Chân Ngắn Phi Thường

Chương 11-12



Chương 11:


Khi giọng nói của bình luận viên vang lên, nhịp tim của các thành viên trong đội đua xe Jaguar đập nhanh hơn.
Tào Hạc nghĩ, Cù Dược Dương nói không sai, nhất thời hắn đã quên mất, so với việc lên dốc, Giản Tiểu Tinh xuống sườn núi càng điên cuồng hơn.

Nếu Trần Luật thật sự hiểu rõ về Giản Tiểu Tinh, vậy thì phải nên biết rằng, cơ hội chiến thắng của hắn ta chỉ có thể xảy ra khi vượt qua được ở nửa đầu chặng đường đua, nếu không nắm chắc cơ hội bỏ xa Tiểu quái vật ở nửa đoạn đua đầu, hắn ta sẽ rơi vào cuộc khổ chiến còn trước nay chưa từng có ở nửa sau của chặng đua, hơn nữa cơ hội chiến thắng càng xa vời.
Hai chiếc xe tới đỉnh núi của đường đua C-12 Hoài Thủy, tiến vào đường đua xuống núi mà không hề có dấu hiệu tốc độ, lúc này Trần Luật vẫn thả lỏng như cũ, hắn không để Giản Tiểu Tinh vào mắt, trước đó hắn đã đặc biệt tìm hiểu vài video thi đấu của Giản Tiểu Tinh trong giải mùa thu năm ngoái để xem xét, đối với một tay đua nữ mà nói thì đúng là rất xuất sắc, nhưng cô ta có thể giành được cúp vô địch quốc gia thì cũng phải có một phần may mắn trong đó, điều may mắn của cô ta là không phải đối đầu với Lý Thanh Đình.

Hắn cảm thấy bản thân dư sức đối phó với một cô gái nhỏ bé này, mà trận đấu ngày hôm nay, cho tới thời điểm này cũng đãg chứng minh được điểm này rồi, cô ta chỉ giương nanh múa vuốt không khác gì con thỏ, vậy mà lại muốn cắn hắn, thế thì chỉ có thể bất lực đạp chân khi bị nhéo lỗ tai trêu đùa thôi.
Nhưng sự thay đổi quá đột ngột, nhanh chóng tới mức khiến con người ta không kịp cảnh giác.
Ánh mắt Trần Luật hờ hững nhìn lướt qua kính chiếu hậu của xe, nhưng chỉ trong một cái liếc mắt, vẻ mặt nhẹ nhàng của Trần Luật đột nhiên cứng đờ, cơ bắp của hắn trở nên căng cứng, hắn có cảm giác da đầu tê dại.
Hình ảnh trong kính chiếu hậu vẫn là xe của Giản Tiểu Tinh xe, dường như cũng không có điểm gì đặc biệt, nhưng Trần Luật biết, âm thanh động cơ của cô chắc chắn đã thay đổi.
Trần Luật là tay đua xe bao nhiêu năm, có thể giành được thành tích xuất sắc như vậy ở nước ngoài, chắc chắn không phải dựa vào vận may, hắn ta có thần kinh nhạy bén mà những tay đua hàng đầu cần phải có, cho nên hắn ta có thể nhìn thấy những thứ mà người ngoài ngành không thể nhìn thấy được.


Đối với người lái xe bình thường lái xe thì xe chỉ là một loại phương tiện để thay thế cho việc đi bộ, nhưng xe của những tay đua xe không giống vậy, xe sẽ tỏa ra hơi thở của tay đua xe thực thụ, cao thủ sẽ phó thác mạng sống cho chiếc xe, việc cầm lái sẽ tạo cho người ta một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Mà lúc này, chiếc xe của Giản Tiểu Tinh ở trong mắt Trần Luật, phảng phất tỏa ra một loại ánh sáng rực lửa mãnh liệt có tính công kích mạnh mẽ một cách đáng sợ, như thể một con thú hung dữ bừng tỉnh khi đang buồn ngủ, khiến toàn thân hắn ta bỗng dưng toát mồ hôi lạnh.
Trần Luật không hề do dự bày ra sự thông minh quyết đoán của một tay đua lão luyện, hắn ta thu hồi thái độ dửng dưng không quan tâm, dẫm mạnh hết chân ga, hai tay cầm vô lăng siết chặt tới mức các khớp xương đều chuyển thành màu xanh trắng.
Nhưng tất cả đã muộn.
"Oh my god!!!" Bình luận viên đứng bật dậy hét lên, "Giản Tiểu Tinh đang tiếp cận Trần Luật với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, khoảng cách hai chiếc xe áp sát nhau làm lòng người run sợ, phòng đâm lan cùng phòng đâm lan đều dán sát vào! Tiến vào nửa chặng thi đấu còn lại, khí thế của Giản Tiểu Tinh đã có sự thay đổi kinh người, phảng phất giống như con quái vật đã tỉnh giấc!"
"Da gà của tôi dựng hết cả lên rồi." Vu Ba nhìn màn hình lớn, xoa xoa cánh tay, tự lẩm bẩm một mình.
Trên đường núi Bàn Vân một năm trước, trong cơn mưa xối xả, Giản Tiểu Tinh thay thế Y Siêu Quần, lái một chiếc xe cũ nát từ 20 năm trước, thực hiện hành trình đổ đèo trên con đường núi trơn trượt và kinh hoàng, thể hiện kỹ thuật lái xe điên cuồng nhưng không kém phần điêu luyện, làm cả đám tay đua sợ chết khiếp.
Còn hiện tại, bầu trời quang đãng, mặt đất khô ráo, kỹ thuật điều khiển xe điên cuồng của cô vẫn không hề thay đổi, thân xe và gầm xe của cô ấy đã được thay đổi bằng sợi các bon đắt tiền và vô cùng nhẹ nhàng, điều gì sẽ xảy ra đây, trong đầu bọn họ đã có suy đoán......
Nếu bên trong xe của Giản Tiểu Tinh có trang bị cameras, vậy thì tất cả mọi người sẽ nhìn thấy, bộ phận phanh xe, tay lái, cần số, chân ga......!Mỗi một động tác đều nhanh và chuẩn xác, tốc độ xe càng nhanh, cô lại càng nhìn rõ ràng hơn, nhịp đập của trái tim trở nên chậm lại, ngay cả cơn giận do bị k1ch thích bởi những cú va chạm xe của Trần Luật cũng biến mất không một dấu vết, ánh mắt của cô bình tĩnh đến đáng sợ.
Cô chỉ có một mục tiêu, cô muốn vượt qua, cô muốn thắng.

Trần Luật xanh cả mặt, gương mặt nghiêm túc, cuối cùng trong lòng không thể nghĩ ra được mánh khóe nào, hắn ta có cảm giác bản thân như đang bỏ trốn, hắn đang chạy trốn với một tốc độ trước giờ chưa từng có, phía sau đang có một thứ gì đó rất đáng sợ đang đuổi theo hắn ta.

Mồ hôi túa ra trên trán, hắn ta biết tốt nhất là bây giờ hắn ta không nên quan sát kính chiếu hậu, nhìn một cái sẽ tự khiến bản thân phân tâm lại còn gia tăng áp lực tâm lý, một khi không cẩn thận tiết tấu của mình sẽ bị gián đoạn.
Nhưng hắn ta vẫn không thể khống chế được liếc nhìn kính chiếu hậu, nhưng bên trong kính chiếu hậu bên phải không có, hắn ta hơi giật mình, nhanh chóng nhìn sang bên trái, nhìn thấy Giản Tiểu Tinh đã tiếp cận đến vòng ngoài.
Cái gì? Ỷ vào thay đổi làm giảm trọng lượng xe, không ngờ lại muốn vượt lên ở đoạn đường thẳng? Đùa cái gì vậy!
Đột nhiên Trần Luật đánh tay lái, ngay lập tức tiếp cận vòng ngoài, chắn trước mặt Giản Tiểu Tinh, Giản Tiểu Tinh trở lại làn đường bên trong, hắn ta cũng nhanh chóng cắt vào làn bên trong.

Hắn ta sẽ không bao giờ nhường đường! Ỷ vào chiếc xe mà muốn thắng đúng là quá ngây thơ, nếu bị tụt lại ở đoạn đường thẳng, hắn ta sẽ đuổi theo vượt lên ở khúc cua, muốn so sánh khả năng kiên nhẫn với một tay đua đường trường sao? Vậy thì tới so thử xem ai thắng.
Khúc cua trên đường cao tốc đã ở trước mắt, Trần Luật chưa bao giờ yêu thích khúc cua đến vậy, dồn hết sức dẫm chân ga, phanh lại, lốp xe ma sát với mặt đất, hai chiếc xe từ làn đường bên trong đồng thời hất đuôi xe tiến vào khúc cua rồi lao ra khỏi khúc cua, nhưng đúng lúc này, đuôi xe đột nhiên hơi bị va chạm một chút, hắn bất ngờ mất cảnh giác chiếc xe nháy mắt đã lệch ra khỏi quỹ đạo tuyến đường, buộc phải di chuyển từ làn bên trong ra vòng ngoài.

Tuy rằng phản ứng của hắn ta rất nhanh chóng, nhưng chỉ có thể kinh ngạc nhìn chiếc xe lướt qua bên cạnh không khác gì tên lửa chỉ trong nháy mắt.

Khoảng thời gian vỏn vẹn chỉ trong chớp mắt kia phảng phất như trở nên chậm lại, chiếc xe tốc độ kia hiện ra trước mắt như một bức tranh thoáng qua, hắn ta nhìn thấy cô gái ngồi ở trên ghế lái, ánh mắt bình tĩnh hờ hững liếc mắt nhìn hắn.

Như thể đang nói, cảm ơn anh dạy tôi chiêu này, dùng tốt phết.
"Giản Tiểu Tinh vượt qua!!!" Bình luận viên vô cùng kích động hét lên, "Không thể tin được! Tuyến đường của Giản Tiểu Tinh bị cản trở, cô ấy không ngần ngại đâm vào xe Trần Luật như thể đang đá văng một hòn đá cản đường, nhanh chóng lợi dụng khoảng trống để vượt qua anh ta! Trước đó không lâu, Trần Luật đã từng sử dụng cách này để trêu đùa Giản Tiểu Tinh nhiều lần!"
"Oh my God, ăn miếng trả miếng! Quá đẹp!"
"A a a a a Giản Tiểu Tinh tôi yêu bạn!!"
Tại các địa điểm xem thi đấu, các fan kích động hét lên, trước đó không lâu hành động trêu đùa Giản Tiểu Tinh của Trần Luật làm cho bọn họ có kìm nén bao nhiêu tức giận, thì bây giờ có bấy nhiêu sảng khoái và vui sướng.
Sương mù tăm tối trong mắt Phong Đường tản đi một ít, trên mặt lộ ra một chút ý cười kiêu ngạo, như thể đó là kết quả dĩ nhiên.
"Thắng bại đã rõ." Trên mặt Cù Dược Dương lộ ra nụ cười sung sướng.
"Tôi không đợi được nữa." Lý Thanh Đình cảm thán lắc đầu, "Bỏ lỡ cơ hội giành chiến thắng, để cho đối thủ có cơ hội phản kích.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hy vọng lần sau Trần Luật sẽ không tiếp tục khinh địch như vậy nữa."
"Sao chưa gì các người đã vội vàng đưa ra kết luận rồi? Chặng đường thi đấu phía sau vẫn còn hơn nửa cơ mà." Tại cùng địa điểm xem thi đấu, có một người ngoài nghề tiếp lời.

"Đúng là vẫn còn hơn nửa chẳng, chỉ có điều chặng đường thi đấu còn lại, có lẽ Trần Luật sẽ trải qua khoảng thời gian kinh hoàng khi bị tốc độ khủng b0 của Tiểu Quái Vật nghiền nát."
Hô hấp của Trần Luật không ổn định, hắn vẫn luôn chờ đợi và tìm kiếm cơ hội, vẫn kiên trì bám sát xe của Giản Tiểu Tinh như cũ, nhưng dù hắn ta có cố gắng như thế nào đi nữa, khoảng cách giữa hai xe chưa từng ngắn lại một phân.
Trần Luật nhớ lại bản thân đã từng cố ý tạo áp lực tâm lý cho đối thủ, kiêu căng ngạo mạn khiến bọn họ sụp đổ, rối loạn tiết tấu dẫn đến thất bại, hắn ta nghĩ lại chắc chắn những đối thủ đó cũng có cảm giác như hắn lúc này, rõ ràng gần ngay trước mắt, như có liều mạng cỡ nào cũng không thể tiến lại gần hơn, trong lòng bắt đầu lung lay.
Hắn hiểu rõ bản thân sẽ về đích với tư cách của một kẻ thua cuộc.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, bởi vì đúng lúc này, hắn cảm nhận được xe bắt đầu hơi ngoài tầm kiểm soát.

Là lốp xe! Lúc nãy vì ngăn cản Giản Tiểu Tinh mà thực hiện quá nhiều lần thay đổi tuyến đường không cần thiết, lãng phí quá nhiều độ ma sát của lốp xe với mặt đất, và vì lao quá nhanh để đuổi theo Giản Tiểu Tinh đến mức quá không để ý.
Hắn nặng nề hít một hơi, lộ ra nụ cười khổ cam chịu thua, lúc nhận ra Giản Tiểu Tinh cố ý, cố ý hao mòn lốp xe của hắn, để tạo cơ hội cho đồng đội phía sau đuổi theo, hắn gần như đã quên mất đây là một cuộc đua đồng đội, vậy mà cô không chỉ nhớ rõ, mà còn có thời gian để tính toán cái này.
Chẳng trách bọn họ đặt cho cô danh hiệu "Tiểu quái vật", đúng là quái vật, sớm biết vậy, hắn nên dốc hết sức để đối phó ở nửa đầu chặng đường thi đấu, có lẽ may ra còn khả năng giành phần thắng..

Chương 12:


Chu Ninh bước vào văn phòng chủ tịch đã nhìn thấy ông chủ nhà mình mắt nhìn máy tính, thưởng thức bút máy trên tay, trên mặt ẩn chứa ý cười, gương mặt đẹp như yêu tinh kia trở nên dịu dàng hơn nhiều bởi nụ cười phát ra từ nội tâm sung sướng kia, như cho dù có là vậy đi chăng nữa, tính công kích vẫn mạnh mẽ do khí chất và ngũ quan quá xuất sắc gây ra, vẫn là một người đàn ông không thể chọc dù bất kể thời điểm nào.

Loáng thoáng nghe được giọng nói kích động của bình luận viên phát ra từ máy tính, Chu Ninh nghĩ thầm quả nhiên như thế, chẳng trách hôm nay Thu Dịch thay thế Chu Khải làm tài xế kiêm vệ sĩ của Phong Đường, bởi vì Chu Khải bị ông chủ cử đi Lâm Thị tiến hành phát sóng trực tiếp tình hình trận đấu cho hắn.

Chu Ninh nghĩ lại, hình như từ khi tập đoàn Phong Thần bắt đầu tài trợ đội đua xe Hồng Tinh, mỗi một trận thi đấu của Giản Tiểu Tinh, Phong Đường đều không bỏ qua, không thể tự mình đến xem trực tiếp thì cũng sẽ xem ở trên máy tính.

Hắn thật sự thích Giản Tiểu Tinh.


Biểu cảm trên mặt Chu Ninh hơi thay đổi, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa mới nhận được, hắn do dự, quyết định sẽ nói với Phong Đường sau.

"Ông chủ, hội đồng quản trị sẽ bắt đầu trong mười phút nữa."

"Tôi biết rồi." Phong Đường thu hồi tầm mắt từ trên màn hình máy tính, thắng bại của Giản Tiểu Tinh đã không còn gì đáng lo ngại nữa, biểu hiện của các thành viên còn lại của Hồng Tinh, hắn không quan tâm.

Nếu nói đội đua xe Hồng Tinh là một người làm quan cả họ được nhờ hoàn toàn không sai, nếu không có Giản Tiểu Tinh thì lúc trước hắn sẽ không tài trợ đội đua xe Hồng Tinh, nếu không phải vì Giản Tiểu Tinh cũng là một thành viên của đội đua xe Hồng Tinh, cô ấy muốn dẫn dắt cả đội đi đến con đường vinh quang thì dòng xe mới được chế tạo từ sợi carbon làm gì đến lượt bọn họ.

Đại gia Phong Đường đi họp hội đồng quản trị, cuộc đua bên phía đường đua C-12 Hoài Thủy ở Lâm Thị vẫn còn tiếp tục diễn ra, thắng bại giữa Giản Tiểu Tinh và Trần Luật đã rõ, nhưng đây là cuộc thi đấu đoàn đội chứ không phải thi đấu cá nhân, vì vậy trận thi đấu vẫn còn tiếp tục, thắng bại của trận đấu vẫn chưa được quyết định.

Động cơ vẫn còn gầm rú, lốp xe ma sát với mặt đường, trong không khí sục sôi mùi vị của tốc độ và những cảm xúc mãnh liệt.

"Theo sau Giản Tiểu Tinh và Trần Luật là hai anh em Lý Tử Dương và Lý Tử Ngang cũng sắp tiến vào nửa cuối của trận thi đấu, Lý Tử Dương vẫn đi song song cạnh Lý Tử Ngang, còn Lý Tử Ngang lẫn đang điên cuồng lao về phía trước, tiết tấu của Lý Tử Ngang không hề bị rối loạn, xem ra chiến thuật tâm lý ở nửa chặng đầu của Lý Tử Dương không phát huy được tác dụng.


Dưới tình trạng giằng co căng thẳng giữa hai người, tất nhiên lốp xe đã bị mài mòn rất lớn, trong một cuộc đua có độ nguy hiểm cao như đua xuống núi như thế này, lốp xe rất cần phải được bảo vệ cẩn thận, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

"Sau khi chuyển sang xuống núi, Lý Tử Dương từ bỏ việc tạo ra áp lực tâm lý cho Lý Tử Ngang, ở khúc cua tốc độ thấp đầu tiên Lý Tử Dương đã vượt lên trước Lý Tử Ngang, Lý Tử Ngang dường như không hề quan tâm và vẫn chạy nước rút, có vẻ như quyết tâm vượt qua và chiến thắng Lý Tử Dương của cậu ấy rất mạnh mẽ......" Bình luận viên chuyển sự chú ý sang hai anh em, khán giả cũng thay đổi tầm nhìn theo.

Cái trán Lý Tử Dương nổi đầy gân xanh, hắn ta không ngờ Lý Tử Ngang không hề bị ảnh hưởng bởi hắn, tiết tấu không hề thay đổi một chút nào như thể hắn ta không hề tạo ra được một chút áp lực nào cho cậu, điên cuồng dẫm chân ga như người mất trí.


Đùa cái gì vậy, rõ ràng chỉ là thằng nhóc vô dụng nhìn thấy hắn ta là đã run bần bật, nay lại gia nhập một đội đua hạng hai thì cho rằng có thể thắng được hắn ta?

Quên đi, cần gì phải mất thời gian dây dưa với nó.


Lý Tử Dương lạnh lùng suy nghĩ, ngay lập tức để nó nhìn rõ hiện thực đi, chỉ cần chưa đến ba khúc cua nữa là hắn ta có thể để nó biến mất khỏi tầm nhìn từ kính chiếu hậu.


"Xem ra mọi người đều đã bàn bạc kỹ lưỡng muốn phân thắng bại ở nửa sau chặng đua, vừa bắt đầu xuống dốc, Lý Tử Dương đã trở nên nghiêm túc hơn hẳn.


Tốc độ của anh ta rất nhanh, không hổ danh là người đã trở thành tay đua xe nam F1 khi còn rất trẻ, loại kỹ thuật điều khiển xe thuần thục và hoàn hảo này giống như một tác phẩm nghệ thuật, khiến mọi người ngưỡng mộ từ tận đáy lòng! Nếu so sánh với Lý Tử Dương thì em trai Lý Tử Ngang tuy dũng mãnh, nhưng về mặt kỹ thuật vẫn còn hơi ít kinh nghiệm, ở khúc cua thứ hai đã bị kéo dãn khoảng cách rất có khả năng đến khúc cua thứ ba sẽ bị bỏ xa hoàn toàn......"

"Lý Tử Ngang thực sự đã bị bỏ lại phía sau, Lý Tử Ngang vẫn còn quá trẻ so với người anh trai đã thành danh nhiều năm, người đã trở thành bạn bè và cũng là đối thủ của nhiều tay đua nổi tiếng thế giới.


Nhưng ở chặng đua đầu, cậu ta thể hiện cho chúng ta thấy được những khía cạnh kiên định, dũng cảm, không bao giờ từ bỏ, có lẽ là -- khoan đã! Tôi đang nhìn thấy cái gì vậy?! Lý Tử Ngang đuổi theo! Không thể tưởng tượng, Lý Tử Ngang, người đã bị bỏ lại không ngờ lại đang đuổi theo!"

Lý Tử Dương liếc nhìn kính chiếu hậu, lập tức nhìn thấy Lý Tử Ngang vốn dĩ bị bỏ xa, lại xuất hiện trong kính chiếu hậu từ đằng xa.


Sắc mặt hắn ta trầm xuống, tiếp tục kéo dãn khoảng cách qua một khúc cua nữa, để cậu ta biến mất trong kính chiếu hậu.


Nhưng trước khi vào khúc cua tiếp theo, cậu ta lại xuất hiện trong kính chiếu hậu một lần nữa, quả thực giống như kẹo mạch nha kéo mãi không đứt! Hơn nữa hắn dần dần phát hiện, Lý Tử Ngang không chỉ bị bỏ lại đuổi theo hết lần này đến lần khác mà mỗi một lần khoảng cách với hắn càng gần hơn.

Chuyện này là như thế nào? Sắc mặt Lý Tử Dương dần dần tái xanh, sao lại thế này? Hắn ta lại không thể bỏ lại nó sao?! Lý Tử Dương không tin vào chuyện ma quỷ, muốn đạp chân ga để loại bỏ Lý Tử Ngang ra khỏi kính chiếu hậu, hắn cảm thấy nếu để xe Lý Tử Ngang tới gần mình hơn 1 mét, chính là một loại sỉ nhục với chính mình.

Nhưng mà......

"Không thể tin được, thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Lý Tử Ngang không khác gì tiểu cường (con gián á mà) đánh mãi không chết! Lý Tử Dương hết lần này đến lần khác bị bỏ lại, nhưng vẫn cứ đuổi theo sát phía sau!" Bình luận viên đều mở to hai mắt nhìn, giọng nói đầy vẻ khó tin, "Làm thế nào mà cậu ta làm được? Đối thủ của cậu ta chính là Lý Tử Dương a!!!"

"Oh my God, tôi cảm thấy chính mình sắp bị đốt cháy rồi!" Một khán giả phồng má lên thổi, "Kia chính là Lý Tử Dương đó, nhưng Lý Tử Ngang làm tôi nhiệt huyết sôi trào!"

"Không biết lý do gì, bỗng nhiên lại muốn khóc."

"Rõ ràng tôi đến là để chiêm ngưỡng Lý Tử Dương, nhưng không biết vì sao đột nhiên lại rất muốn cổ vũ Lý Tử Ngang, rất hy vọng cậu ta có thể thắng." Tuy rằng biết chắc chắn không có khả năng.

"Có chút xoay chuyển......"

"Các người nói linh tinh cái gì đấy!" Đột nhiên một âm thanh quát tháo sắc nhọn vang lên bên tai làm mọi người ở đây giật mình, vừa quay đầu lại thì thấy là một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi với sắc mặt cực kỳ khó coi, "Sao Lý Tử Ngang có thể thắng được? Đó là Lý Tử Dương, có phải các người không biết Lý Tử Dương hay không? 4 tuổi nó đã tiếp xúc xe karting, 7 tuổi bắt đầu tham gia thi đấu xe karting, 15 tuổi giành được giải quán quân cuộc đua xe karting thiếu niên thế giới, giành được giải quán quân Công thức Renault năm 20 tuổi, bỏ qua việc thi đấu F3 và F3000 bắt buộc, trực tiếp được nâng cấp thành tay đua F1! Nó là một thiên tài! Tôi tận mắt nhìn thấy nó đạt được những vinh quang đó, Lý Tử Ngang đã là gì?!"

Lý Tử Dương thành tựu mọi người trong lòng biết rõ ràng, nhưng Lý Tương Thành hạ thấy Lý Tử Ngang như vậy khiến cho mọi người khó chịu, nhất là khi tinh thần của Lý Tử Ngang giành được thiện cảm của không ít người.


Có người nhận ra Lý Tương Thành, vẻ mặt bất ngờ.


"Sao ông có thể nói vậy được chứ? Chẳng lẽ Lý Tử Ngang không phải con trai ông sao?"

Lý Tử Ngang là con của ông ta nhưng trong lòng lại thiên vị, trước nay tâm tư của Lý Tương Thành đều đặt hết ở trên người Lý Tử Dương, với ông ta mà nói Lý Tử Ngang chỉ là một thứ đồ phụ gia mà thôi, ông ta không thể chấp nhận được việc một thứ đồ phụ gia bị ông ta gắn nhãn "Phế vật" có cũng được không có cũng chả sao lại có thể thắng được tinh phẩm ông ta yêu quý, tỉ mỉ chế tạo nhiều năm.

Còn Lý Tố Lan đứng bên cạnh Lý Tương Thành nhìn màn hình lớn, cau mày sắc mặt không tốt lắm.

"Có chuyện gì vậy? Có phải là vì Lý Tử Dương không được, hay là do Lý Tử Ngang quá trâu bò đây?" vẻ mặt Vu Ba bối rối, tuy nói khoảng cách Lý Tử Ngang theo sau Lý Tử Dương vẫn còn một đoạn nữa, nhưng lại có thể hết lần này đến lần khác bị bỏ xa rồi lại thu hẹp khoảng cách, như thế cũng là không thể tưởng tượng được.

"Có lẽ là cả hai.


Y Siêu Quần không hổ là thành viên của Hồng Tinh thế hệ trước, từng viên minh châu phủ bụi trần đều được hắn ta nhặt về, nếu hắn ta mà chơi đồ cổ, không chừng cái gì tốt đều thành của hời cho hắn nhặt đi mất." Lý Thanh Đình nói.

Tào Hạc bóc một cây kẹo mút, nói tiếp: "Trước đó tôi đã từng nói, chỉ có điều hiện tại trái ngược -- nếu đội đua Giương Buồm Vạn Dặm muốn thắng đội đua xe Hồng Tinh của hắn, đầu tiên không thể tiến hành thi đấu vào buổi tối, tiếp theo không thể tiến hành thi đấu trên núi.


Kết quả bọn họ chỉ thỏa mãn được một điều kiện đầu, còn điều kiện sau thì lại bỏ qua vì khinh địch."

"Như thế là sao?" Mọi người xung quanh đều dựng lỗ tai lên hóng hớt.

"Bởi vì những người của đội đua Giương Buồm Vạn Dặm, ngoại trừ Trần Luật, tất cả đều là tay đua xuất thân từ đua xe karting, tất cả bọn họ đều lấy tiêu chuẩn theo thi đấu các hạng mục của đua xe Công thức 1, cho nên về cơ bản những cuộc đua mà bọn họ tham gia đều sẽ không diễn ra vào ban đêm, đồng thời nơi thi đấu của bọn họ phần lớn là những đường tròn chạy trên đất bằng, tiến hành di chuyển cố định thành vòng tròn như nhau.

"Còn đường núi có địa hình phức tạp, không chỉ có vô số khúc cua lớn nhỏ khác nhau, còn có những đoạn đường không thể nói là thẳng hay cong khiến người ta mơ hồ không biết nên tăng hết tốc độ hay chỉ nên đi với tốc độ thông thường để đi qua đoạn đường đó, xử lý loại vấn đề này so thành viên của đội đua Giương Buồm Vạn Dặm thì các thành viên của đội đua Hồng Tinh càng am hiểu hơn.


Càng không cần phải nói Lý Tử Dương đã trở thành tay đua F1 nhiều năm, chỉ sợ đã rất lâu rồi chưa tham gia thi đấu trên đường núi bằng xe cải tiến, năng lực xử lý loại mặt đường này khéo léo khác biệt, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân Lý Tử Ngang có thể liên tục đuổi theo Lý Tử Dương như vậy."

Đua xe là môn thể thao tranh thủ thời gian từng phút từng giây, trên sân thi đấu cho dù nửa giây cũng không thể nhường cho đối thủ, năng lực chênh lệch dù chỉ rất nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kết quả thi đấu.

Có điều cho dù có thế nào đi chăng nữa, xét về năng lực thì Lý Tử Ngang và Lý Tử Dương vẫn có sự chênh lệch, tuy rằng dần dần thu hẹp khoảng cách, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, Tào Hạc cho rằng vẫn không có khả năng có thể hoàn toàn đuổi kịp, năng lực của Lý Tử Ngang bộc phát làm hắn khiếp sợ, nhưng muốn đuổi kịp Lý Tử Dương đại khái cậu ta sẽ còn phải mất một hai năm nữa để có thể trưởng thành, Lý Tử Dương vẫn có thể thắng cậu ta một cách thoải mái.

Nhưng điều mà tất cả mọi người không nghĩ tới chính là tâm trạng của Lý Tử Dương không hề tốt như bọn họ nghĩ.

Vui đùa cái gì vậy! Lý Tử Dương cắn chặt răng, hắn ta liếc nhìn vào kính chiếu hậu, đùa cái gì vậy!!!

Cơ bắp cánh tay trái bắt đầu căng thẳng và run rẩy, ngón tay dần dần trở nên cứng đờ, hô hấp của Lý Tử Dương cũng trở nên dồn dập, như thể có một cái trống đánh vào thái dương của hắn, mồ hôi không ngừng toát ra được mũ bảo hiểm nhanh chóng thấm hết.



Hắn khiếp sợ phát hiện không ngờ Lý Tử Ngang lại tạo cho hắn áp lực lớn, khiến hắn đổ mồ hôi đầm đìa.

Đùa cái gì vậy!! Rõ ràng, rõ ràng chỉ là một phế vật!

"Aaron, sorry, tôi không muốn chính miệng mình nói ra tin tức này với cậu, nhưng tôi không thể không nói.


Đội đua quyết định không tiếp tục gia hạn hợp đồng với cậu." Đột nhiên trong đầu hiện những hình ảnh khiến cho hắn mỗi khi nhớ đến thì nhục nhã không thể nào chấp nhận được đến mức mất ngủ.

"Chúng tôi đã rất vui khi cậu gia nhập đoàn xe, một tay đua xe tài năng với gương mặt đậm chất phương đông, điều này thực sự mới mẻ trên sâu thi đấu của F1.


Sau đó cậu thành tích cậu đạt được cũng làm chúng tôi rất hài lòng, mãi cho đến khi bị Ferrari của đội đua Orlando đánh bại.


Sau chuyện đó cậu đã khiến mọi người thất vọng.


Trong trận đấu đó Orlando cố ý tạo cho cậu một áp lực tâm lý vô cùng lớn, khiến cho cậu suy sụy và hoàn toàn bị đánh bại.


Chúng tôi có thể hiểu cho tâm trạng của cậu, nhưng dường như ba năm qua cậu vẫn không thoát được khỏi bóng ma tâm lý đó, cuối cùng không thể phát huy được trình độ vốn có của cậu.


Chúng tôi rất thất vọng, nội tâm của cậu không hề mạnh mẽ giống như kỹ thuật lái xe của cậu."

"Này, Aaron, trong giới đua xe không thể nhắc tới tình cảm cũ, đặc biệt là F1.


Cậu phải biết rằng sân khấu của một cuộc đua xe Công thức một có giá trị lớn tới mức nào, sân khấu này chính là nơi mà các tay đua trên thế giới muốn chen chân vào, số lượng có hạn, chúng tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội, nhưng từ đầu đến cuối cậu lại không thể đạt được thành tích mà chúng tôi mong muốn, vì vậy chúng tôi chỉ có thể nhường lại vị trí này cho những người khác."

Thay thế vị trí của hắn là thiếu niên da trắng mới 20 tuổi, cùng độ tuối với hắn khi mới bắt đầu gia nhập đội đua.

Thời điểm mới vừa về nước, tạp chí《 Extreme Express 》 đã sắp xếp cho hắn một cuộc phỏng vấn độc quyền, hỏi hắn vì sao lại bỏ lại F1 về nước thành lập một đội đua xe cải tiến, Lý Tử Dương trả lời là bởi vì cảm thấy đã đến tuổi an cư lạc nghiệp, cảm thấy nhớ nhà khi đã ở nước ngoài nhiều năm và cũng muốn ở bên cạnh để chăm sóc cha mẹ.

Tự tôn và kiêu ngạo khiến cho hắn không cách nào nói ra được việc không phải hắn từ bỏ mà là đội đua Benz không hề gia hạn hợp đồng với hắn, không cần hắn, cho nên hắn chỉ có thể chán nản quay về nước.

Cũng may về nước cũng không phải không có chỗ tốt, hắn cao cao tại thượng ở giới đua xe trong nước, gần như vô địch, quan trọng nhất chính là dù có như thế nào đi nữa, ít nhất còn có một người có thể khiến cho hắn ta cảm thấy mình là người khổng lồ -- cho dù bản thân có rơi vào loại hoàn cảnh nào, nghĩ đến việc Lý Tử Ngang gần như nằm rạp trên mặt đất ngước nhìn hắn, hắn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.



Con người vào thời điểm khó chịu phải nghĩ đến những người thảm hại hơn cả mình, hơn nữa có hiệu quả nhất chính là người xung quanh mình.

Nhưng hiện tại......

Đôi tay nắm vô lăng của Lý Tử Dương càng ngày càng trở nên trắng bệch, không phục, không cam lòng, phẫn nộ, oán hận,...!Tất cả những cảm xúc tiêu cực dần dần chồng chất ở trong lồng ng.ực, khiến hắn thở nặng nề, đầu đau như muốn nứt ra, làm chân tay và cơ bắp của hắn căng cứng, dẫn đến thời điểm tiến vào khúc cua không đủ nhanh nhạy.


Điều đó đã làm khúc cua đáng lẽ chỉ mất 1 giây để vượt qua đã phải tốn thêm 0.5 giây nữa, hơn nữa dáng vẻ còn rất khó coi.

Nhưng trong một khoảng thời gian tưởng chừng như không đáng kể đó, Lý Tử Ngang đã áp sát lại gần gương chiếu hậu của hắn thêm một chút.

"Tiết tấu của Lý Tử Dương đã rối loạn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ áp lực Lý Tử Ngang tạo ra cho hắn có thể lớn đến vậy sao?" Bình luận viên kinh ngạc nói: "Hay là do xe xuất hiện vấn đề?"

So với Lý Tử Dương đang trở nên không ổn định, Lý Tử Ngang vẫn duy trì được tiết tấu của mình, thoạt nhìn có vẻ dũng mãnh nhưng trên thực tế lại vẫn bảo vệ lốp xe của mình trong khoảng giới hạn, mặc dù mọi người trên toàn thế giới đều cho rằng cậu ta và Lý Tử Dương cách xa vạn dặm, quyết tâm muốn vượt qua Lý Tử Dương của cậu ta không hề bị dao động chút nào, cậu ta cũng chưa từng thả chân ga, máu trong người cậu đang cháy hừng hực, trong lồng ng.ực tích tụ một ngọn lửa cháy bỏng, dường như có thể đốt cháy hết tất cả.

Không ai có thể ngăn cản cậu ta, cũng không ai có ý định ngăn cản cậu, cậu ấy đã tìm được đội đua thực sự có thể chấp nhận cậu ta, có đồng đội thực sự có thể kề vai sát cánh chiến đấu, giao phó lại phía sau, có một nơi thực sự để trở về, Lý Tử Dương, Lý Tương Thành, ai cũng không thể tiếp tục tổn thương cậu ta!

Lịch thi đấu kéo dài như vậy, mãi cho đến cuối, đúng như mọi người suy nghĩ, cậu ta không vượt qua Lý Tử Dương, nhưng tại thời điểm vượt qua khúc cua cuối cùng trước khi cán đích, cậu ta điên cuồng dùng hết toàn lực, cuối cùng lốp xe bốc khói vì đã dùng hết ma sát với mặt đất, tiếng phanh xe vang lên làm tất cả mọi người chấn động.


Ngay sau đó cậu ta lao về đích như một tên lửa, khi đó xe của cậu ta đã đuổi theo được nửa thân xe của Lý Tử Dương.

Khi khoảnh khắc đó xuất hiện, khán giả đang nhìn màn hình lớn tạo các điểm xem thi đấu ngưng đọng vì bất ngờ, ngay cả bình luận viên cũng đứng hình trong chốc lát mới có thể khôi phục lại giọng nói của mình.

Giờ phút này, tầm mắt của mọi người không hề dừng lại trên người Lý Tử Dương thượng, mọi người chăm chú nhìn Lý Tử Ngang.


Lý Tương Thành ngơ ngẩn nhìn màn hình lớn, sắc mặt trắng bệch, cả người như thể mất toàn bộ sức lực, ngồi bệt trên ghế.


Sao, sao có thể......

Lý Tử Ngang ngồi ở bên trong xe, đầu đội mũ bảo hiểm, hốc mắt đỏ hoe, khóc như một đứa trẻ.

Trận đấu giao hữu giữa hai đội kết thúc khoảng 11 giờ.


Đội thắng thực sự là đội đua Giương Buồm Vạn Dặm, bởi vì các thành viên của đội đua Giương Buồm Vạn Dặm về đích trước, tuy rằng Lưu Lưu theo sát phía sau, nhưng đến cuối vẫn chậm một bước.

Tuy nhiên, hiện tại bọn họ có thắng lợi cũng không hề vẻ vang chói lọi, khán giả đã đổ dồn mọi sự chú ý vào Giản Tiểu Tinh và Lý Tử Ngang, bọn họ cuồng nhiệt cổ vũ, hò hét vì Giản Tiểu Tinh và Lý Tử Ngang, sau khi kết thúc còn điên cuồng thảo luận với nhau trên diễn đàn dư vị còn sót lại.

Đội đua Giương Buồm Vạn Dặm chẳng những không thể đứng trên đội đua Hồng Tinh như giống kế hoạch đã định, lại còn để đội đua Hồng Tinh có một lần luyện tập cao cấp miễn phí, ngay cả ánh sáng do lý lịch của các thành viên mang lại cũng trở nên lu mờ, ảm đạm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện