Chàng Câm - Kính Lý Phiến

Chương 6



Edit: Meow Team

Trịnh Sở không phải là người hay tò mò, nhưng thái độ của người kia quả thật khiến người khác cảm thấy kì lạ.

Cô và Lục Vi Chân không có điểm giao nhau, nhiều nhất cũng chỉ nghe người ta nói là anh lạnh lùng, lòng dạ độc ác, không thể động vào.

Thím Lý sẽ không nói dối cô, Trịnh Sở cũng không phải là đứa ngốc không biết chừng mực, cô không ngốc tới mức đi hỏi thẳng người khác.

Chắc chắn Lục Vi Chân đã từng xảy ra chuyện gì, Trịnh Sở chỉ nói là mình muốn đưa quà tạ lễ, không hỏi người khác chuyện cụ thể là như nào.

Cách nói của người khác rất mơ hồ, không thể tin nổi chuyện Lục Vi Chân giúp Trịnh Sở, họ vô thức cho rằng Lục Vi Chân muốn hại người khác, chỉ bảo Trịnh Sở tặng bừa một thứ đồ qua là được.

Những người cùng tuổi với Lục Vi Chân có tư tưởng cởi mở hơn những người khác trong làng, thấy Trịnh Sở thật sự nghi ngờ, trong lòng cũng không nổi lên nghi vấn gì, có nói với cô vài lần, còn bị cô đặt bẫy.

Hai người trong số này muốn theo đuổi Trịnh Sở, chờ cô hỏi xong còn thẹn thùng mời cô về nhà ăn bữa cơm, nhưng Trịnh Sở vội xua tay từ chối.

Cô không dám giống Cố Nguyên Trạch, tay trắng đến đây một chuyến, khi về lại dẫn theo một đứa bé.

Chuyện của anh ta và Tạ Thần vẫn khiến Trịnh Sở kinh ngạc đến giờ.

Kiểu công tử như Cố Nguyên Trạch, tuy rằng không đề phòng phụ nữ lắm nhưng bình thường sẽ không tìm một người phụ nữ có địa vị quá thấp, xinh đẹp mà vô dụng. Thế mà cuối cùng anh ta lại để Tạ Thần sinh cho mình một đứa bé, lúc đó suýt chút nữa thì Trịnh Sở chết đứng luôn.

Nhưng đây là chuyện riêng của anh ta, Trịnh Sở cũng không hỏi nhiều.

Người trong làng gần như đều không thích bàn tán chuyện của Lục Vi Chân.

Trịnh Sở cho rằng trận hỏa hoạn do sấm sét ấy xảy ra ở nhà họ Lục, tuy Lục Vi Chân họ Lục, nhưng thật ra anh là người nhà họ Mạnh. Nhà họ Mạnh mai danh ẩn tích đến vùng miền này, không nói cho người khác biết thân phận của mình.

Thế nhưng những gì cô hỏi ra được lại không giống với những gì cô tưởng tượng.

Họ Lục ở làng này đã nhiều năm, ít nhất cũng phải hơn 100 năm, bây giờ chỉ còn mỗi đời của Lục Vi Chân, người nhà họ Lục đều mất sớm, bệnh nặng, xuống mồ yên nghỉ.

Hai mươi hai năm trước có một thầy bói đến bói cho cậu bé năm tuổi Lục Vi Chân. Thầy bói nói rằng mệnh anh khắc người khác, tốt nhất nên ít tiếp xúc với anh, không thì sớm muộn gì cũng mất mạng.

Trịnh Sở không khó để tưởng tượng ra viễn cảnh lúc đó.

Lúc đầu có lẽ không ai tin, nhưng nhà họ Lục cứ từng người chết đi, dù lúc đầu người trong thôn không tin, chỉ sợ sau này cũng từ từ tiếp nhận.

Chẳng trách bình thường không ai đi qua chỗ Lục Vi Chân, chắc hẳn đã nghe qua chuyện khắc mệnh, cho nên thím Lý không mong muốn cô đến chỗ đó.

Lục Vi Chân cũng thật may mắn, ở cái nơi hẻo lánh này sống đến bây giờ.

Về phần con chó bên cạnh, cũng có thể giải thích được.

Không ai muốn tiếp xúc với Lục Vi Chân, cũng không ai nuôi anh. Chắc có lẽ anh thừa dịp người khác không để ý, nhặt được đồ của bác trai nhà họ Mạnh, về sau lại thấy thứ đó khá đẹp mắt, cho nên lấy làm đồ trang trí.

Trịnh Sở khá thất vọng, Cố Nguyên Trạch đến tìm cô cũng đoán được cô muốn làm gì, lắc đầu nói: “Không phải anh ta, nếu thật sự là anh ta, anh không thể không tra ra được. Em chú ý an toàn, đừng đến chỗ đó là được.”

Trịnh Sở lặng lẽ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Lần trước bố cô viết thư, giải thích ngắn gọn chuyện trong nhà để Trịnh Sở yên tâm, chậm nhất một năm là có thể đón họ về nhà.

Trịnh Sở không vội, thời gian một năm thực sự rất nhanh. Nhưng tình thế trước mắt vẫn còn nghiêm trọng, cô hiểu.

Tuy rằng hai người nhà họ Tống kia ai cũng không chịu tha, chỉ mong đối phương chết đi, nhưng nếu hai nhà Trịnh Cố có manh mối, bọn họ cũng không thể ngồi yên.

Cố Nguyên Trạch biết rõ tính cô, chỉ nhắc cô đừng làm chuyện gì nguy hiểm.

Trịnh sở gật đầu, lần trước cô hỏi giáo viên trong trường tặng cái gì cũng không phải là hỏi cho có. Tặng đồ chính là lấy cớ, Trịnh Sở muốn đi tới nhà Lục Vi Chân nhìn một chút.

Cô sợ Lục Vi Chân, cũng không định đi một mình, nhưng dường như không ai muốn đến nhà Lục Vi Chân cả, cô cũng không dám tìm Cố Nguyên Trạch.

Trịnh Sở đi tìm cái ví hồi trước định đưa cho Cố Nguyên Trạch, chiếc ví đó là cô tự làm, không có nhãn hiệu. Nói chuyện một hồi với thím Lý, cô chọn một thời gian Lục Vi Chân có thể ở bên ngoài nhất, đi đến nhà anh.

Cô viết một hàng chữ nói đây là quà cảm ơn, nhưng xong lại nghĩ Lục Vi Chân không biết chữ, cô vẽ thêm một bức tranh bên cạnh.

Nhà Lục Vi Chân ở vùng đất phẳng dưới chân núi, ở dưới là một hàng trúc che chắn. Thím Lý đưa cô đến một chỗ rồi dặn cô đi ra sớm một chút.

Trịnh Sở bất lực, cô biết thím Lý hay tin mấy thứ quỷ thần.

Cô bảo rằng lúc này Lục Vi Chân không có ở nhà, thím Lý mới bằng lòng đưa cô đến đây. Vừa rồi khi ở nhà, thím Lý vẫn khuyên cô là thôi đừng tặng nữa.

Nhà Trịnh Sở ít nhiều gì cũng nổi tiếng có danh có vọng trong thành phố, đã quen với những mối quan hệ như vậy. Thêm một người bạn là thêm một điều tốt, cho dù không thể làm bạn thì cũng không động chạm đến ai, huống chi cô cũng rất muốn tới xem tình cảnh của Lục Vi Chân.

Nhà Lục Vi Chân không khóa cửa, vừa đẩy đã lập tức mở ra.

Đồ của Trịnh Sở đặt ở trên bàn đá, để giấy ở phía dưới, cô vào trong sân đi vài bước, xoay người nhìn bốn phía.

Đồ vật trong nhà được sắp xếp gọn gàng, dù chỉ có một mình anh ở cũng không bừa bộn như những người đàn ông sống một mình khác.

Căn nhà có có hai tầng lầu, cửa nhìn có vẻ đã khóa nhưng thật ra là không. Chắc là vì dân quê thật thà chất phác, người ta cũng không quan tâm lắm đến vấn đề này, hoặc cũng có thể là không ai dám đến gần đây, dù sao thì người ta đều nói rằng Lục Vi Chân lạnh lùng đáng sợ.

Ngôi nhà này được xây vào những năm đầu, có lẽ là bố mẹ anh để lại. Quần áo khô đằng trước đã được hạ xuống và xếp trên hai cọc tre, dưới cọc được mấy tảng đá lớn cố định.

Trịnh Sở đưa nhẹ tay về phía sau, tóc dài mềm mại được vén đằng sau tai. Cô nhìn sang hai bên, bước chân nhẹ nhàng. Cô vừa bước lên phía trước hai bước thì quần đùi của người đàn ông lộ ra trước mắt Trịnh Sở.

Trịnh Sở sửng sốt nhìn cái quần trước mặt, thoáng dời tầm mắt.

Có một người đang đứng bên ngoài cau mày. Cửa hàng rào không đóng lại, nếu có ai vào cũng không biết được.

Trịnh Sở cảm thấy mình giống như một tên trộm, cô dừng chân. Một mình vào nhà người khác là không tốt, vẫn nên chờ sau khi rời đi nhờ người tới xem sao, bản thân cô có nhìn thấy gì đó liên quan cũng chưa chắc nhận ra được.

Trịnh Sở nâng tay sờ mặt mình, hơi nóng. Cô vừa quay đầu lại thì có một con chó đen lao đến.

Cô hoàn toàn không ngờ tới cảnh tượng này, không biết con chó từ đâu ra. Trịnh Sở nhanh chóng lùi lại, chân giẫm phải một tảng đá nhô ra, cô ngã thụp xuống mặt đất.

Con chó không định tấn công cô, mà chỉ chạy quanh vài vòng rồi lại nhảy lên người Trịnh Sở. Trịnh Sở bị nó hù dọa, con chó lập tức bị Lục Vi Chân đá xuống, nó bất mãn mà “Gâu gâu” hai tiếng.

Anh thu chân lại.

Lục Vi Chân đứng trước mặt cô, nhíu chặt mày.

Trịnh Sở… biết kiểu gì cũng như này mà.

Cơ thể anh cường tráng, cao hơn những người khác ở đây, cánh tay toàn là cơ bắp rắn chắc, vòng eo săn lại, ngón tay thon dài nhìn rõ cả khớp xương, trong lòng Trịnh Sở hơi hoảng sợ.

“Anh Lục, tôi tới tặng anh đồ để cảm ơn.” Cô ho khan vài tiếng: “Tôi không biết anh có ở nhà không nên vào xem thử, đồ tôi để ở bên kia, tôi đi trước đây.”

Cô dùng ngón tay chỉ vào chiếc bàn đá bên cạnh, trên mặt hơi xấu hổ. Trùng hợp quá vậy? Không phải bây giờ mọi người đều ra ngoài làm việc à? Sao anh lại ở nhà vậy trời?

Đôi lông mi dài của Trịnh Sở rung động, cô lén nuốt nước bọt. Đang giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, chậm chạp đứng dậy, Lục Vi Chân lại ngồi xổm xuống.

Anh đặt cánh tay lên đầu gối, mày nhíu chặt nhìn thẳng vào Trịnh Sở.

Tim Trịnh Sở đập liên hồi, không biết Lục Vi Chân định làm gì.

Anh không làm gì mà lại đột nhiên đứng dậy, Trịnh Sở nhảy dựng cả lên, nghĩ thầm, hẳn là mình đã làm anh tức giận cho nên anh định ra tay dạy dỗ người, nghĩ thế cô vội lấy tay ôm đầu.

Lục Vi Chân đảo mắt nhìn qua, mặt không cảm xúc.

Không thấy đau đớn trong dự liệu, Trịnh Sở lặng lẽ mở mắt, phát hiện ra Lục Vi Chân chỉ đi gom quần áo lại.

Đàn ông thì không nhiều quần áo lắm, cái quần dài đã cũ, cái áo ba lỗ màu trắng bạc, áo khoác đã rách một lỗ, còn có mấy cái quần cộc ôm người đều được giặt rất sạch sẽ.

Dây phơi quần áo khá cao, con chó vừa nhảy vừa cắn quần áo như là một trò chơi. Lục Vi Chân nhấc chân đá nó ra, con chó rên một tiếng, ngoạm càng hăng.

Anh khoác quần áo sạch lên tay, Lục Vi Chân lại ngồi xổm xuống nhìn Trịnh Sở, đôi mắt thâm thúy, cơ thể cường tráng cùng khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt lãnh đạm như thể là nhìn thấu hết tất cả.

Trịnh Sở khẽ cắn môi, ánh mắt né tránh, hai tay thuận thế đặt trên mặt đất. Cô không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm sàn nhà, ép mình suy nghĩ lung tung, may là hôm nay trời không mưa, không thì quần áo sẽ bẩn hết mất.

Gió xuân ấm áp, mát mẻ thổi qua, ánh mặt trời chiếu xuống, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng sóng nước vỗ, cách đó không xa còn có con suối nhỏ đổ xuống núi.

Một lúc lâu sau, cô mới cảm giác được Lục Vi Chân dời tầm mắt.

Trịnh Sở không dám đối mắt với anh, cô ngồi ở dưới đất, mặt đỏ lên, cố áp sức nóng trên mặt xuống, mở miệng nói: “À, anh Lục, tôi đi trước đây.”

Lục Vi Chân đứng lên, làm lơ cô, lập tức về phòng ngủ, nhưng xem ra anh vẫn nghe được, không định so đo với cô.

Trịnh Sở thở nhẹ trong lòng, sự việc kia thật sự rất xấu hổ đó!

Cô chỉ muốn qua đây xem thử, ai ngờ lại bị bắt gặp.

Trịnh Sở vừa đi vừa vỗ bùn trên người. Con chó ngốc cứ đi theo sau cô, Trịnh Sở xua tay đuổi nó về, lúc sau lại giúp Lục Vi Chân đóng cửa hàng rào.

Tai cô đỏ bừng như sắp cháy vậy.



Lục Vi Chân đi vào phòng trên tầng hai, để quần áo lên trên giường, sau đó hơi vén rèm che cửa. Anh đứng trước ở cửa sổ nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của Trịnh Sở đang chậm chạp đi về.

Thân hình cô hơi gầy yếu nhưng mông lại hơi cong, chân vừa thon vừa dài lộ ra mắt cá chân trắng nõn, trên người có mùi thơm nhạt.

Lục Vi Chân coi như là phục cô, khi đó anh ở ngoài thấy Trịnh Sở nhìn chằm chằm vào cái quần đùi của mình, khuôn mặt anh như nổ tung vì cô.

Ý định của cô quá mạnh mẽ, Lục Vi Chân muốn bỏ qua cũng không được.

Chắc hẳn vị đại tiểu thư này chịu không nổi cực khổ rồi. Lần trước còn nói cuối tuần sẽ tới đây, giờ mới vài ngày thôi đó? Nếu hôm nay không phải anh quên mang cơm, trên đường đi phải quay về một chuyến thì có phải cô định ở lại nhà anh luôn không?

Lục Vi Chân không dám nhận mình là người có tiền nhất nhì trong làng, nhưng cũng không phải là đói rách.

Một người ăn no, cả nhà không đói, không cần nuôi ai thì từ từ dành dụm.

Cô giáo Trịnh nhìn người thật là chuẩn.

Lục Vi Chân nghĩ rằng cô gái này nhìn cũng ra dáng, thậm chí thông minh hơn người khác, nhưng cách đối nhân xử thế thì một lời khó nói hết.

Anh không muốn tự rước thêm phiền toái.

Chú chó sung sức, vẫy đuôi chạy loạn trong sân, nó hất đổ đống củi để trước hàng rào xong, lại nhảy vào vườn rau giẫm loạn lên, rễ cây con lộ hết lên trên mặt đất.

Lục Vi Chân nghe thấy tiếng động, rời mắt nhìn sang, sắc mặt bỗng chốc sầm lại.

Con chó này muốn bị làm thịt rồi à.



Lục Vi Chân nương theo vườn trúc bên kia xuống dưới, thím Lý không nhìn thấy người, lúc này mới vươn cổ nhìn vào, xem sao Trịnh Sở vẫn chưa ra ngoài.

Trịnh Sở vừa chạy ra ngoài, thím Lý vội hỏi sao quần áo lại thế này. Trịnh Sở cúi đầu thấy trên áo in dấu móng con chó, mặt lại đỏ lên, nói rằng chó của Lục Vi Chân ở nhà, sau đó vội vàng kéo thím Lý đi về.

Thím Lý liếc nhìn lại, tự hỏi không phải con chó như hình như bóng với người câm kia sao?

Trịnh Sở lúng túng cực kì, tim đập nhanh hơn bình thường. Cô tự nhủ lần sau… không bao giờ tới chỗ này nữa, xấu hổ quá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện