Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 94



Editor: huyetsacthiensu

An Dương đi nhanh ở phía trước, vừa đi còn không quên nghiêng đầu nhìn A Đoàn chậm hơn nửa bước ở phía sau “Đều tại ngươi, chúng ta sẽ đến muộn mất, những tên tiểu nhân kia nhất định sẽ lại nóinhảm, làm sao bây giờ đây ~” rõ ràng là khuôn mặt của một mỹ nhân tiêu chuẩn, ngồi im sẽ là một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp.

Với điều kiện là, nàng không được mở miệng nói chuyện.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn kiểu gì cũng thấy có một cỗ khí lưu manh vô lại, nhưng lại bị một thân quý khí cứng rắn đè lại, làm cho người ra cảm giác vô cùng kiêu ngạo, không dễ ở chung. Cũng may nàng là công chúa, mặc dù bộ dáng này không phù hợp với ước nguyện trong lòng của Hoàng Hậu nương nương, nhưng ngược lại cũng hợp tình hợp lý.

Hoàng Hậu nương nương đã nhượng bộ, kiêu ngạo thì kiêu ngạo, còn tốt hơn so với yếu đuối.

A Đoàn đang đi chậm hơn ở phía sau bước chân dừn lại, nghiêng đầu như cười như không nhìn vẻ mặt của An Dương không khác nhau là mấy, đôi mắt tinh xảo hơi quở trách, chóp mũi nhăn lại “Ngươi đangđi trả đũa sao? Là ai đến rồi lại phản đối không đi? Là ai la hét không muốn đi ra khỏi nhà quá sớm?”

Chẳng qua mình chỉ nói vài câu làm cho nàng hòa đồng với mọi người, nàng vẫn nhớ kỹ, thỉnh thoảng lại lôi ra đâm chọc mình.

thật là thù dai.

An Dương cũng dừng lại, hai tay khoanh trước ngực “không phải là do ta muốn chờ Đại ca của ngươi để cùng nhau đi ra khỏi nhà sao, nếu không ta đến tìm ngươi làm gì? Ta nhìn ngươi đã chán ngấy rồi.” Vô cùng thẳng thắn, không che giấu dã tâm của bản thân với Đại ca của A Đoàn một chút nào, nhân tiện còn châm chọc A Đoàn.

Đuôi mắt xinh đẹp nhướn lên, chỉ còn thiếu ngửa mặt lên trời, nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét!

A Đoàn bị chặn lại không thở ra hơi nào được, ngay cả thở dài cũng không được cảm thán “An Dương, Đại ca ta đã nói…”

“Ta biết, hắn đã nói hắn không thể coi trọng ta.” Chưa nói xong đã bị An Dương cắt lời.

Nhìn thẳng vào hai mắt của A Đoàn, quyết tâm không đạt được mục đích thì không bỏ qua “Đại ca ngươi còn chưa thành thân ngày nào thì ngày đó ta cũng sẽ chưa chết tâm, đời này hắn đừng nghĩ sẽthoát khỏi ta!”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhờ ngươi giúp ta cái gì, ta cũng sẽ không làm ngươi khó xử, ngươi chỉ cần giả vờ không biết là được.”

nói xong xoay người ưỡn thẳng lưng tiếp tục đi về phía trước, làn váy xoay tròn thành một góc độ xinh đẹp. A Đoàn cố ý không để ý đến sườn mặt An Dương vừa rồi vừa lóe lên sự quật cường cùng chua xót, bước nhanh hai bước đuổi theo đi song song cùng An Dương. Mấy năm nay, Đại ca trốn An Dương đến mức nhà cũng không thể về được.

Lúc trước sau khi thi Hương, quả nhiên Đại ca đã được đề tên trên bảng vàng, Hoàng Thượng khâm điểm Thám Hoa. Hơn nữa không đi theo con đường của người khác là ra ngoài hoặc nhậm một chức vụ nhàn tản ở Hàn Lâm viện vài năm, Hoàng Thượng trực tiếp phân Đại ca vào Hộ bộ, mặc dù chức quan không cao, nhưng người sáng suốt liền biết đó chỉ là lót đường cho sau này thôi.

Nhà cửa vốn vì chuyện của nhị thúc mà vắng vẻ lập tức náo nhiệt lên. Mỗi ngày người đến hỏi thăm chuyện hôn sự của Đại ca nhiều không đếm được, mẫu thân cũng ra sức tìm con dâu vừa ý. Ai biết được lòng Đại ca đang đặt trên đường làm quan, trực tiếp tìm Hoàng Thượng nói là trong nhà vừa có tang, tuy chỉ là nhị thúc nhưng cũng không tốt để bàn chuyện hôn sự.

Hoàng Thượng cũng khen Đại ca có hiếu, vung tay lên đồng ý lời nói của Đại ca, việc hôn nhân ba năm sau lại bàn đến.

Cho nên, đến bây giờ Đại ca cũng chưa thành thân.

Lúc trước cho rằng An Dương chỉ đế ý chút thôi, ai biết sau khi Đại ca thi Hương nàng liền đuổi theo Đại ca không buông. An Dương đuổi theo càng chặt, Đại ca trốn càng xa, rõ ràng đã biến thành chấp niệm…

Tất cả mọi người đều tụ tập ở quảng trường Thái Nam vô cùng lớn, một bên nam một bên nữ, phân chia rõ ràng. Các cô nương bên này chỉnh tề bày mấy chục chiếc xe ngựa, toàn bộ các công tử bên kia đều cưỡi trên những con ngựa đen đẹp đẽ, dẫn đầu là Ngô Tử Ngọc cùng Vệ Trường Hận. Cách hơi xa nên không nhìn rõ, chỉ cõ thể nhìn rõ mặt nạ màu bạc của Vệ Trường Hận phát quang dưới ánh nắng mặt trời.

Mặt nạ lạnh lẽo, dáng người cao ngất, không biết làm say bao nhiêu con người.

Hứa Tâm Dao đứng trong đám người, quan sát bốn phía, phát hiện rất nhiều co nương tự cho là vụng trộm không ai biết đánh giá mấy người dẫn đầu kia, có người nhìn không rõ còn kiễng chân lên, tiếng bàn luận xôn xao xung quanh không ngừng truyền vào lỗ tai.

“Vì sao ta cảm thấy hắn đeo mặt nạ lên càng đẹp chứ, khuôn mặt thật có nhìn thấy hay không cũng không sao cả…”

“Đúng vậy, ta cũng không biết hình dung như thế nào, dù sao chỉ cảm thấy đặc biệt thích hợp.”

“Tim đập thật nhanh, muốn nhìn thấy nụ cười của hắn dưới lớp mặt nạ!”

“…”

An Dương công chúa với Hứa gia Tam tiểu thư chậm chạp mãi không đến, mọi người đã chờ hơn mộtkhắc. Các công tử bên kia không biết thế nào nhưng các tiểu thư bên này mặc dù có chút không kiên nhẫn, nhưng đa số mọi người đều đang tràn đầy hứng khởi chú ý phía đối diện. Hứa Tâm Dao cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nắng ấm đã tăng lên, có chút chói mắt, lười biếng chiếu lên trên người. Ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, ánh mắt đã bị mặt trời chiếu không mở ra được, đôi mắt bị phủ một tầng hơi nước.

“A…”

Trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng hô, mọi người vội vàng nhìn lại, sắc mặt kinh ngạc còn chưa kịp thu lại đã hiện lên chán ghét, Hứa Tâm Dao lại làm loạn cái gì vậy! Hóa ra là Hứa Tâm Dao đột nhiên sắc mặt tái nhợt đổ người vào cô nương đứng bên cạnh. cô nương kia cũng tốt, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy người.

“Ngươi làm sao vậy, có muốn ta gọi nữ y đến khám cho ngươi không?”

Hứa Tâm Dao cũng không bị bất tỉnh chỉ là đột nhiên không có sức lực đổ về bên cạnh, nghe được câu hỏi của cô nương kia, tái mặt cau mày bám vào tay của cô nương kia miễn cưỡng đứng dậy, mặt mày yếu đuối, dựa vào người cô nương kia một lúc lâu mới nhỏ giọng nói “đã làm cho các tỷ muội lo lắng, từ nhỏ sức khỏe ta đã không tốt, đứng lâu dễ bị mệt, không có gì đáng lo…”

“Ngươi thật sự không có việc gì chứ?”

Mặc dù nhìn Hứa Tâm Dao không vừa mắt, nhưng nàng cũng không phải là người gây ra tội ác tày trời gì, học chung trường vẫn muốn hỏi thăm nàng ta một chút.

Dịu dàng cười, nhẹ nhàng lắc đầu “thật sự không sao, chỉ là đứng hơi lâu, nghỉ ngơi một chút là được…”

Nghỉ ngơi một chút? Tất cả mọi người đều đang đứng trên quản trường lấy đâu ra chỗ nghỉ ngơi, ở bên trong xe ngựa sao! Rất nhiều người đều nghĩ đến chỗ này, sau đó sắc mặt chợt ngưng lại, lập tức mất tự nhiên. Trong trường học cho nữ người có thân phận cao nhất là An Dương công chúa, nàng con chưa đến, ai dám lên xe ngựa ngồi chứ?”

Mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng là luật bất thành văn rồi.

không ai có gan vượt mặt An Dương công chúa lên xe ngựa trước.

Bầu không khí vừa rồi còn có chút náo nhiệt lập tức lạnh nhạt xuống, hơi kiềm chế, chỉ nhíu mày, hơi nôn nóng, muốn mở miệng mắng người. An Dương công chúa với Hứa gia Tam tiểu thư có ý gì đây? Phải để nhiều người chờ như vậy hai người bọn họ mới xem như là hơn người sao? không thể đến đúng giờ được sao!

Lúc mọi người đang nôn nóng, có người nhỏ giọng nói.

“Đến rồi!”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, hai người ngược sáng mà bước đến nên không nhìn rõ mặt mày, chỉ nhìn được là hai người đều mặc quần áo màu đỏ tươi sáng. Sau khi hai người đó khôngnhanh không chậm đến gần mọi người mới nhìn rõ, quả nhiên là An Dương công chúa cùng với Hứa gia Tam tiểu thư. Hai người lớn lên cùng nhau quan hệ vô cùng tốt, thưỡng xuyên mặc váy áo giống nhau, cũng không ai thấy kinh ngạc.

một bộ váy áo đỏ như lửa mặc vào trên người An Dương công chúa, thêm với thái độ mắt nhìn thẳng cằm khẽ nhếch, thật đúng là vô cùng phô trương. Hứa Tam tiểu thư thì ngược lại, cũng là một bộ váy áo đỏ rực như lửa, cũng là khuôn mặt xinh đẹp, chẳng qua nàng ấy trời xinh là khuôn mặt tươi cười khóe miệng khẽ nhếch, màu đỏ quần áo đã giảm đi ba phần.

một người váy áo đỏ rực như lửa, một người váy áo màu đỏ lại giống ánh nắng chiều đầy trời, nhưng lại không làm người ta lóa mắt, mà chỉ biết mê mẩn.

Trong lòng lại không muốn thừa nhận cũng không được, hai người này, không chỉ thân phận xuất chúng, dung mạo cũng là nhất. Trong lúc nhất thời sắc mặt mọi người đều có chút quái dị, bắt đầu thu hồi oán hận, bây giờ lại phát hiện hình như bản thân vốn không có tư cách so sánh với người ta, nhìn như thế nào cũng thấy quái dị.

An Dương cùng A Đoàn đồng thời đi đến, sau đó lập tức đi đến chiếc xe ngựa đầu tiên. Động tác lên xe của A Đoàn dừng lại một chút, quay đầu nhìn thẳng về Hứa Tâm Dao sắc mặt tái nhợt đang đứng trong đám người, đúng lúc Hứa Tâm Dao cũng đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn nàng ta, khóe miệng nhếch lên. A Đoàn không thay đổi sắc mặt, nhìn một lúc rồi xoay người chui vào xe ngựa.

Thời gian đã bị chậm hơi lâu, hai người này vừa lên xe ngựa, các cô nương khác cũng mỗi người lên một chiếc xe ngựa.

Vừa chui vào xe ngựa đã nhìn thấy An Dương đang phấn khởi nhìn mình, thú vị trong mắt phượng cũng muốn tràn ra ngoài, bận rộn lôi kéo A Đoàn ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóng nói “Nhị tỷ ngươi lại gây ra chuyện tốt gì rồi? Ta thật sự rất phục nàng ta, trong một khoảng thời gian ngắn, có thể làm cho oán niệm của mọi người đối với chúng ta tăng lên thêm mấy phần.”

