ Tam tiểu thư cũng thích sao?”
Tấm lòng của Tam tiểu thư cũng không tệ lắm.
Ai biết A Đoàn lại lắc đầu.
“Ta chưa từng ăn chứ đừng nói có thích hay không.”
Trương Bảo Châu chớp chớp mắt, nàng không phải muốn hóa giải tình huống này cho mình sao, sao lại không tiếp lời? Có chút xấu hổ giật giật khóe miệng “Vậy Tam tiểu thư sao đột nhiên lại nhắc đến điểm tâm kia?”
A Đoàn cười khẽ, cuối cùng lại nghi hoặc hỏi “Chẳng lẽ chuyện xảy ra ngày hôm qua Bảo Châu tiểu thư không biết chút gì sao?” Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, A Đoàn cũng không vòng vo. nói thẳng “Hôm qua ta đang ngồi xe ngựa trên đường từ cung về nhà, trên đường đụng phải một vị cô nương kích động chạy ra, sự việc khẩn cấp, ta liền đưa người về nhà ta.”
“Sau đó ta phái người điều tra, người nọ lại là muội muội của Bảo Châu tiểu thư - Trương Ninh An.”
“Chẳng lẽ phu nhân không nói với ngươi việc này?”
Mẫu thân làm sao có thể nói với ta chuyện của con tiện nhân kia chứ?! Trong lòng Trương Bảo Châu không chút do dự phản bác. Chớp chớp mắt, ngày hôm qua mình đang làm gì? Ngày hôm qua phụ thân vẫn lôi kéo mình nói chuyện, nói mình hôm nay nhất định phải thu lại tính tình, không thể kiêu căng, không thể đắc tội với người khác, đặc biệt là Hứa Tam tiểu thư!
Còn Trương Ninh An? Hình như mình tiện tay sai nàng đi mua điểm tâm cho mình thì phải? Giây lát đãquên mất việc này, chẳng qua là muốn sai khiến nàng ta mà thôi. Hôm qua vẫn hưng phấn muốn tham gia tiệc rượu hôm nay, mẫu thân cũng ở bên cạnh mình lựa chọn trang sức, từ đầu đến cuối đều khôngchú ý đến Trương Ninh An cả đêm không thấy xuất hiện!
Dừng một chút, do dự mở miệng.
“Tuy rằng ta với nàng là tỷ muội, nhưng không phải mỗi ngày chúng ta đều ở cùng với nhau.”
“Nàng ta đụng vào xe ngựa của Tam tiểu thư sao?”
Khom người hành lễ “Vậy ta thay mặt nàng tạ lỗi với Tam tiểu thư. Muội muội của ta từ nhỏ đã khôngchịu ngồi yên, thường xuyên đi ra bên ngoài chơi đùa, hôm qua cũng là do nàng ta nhân lúc mọi người không để ý lén chạy ra bên ngoài chơi. Gây rắc rối cho Tam tiểu thư, thật là xấu hổ.”
A Đoàn kinh ngạc nhướn mày “Lén chạy ra ngoài sao?”
“Nhưng mà nàng ta nói với ta là ngươi sai khiến nàng ta đi ra ngoài mua điểm tâm cho ngươi, khôngphải sao? Còn nói nếu nàng không mua được điêm tâm về cho ngươi sẽ bị ngươi đánh chết.” không cho Trương Bảo Châu cơ hội biện giải, tiếp tục nói “Tuy nàng ta chỉ là thứ muội, nhưng dù sao hai người cũng là tỷ muội. Bảo Châu tiểu thư, ngươi sai khiến nàng như là hạ nhân, cũng không được ổn cho lắm.”
Sắc mặt Trương Bảo Châu lập tức trở nên trắng bệch “Làm sao có thể như vậy được chứ, đó là nàng ta nói hươu nói vượn thôi! rõ ràng là bản thân nàng ta lén chạy ra bên ngoài chơi, ta sai khiến nàng ta ra ngoài mua đồ lúc nào chứ? Mặc dù Trương gia không phải gia đình đại phú đại quý, nhưng cũng khôngđến mức để một vị tiểu thư làm công việc của bọn nô tài được đúng không?”
Đứa tiện nhân Trương Ninh An này, không trách hôm qua ngươi chủ động lắc lư trước mặt ta, hóa ra là chờ ta ở đây!
A Đoàn không sao cả gật đầu, cũng không tranh cãi với Trương Bảo Châu cái gì. “Ta cũng chỉ là nghe nàng ta nói như vậy thôi, trước đó cũng đã hỏi ngươi có thích điểm tâm kia hay không, ngươi nói thích ta mới hỏi. Nếu như là do nàng ta nói lung tung, ta cũng không nói thêm gì nữa.” nói xong cũng mặc kệ Trương Bảo Châu đang đứng, bưng trà đứng lên.
Sau đó cười nhìn Hoàng Hậu đang ngồi bên cạnh.
“Trà xuân Long Tĩnh năm nay mới đưa đến trong cung cũng chỉ có ở chỗ nương nương mới có thể nếm được trà tươi ngon, con có thể mặt dày xin người một chút được không?” nói xong còn liếm liêm môi, tựa như nếm chút dư vị. Hoàng Hậu cũng cười, ở xa chỉ chỉ A Đoàn, oán trách “Ngươi còn thiếu chút trà này hay sao? không phải Thái Tử đã sớm đưa sang cho ngươi rồi hay sao? Ngươi còn giành với ta, không cho!”
Hoàng Hậu cũng mặc kệ Trương Bảo Châu đứng ở đó.
Là mình đã nhìn nhầm, hôm nay cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng ta đã mặc bộ quần áo này đến đây đã chứng tỏ nàng ta không có chút đầu óc nào cả. Hơn nữa vừa rồi A Đoàn đã nói, rõ ràng chính là người kiêu căng ngạo mạn, cho dù gia thế thích hợp, cũng không thể trở thành trắc phi của Thái Tử, ngay cả thiếp cũng không được!
Hoàng Hậu nói chuyện với A Đoàn rất vui vẻ, hơn nữa có An Dương pha trò, mọi người tụ lại cười đùa, chỉ còn lại một mình Trương Bảo Châu đứng đấy, mặt trắng rồi xanh, xanh rồi lại trắng! Trong đầu tràn ngập một ý nghĩ, hận không thể lập tức xé nát con tiện nhân Trương Ninh An kia! Nàng ta dùng kế để mình mặc bộ quần áo này vào, trước đó lại còn để mình đi đôi giày chật!
Trở về mà ta không đánh chết ngươi thì thật sự xin lỗi những gì ngươi đã nói về ta!
Mặc dù A Đoàn đang nói chuyện cùng Hoàng Hậu, nhưng hai mắt vẫn chú ý sắc mặt của Trương Bảo Châu, nhìn trên mặt nàng lóe lên sự độc ác, bây giờ mới hài lòng, quay đầu không nhìn nàng ta nữa. Trương Ninh An, ngươi coi ta là cây giáo mà sai khiên, ngươi đã hỏi qua sự đồng ý của ta chưa? Nàng ta cũng khá thông minh, trước tiên ở chỗ mình phá hỏng ấn tượng của mình với Trương Bảo Châu, sau đó lại đến chuyện quần áo vừa rồi.
Trước tiên không kể đến chuyện nàng có biết chuyện hôm nau mình sẽ mặc bộ quần áo này, chỉ nói đến Mẫu đơn, cũng đã là đại nghịch bất đạo. Những người đang ngồi ở đây, trừ Hoàng Hậu cũng An Dương ra, ai dám ở trước mặt hai người họ mặc Quốc hoa chứ? Ngươi muốn đẩy Trương Bảo Châu vào chỗ chết, ta cũng không muốn làm theo. Nàng ta là người không có đầu óc, nhưng ngươi càng làm cho người khác sợ hãi.
Nếu như không phải ngay từ đầu mình đã có phòng bị, nhất định sẽ làm loạn lên với Trương Bảo Châu đúng theo ý Trương Ninh An.
trên danh sách kia nhà họ Trương chỉ có Trương Ninh An, không có Trương Bảo Châu! Là ngươi tính kế với ta trước, chẳng qua ta chỉ trả lại những cái này cho ngươi mà thôi. Nghĩ đến sắc mặt của Trương Bảo Châu, sẽ liên kết với tất cả những gì trước đây. Nếu Trương Ninh An tốn nhiều công sức như vậy, ít nhất cho thấy giai đoạn trước nàng ta còn chưa có đủ năng lực công khai chống đối lại Trương Bảo Châu.
Như vậy, khuất nhục hôm nay đã làm cho Trương Bảo Châu tức giận đến đỉnh điểm, kế cục của Trương Ninh An đã được định sẵn rồi.
Người thứ nhất trong danh sách, không cần để ý đến nữa.
Bình luận truyện