Chàng Câm - Kính Lý Phiến
Chương 20
Edit: Thỏ XD – Meow Team
Mặc dù đã sắp bước vào mùa hè, nhưng gió buổi tối vẫn rất mát mẻ. Trong tay Trịnh Sở cầm đồ mà Lục Vi Chân đưa, cô vẫn chưa kịp xem.
Thím Lý chưa bao giờ nghĩ rằng hai người sẽ có phát triển, vì chỉ cần là người ở đây thì đều không thích Lục Vi Chân.
Hình như năm nay Lục Vi Chân hai mươi bảy tuổi, thím Lý không nhớ rõ cho lắm. Dáng vẻ anh khỏe khoắn, rắn rỏi nhưng bên cạnh chỉ có một con chó lớn. Ai cũng biết chuyện yêu đương không hề liên quan gì tới anh, chắc cả đời này anh cũng không thể tìm được một cô người yêu nào cả.
Trời sắp tối, trong sân lại không bật đèn, bên cạnh thím Lý có đèn pin nhưng bà không muốn lãng phí pin.
Trịnh Sở do dự một lúc, nhưng vẫn quyết định nói trực tiếp với thím Lý.
“Thím à, để con nói với thím một chuyện.” Cô dừng lại một lát, mặt hơi đỏ lên: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, con với anh Lục đã là một đôi rồi.”
Cửa không đóng chặt, một làn gió lạnh lùa vào, cái chậu lớn trong sân như một tảng đá.
Vừa nãy thím Lý đang bóp chân, nghe cô nói vậy thì suýt chút nữa cằm đã rớt xuống rồi, bà vô thức cho rằng Trịnh Sở bị uy hiếp.
“Ý con là Lục Câm ấy hả?” Thím Lý ngẩn người: “Có chuyện gì vậy? Có phải cậu ta đã làm gì con không? Cậu ta uy hiếp con hả? Con nói rõ ràng với thím xem nào, thím nhất định sẽ đòi lại công lý cho con!”
Tính tình của Lục Vi Chân như thế nào sao bà có thể không biết được? Anh chỉ là một kẻ cậy vào thân hình cao to mà không tuân theo bất cứ phép tắc gì cả.
Trịnh Sở nói: “Thím đừng nghĩ nhiều. Con với anh ấy là anh tình tôi nguyện, anh ấy là người khá tốt mà.”
Thím Lý nôn nóng, vội vàng nói: “Con quên lời thím nói rồi sao? Tên đó là quỷ đòi mạng đấy, con không muốn sống nữa à?”
Trịnh Sở lắc đầu nói: “Thím đừng lo lắng, không có việc gì đâu. Chuyện của nhà họ Lục là việc ngoài ý muốn, nếu thật sự khắc mệnh thì bên cạnh anh ấy còn một con chó đấy, chẳng phải là không có việc gì sao?”
“Hai đứa có chuyện gì rồi?” Thím Lý nói: “Con mới gặp cậu ta được mấy lần, sao hai đứa lại tiến triển nhanh như thế được? Không phải con đã nói với thím rằng không có liên quan gì đến tên đó sao?”
Bà chợt nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Có phải cậu ta đang ở bên ngoài hay không? Con lập tức chia tay với cậu ta đi, giữ mạng quan trọng hơn! Còn thầy Cố thì sao, con định giải thích với cậu ấy thế nào.”
Trịnh Sở đã đoán trước được phản ứng của thím Lý, nhưng cô không nghĩ bà sẽ kích động đến vậy. Quả nhiên, nguyên nhân chính là việc Lục Vi Chân có mệnh xấu.
Nhưng ở nơi này, việc yêu đương rất khó che giấu, đến lúc đó bị phát hiện bất ngờ mới là đáng sợ.
“Không liên quan đến thầy Cố, anh ấy sẽ không phản đối đâu, ngày mai con sẽ nói với anh ấy.” Trịnh Sở nói: “Thím đừng giận mà.”
“Sao thím có thể không giận? Con nói xem… Con thích gương mặt của cậu ta à?” Thím Lý chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Mạng hay mặt quan trọng hơn? Cậu ta xứng với con chỗ nào? Sau này con trở về thì làm thế nào? Người khác sẽ nghĩ như thế nào về con?”
Trịnh Sở thấy bà thực sự tức giận thì đành nói: “Chuyện này nói sau đi ạ. Con và anh ấy cũng không chắc sẽ bên nhau dài lâu, thím đừng lo lắng quá.”
Cô và Lục Vi Chân có thể yêu nhau trong bao lâu đây, có lẽ mấy ngày nữa bọn họ sẽ thấy nhàm chán, sau đó chia tay.
“Con tìm ai cũng được, tại sao phải là tên Lục Câm đó cơ chứ? Con cũng biết cậu ta làm gì ở trong thôn rồi mà.” Thím Lý tận tình khuyên cô: “Đến lúc đó người trong thôn nhất định sẽ nói này nói nọ về hai đứa đấy.”
Trịnh Sở không muốn gây chuyện thị phi, nhưng nếu muốn ở bên Lục Vi Chân thì thế nào cũng không tránh khỏi việc bị người ta nói này nọ.
Cô nói: “Thím à, thím đừng lo lắng quá, không có gì to tát đâu, không biết sẽ được bao lâu. Thôi con về phòng trước nhé, nếu có người hỏi thì thím cứ nói thẳng với bọn họ là được, không cần phải giấu đâu.”
Trịnh Sở sợ thím Lý nói tiếp, xua tay vội vàng trở về phòng trước.
Cầu thang tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt rọi vào, Trịnh Sở sờ soạng đi lên tầng trên.
Chuyện thế này không lớn không nhỏ, người khác có nói cũng không sao, đây cũng không phải chuyện xấu gì cả, không bị người ta bắt thóp được. Trịnh Sở nghĩ rõ ràng rồi, nếu xử lý việc này tốt thì nói không chừng cô có thể giúp Cố Nguyên Trạch một chút.
Cô quay trở lại phòng, thở ra một hơi, cái gì thím Lý cũng có thể nói được.
Trịnh Sở và Lục Vi Chân chỉ mới tách ra được một lúc, trên người cô vẫn còn vương lại hương của anh, đầu vẫn hơi choáng váng, không ứng phó nổi với thím Lý.
Trịnh Sở sực nhớ đến đồ vật đang cầm trong tay, cô cúi đầu nhìn một cái. Đây là một chiếc túi vải rất nhỏ, chắc đồ vật mà Lục Vi Chân muốn đưa cho cô ở bên trong.
Cô ngồi xuống ghế trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, mượn ánh sáng lờ mờ nhìn thử cái túi vải này.
Thím Lý từ từ lên lầu, bà gõ cửa, không biết nên khuyên Trịnh Sở như thế nào.
“Sở Sở à, con nên nghe lời thím đi, thím hiểu rõ tên Lục Câm này là người thế nào. Nếu sau này xảy ra chuyện gì thì con hối hận cũng đã muộn rồi.”
Thím Lý thực sự rất mê tín nên không muốn hai người ở bên nhau chút nào. Hơn nữa, chuyện này xảy ra quá đột ngột, bà không thể ngờ tới được.
Trịnh Sở đành phải đặt túi vải nhỏ lên bàn trước rồi mới mở cửa, cô bất đắc dĩ nói: “Thím à, con và anh ấy không chắc sẽ yêu nhau lâu được, thím cứ xem như chúng con đang chơi đùa đi.”
Thím Lý cau mày: “Chơi cái này làm gì? Nếu con muốn tìm người thì đi tìm thầy Cố là được. Nếu thực sự không muốn tìm thầy Cố thì con tìm người khác cũng được, tên Lục Câm này không phù hợp.”
“Thím, anh ấy thật sự rất tốt, con nghĩ rằng thử tiếp xúc với anh ấy cũng không có gì xấu cả.” Cô dừng lại rồi nói tiếp: “Nếu thím không thích anh ấy thì bảo anh ấy đừng đến nhà chúng ta là được, vận của anh ấy có xấu đến mức nào đi nữa cũng không khắc con được đâu. Chẳng lẽ thím nghi ngờ cả con sao?”
Đương nhiên Thím Lý không nghĩ về Trịnh Sở như vậy. Cô là con gái của một gia đình làm quan, vận mệnh của cô đương nhiên rất tốt. Nếu có thể về nhà, tương lai ắt sẽ rực rỡ, nơi nhỏ bé này làm sao có thể trói cô lại được.
Nhưng bà cảm thấy Lục Vi Chân thật sự quái dị, thím Lý chưa kịp nói gì thì Trịnh Sở đã kêu bà về nghỉ ngơi trước.
Có việc gì sáng mai lại nói sau.
Nếu thím Lý tiếp tục nói chuyện thì chắc đêm nay không cần phải ngủ nữa.
Thím Lý chỉ muốn thuyết phục Trịnh Sở mà thôi, bà cũng không muốn nói với Trịnh Sở những chuyện đó. Bà không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với Lục Vi Chân và Trịnh Sở, hai người họ ở bên nhau từ lúc nào, bà cũng không cảm giác được.
Mấy hôm trước Trịnh Sở còn phản bác lời bà, chẳng lẽ hai người đã hẹn hò trong mấy ngày này à?
Cuối cùng cũng thuyết phục được thím Lý rời đi, Trịnh Sở sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, cũng không hiểu vì sao cô lại đồng ý với Lục Vi Chân, còn phát triển mối quan hệ với anh nhanh như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Trên bàn của cô để một ít đồ vật mới, mấy bữa nay Lục Vi Chân đã đưa cho cô rất nhiều thứ đồ chơi mới lạ, rất nhiều mấy con châu chấu và chó con được tết lại.
Trịnh Sở mở túi vải nhỏ, đổ đồ vật ở trong đó vào lòng bàn tay. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay, sửng sốt hồi lâu.
…
Ngày hôm sau là thứ bảy, Trịnh Sở không có tiết, nhưng cô lại dậy sớm hơn bất kỳ ai khác.
Bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, mặt trời mới ló một nửa, gà nhà hàng xóm đã gáy mấy lần.
Thím Lý đang mặc đồ ngủ thì bị Trịnh Sở đánh thức, bà dụi mắt muốn nói tiếp chuyện đêm qua.
Trịnh Sở lắc đầu nói: “Thím ơi, giờ con đang vội ra ngoài, tạm thời không thể nói chuyện.”
Thím Lý còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã chạy ra ngoài, gọi cũng không gọi được. Thím Lý tỉnh ngủ hẳn, bà nhìn theo bóng lưng của Trịnh Sở, nghĩ thầm, chắc không phải con bé chạy đi tìm Lục Vi Chân đâu nhỉ.
Quả thật là Trịnh Sở đi tìm Lục Vi Chân, trong tay cô đang cầm chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này không có gì lạ, nó trông rất bình thường, không có chữ viết tắt, thậm chí còn không nạm một viên đá quý nào cả.
Trịnh Sở vẫn biết nhìn hàng, nhìn qua thì nó hơi cũ, nhưng tuyệt đối có giá trị xa xỉ. Sao Lục Vi Chân lại có một chiếc nhẫn như vậy? Cô nghĩ ngay đến nhà họ Mạnh trước kia.
Tối hôm qua Trịnh Sở vốn định ra ngoài tìm Lục Vi Chân, nhưng lúc đó không an toàn nên cô đành phải đè lại suy nghĩ đó, chuẩn bị ngủ một giấc trước. Sau khi nằm trên giường một lúc lâu, cô mới nhận ra lý do tại sao Lục Vi Chân muốn đưa nhẫn cho mình.
Có lẽ anh đang cầu hôn cô.
Ban đêm, mặt Trịnh Sở chợt đỏ bừng, nhưng cô định từ chối Lục Vi Chân. Tiến độ của họ đã rất nhanh rồi, trực tiếp nói đến việc kết hôn thì Trịnh Sở cảm thấy chưa được.
Cô sốt ruột chạy đến nhà Lục Vi Chân, lúc đến nơi còn suýt không thở ra hơi. Cổng rào trúc nhà Lục Vi Chân khép hờ, con chó thấy cô đến thì chạy ngay ra rào trúc mà sủa gâu gâu.
Nó vẫy đuôi thật mạnh, đôi mắt vừa sáng vừa to tròn, làm người ta yêu thích không thôi.
Cửa rào không khóa, có thể mở ra, bên trong sân nhà rất sạch sẽ.
Trịnh Sở ngồi xổm xuống sờ đầu nó, con chó cọ tay cô, nhưng cô không phản ứng gì. Rõ ràng vừa rồi vẫn ổn, nhưng khi đi vào thì Trịnh Sở đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.
Buổi sớm gió thoảng hiu hiu, tiếng lá trúc kêu xào xạc.
Trịnh Sở nhìn vào bên trong, không thấy bóng dáng của Lục Vi Chân đâu cả, cô cắn môi kêu lên: “Anh Lục, anh Lục, anh dậy chưa?”
Lục Vi Chân đang đánh răng, nghe tiếng kêu thì ló đầu ra khỏi phòng tắm, anh hơi giật mình khi nhìn thấy Trịnh Sở. Lục Vi Chân tự nhéo tay mình, cảm giác được cánh tay hơi đau.
Đây không phải là mơ.
Ngày hôm qua, lúc đi ngủ anh mơ mấy giấc liền, tất cả đều là về Trịnh Sở. Giấc trước làm người ta không dễ chịu, giấc sau lại quyến rũ. Lúc tỉnh dậy, Lục Vi Chân phát hiện quần lót của mình vừa ướt vừa bẩn, nên sáng sớm khi thức dậy anh đã đi nấu nước tắm rửa ngay.
Lục Vi Chân cảm thấy hơi bất an, anh không biết có phải Trịnh Sở đến sớm như vậy là muốn trả lời anh không. Cho dù cô quyến rũ anh đã lâu thì cũng không nên đồng ý chuyện lớn này nhanh như vậy chứ? Nhưng anh vẫn giả vờ như chưa phát hiện ra gì cả, vẫy tay ra hiệu cho Trịnh Sở để cô vào.
Trịnh Sở đẩy cổng vào sân, con chó thì ở bên cạnh cô, Lục Vi Chân từ trong phòng tắm đi ra.
Anh cũng giống lần trước, chỉ mặc một chiếc quần đùi, lộ ra bộ ngực săn chắc và cơ bắp cứng cáp.
Sắc mặt Trịnh Sở đột nhiên đỏ bừng, cô lui về phía sau vài bước.
Da của Lục Vi Chân ngăm đen nên không nhìn ra sự khác lạ, anh chỉ vào phòng, bảo cô vô đó ngồi rồi mình ra giếng rửa mặt.
Cầm chiếc nhẫn trong tay, Trịnh Sở cứng ngắc bước vào nhà. Cô nhìn theo bóng lưng dày rộng của Lục Vi Chân, khuôn mặt lại đỏ lên.
Cô xoa khuôn mặt đỏ ửng rồi ngồi xuống sô pha, nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng cô hơi nôn nóng. Trịnh Sở phát hiện ra rằng, dù là gương mặt hay dáng người thì Lục Vi Chân đều phù hợp với sở thích của cô.
Lục Vi Chân mặc một chiếc quần ngoài ống rộng, tùy tiện mặc một cái áo ba lỗ trên người, sau đó rửa một ít hoa quả cho Trịnh Sở rồi đặt ở trước mặt cô. Tối qua anh đi hái, định sáng nay gặp mặt thì đưa cho Trịnh Sở, nhưng không ngờ cô lại đột ngột đến đây.
Anh ngồi bên cạnh Trịnh Sở, lấy giấy và bút ra, hỏi Trịnh Sở đã ăn chưa, có muốn ăn gì để lót dạ không.
Trịnh Sở lắc đầu: “Em không đói.”
Lục Vi Chân gật đầu, đặt bút xuống, đưa tay về phía Trịnh Sở. Trịnh Sở do dự một chút, sau đó đặt tay vào lòng bàn tay anh, Lục Vi Chân chợt kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu xanh lam, chất liệu mềm mại nhẵn nhụi. Nhắc mới nhớ, mỗi lần Lục Vi Chân gặp cô thì cô đều mặc váy hoa hòe lộng lẫy. Anh cảm thấy, hoặc là bản chất phụ nữ yêu cái đẹp, hoặc là do Trịnh Sở… muốn thu hút anh.
“Anh Lục…” Trịnh Sở ngồi ở trên đùi anh, cắn môi không biết nên nói như thế nào.
Trong lòng cô rối rắm, không biết nên hỏi anh về chiếc nhẫn trước hay từ chối anh trước.
Nhà của Lục Vi Chân cũng không khác gì so với lần trước cô đến, vẫn rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, chắc là anh có bệnh sạch sẽ nhẹ.
Cuối cùng Trịnh Sở cũng không hỏi gì, chỉ do dự nói: “Anh… hôm qua anh ngủ ngon không?”
Hô hấp của Lục Vi Chân hơi dồn dập, anh ôm cô chặt hơn một chút. Thân thể Trịnh Sở đột nhiên cứng đờ, cô không nói nữa, bàn tay mềm mại ấn vào eo Lục Vi Chân, sắc mặt càng ngày càng đỏ, giống như sắp bị nấu chín.
Người đàn ông này đang “chào cờ”.
Cô không dám làm thêm động tác nào, cũng không dám nói nhiều. Sau khi đợi một lúc lâu, sức lực của anh mới từ từ giảm bớt.
Đây không phải lần đầu Trịnh Sở gặp phải tình huống như vậy. Hôm qua khi đùa giỡn với Lục Vi Chân cô cũng không dám nhúc nhích, khuôn mặt nóng rực áp vào ngực anh, bị anh ôm eo.
Lục Vi Chân mặc một chiếc quần rộng, lúc họ đi ngắm hoàng hôn thì không nhìn ra được gì.
Cổ áo Trịnh Sở bị ướt, những nơi khác cũng bị Lục Vi Chân làm đến mức không ổn lắm. Dù sao cô cũng là phụ nữ, không tránh khỏi việc có cảm giác lúc được hôn, may mà chỉ có bản thân Trịnh Sở biết.
Lục Vi Chân từ từ bình tĩnh lại, anh không muốn vòng vo với Trịnh Sở nữa, một tay ôm Trịnh Sở, tay kia dùng bút viết mấy chữ.
“Tất cả của anh đều thuộc về em, em muốn không?”
Đằng sau còn có sáu con số, có vẻ là mật khẩu thẻ ngân hàng.
Thái độ của anh không có vẻ gì là đang nói dối, Trịnh Sở suýt chút nữa đã quên mất mình đến đây làm gì.
Tim của Lục Vi Chân đập rất mạnh. Tuy chưa ở bên cạnh Trịnh Sở bao lâu, nhưng anh rất thích ôm Trịnh Sở như thế này.
Hôn lễ là một việc trọng đại, nếu cô đồng ý thì anh sẽ tìm thời gian để gửi thiệp mời cho dân làng. Chắc đa số mọi người sẽ không đến, Lục Vi Chân cũng không muốn lãng phí tâm hơi làm gì, nên anh chỉ định đưa thiệp cho những người thân thiết với anh. Nếu cô không đồng ý thì không sao cả, mua cho cô đồ gì đó tốt, sau đấy tính sau.
Lục Vi Chân cảm thấy sớm muộn gì Trịnh Sở cũng sẽ đồng ý với mình.
Toàn bộ khuôn mặt Trịnh Sở đỏ bừng, trong lòng nóng đến mức khiến cô hoảng sợ. Cô ngẩng đầu nhìn cằm của anh, muốn nói với Lục Vi Chân rằng vẫn còn quá sớm.
Thật sự là quá sớm, bọn họ vừa mới bắt đầu, muốn anh là muốn như thế nào? Chẳng lẽ Lục Vi Chân không biết ý nghĩa của chiếc nhẫn sao?
Cô là người lý trí, không được chính là không được. Trịnh Sở nghĩ thì hay lắm, nhưng cô lại đánh giá bản thân mình quá cao.
Đột nhiên Lục Vi Chân cúi đầu xuống, anh nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, đôi mắt của anh đẹp đến mức khiến Trịnh Sở ngẩn ra một lúc lâu. Sự chờ mong được che giấu trong đó khiến cô như bị quỷ ám.
Lửa bén ngay lúc này, Trịnh Sở bị đè lên sô pha, người đàn ông cứng rắn đè tay cô lại, chiếc nhẫn trên lòng bàn tay rơi xuống đất. Nụ hôn nồng nhiệt của anh khiến Trịnh Sở không thở nổi, cô tránh không được, giãy giụa cũng không xong.
Cơ thể mảnh mai của cô bị người đàn ông cường tráng ấy ép tới mức không thể nhúc nhích, thậm chí còn không thể rên rỉ, anh nuốt tất cả tiếng nỉ non của cô vào bụng.
Sự xấu hổ và ngột ngạt như một ngọn lửa lan ra khắp nơi trên cơ thể cô, thân thể người đàn ông quá cao lớn, tìm kiếm thứ mập mờ nơi miệng của cô. Lúc Lục Vi Chân dừng lại, Trịnh Sở thở kịch liệt, cô ho khan, hai chân như nhũn ra.
Mặt cô đỏ bừng, trong mắt toàn là nước. Trịnh Sở quay đầu không dám nhìn Lục Vi Chân, cô sợ nụ hôn mãnh liệt của Lục Vi Chân, nó như lấy đi toàn bộ hơi thở của cô.
Cái cổ thon dài và trắng nõn cứ như vậy lộ ra trước mắt Lục Vi Chân.
Hơi ấm dày đặc và dịu dàng len lỏi quanh cổ cô, nhẹ nhàng tiếp xúc. Trong lòng Trịnh Sở chợt tê dại, hai chân căng chặt, cô chỉ có thể há miệng thở dốc.
“Anh… Lục… Dừng tay…”
Giọng cô ngắt quãng, tất cả đều vô dụng. Lục Vi Chân biết con gái hay khẩu thị tâm phi, bởi vì cô không kháng cự anh quá nhiều.
Con chó không thể vào nhà, nằm chơi với những quả bóng cũ trên mặt đất. Nó hơi đói, nhưng không ai ra cho nó ăn cả.
Sáng sớm, cả hai người trên sô pha đều đổ mồ hôi, đặc biệt là Trịnh Sở. Tóc cô ướt đẫm, ánh mắt mờ mịt, vạt váy bị vén lên một nửa.
Giữa họ vẫn chưa xảy ra chuyện gì không nên miêu tả. Ngay cả như vậy, cơ thể của Trịnh Sở vẫn mềm nhũn, cô thở hổn hển. Lục Vi Chân vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng ẩm len lỏi qua quần áo của cô.
“Anh Lục.” Giọng Trịnh Sở yếu ớt, không còn tí sức lực nào: “Về sau không thể làm chuyện này nữa.”
Lục Vi Chân nghĩ thầm, lúc nãy cô còn rất hưởng thụ, giờ lại nhanh chóng trở mặt. Nhưng anh không nói gì, chỉ nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất lên, thử đeo vào ngón tay Trịnh Sở.
Tay cô nhỏ và gầy, chiếc nhẫn hơi to đối với cô. Mặc dù có thể đeo, nhưng nếu không để ý thì rất dễ làm rơi. Vốn dĩ Lục Vi Chân muốn đi ra ngoài mua một chiếc nhẫn kim cương mới, nhưng thời gian quá lâu, không nhìn thấy Trịnh Sở suốt một ngày khiến anh không chịu được.
Nếu Trịnh Sở không gặp được anh, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi, nếu cô buồn thì phải làm sao bây giờ? Lục Vi Chân nghĩ đến cảnh tượng này thì trái tim chợt co rút lại, anh không thể tưởng tượng ra sự yếu ớt và nhạy cảm của một người phụ nữ.
Cũng giống như Trịnh Sở không thể biết anh đang nghĩ gì.
Chiếc nhẫn kia là của bố mẹ anh, rất có giá trị, đã rất lâu anh không lấy nó ra. Lục Vi Chân định chờ mọi chuyện được quyết định xong, rồi sau đó mới cầm tiền đi ra ngoài.
Chắc hẳn nhà cô trước kia rất giàu có, không biết cô có xem thường đồ của anh không. Lục Vi Chân nâng ngón tay Trịnh Sở lên, nhẹ nhàng hôn một cái.
“Em có chuyện muốn hỏi anh, đứng lên nào.” Trịnh Sở quay đầu, không dám nhìn vẻ mặt của anh, cô đỏ mặt: “Anh hơi nặng.”
Lục Vi Chân sợ đè cô, nhanh chóng đứng dậy, sau đó đỡ cô lên. Anh đi rót cho Trịnh Sở một cốc nước.
Trịnh Sở ngồi trên sô pha, hai tay cầm lấy cốc nước, miệng nhỏ nhấp một ngụm. Lục Vi Chân ở bên cạnh nhìn cô, mặt cô rất nóng.
“Chiếc nhẫn của anh ở đâu ra vậy?” Trịnh Sở hỏi: “Anh có thể kể cho em nghe được không?”
Lục Vi Chân trở về phòng lấy một cái lược gỗ ra, cẩn thận chải mái tóc rối bù cho cô. Anh không trả lời mà chỉ viết hai chữ trước.
“Kết hôn.”
Trịnh Sở nhìn dòng chữ trên bàn mà sặc nước miếng, chiếc cốc trong tay suýt chút rơi xuống đất, nước văng tung tóe ra váy của cô.
Kết… kết hôn? Anh muốn làm gì vậy?
Lục Vi Chân nhíu mày, lấy khăn giấy lau cho cô.
Chân Trịnh Sở vẫn mềm nhũn, cô có hơi nhạy cảm, khi anh chạm vào thì lập tức xấu hổ.
“Còn sớm quá.” Trịnh Sở ho khan mấy tiếng, đặt cái cốc lên bàn, cầm lấy khăn giấy trong tay anh: “Không tốt lắm đâu.”
Lục Vi Chân viết: “Đã tính toán hết rồi.”
Nơi này không chú trọng nhiều đến vấn đề xin giấy chứng nhận. Làm một bữa cỗ đã tính là kết hôn rồi, còn về giấy hôn thú thì đợi đến khi con cái sinh ra, cần phải làm hộ khẩu thì mới đi làm. Với tình huống của Lục Vi Chân, không cần phải tổ chức to, có lẽ hai người bọn họ đồng ý riêng với nhau cũng đã tính là kết hôn rồi.
Trịnh Sở không ngờ mình chạy tới hỏi một vấn đề cũng có thể bị đề nghị kết hôn, cô vốn không có dự định này.
“Anh Lục, chuyện lúc nãy anh làm thì thôi không tính nữa, nhưng chuyện này không được.” Trịnh Sở nhìn đôi mắt anh, khó khăn quay đầu ra chỗ khác: “Đến lúc đó… xem xét sau.”
Lần đầu tiên cô phát hiện ra mình dễ xiêu lòng vì nhan sắc như vậy.
“Vậy thì ngày mai? Anh đi gửi thư mời. Không có nhiều người lắm đâu, hôm nay anh đi một chuyến.”
Chữ của Lục Vi Chân hơi lộn xộn, có thể thấy được anh rất gấp gáp.
Không cần nhìn Trịnh Sở cũng có thể đoán được, cô nghĩ ít ai mà tiến triển nhanh như họ. Rõ ràng không lâu trước đây, cô còn sợ Lục Vi Chân.
Cô có thể quen bạn trai, nhưng trong chuyện kết hôn này Lục Vi Chân quá tuỳ tiện rồi.
Có tiền lệ của Cố Nguyên Trạch và Tạ Thần, Trịnh Sở không có gánh nặng tâm lý quá lớn đối với Lục Vi Chân.
Nhưng Lục Vi Chân quá đơn giản, Trịnh Sở đỏ mặt, lảng tránh nói: “Lát nữa chúng ta lại nói, trước tiên anh kể cho em về chiếc nhẫn này đi.”
Tâm tư thiếu nữ của cô đều vì Lục Vi Chân mà có, đến nay vẫn chưa thể ổn định lại, chưa có ai từng cho cô trải nghiệm này.
Lục Vi Chân không viết thêm lời nào nữa. Vừa rồi anh còn nghĩ hay lắm, cái gì mà Trịnh Sở không đồng ý là chuyện rất bình thường, cái gì mà mua cho cô đồ tốt. Nhưng khi thực sự đến bước này, trong lòng anh vẫn không thoải mái lắm.
Nhưng anh không biểu hiện quá nhiều trước mặt Trịnh Sở, anh chỉ để chiếc lược bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nắm tay cô, đeo chiếc nhẫn giống với cô.
“Phải nói với nhà của em bên kia trước đã.” Trịnh Sở tự phỉ nhổ mình một chút: “Bố em sẽ lo lắng.”
Mặc dù đã sắp bước vào mùa hè, nhưng gió buổi tối vẫn rất mát mẻ. Trong tay Trịnh Sở cầm đồ mà Lục Vi Chân đưa, cô vẫn chưa kịp xem.
Thím Lý chưa bao giờ nghĩ rằng hai người sẽ có phát triển, vì chỉ cần là người ở đây thì đều không thích Lục Vi Chân.
Hình như năm nay Lục Vi Chân hai mươi bảy tuổi, thím Lý không nhớ rõ cho lắm. Dáng vẻ anh khỏe khoắn, rắn rỏi nhưng bên cạnh chỉ có một con chó lớn. Ai cũng biết chuyện yêu đương không hề liên quan gì tới anh, chắc cả đời này anh cũng không thể tìm được một cô người yêu nào cả.
Trời sắp tối, trong sân lại không bật đèn, bên cạnh thím Lý có đèn pin nhưng bà không muốn lãng phí pin.
Trịnh Sở do dự một lúc, nhưng vẫn quyết định nói trực tiếp với thím Lý.
“Thím à, để con nói với thím một chuyện.” Cô dừng lại một lát, mặt hơi đỏ lên: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, con với anh Lục đã là một đôi rồi.”
Cửa không đóng chặt, một làn gió lạnh lùa vào, cái chậu lớn trong sân như một tảng đá.
Vừa nãy thím Lý đang bóp chân, nghe cô nói vậy thì suýt chút nữa cằm đã rớt xuống rồi, bà vô thức cho rằng Trịnh Sở bị uy hiếp.
“Ý con là Lục Câm ấy hả?” Thím Lý ngẩn người: “Có chuyện gì vậy? Có phải cậu ta đã làm gì con không? Cậu ta uy hiếp con hả? Con nói rõ ràng với thím xem nào, thím nhất định sẽ đòi lại công lý cho con!”
Tính tình của Lục Vi Chân như thế nào sao bà có thể không biết được? Anh chỉ là một kẻ cậy vào thân hình cao to mà không tuân theo bất cứ phép tắc gì cả.
Trịnh Sở nói: “Thím đừng nghĩ nhiều. Con với anh ấy là anh tình tôi nguyện, anh ấy là người khá tốt mà.”
Thím Lý nôn nóng, vội vàng nói: “Con quên lời thím nói rồi sao? Tên đó là quỷ đòi mạng đấy, con không muốn sống nữa à?”
Trịnh Sở lắc đầu nói: “Thím đừng lo lắng, không có việc gì đâu. Chuyện của nhà họ Lục là việc ngoài ý muốn, nếu thật sự khắc mệnh thì bên cạnh anh ấy còn một con chó đấy, chẳng phải là không có việc gì sao?”
“Hai đứa có chuyện gì rồi?” Thím Lý nói: “Con mới gặp cậu ta được mấy lần, sao hai đứa lại tiến triển nhanh như thế được? Không phải con đã nói với thím rằng không có liên quan gì đến tên đó sao?”
Bà chợt nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Có phải cậu ta đang ở bên ngoài hay không? Con lập tức chia tay với cậu ta đi, giữ mạng quan trọng hơn! Còn thầy Cố thì sao, con định giải thích với cậu ấy thế nào.”
Trịnh Sở đã đoán trước được phản ứng của thím Lý, nhưng cô không nghĩ bà sẽ kích động đến vậy. Quả nhiên, nguyên nhân chính là việc Lục Vi Chân có mệnh xấu.
Nhưng ở nơi này, việc yêu đương rất khó che giấu, đến lúc đó bị phát hiện bất ngờ mới là đáng sợ.
“Không liên quan đến thầy Cố, anh ấy sẽ không phản đối đâu, ngày mai con sẽ nói với anh ấy.” Trịnh Sở nói: “Thím đừng giận mà.”
“Sao thím có thể không giận? Con nói xem… Con thích gương mặt của cậu ta à?” Thím Lý chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Mạng hay mặt quan trọng hơn? Cậu ta xứng với con chỗ nào? Sau này con trở về thì làm thế nào? Người khác sẽ nghĩ như thế nào về con?”
Trịnh Sở thấy bà thực sự tức giận thì đành nói: “Chuyện này nói sau đi ạ. Con và anh ấy cũng không chắc sẽ bên nhau dài lâu, thím đừng lo lắng quá.”
Cô và Lục Vi Chân có thể yêu nhau trong bao lâu đây, có lẽ mấy ngày nữa bọn họ sẽ thấy nhàm chán, sau đó chia tay.
“Con tìm ai cũng được, tại sao phải là tên Lục Câm đó cơ chứ? Con cũng biết cậu ta làm gì ở trong thôn rồi mà.” Thím Lý tận tình khuyên cô: “Đến lúc đó người trong thôn nhất định sẽ nói này nói nọ về hai đứa đấy.”
Trịnh Sở không muốn gây chuyện thị phi, nhưng nếu muốn ở bên Lục Vi Chân thì thế nào cũng không tránh khỏi việc bị người ta nói này nọ.
Cô nói: “Thím à, thím đừng lo lắng quá, không có gì to tát đâu, không biết sẽ được bao lâu. Thôi con về phòng trước nhé, nếu có người hỏi thì thím cứ nói thẳng với bọn họ là được, không cần phải giấu đâu.”
Trịnh Sở sợ thím Lý nói tiếp, xua tay vội vàng trở về phòng trước.
Cầu thang tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt rọi vào, Trịnh Sở sờ soạng đi lên tầng trên.
Chuyện thế này không lớn không nhỏ, người khác có nói cũng không sao, đây cũng không phải chuyện xấu gì cả, không bị người ta bắt thóp được. Trịnh Sở nghĩ rõ ràng rồi, nếu xử lý việc này tốt thì nói không chừng cô có thể giúp Cố Nguyên Trạch một chút.
Cô quay trở lại phòng, thở ra một hơi, cái gì thím Lý cũng có thể nói được.
Trịnh Sở và Lục Vi Chân chỉ mới tách ra được một lúc, trên người cô vẫn còn vương lại hương của anh, đầu vẫn hơi choáng váng, không ứng phó nổi với thím Lý.
Trịnh Sở sực nhớ đến đồ vật đang cầm trong tay, cô cúi đầu nhìn một cái. Đây là một chiếc túi vải rất nhỏ, chắc đồ vật mà Lục Vi Chân muốn đưa cho cô ở bên trong.
Cô ngồi xuống ghế trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, mượn ánh sáng lờ mờ nhìn thử cái túi vải này.
Thím Lý từ từ lên lầu, bà gõ cửa, không biết nên khuyên Trịnh Sở như thế nào.
“Sở Sở à, con nên nghe lời thím đi, thím hiểu rõ tên Lục Câm này là người thế nào. Nếu sau này xảy ra chuyện gì thì con hối hận cũng đã muộn rồi.”
Thím Lý thực sự rất mê tín nên không muốn hai người ở bên nhau chút nào. Hơn nữa, chuyện này xảy ra quá đột ngột, bà không thể ngờ tới được.
Trịnh Sở đành phải đặt túi vải nhỏ lên bàn trước rồi mới mở cửa, cô bất đắc dĩ nói: “Thím à, con và anh ấy không chắc sẽ yêu nhau lâu được, thím cứ xem như chúng con đang chơi đùa đi.”
Thím Lý cau mày: “Chơi cái này làm gì? Nếu con muốn tìm người thì đi tìm thầy Cố là được. Nếu thực sự không muốn tìm thầy Cố thì con tìm người khác cũng được, tên Lục Câm này không phù hợp.”
“Thím, anh ấy thật sự rất tốt, con nghĩ rằng thử tiếp xúc với anh ấy cũng không có gì xấu cả.” Cô dừng lại rồi nói tiếp: “Nếu thím không thích anh ấy thì bảo anh ấy đừng đến nhà chúng ta là được, vận của anh ấy có xấu đến mức nào đi nữa cũng không khắc con được đâu. Chẳng lẽ thím nghi ngờ cả con sao?”
Đương nhiên Thím Lý không nghĩ về Trịnh Sở như vậy. Cô là con gái của một gia đình làm quan, vận mệnh của cô đương nhiên rất tốt. Nếu có thể về nhà, tương lai ắt sẽ rực rỡ, nơi nhỏ bé này làm sao có thể trói cô lại được.
Nhưng bà cảm thấy Lục Vi Chân thật sự quái dị, thím Lý chưa kịp nói gì thì Trịnh Sở đã kêu bà về nghỉ ngơi trước.
Có việc gì sáng mai lại nói sau.
Nếu thím Lý tiếp tục nói chuyện thì chắc đêm nay không cần phải ngủ nữa.
Thím Lý chỉ muốn thuyết phục Trịnh Sở mà thôi, bà cũng không muốn nói với Trịnh Sở những chuyện đó. Bà không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với Lục Vi Chân và Trịnh Sở, hai người họ ở bên nhau từ lúc nào, bà cũng không cảm giác được.
Mấy hôm trước Trịnh Sở còn phản bác lời bà, chẳng lẽ hai người đã hẹn hò trong mấy ngày này à?
Cuối cùng cũng thuyết phục được thím Lý rời đi, Trịnh Sở sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, cũng không hiểu vì sao cô lại đồng ý với Lục Vi Chân, còn phát triển mối quan hệ với anh nhanh như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Trên bàn của cô để một ít đồ vật mới, mấy bữa nay Lục Vi Chân đã đưa cho cô rất nhiều thứ đồ chơi mới lạ, rất nhiều mấy con châu chấu và chó con được tết lại.
Trịnh Sở mở túi vải nhỏ, đổ đồ vật ở trong đó vào lòng bàn tay. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay, sửng sốt hồi lâu.
…
Ngày hôm sau là thứ bảy, Trịnh Sở không có tiết, nhưng cô lại dậy sớm hơn bất kỳ ai khác.
Bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, mặt trời mới ló một nửa, gà nhà hàng xóm đã gáy mấy lần.
Thím Lý đang mặc đồ ngủ thì bị Trịnh Sở đánh thức, bà dụi mắt muốn nói tiếp chuyện đêm qua.
Trịnh Sở lắc đầu nói: “Thím ơi, giờ con đang vội ra ngoài, tạm thời không thể nói chuyện.”
Thím Lý còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã chạy ra ngoài, gọi cũng không gọi được. Thím Lý tỉnh ngủ hẳn, bà nhìn theo bóng lưng của Trịnh Sở, nghĩ thầm, chắc không phải con bé chạy đi tìm Lục Vi Chân đâu nhỉ.
Quả thật là Trịnh Sở đi tìm Lục Vi Chân, trong tay cô đang cầm chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này không có gì lạ, nó trông rất bình thường, không có chữ viết tắt, thậm chí còn không nạm một viên đá quý nào cả.
Trịnh Sở vẫn biết nhìn hàng, nhìn qua thì nó hơi cũ, nhưng tuyệt đối có giá trị xa xỉ. Sao Lục Vi Chân lại có một chiếc nhẫn như vậy? Cô nghĩ ngay đến nhà họ Mạnh trước kia.
Tối hôm qua Trịnh Sở vốn định ra ngoài tìm Lục Vi Chân, nhưng lúc đó không an toàn nên cô đành phải đè lại suy nghĩ đó, chuẩn bị ngủ một giấc trước. Sau khi nằm trên giường một lúc lâu, cô mới nhận ra lý do tại sao Lục Vi Chân muốn đưa nhẫn cho mình.
Có lẽ anh đang cầu hôn cô.
Ban đêm, mặt Trịnh Sở chợt đỏ bừng, nhưng cô định từ chối Lục Vi Chân. Tiến độ của họ đã rất nhanh rồi, trực tiếp nói đến việc kết hôn thì Trịnh Sở cảm thấy chưa được.
Cô sốt ruột chạy đến nhà Lục Vi Chân, lúc đến nơi còn suýt không thở ra hơi. Cổng rào trúc nhà Lục Vi Chân khép hờ, con chó thấy cô đến thì chạy ngay ra rào trúc mà sủa gâu gâu.
Nó vẫy đuôi thật mạnh, đôi mắt vừa sáng vừa to tròn, làm người ta yêu thích không thôi.
Cửa rào không khóa, có thể mở ra, bên trong sân nhà rất sạch sẽ.
Trịnh Sở ngồi xổm xuống sờ đầu nó, con chó cọ tay cô, nhưng cô không phản ứng gì. Rõ ràng vừa rồi vẫn ổn, nhưng khi đi vào thì Trịnh Sở đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.
Buổi sớm gió thoảng hiu hiu, tiếng lá trúc kêu xào xạc.
Trịnh Sở nhìn vào bên trong, không thấy bóng dáng của Lục Vi Chân đâu cả, cô cắn môi kêu lên: “Anh Lục, anh Lục, anh dậy chưa?”
Lục Vi Chân đang đánh răng, nghe tiếng kêu thì ló đầu ra khỏi phòng tắm, anh hơi giật mình khi nhìn thấy Trịnh Sở. Lục Vi Chân tự nhéo tay mình, cảm giác được cánh tay hơi đau.
Đây không phải là mơ.
Ngày hôm qua, lúc đi ngủ anh mơ mấy giấc liền, tất cả đều là về Trịnh Sở. Giấc trước làm người ta không dễ chịu, giấc sau lại quyến rũ. Lúc tỉnh dậy, Lục Vi Chân phát hiện quần lót của mình vừa ướt vừa bẩn, nên sáng sớm khi thức dậy anh đã đi nấu nước tắm rửa ngay.
Lục Vi Chân cảm thấy hơi bất an, anh không biết có phải Trịnh Sở đến sớm như vậy là muốn trả lời anh không. Cho dù cô quyến rũ anh đã lâu thì cũng không nên đồng ý chuyện lớn này nhanh như vậy chứ? Nhưng anh vẫn giả vờ như chưa phát hiện ra gì cả, vẫy tay ra hiệu cho Trịnh Sở để cô vào.
Trịnh Sở đẩy cổng vào sân, con chó thì ở bên cạnh cô, Lục Vi Chân từ trong phòng tắm đi ra.
Anh cũng giống lần trước, chỉ mặc một chiếc quần đùi, lộ ra bộ ngực săn chắc và cơ bắp cứng cáp.
Sắc mặt Trịnh Sở đột nhiên đỏ bừng, cô lui về phía sau vài bước.
Da của Lục Vi Chân ngăm đen nên không nhìn ra sự khác lạ, anh chỉ vào phòng, bảo cô vô đó ngồi rồi mình ra giếng rửa mặt.
Cầm chiếc nhẫn trong tay, Trịnh Sở cứng ngắc bước vào nhà. Cô nhìn theo bóng lưng dày rộng của Lục Vi Chân, khuôn mặt lại đỏ lên.
Cô xoa khuôn mặt đỏ ửng rồi ngồi xuống sô pha, nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng cô hơi nôn nóng. Trịnh Sở phát hiện ra rằng, dù là gương mặt hay dáng người thì Lục Vi Chân đều phù hợp với sở thích của cô.
Lục Vi Chân mặc một chiếc quần ngoài ống rộng, tùy tiện mặc một cái áo ba lỗ trên người, sau đó rửa một ít hoa quả cho Trịnh Sở rồi đặt ở trước mặt cô. Tối qua anh đi hái, định sáng nay gặp mặt thì đưa cho Trịnh Sở, nhưng không ngờ cô lại đột ngột đến đây.
Anh ngồi bên cạnh Trịnh Sở, lấy giấy và bút ra, hỏi Trịnh Sở đã ăn chưa, có muốn ăn gì để lót dạ không.
Trịnh Sở lắc đầu: “Em không đói.”
Lục Vi Chân gật đầu, đặt bút xuống, đưa tay về phía Trịnh Sở. Trịnh Sở do dự một chút, sau đó đặt tay vào lòng bàn tay anh, Lục Vi Chân chợt kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu xanh lam, chất liệu mềm mại nhẵn nhụi. Nhắc mới nhớ, mỗi lần Lục Vi Chân gặp cô thì cô đều mặc váy hoa hòe lộng lẫy. Anh cảm thấy, hoặc là bản chất phụ nữ yêu cái đẹp, hoặc là do Trịnh Sở… muốn thu hút anh.
“Anh Lục…” Trịnh Sở ngồi ở trên đùi anh, cắn môi không biết nên nói như thế nào.
Trong lòng cô rối rắm, không biết nên hỏi anh về chiếc nhẫn trước hay từ chối anh trước.
Nhà của Lục Vi Chân cũng không khác gì so với lần trước cô đến, vẫn rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, chắc là anh có bệnh sạch sẽ nhẹ.
Cuối cùng Trịnh Sở cũng không hỏi gì, chỉ do dự nói: “Anh… hôm qua anh ngủ ngon không?”
Hô hấp của Lục Vi Chân hơi dồn dập, anh ôm cô chặt hơn một chút. Thân thể Trịnh Sở đột nhiên cứng đờ, cô không nói nữa, bàn tay mềm mại ấn vào eo Lục Vi Chân, sắc mặt càng ngày càng đỏ, giống như sắp bị nấu chín.
Người đàn ông này đang “chào cờ”.
Cô không dám làm thêm động tác nào, cũng không dám nói nhiều. Sau khi đợi một lúc lâu, sức lực của anh mới từ từ giảm bớt.
Đây không phải lần đầu Trịnh Sở gặp phải tình huống như vậy. Hôm qua khi đùa giỡn với Lục Vi Chân cô cũng không dám nhúc nhích, khuôn mặt nóng rực áp vào ngực anh, bị anh ôm eo.
Lục Vi Chân mặc một chiếc quần rộng, lúc họ đi ngắm hoàng hôn thì không nhìn ra được gì.
Cổ áo Trịnh Sở bị ướt, những nơi khác cũng bị Lục Vi Chân làm đến mức không ổn lắm. Dù sao cô cũng là phụ nữ, không tránh khỏi việc có cảm giác lúc được hôn, may mà chỉ có bản thân Trịnh Sở biết.
Lục Vi Chân từ từ bình tĩnh lại, anh không muốn vòng vo với Trịnh Sở nữa, một tay ôm Trịnh Sở, tay kia dùng bút viết mấy chữ.
“Tất cả của anh đều thuộc về em, em muốn không?”
Đằng sau còn có sáu con số, có vẻ là mật khẩu thẻ ngân hàng.
Thái độ của anh không có vẻ gì là đang nói dối, Trịnh Sở suýt chút nữa đã quên mất mình đến đây làm gì.
Tim của Lục Vi Chân đập rất mạnh. Tuy chưa ở bên cạnh Trịnh Sở bao lâu, nhưng anh rất thích ôm Trịnh Sở như thế này.
Hôn lễ là một việc trọng đại, nếu cô đồng ý thì anh sẽ tìm thời gian để gửi thiệp mời cho dân làng. Chắc đa số mọi người sẽ không đến, Lục Vi Chân cũng không muốn lãng phí tâm hơi làm gì, nên anh chỉ định đưa thiệp cho những người thân thiết với anh. Nếu cô không đồng ý thì không sao cả, mua cho cô đồ gì đó tốt, sau đấy tính sau.
Lục Vi Chân cảm thấy sớm muộn gì Trịnh Sở cũng sẽ đồng ý với mình.
Toàn bộ khuôn mặt Trịnh Sở đỏ bừng, trong lòng nóng đến mức khiến cô hoảng sợ. Cô ngẩng đầu nhìn cằm của anh, muốn nói với Lục Vi Chân rằng vẫn còn quá sớm.
Thật sự là quá sớm, bọn họ vừa mới bắt đầu, muốn anh là muốn như thế nào? Chẳng lẽ Lục Vi Chân không biết ý nghĩa của chiếc nhẫn sao?
Cô là người lý trí, không được chính là không được. Trịnh Sở nghĩ thì hay lắm, nhưng cô lại đánh giá bản thân mình quá cao.
Đột nhiên Lục Vi Chân cúi đầu xuống, anh nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, đôi mắt của anh đẹp đến mức khiến Trịnh Sở ngẩn ra một lúc lâu. Sự chờ mong được che giấu trong đó khiến cô như bị quỷ ám.
Lửa bén ngay lúc này, Trịnh Sở bị đè lên sô pha, người đàn ông cứng rắn đè tay cô lại, chiếc nhẫn trên lòng bàn tay rơi xuống đất. Nụ hôn nồng nhiệt của anh khiến Trịnh Sở không thở nổi, cô tránh không được, giãy giụa cũng không xong.
Cơ thể mảnh mai của cô bị người đàn ông cường tráng ấy ép tới mức không thể nhúc nhích, thậm chí còn không thể rên rỉ, anh nuốt tất cả tiếng nỉ non của cô vào bụng.
Sự xấu hổ và ngột ngạt như một ngọn lửa lan ra khắp nơi trên cơ thể cô, thân thể người đàn ông quá cao lớn, tìm kiếm thứ mập mờ nơi miệng của cô. Lúc Lục Vi Chân dừng lại, Trịnh Sở thở kịch liệt, cô ho khan, hai chân như nhũn ra.
Mặt cô đỏ bừng, trong mắt toàn là nước. Trịnh Sở quay đầu không dám nhìn Lục Vi Chân, cô sợ nụ hôn mãnh liệt của Lục Vi Chân, nó như lấy đi toàn bộ hơi thở của cô.
Cái cổ thon dài và trắng nõn cứ như vậy lộ ra trước mắt Lục Vi Chân.
Hơi ấm dày đặc và dịu dàng len lỏi quanh cổ cô, nhẹ nhàng tiếp xúc. Trong lòng Trịnh Sở chợt tê dại, hai chân căng chặt, cô chỉ có thể há miệng thở dốc.
“Anh… Lục… Dừng tay…”
Giọng cô ngắt quãng, tất cả đều vô dụng. Lục Vi Chân biết con gái hay khẩu thị tâm phi, bởi vì cô không kháng cự anh quá nhiều.
Con chó không thể vào nhà, nằm chơi với những quả bóng cũ trên mặt đất. Nó hơi đói, nhưng không ai ra cho nó ăn cả.
Sáng sớm, cả hai người trên sô pha đều đổ mồ hôi, đặc biệt là Trịnh Sở. Tóc cô ướt đẫm, ánh mắt mờ mịt, vạt váy bị vén lên một nửa.
Giữa họ vẫn chưa xảy ra chuyện gì không nên miêu tả. Ngay cả như vậy, cơ thể của Trịnh Sở vẫn mềm nhũn, cô thở hổn hển. Lục Vi Chân vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng ẩm len lỏi qua quần áo của cô.
“Anh Lục.” Giọng Trịnh Sở yếu ớt, không còn tí sức lực nào: “Về sau không thể làm chuyện này nữa.”
Lục Vi Chân nghĩ thầm, lúc nãy cô còn rất hưởng thụ, giờ lại nhanh chóng trở mặt. Nhưng anh không nói gì, chỉ nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất lên, thử đeo vào ngón tay Trịnh Sở.
Tay cô nhỏ và gầy, chiếc nhẫn hơi to đối với cô. Mặc dù có thể đeo, nhưng nếu không để ý thì rất dễ làm rơi. Vốn dĩ Lục Vi Chân muốn đi ra ngoài mua một chiếc nhẫn kim cương mới, nhưng thời gian quá lâu, không nhìn thấy Trịnh Sở suốt một ngày khiến anh không chịu được.
Nếu Trịnh Sở không gặp được anh, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi, nếu cô buồn thì phải làm sao bây giờ? Lục Vi Chân nghĩ đến cảnh tượng này thì trái tim chợt co rút lại, anh không thể tưởng tượng ra sự yếu ớt và nhạy cảm của một người phụ nữ.
Cũng giống như Trịnh Sở không thể biết anh đang nghĩ gì.
Chiếc nhẫn kia là của bố mẹ anh, rất có giá trị, đã rất lâu anh không lấy nó ra. Lục Vi Chân định chờ mọi chuyện được quyết định xong, rồi sau đó mới cầm tiền đi ra ngoài.
Chắc hẳn nhà cô trước kia rất giàu có, không biết cô có xem thường đồ của anh không. Lục Vi Chân nâng ngón tay Trịnh Sở lên, nhẹ nhàng hôn một cái.
“Em có chuyện muốn hỏi anh, đứng lên nào.” Trịnh Sở quay đầu, không dám nhìn vẻ mặt của anh, cô đỏ mặt: “Anh hơi nặng.”
Lục Vi Chân sợ đè cô, nhanh chóng đứng dậy, sau đó đỡ cô lên. Anh đi rót cho Trịnh Sở một cốc nước.
Trịnh Sở ngồi trên sô pha, hai tay cầm lấy cốc nước, miệng nhỏ nhấp một ngụm. Lục Vi Chân ở bên cạnh nhìn cô, mặt cô rất nóng.
“Chiếc nhẫn của anh ở đâu ra vậy?” Trịnh Sở hỏi: “Anh có thể kể cho em nghe được không?”
Lục Vi Chân trở về phòng lấy một cái lược gỗ ra, cẩn thận chải mái tóc rối bù cho cô. Anh không trả lời mà chỉ viết hai chữ trước.
“Kết hôn.”
Trịnh Sở nhìn dòng chữ trên bàn mà sặc nước miếng, chiếc cốc trong tay suýt chút rơi xuống đất, nước văng tung tóe ra váy của cô.
Kết… kết hôn? Anh muốn làm gì vậy?
Lục Vi Chân nhíu mày, lấy khăn giấy lau cho cô.
Chân Trịnh Sở vẫn mềm nhũn, cô có hơi nhạy cảm, khi anh chạm vào thì lập tức xấu hổ.
“Còn sớm quá.” Trịnh Sở ho khan mấy tiếng, đặt cái cốc lên bàn, cầm lấy khăn giấy trong tay anh: “Không tốt lắm đâu.”
Lục Vi Chân viết: “Đã tính toán hết rồi.”
Nơi này không chú trọng nhiều đến vấn đề xin giấy chứng nhận. Làm một bữa cỗ đã tính là kết hôn rồi, còn về giấy hôn thú thì đợi đến khi con cái sinh ra, cần phải làm hộ khẩu thì mới đi làm. Với tình huống của Lục Vi Chân, không cần phải tổ chức to, có lẽ hai người bọn họ đồng ý riêng với nhau cũng đã tính là kết hôn rồi.
Trịnh Sở không ngờ mình chạy tới hỏi một vấn đề cũng có thể bị đề nghị kết hôn, cô vốn không có dự định này.
“Anh Lục, chuyện lúc nãy anh làm thì thôi không tính nữa, nhưng chuyện này không được.” Trịnh Sở nhìn đôi mắt anh, khó khăn quay đầu ra chỗ khác: “Đến lúc đó… xem xét sau.”
Lần đầu tiên cô phát hiện ra mình dễ xiêu lòng vì nhan sắc như vậy.
“Vậy thì ngày mai? Anh đi gửi thư mời. Không có nhiều người lắm đâu, hôm nay anh đi một chuyến.”
Chữ của Lục Vi Chân hơi lộn xộn, có thể thấy được anh rất gấp gáp.
Không cần nhìn Trịnh Sở cũng có thể đoán được, cô nghĩ ít ai mà tiến triển nhanh như họ. Rõ ràng không lâu trước đây, cô còn sợ Lục Vi Chân.
Cô có thể quen bạn trai, nhưng trong chuyện kết hôn này Lục Vi Chân quá tuỳ tiện rồi.
Có tiền lệ của Cố Nguyên Trạch và Tạ Thần, Trịnh Sở không có gánh nặng tâm lý quá lớn đối với Lục Vi Chân.
Nhưng Lục Vi Chân quá đơn giản, Trịnh Sở đỏ mặt, lảng tránh nói: “Lát nữa chúng ta lại nói, trước tiên anh kể cho em về chiếc nhẫn này đi.”
Tâm tư thiếu nữ của cô đều vì Lục Vi Chân mà có, đến nay vẫn chưa thể ổn định lại, chưa có ai từng cho cô trải nghiệm này.
Lục Vi Chân không viết thêm lời nào nữa. Vừa rồi anh còn nghĩ hay lắm, cái gì mà Trịnh Sở không đồng ý là chuyện rất bình thường, cái gì mà mua cho cô đồ tốt. Nhưng khi thực sự đến bước này, trong lòng anh vẫn không thoải mái lắm.
Nhưng anh không biểu hiện quá nhiều trước mặt Trịnh Sở, anh chỉ để chiếc lược bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nắm tay cô, đeo chiếc nhẫn giống với cô.
“Phải nói với nhà của em bên kia trước đã.” Trịnh Sở tự phỉ nhổ mình một chút: “Bố em sẽ lo lắng.”
Bình luận truyện