Hai người cũng không ngốc, chẳng lẽ không nhìn ra oán khí của mọi người sao?

A Đoàn không trả lơi, nghiêng đầu lấy gối đệm sau lưng ôm vào người, miễn cưỡng cọ cọ, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói “Ta vẫn ở cùng một chỗ với ngươi, làm sao mà ta biết được chứ?” Giữa hai hàng lông mày hơi buồn bực, trải qua mấy năm nay, thật sự là quá đủ rồi, chuyện lớn chuyện nhỏ không ngừng xảy ra.

Cúi đầu nhìn chằm chằm gối mềm bằng tơ vàng trong tay, không để An Dương nhìn thấy chút đen tối trong mắt.

một lần lại một lần gây chuyện, một lần lại một quá đáng, sắp chạm đến ranh giới rồi…

Thái độ của A Đoàn làm An Dương tức mà không biết nói gì, đưa ngón trỏ dí dí vào thái dương của A Đoàn, đương nhiên không dùng sức. Nhưng A Đoàn cứ như không có xương, theo động tác của An Dương ngã xuống, gối đầu ôm trong tay cũng để xuống dưới, cọ cọ, nhắm mắt dưỡng thần.

“Ngươi là cái người không có tiền đồ! Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi, ngươi còn thường xuyên phải chịu đựng nàng ta sao?”

“Theo ý ta, nếu ngươi không muốn dính đến mạng người, tùy ý kiếm một lý do gì đó đuổi nàng ta đithật xa không phải là được sao?”

“Ngươi nhất định cứ muốn để nàng ta trước mặt, có phải là làm cho nàng ta càng chán ghét ngươi không?!”

“Ta chịu đựng nàng ta lúc nào chứ?” A Đoàn bất đắc dĩ mở mắt, ôm gối mềm trong tay vào ngực. “Lần nào nàng ta gây chuyện với ta mà ta không đáp trả chứ? Ta bỏ qua cho nàng ta lúc nào?”

“Nhưng mà tiện nhân kia rõ ràng lúc thắng lúc bại! Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, đó là một con rắn độc! Làm gì có chuyện ngày ngày phải đề phòng trộm cướp chứ? Tên trộm đó còn là người trong nhà!”

Tức giận nhưng không muốn tranh cãi trừng A Đoàn, A Đoàn bĩu môi không nhìn An Dương “Đều chỉ là chút chuyện nhỏ, đáp trả lại nàng ta là được rồi. Nàng cũng không thể lấy mạng của ta, ta cũng sẽkhông chủ động lấy mạng nàng ta.” Nghiêng đầu nhìn An Dương còn đang tức giận, nói rât nghiêm túc “Ngươi cũng biết, ta sẽ không chủ động hại người.”

An Dương bị tức giận không thở được, sao lại có một cô nương ngốc như vậy chứ! Ngón trỏ run rẩy chỉ vào A Đoàn nửa ngày không nói được câu nào, khuôn mặt cũng đỏ lên. Ngược lại A Đoàn lại hơi ngượng ngùng, tới gần An Dương, kéo cánh tay của nàng “Ngươi yên tâm, ta cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp.”

Ánh mắt đảo một cái, âm thanh đã lạnh xuống.

“Mọi chuyện chừa lại một con đường không có nghĩa là ta dễ bị bắt nạt. Nếu có một ngày nàng ta uy hiếp đến tính mạng của ta hoặc người nhà ta, ta sẽ không nhẹ tay, không cần lo lắng.”

một ngụm khí của An Dương còn chưa nhả ra đã bị A Đoàn đẩy xuống, trừng A Đoàn nửa ngày, quay đầy đi, cánh mũi động đậy, nặng nề hừ một tiếng, cũng không rút tay từ trong ngực A Đoàn ra. A Đoàn cười cười, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên nghe được âm thanh thùng thùng.

Hình như có người đang gõ thùng xe?

Hai người liếc nhìn nhau, An Dương trực tiếp giơ tay kéo bức màn bên kia lên, sau đó liền nhìn thấy Ngô Tử Ngọc cưỡi con tuấn mã cao lớn. Ngô Tử Ngọc nhìn thấy hai người đều đang nhìn mình, đưa tay chỉnh chỉnh lại tay áo không bị làm sao, sau đó nhướn mày cười một cái “Hôm nay sẽ do tiểu sinh hộ tống hai vị tỷ tỷ, không biết hai vị tỷ tỷ có vừa lòng không?”

Tên này sáng sớm đã bị ai nhập thân rồi sao? Mắt chớp cũng sắp rút gân rồi.

A Đoàn …

Lông mi An Dương khẽ chớp, buông lỏng tay A Đoàn ra, duỗi tay kéo toàn bộ màn xe lên. Khuỷu tay chống cằm chống lên cửa xe, nghiêng nửa mặt, cười càng yêu nghiệt càng quyến rũ hơn so với Ngô Tử Ngọc.

“Ơ ~”

“Đây không phải là tiểu Ngọc nhi mà ~~~”

một tiếng tiểu Ngọc nhi này, kêu lên một cái là bách chuyển thiên hồi (trăm lần nghĩ ngợi), âm cuối còn triền miên ngoằn nghoèo mười tám khúc quanh. A Đoàn không khống chế được run run một cái, yên lặng di chuyển thân người, cách xa An Dương ra một chút. A Đoàn còn như thế, người trực triếp trúng tên là Ngô Tử Ngọc càng không cần phải nói.

Khí chất công tử sớm đã không duy trì nổi, thậm chí khóe miệng cũng không khống chế được mà co rút. An Dương cười càng vui vẻm hơn, đuôi mắt nhếch lên, đuôi lông mày hơi nhướn, nghiêng đầu lười biếng nhìn đầu ngón tay chính mình “Ngươi không phải thấy ta là trốn sao? Sao hôm nay lại tự mình đến đây? nói đi, nhất định là không có ý tốt!”

Nếu không phải là Đại ca ra lệnh, ngươi cho rằng ta sẽ muốn đến bên người con cọp cái mẹ như ngươi sao?!

Những lời này đương nhiên Ngô Tử Ngọc không nói ra. Hít thở sâu vài lần, miễn cưỡng đè ý muốn đánh nhau cùng con cọp mẹ này lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói “Tốt xấu gì hai chúng ta cũng là người một nhà, ở bên ngoài dù thế nào cũng phải bảo vệ mặt mũi, ta không canh chừng ngươi, chẳng lẽ lại làm cho ngươi mất mặt trước mặt người khác?”

“Miễn cho người ngoài biết dáng vẻ thiên kim của An Dương công chúa trong truyền thuyết thật ra là một người chua ngoa đanh đá ~”

Cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng giễu cợt.

Động tác thảnh thơi nghịch móng tay của An Dương ngưng lại, qua một hồi lâu mới chậm rãi nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi đánh giá Ngô Tử Ngọc từ trên xuống dưới. Trong hai trong mắt bình tĩnh tràn đầy ác ý, nhưng gương mặt nàng lại lạnh lùng, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị! Ngô Tử Ngọc khôngtự giác được ngồi thẳng người dậ, hầu kết động đậy, nắm chặt dây cương trong tay.

“A ~”

Bộ dáng thảo mộc giai binh1 này ngược lại lại lấy lòng An Dương, nhìn ánh mắt Ngô Tử Ngọc nói từng chữ rõ ràng.

Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc, thần hồn nát thần tính.

“Đồ, nhát, gan.”

Hai mắt Ngô Tử Ngọc lập tức trợn lên tròn xoe, An Dương cười càng xấu xa “Cãi nhau ngươi khôngthắng, đánh nhau ngươi cũng không đánh lại ta, ngươi không phải đồ nhát gan thì là cái gì? Ha, còn nóibảo vệ ta, ngay cả mẫu hậu nghe được lời này cũng sẽ cười đến rụng răng! Lần trước là ai bị ta dùng roi đánh cho khóc nhè?”

Cho nên ai đến gần con cọp mẹ này sẽ không có gì hay ho mà, không trách Hứa đại ca muốn trốn tránh ngươi!

Sắc mặt Ngô Tử Ngọc đỏ bừng, hít thở sâu mấy lần mới nhịn được cơn tức này xuống, ta không xử lý được ngươi, tất nhiên sẽ có người xử lý được ngươi, ta sẽ chờ đến lúc ngươi khóc nhè! Vừa nghĩ như thế đã thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn An Dương lạnh lùng cười một cái, sau đó cầm một thứ đồ từ trênlưng ngựa nhẹ nhàng ném vào trong ngực A Đoàn vẫn ngồi xem trò vui.

Ghé sát vào cửa xe ngựa cười với A Đoàn “Đây là đệ đặc biệt mua điểm tâm cho Đại tẩu, Đại tẩu ăn từ từ.”

“Này, tiểu tử thối, của ta đâu!”

An Dương vung tay lên muốn chụp lấy đầu Ngô Tử Ngọc, động tác của Ngô Tử Ngọc nhanh hơn mấy phần, nhanh thoát ra, làm một mặt quỷ với An Dương liền điều khiển ngựa rời xa thùng xe ngựa ra vài bước đến vị trí hộ vệ. Ở trên lưng tuấn mã, cố gắng trưng ra một khuôn mặt tuấn tú, cằm khẽ giương lên, quý khí lại chính trực.

“Cũng thật là giỏi giả vờ, trở mặt còn nhanh hơn ta…”

An Dương nói thầm vài câu mới xoay người, nghiêng đầu nhìn A Đoàn đang nhìn chằm chằm gói điểm tâm trong tay xuất thần. Tò mò thò mặt nhìn vào, a, bánh nhân táo không tệ lắm “Làm sao vậy?” A Đoàn a một tiếng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt mới cười nói “không có gì, chỉ là cảm thấy nhị hoàng tử thật có lòng, biết ta muốn ăn bánh nhân táo của quán này.”

Tay trái nhẹ nhàng nắm lấy vạt váy của mình cọ nhẹ, vải dệt mềm mại xẹt qua đầu ngón tay, nhẹnhàng, hơi ngứa, tim cũng tê dại theo. Xong rồi, không khống chế được muốn cười làm sao bây giờ? Khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra, cắn môi dưới, tuyệt đối không thể để An Dương phát hiện ra đầu mối.

Cũng may lúc này An Dương không để ý đến A Đoàn, chỉ cầm một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng, lập tức nhíu mày “Ta luôn không thích thứ đồ có vị chua ngọt này, cũng chỉ có ngươi thích ăn.” Vỗ vỗ tay, cầm ấm trà nhỏ trên bàn trong xe lên rót trà ra súc miệng.

Quá ngọt, quá ngấy, cũng chỉ có A Đoàn thích ăn cái này.

Từ đây đến Tây Sơn, tuy rằng phải ra ngoài thành nhưng cũng đều là đường bằng. An Dương uống hết nước, nhìn xung quanh sau đó giành lấy gối mềm A Đoàn vẫn ôm nằm xuống “Ta ngủ một lúc, lúc nào đến nơi ngươi nhớ gọi ta.” Nhắm mắt vào nói ra câu này. Nếu là bình thường, A Đoàn còn muốn mắng An Dương vài câu, lúc này lại im miệng.

Bánh xe nhẹ lăn, bên trong xe ngựa hơi hơi chấn động cũng đã đi về phía trước. Chờ An Dương ngủ say, A Đoàn cẩn thẩn di chuyển, cho đến lúc ngồi sát vào bên thùng xe. Lại nhìn vào bánh nhân táo trong tay cười ngọt ngào, sau đó vén một góc màn xe lên, từng chút từng chít mở rộng ra.

Đập vào mắt đầu tiên là vó ngựa màu đen mạnh mẽ cùng giày đen thêu hoa văn vàng phức tạp. A Đoàn nhắm mắt cũng có thể miêu tả những hoa văn kia, bản thân từng mũi kim từng đường chỉ thêu lên, sao có thể không biết? Lên trên nữa là bắp đùi thon dài, eo nhỏ gầy gò, cái cằm đường nét rõ ràng, mặt nafk màu bạc…

nhẹ nhàng buông rèm xuống, cầm lấy một miếng bánh cắn một góc, mím môi cười.

thật ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện