Chân Thành

Chương 10: Kinh hỉ cuối năm



Editor: Peachy

Vẻ mặt Tống Ngạn Thành hiện rõ biểu cảm "Cô bị tâm thần à?". Nếu là chuyện khác, anh chắc chắn sẽ không có phản ứng gì. Nhưng hiện giờ danh dự của một người đàn ông như bị sỉ nhục, trong lòng anh thật ra vẫn đang cố kìm nén cơn tức giận.

Một khi tâm trạng đi xuống, cái khí chất lạnh lùng của anh lại càng bộc lộ ra rõ rệt. Lê Chi mấp máy môi, di chuyển ánh mắt sang nơi khác, nhỏ giọng nói: "Tôi đùa đấy, anh đừng tưởng thật."

Tống Ngạn Thành giơ tay lên, ngón trỏ ấn vào cửa một cái khiến cánh ccuwar hoàn toàn mở rộng. Anh đi tới ghế sô pha, lấy một thứ gì đó từ đĩa hoa quả ném lên người Tiểu Lông Vàng. Con chó đang ngâu si ngủ bỗng nhiên bật dậy như xác chết hồi sinh, sau khi thấy rõ đồ vật thì ngoáy tít cả đuôi, há mồm ra gặm.

Lê Chi: "..."

Lại cho nó ăn lê, cách trả thù của người đàn ông này đúng là không hề tầm thường.

Hai người xa lạ cứ thế cùng nhau sống chung một mái nhà đã mấy ngày. Theo quan sát của Lê Chi, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Tống Ngạn Thành rất bình thường, đêm ngủ muộn sáng dậy sớm, về cơ bản không khác gì mấy với thời gian đi làm của người bình thường. Anh là phó tổng giám đốc của tập đoàn Bách Minh nhưng gần như không hề tham gia những buổi xã giao thừa thãi, quả nhiên là "thiếu gia hào môn bị bỏ rơi".

Hàng ngày đều có dì giúp việc tới dọn dẹp nhà cửa, đĩa trái cây luôn được thay hoa quả tươi mỗi ngày. Nhưng trong ấn tượng của Lê Chi, dường như Tống Ngạn Thành chưa từng nếm qua. Dì giúp việc này họ Triệu, là một người ít nói. Thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm một Lê Chi cũng không ngạc nhiên, chỉ chăm chỉ quét dọn, cẩn thận thay hoa quả.

Ban đầu dì giúp việc còn câu nệ, Lê Chi tốt bụng phụ giúp một tay, lấy khăn lau chùi, sau vài lần cũng quen. Hôm nay, lúc dì đến hai tay trống không. Lê Chi lấy làm lạ hỏi: "Dì ơi, hôm nay không phải thay hoa quả ạ?"

Dì giúp việc bảo: "Cậu Tống dặn từ nay về sau không cần nữa, Tiểu Cường sẽ mang hai thùng tới."

Tiểu Cường là tài xế của Tống Ngạn Thành. Lê Chi không suy nghĩ nhiều. Đến chạng vạng tối, quả nhiên Tống Ngạn Thành gọi điện tới, lời ít mà ý nhiều: "Mở cửa cho tài xế."

Kiểu nói chuyện ra lệnh này giống như mưa băng lạnh lẽo, Lê Chi nghe không quen, bật lại: "Sao anh không hỏi tôi có ở nhà không, biết đâu tôi ra ngoài thì sao?"

Tống Ngạn Thành không nhanh không chậm hỏi: "Đi quay phim à?"

"..."

"Hay tham gia show giải trí?"

"..."

"Hay là đi thảm đỏ?"

"..."

Ba câu hỏi full sát thương chí mạng liên tiếp, đến cả lỗ tai Lê Chi cũng đỏ bừng.

Tống Ngạn Thành hạ giọng: "Hả?"

Lê Chi bị đàn áp, yếu ớt đáp: "Tôi đi ăn tối không được à." Nói xong thì lập tức cúp máy. Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên, tài xế của Tống Ngạn Thành mang theo hai thùng hoa quả đứng ở cửa nhà, khách khí nói: "Làm phiền cô rồi, Tống tổng dặn tôi mua."

Tài xế đặt đồ xuống rồi đi ngay. Thùng giấy màu trắng vuông vức, bên ngoài cũng không đề chữ gì đặc biệt. Lê Chi lật mở nắp hộp, từ trong khe nhỏ lộ ra nhưngx quả lê tuyết tròn trịa.

Trong nhà này còn ai ăn lê nữa? Chỉ có con chó kia thôi.

Đúng là một người đàn ông độc ác.

Vì chuyện này phá hỏng cảm xúc mà cô đến quán mì Dương Xuân muộn năm phút. Mao Phi Du bảo: "Anh còn tưởng cô không đến."

Lê Chi ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng: "Anh vẫn nhớ anh là người đại diện của em cơ à?"

Mao Phi Du liếc cô một cái: "Công việc của cô còn chưa có, bây giờ cả ngày cũng phải bảo bọc cô như gà mẹ ấp trứng à?"

Lê Chi bưng cốc nước lên uống một ngụm, không đáp lại.

Mao Phi Du hỏi: "Hôm qua lại bị Thời Chỉ Nhược chỉnh à?"

Lê Chi không phủ nhận. Tin tức trong giới rất nhạy, chỉ cần có chút gió thổi là cỏ đã lung lay.

"Anh chẳng hiểu, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là như thế nào đấy?" Mao Phi Du thắc mắc.

"Em nói rồi còn gì, cô ta thích mối tình đầu của em." Lê Chi nhỏ giọng đáp.

Mao Phi Du "hứ" một tiếng: "Vậy mối tình đầu của cô đâu?"

Lê Chi trả lời: "Qua đời rồi."

Mao Phi Du nhìn cô như nhìn một đứa dở hơi: "Bốc phét cũng phải thật vào."

Lê Chi cúi thấp đầu, không nói gì nữa.

Nhân viên phục vụ mang tới một bát mì Dương Xuân, Mao Phi Du ăn như gió cuốn, "Cô đừng ăn, giữ dáng đi. Mà này, tên họ Tống kia còn liên hệ với cô không?"

Lê Chi mở to mắt, hàng mi khẽ chớp chớp, ho khan lấp lửng. Mao Phi Du không biết chuyện gì, không thèm phản ứng lại.

"À, nhắc cô trước một câu." Mao Phi Du đặt đũa xuống, vừa lau miệng vừa nói: "Sắp tới Phong tỷ rất có thể sẽ tìm cô nói chuyện, chuẩn bị tinh thần trước đi nhé."

Lê Chi "Ồ" một tiếng, im lặng một hồi rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, "Mao Phi Du."

"Sao?"

Lê Chi nhìn anh ta, "Anh muốn tìm bên nào đấy tốt hơn thì cứ nói trước với em một tiếng là được."

Ánh mắt của cô bình thản như màn đêm cuối hạ, biết rằng mọi thứ đã kết thúc, phải buộc lòng chấp nhận thời điểm giao mùa đã tới. Mao Phi Du bị ánh mắt này của cô bao phủ toàn thân, tựa như bị điểm huyệt. Ngừng một chút, anh ta bực mình bảo: "Tránh sang một bên đi, con mẹ nó, cô đừng có nói nhảm."

Chỗ đỗ xe ở khu này đã chặt cứng, Mao Phi Du phải đậu xe cách đó mấy trăm mét. Ăn mì xong, hai người cùng nhau ra xe. Mao Phi Du không ngừng bắn đại bác liên thanh, người xxx này mới nhận được một kịch bản rất tốt, single mới phát hành của người yyy này đã đạt mốc một trăm vạn, cuối cùng liếc nhìn cô một cái, ghét bỏ cực hạn, "Tôi đây thì xui không tả nổi, mang theo một nghệ sĩ mãi không thấy nổi tiếng!"

Câu này cô đã nghe quen tai đến mức thuộc lòng thế nên điếc không sợ súng. Lê Chi quay đầu nhìn sang nơi khác, ngâm nga một bài hát không thèm để ý. Nhưng vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy Tống Ngạn Thành.

Nói chính xác hơn là thấy một nhóm người.

Cách đó hơn mười mét là một hội sở kinh doanh, người ta ôm vai bá cổ, chào hỏi hàn huyên nhiệt tình, mặt mày ai nấy cũng hồng hào. Trong khung cảnh ấy, chỉ Tống Ngạn Thành đứng ngoài sự náo nhiệt đó, bên cạnh là một Quý Tả đơn độc vẫn luôn theo sát anh. Không có ai để ý tới hai người bọn họ, ngay cả những câu khách sáo lấy lệ cũng không thèm cho anh.

Ánh đèn ở cửa hội sở không sáng, màu vàng ấm áp bao trùm lên người Tống Ngạn Thành lại càng khiến anh trở nên cực kì cô độc.

Mao Phi Du cùng nhìn thấy cảnh tượng này, "Sếp của cô thảm thế này cơ á?"

Lê Chi liếc anh ta một cái, "Thảm đến mấy cũng nhiều tiền hơn chúng ta."

Mao Phi Du gật đầu đồng tình, "Cũng đúng, anh ta hạnh phúc thật đấy."

Mao Phi Du vào nghề đã nhiều năm, tin hành lang về những chuyện ân oán hào môn đã nghe thấy nhiều, muôn kiểu đối nhân xử thế cũng đã gặp qua nên cũng không mấy tò mò. Hai người tiếp tục đi về phía trước, khi tới góc rẽ, Lê Chi nghiêng đầu quay lại nhìn một cái.

Dáng người Tống Ngạn Thành cao, dù chỉ là một hình dáng mơ hồ cũng đủ để thấy anh chính là hạc giữa bầy gà.

Tiễn Mao Phi Du xong, Lê Chi quay trở về căn biệt thự sông Hoài. Lúc mở cửa, suýt chút nữa Lê Chi đụng phải Tống Ngạn Thành đang từ phòng bếp đi ra. Cô sợ đến mức giật bắn người, "Anh, anh về rồi à?"

Tống Ngạn Thành mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, áo khoác ngoài đặt trên tay ghế sô pha. Anh nhíu mày, bất mãn nhìn Lê Chi đang cả kinh.

Lê Chi nhớ đến cảnh tượng vừa rồi ở cửa hội sở, bị đối xử thờ ơ như thế còn ở lại đó tự chuốc lấy nhục nhã làm gì không biết. Ngẫm lại thì cái danh "thiếu gia hào môn bị bỏ rơi" thật sự rất đáng thương. Lòng cảm thông trong cô trỗi dậy khiến Lê Chi cũng không thèm so đo với Tống Ngạn Thành giờ phút này đang bày ra vẻ mặt hận cả thế giới nữa.

Tống Ngạn Thành căn bản chẳng để ý đến cô, ngồi xuống ghế sô pha, không nhúc nhích.

Lê Chi cúi người thay giày, động tác cực kì chậm, thỉnh thoảng còn nhìn trộm con người đang ngồi trên ghế sô pha kia.

Trầm mặc như vậy, xem ra anh phải chịu đả kích không nhỏ rồi.

Hữu danh vô thực, lại không có chút địa vị nào trong giới, chẳng trách tính tình của anh lại độc ác, nham hiểm và kỳ dị như thế.

Lê Chi nhớ lại ngày trước, trong trạm cứu hộ chó lang thang, cô đã từng gặp một chú chó bị chủ nhân bỏ rơi, rồi lại bị ngược đãi. Sau khi được giúp đỡ thì không thích sống chung với những chú chó khác, gương mặt ủ rũ suốt cả ngày. So sánh với Tống Ngạn Thành bây giờ chẳng khác chút nào.

Lê Chi thầm than một tiếng, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Tống Ngạn Thành ngửa đầu dựa vào ghế sô pha, toàn bộ tâm tư đang đặt vào những hạng mục công việc cần bố trí trong cuộc họp ngày mai. Trong lúc anh tập trung suy nghĩ, một mùi hương thơm ngát đột nhiên ập vào khoang mũi, theo sau đó là một âm thanh nhẹ nhàng: "Anh có muốn dắt chó đi dạo không?"

Tống Ngạn Thành quay đầu, không kịp chuẩn bị bắt gặp ánh mắt của Lê Chi.

Lê Chi chỉ chỉ sang phải, "Nó được tiêm vắc xin đầy đủ rồi phải không? Vậy thì có thể ra ngoài dạo bộ mà." Nói xong, cô khẽ cười một tiếng, hàm răng trắng như sứ, khóe mắt và khóe miệng đều cong lên, cả gương mặt sáng bừng.

Tống Ngạn Thành nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng quay mặt ra chỗ khác.

Không nhận được một biểu cảm hòa nhã, Lê Chi đi đến bên cạnh chuồng chó, cái bụng của Tiểu Lông Vàng hướng lên trời, đầu lệch sang một bên, gương mặt thâm trầm đầy suy tư. Lê Chi ngồi xuống, thở dài một tiếng, "Thương chưa kìa, chủ của mày muốn để mày diễn vở giam cầm đấy."

Tống Ngạn Thành: "..."

"Không có ý định ra ngoài gặp người, mày là cái đồ Tiểu Lông Vàng không có tiền đồ."

Nói xong, Lê Chi quay đầu nhìn Tống Ngạn Thành, khẽ chớp mắt. Đây không phải là khiêu khích thì là gì?

Tống Ngạn Thành: "..."

Anh nhớ ra sáng nay sau khi quét dọn xong, dì giúp việc có nói với Quý Tả, thức ăn cho chó trong nhà không còn bao nhiêu. Có lẽ là do rượu trong buổi xã giao đêm nay quá mạnh, hoặc là do đã chán nhìn những xã giao giả tạo khiến một loại cảm xúc nào đó trong anh thôi thúc, Tống Ngạn Thành không lên tiếng, đứng dậy.

Con chó này có cả một căn phòng riêng, đồ chơi, canxi, lecithin dành cho chó đều đủ cả. Tất cả được đặt trong một chiếc tủ gỗ như thể trưng bày tác phẩm nghệ thuật.

Thế giới của người có tiền thật sự rất khó hiểu.

Tống Ngạn Thành tìm được một sợi dây dắt cho chó, lần đầu tiên đưa thú cưng nhà mình ra ngoài. Thấy Lê Chi đứng yên không nhúc nhích, Tống Ngạn Thành liếc cô một cái, "Sao đấy, cô còn định đi quay phim à?"

Lê Chi: "?"

Tống Ngạn Thành không mấy kiên nhẫn, "Chẳng nhẽ tôi lại phải tìm thêm một sợi dây nữa dắt đi cô mới chịu động đậy à?"

Lê Chi: "..."

Miệng lưỡi của tên đàn ông độc ác này luôn có khả năng khiến người người ta á khẩu không trả lời được. Lê Chi uất ức đi theo, nhỏ giọng thầm thì: "Đây là chó của anh cơ mà."

Tống Ngạn Thành: "Hóa ra cô cũng biết."

Lê Chi: "..."

Tống Ngạn Thành thu hồi ánh mắt. Có dắt cho đi dạo hay không với anh không quan trọng, ra ngoài hóng gió cho bớt ám mùi bữa tiệc đầy dầu mỡ. Trong thang máy, Lê Chi đứng cách anh năm bước có thừa, cả người vẫn ngây ngẩn. Sau khi bước ra khỏi thang máy, gió đông lạnh buốt khiến toàn thân người ta đều tỉnh táo.

Dù gì đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên con chó này được ra ngoài đi dạo, cực kì khẩn trương ngửi ngửi bốn phía. Tống Ngạn Thành dắt nó, coi như cũng có bảy phần kiên nhẫn.Vừa đi vừa nghỉ được một trăm mét, tốn mất hai mươi phút.

Cuối cùng, con chó này dứt khoát không đi nữa, ngồi xổm trên mặt đất không động đậy.

Tống Ngạn Thành hơi kéo dây dắt, con chó vẫn cố chấp ngồi lù lù ở đó không di chuyển.

Tống Ngạn Thành cao chừng hơn 185cm. Anh đứng đó khiến khung cảnh trở nên thật vui tươi, nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống này. Trong suy nghĩ của anh, con chó nào cũng thích ra ngoài vui chơi. Giằng co dăm ba phút, mọi kiên nhẫn trong Tống Ngạn Thành đã cạn kiệt, cưỡng ép kéo con chó đi về phía trước.

Thế là Tiểu Lông Vàng dứt khoát nằm sấp xuống, bốn chân xòe ra, cái cằm chống xuống đấy, mặc kệ cho cái bụng ma sát với mặt đất.

Không kêu một tiếng, thề sống thề chết cũng không chịu nghe lời, đúng là đồ cờ hó.

Đêm mùa đông thời tiết giá rét, dù vậy trên đường vẫn có rất nhiều người qua lại, ai nấy đều nhịn cười liếc nhìn. Thoạt đầu Lê Chi cũng muốn cười, nhưng đi được vài mét nữa cô thực sự không cười nổi. Cô chạy chậm đuổi theo sau, "Anh đừng kéo nữa, bụng nó bị ma sát sắp cháy đến nơi rồi."

Không cần cô nhắc nhở, Tống Ngạn Thành cũng chuẩn bị dừng tay. Vẻ mặt anh thật sự rất khó coi, cụp mắt thâm trầm, có lẽ là đang quyết định xem sẽ bán tới quán thịt chó nhà nào.

"Chó của anh gọi là gì vậy?" Lê Chi hỏi.

Tống Ngạn Thành đáp: "Gọi là chó."

"..." Lê Chi bị nghẹn nửa giây, gật gật đầu, thôi được rồi.

Họ đã cách nhà một đoạn khá xa, con chó này lại không hề có một chút thành ý sám hối nào, nằm lì trên mặt đất dự định giả chết đến cùng. Lê Chi nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: "Anh đợi tôi một chút."

Nói xong cô liền chạy chậm tới một cửa hàng tiện lợi, không lâu sau đã quay về. Lê Chi giơ túi nilon trong tay lên, hồn nhiên cười với anh một cái.

Tống Ngạn Thành nhấp môi dưới, coi như ngầm đồng ý.

Cảnh đêm ở Hải thị là độc nhất vô nhị, nhưng dù có đẹp đến mấy cũng không thể cứu vớt được tâm tình của Tống Ngạn Thành trong giờ phút này.

Anh và Lê Chi mỗi người cầm một bên túi nilon, còn con chó nằm trong túi, cứ chốc chốc lại đung đưa khiến nó còn cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Đi được một đoạn, ngay cả Lê Chi cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng kì dị. Người đi qua đường vừa nhìn vừa híp mắt cười hai người bọn họ. Mà điều đáng xấu hổ hơn chính là họ còn chạm mặt một ông cụ cũng đang dắt chó đi dạo, mà chó nhà người ta rất ngoan ngoãn đi theo chủ, bảo đi đâu là đi chỗ đó.

Tống Ngạn Thành cúi đầu nhìn, con thú nhỏ trong túi đã ngủ thiếp đi.

Sự nhẫn nhịn của Tống Ngạn Thành đã lên đến cực hạn, vừa chuẩn bị buông tay, lúc quay đầu vừa vặn chạm mắt với Lê Chi. Trong ánh mắt hai người đều viết mấy chữ không nói thành lời.

Ánh mắt giao nhau trong phút chốc ngắn ngủi lại tách ra. Lê Chi đột nhiên bật cười bất đắc dĩ: "Ôi, dắt chó đi dạo kiểu này đúng là kinh hỉ cuối năm."

Tống Ngạn Thành không nói gì, cũng không có biểu cảm gì. Nhưng ở một góc độ cô không thể nhìn thấy, khóe miệng anh khẽ cong lên.

Hết chương 10

Đoán xem con chó có số hưởng này tên là gì đi các bạn =)))

Spoil: "Anh cứ mở miệng ra là tôi lại cảm thấy quá lãng phí cho gương mặt này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện