Chặng Đường Áp Giải
Chương 45
Dĩ Thành tiếp tục nằm trị liệu trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau khi đóng thêm một đợt viện phí nữa, tài khoản của Thiên Việt hiện tại chỉ còn có ba chữ số, mà số đầu là 2.
Thiên Việt mới có ngầy ấy tuổi đầu, mà đây đã là lần thứ hai cậu phải khốn đốn vì tiền rồi. Thiên Việt lần giở cuốn sổ tiết kiệm cùng tấm thẻ ngân hàng trong tay mình, mà thẻ lại còn do cậu lập chung với Dĩ Thành, lần đó hai người họ cùng góp tiền vào mở tài khoản, đó chính là niềm hy vọng nho nhỏ của bọn họ, tượng trưng cho tiệm sủi cảo nhỏ của họ, tượng trưng cho việc gầy dựng sự nghiệp nơi đất khách quê người của họ. Cố nhiên đến lúc này thì ước mơ ấy đã quá xa vời rồi, tuy vậy, chỉ cần Dĩ Thành vẫn còn sống, thì Thiên Việt còn cảm thấy hy vọng chưa vụt tắt.
Một buổi tối nọ, Dĩ Thành vừa thiu thiu ngủ, thì Dĩ Cương ghé qua. Được một lát, thì chị cũng tới.
Dường như Dĩ Cương có điều chi muốn nói, anh ra hiệu cho chị ra ngoài hành lang, rồi lại quay sang gật đầu ý gọi Thiên Việt đi cùng, Thiên Việt hoài nghi bước theo sau bọn họ.
Đây vẫn là lần đầu tiên, ba người bọn họ, đối mặt với nhau như thế này.
Dĩ Cương trầm ngâm một hồi, rồi mới mở lời.
“Chuyện của Dĩ Thành, chúng ta… cũng đã cố hết sức rồi. Nghe bác sĩ Trần nói, chi phí đợt trị liệu tiếp theo, sẽ rất cao.”
Chị và Thiên Việt không ai lên tiếng.
Dĩ Cương nói tiếp: “Bên phía mẹ, tình hình cũng không khá hơn chút nào. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, song cũng không thể ngừng chữa trị được, mà mẹ thì lại không có bảo hiểm y tế, còn cả bố nữa… Anh thấy bây giờ, chỉ còn duy nhất một biện pháp…”
Chị hỏi: “Biện pháp gì?”
Dĩ Cương đáp: “Anh có một người bạn, làm lái xe cho bên đài truyền hình. Cậu ta nói, nhà đài đó có một chuyên mục được biết đến rộng rãi, tên là Chuyện trong thành phố, thường xuyên giới thiệu các câu chuyện về đủ kiểu mảnh đời bất hạnh. Sau mỗi kì phát sóng, đều được rất nhiều người nhiệt tình quyên góp giúp đỡ. Cậu ta cũng biết chuyện gia đình mình, nên anh đã nhờ cậu ta đánh tiếng thử, cậu ta nói nhóm phóng viên của chương trình đó đã đồng ý đến phỏng vấn nhà ta. Nếu được như vậy…”
Thiên Việt phản đối: “Không được.”
Đây là lần đầu tiên cậu bày tỏ ý kiến trước mặt bọn họ, tuy giọng cậu nhỏ, nhưng rất dứt khoát.
Dĩ Cương nói: “Nói thật thì cũng chẳng ai muốn vạch áo cho người xem lưng làm gì, đây cũng chỉ là biện pháp bất đắc dĩ khi đã cùng đường thôi.”
Thiên Việt vẫn kiên quyết: “Không, không được đâu.”
Không được, cậu không thể để Dĩ Thành bị phơi bày ra trước mặt hàng chục triệu người như vậy được, mặc dù Dĩ Thành không thể nêu lên quan điểm của mình được, anh nằm đó, thân thể bất động, thế nhưng suy nghĩ của anh lại vô cùng thanh tỉnh, lòng tự trọng của Dĩ Thành cao như thế, trong thâm tâm anh ấy sẽ khó chịu biết chừng nào, một nỗi khốn đốn nói không nên lời. Thiên Việt nghĩ, cậu không thể, không thể làm như vậy, cũng sẽ không để bất kì ai làm điều này đâu.
Dĩ Cương nghe vậy cũng không nổi đóa lên, một thứ cảm xúc không thể nói rõ được là gì, dấy lên trong mắt anh. Rồi anh cất lời: “Chúng ta có thể, có thể, nhân lúc Dĩ Thành đang ngủ, âm thầm làm chuyện này mà, chỉ cần không để nó xem được chương trình này, chỉ cần bảo đảm nó sẽ không biết đến, không được ư?”
Thiên Việt lặp lại: “Không, không được.”
Dĩ Cương còn đang định nói tiếp, thì chị đã xen vào: “Thôi đừng nói nữa, em cũng không đồng ý đâu.”
Thiên Việt quay về phòng bệnh, từ tốn viết lên lòng bàn tay Dĩ Thành: “Người nhà của anh, anh với chị á, có chuyện, cần thương lượng với em. Quan hệ giữa bọn em, đã hòa hoãn đi rất nhiều rồi, anh cũng phải chóng khỏe đấy nhé.”
Thiên Việt có cảm giác như Dĩ Thành vừa mỉm cười với cậu, anh mân mê từng ngón tay cậu, rồi viết lên lòng bàn tay cậu: “Vất – vả – cho – em – quá, Việt – Việt.”
Thiên Việt gục đầu xuống nhìn bàn tay anh, những khớp xương gồ lên, bởi vì mạch máu bị tắc nghẽn, nên lạnh như băng. Thiên Việt dùng hai tay mình ấp lấy bàn tay Dĩ Thành, đưa đến bên miệng dịu dàng dùng răng gặm lấy, miệng lúng búng: “Có gì đâu.”
Lại vài ngày trôi qua, khi Thiên Việt trở về từ nhà hàng mà cậu làm thêm, chợt trông thấy cửa phòng của Dĩ Thành đang mở toang, bên trong có tiếng động lạ, Thiên Việt hoảng hồn, lật đật chạy vào.
Quả nhiên một nhóm ký giả đang ở đó. Đồ nghề quay phim của họ đặt ngay giữa phòng, ống kính chĩa thẳng về phía Dĩ Thành đang nằm trên giường, ngoài ra còn có một nữ phóng viên, tay cầm microphone đang nói gì đó, Thiên Việt nghe loáng thoáng thấy cô ta nhắc đến chuyện Dĩ Thành từng giúp đỡ các trẻ em thất học.
Thiên Việt xông tới, chặn ngay trước ống kính, luýnh quýnh nói: “Thật xin lỗi, làm ơn đừng quay nữa, xin lỗi, bọn tôi vẫn chưa bàn bạc kỹ chuyện này, cảm phiền đừng quay nữa mà, chúng tôi từ chối cuộc phỏng vấn này!”
Nữ phóng viên nói: “Chúng tôi có thể dùng tên giả, và làm mờ đi một số chỗ.”
Thiên Việt lắc đầu: “Xin lỗi, xin lỗi. Không được đâu ạ.”
Nhóm ký giả tỏ ra bất mãn, thế nhưng bởi vì đương sự đã cự tuyệt, nên bọn họ cũng không thể làm tiếp được nữa. Đợi đến khi bọn họ đi cả rồi, Thiên Việt mới kéo Dĩ Cương ra ngoài hành lang.
Thiên Việt hỏi: “Cớ sao anh lại làm thế, chẳng phải đã bàn với nhau rồi sao. Sao anh còn muốn… Muốn cho gây khó xử cho Dĩ Thành vậy…”
Dĩ Cương liên tục rít thuốc, sau đó dùng mũi giày dập tắt đầu lọc, ngẩng mặt lên lớn tiếng quát cậu: “Vậy thì biết làm sao bây giờ? Cả nhà chúng ta, bao gồm cả cậu, đều đang phải giật gấu vá vai mà sống đây này, cậu bảo tôi nên làm sao đây hả? Trơ mắt ra nhìn Dĩ Thành phó mặc cho số phận à? Vậy chẳng thà cứ để tôi làm kẻ xấu đi cho rồi.”
Nước mắt Dĩ Cương bất ngờ lã chã rơi.
Thiên Việt nói: “Anh cả, anh đừng lo. Em sẽ không để Dĩ Thành phải ngưng điều trị đâu. Bất luận có ra sao cũng sẽ không đâu.”
Dĩ Cương hỏi: “Cậu ư? Cậu thì có cách gì cơ chứ?”
Thiên Việt lắc đầu: “Chưa biết nữa. Em chỉ biết là mình sẽ không bỏ mặc Dĩ Thành tự sinh tự diệt đâu. Tuyệt đối sẽ không.”
Thiên Việt trở về ngồi bên mép giường Dĩ Thành, có vẻ như Dĩ Thành đã ngủ say rồi, Thiên Việt nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh.
Qua một lúc lâu, Dĩ Thành chợt mở choàng mắt ra.
Anh viết lên lòng bàn tay Thiên Việt: Không biết anh có ăn ảnh không nhỉ. Rồi lại vẽ ra một mặt cười nhỏ nhỏ.
Thiên Việt nói: “Yên tâm. Em đã nói với bọn họ rồi, chúng ta không đồng ý lên hình, tiết mục ấy sẽ không được phát sóng trên tivi đâu. Anh yên tâm đi, anh Dĩ Thành.”
Một ngày sau đó, Dĩ Thành lại lần nữa bị đưa vào phòng cấp cứu do gặp phải biến chứng.
Bởi vì một lượng lớn thuốc được trường kì đưa vào cơ thể, khiến cho gan Dĩ Thành xảy ra vấn đề, sắc mặt anh vàng vọt trông đến là ghê người. Lâm vào tình trạng hôn mê trong thời gian ngắn. Sau khi cấp cứu, anh được đưa vào phòng cách ly.
Lần cấp cứu này, đã tiêu tốn hết gần ba mươi nghìn tệ.
Đúng lúc này, Thiên Việt nhận được một món tiền thông qua chuyển khoản.
Trần Hướng Đông bước ra khỏi phòng cách ly, liền trông thấy Thiên Việt đang ngồi thu lu trong góc.
Trần Hướng Đông hỏi: “Sao cậu vẫn còn ngồi đây? Tình hình đã ổn định rồi.”
Thiên Việt nín thinh, rồi cậu đột ngột cuộn người lại thành một đống, đôi vai không ngừng run lên bần bật. Trần Hướng Đông ngồi sụp xuống, kéo lấy cánh tay đang run bắn lên của Thiên Việt: “Thiên Việt… Thiên Việt… Cậu làm sao thế? Để tôi xem nào…”
Trên trán Thiên Việt vã mồ hôi như tắm, sắc môi cậu tái ngắt một cách lạ thường, song cậu lại không rên lên tiếng nào.
Trần Hướng Đông nửa dìu nửa ôm lấy cậu, đưa cậu vào văn phòng của mình, cấp tốc làm kiểm tra cho cậu.
Trần Hướng Đông nói: “Thiên Việt, hình như cậu bị viêm túi mật rồi, nói tôi nghe nào. Cậu đã ăn vào bụng những gì rồi?”
Thiên Việt nói: “Sáng sớm, tôi có ăn nửa cái bánh bao nhân thịt, có lẽ nó hơi thiu rồi.”
Trần Hướng Đông bỏ đi ra ngoài, sau đó mang theo bình truyền dịch vào, cẩn thận ghim kim vào mu bàn tay Thiên Việt.
Tay Trần Hướng Đông vừa dày vừa ấm, động tác vững vàng, cho người ta cảm giác rất yên tâm, dịu dàng kéo Thiên Việt ra khỏi những suy nghĩ mênh mang khi cậu trốn tránh cơn đau.
Thiên Việt nói: “Vừa rồi thành thật cảm ơn bác sĩ Trần.”
Trần Hướng Đông phì cười: “Có phải tôi hơi mạnh tay rồi không? Trước kia, cũng lâu lắm rồi, tôi từng thích một cô gái, vóc người khá là nhỏ nhắn, tôi thường trêu cô ấy, anh chỉ cần một tay thôi cũng có thể nhấc bổng em lên được. Cô ấy liền ghẹo tôi là dã nhân rừng rú.”
Đau đớn giống như thủy triều, đợt sóng này chưa lui thì đợt tiếp theo đã đánh vào, Thiên Việt cảm thấy như mình là một con thuyền nhỏ giữa trận phong ba, giọng điệu hiền hòa của Trần Hướng Đông, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần cậu.
Thiên Việt nhoẻn miệng cười: “Tôi nghe nói làm thầy thuốc cần có thể lực tốt lắm hả.”
Trần Hướng Đông nói: “Đích thật là vậy. Tôi thậm chí có thể vác theo bình oxy leo một hơi lên hết tám tầng lầu đấy.”
Thiên Việt thoáng ngập ngừng, rồi thò tay vào túi lấy ra một phong thư, đưa cho Trần Hướng Đông: “Bác sĩ Trần, tôi biết, viện phí của tuần trước là do anh ứng giùm. Cảm ơn anh!”
Trần Hướng Đông nhận lấy phong bì, gập đôi nó lại, rồi bỏ trở vào trong túi Thiên Việt.
“Thiên Việt.” – Anh nói – “Nếu cậu không ngại, thì cho tôi hỏi một câu, tiền này cậu lấy ở đâu ra?”
Thiên Việt suy tư một hồi, mới thẽ thọt: “Bác sĩ Trần xin cứ yên tâm, tôi đã từng hồ đồ một lần, sai lầm một lần rồi, sẽ không ngựa quen đường cũ nữa đâu. Tiền là do cha tôi, gửi từ nước ngoài về. Cha con tôi, đã nhiều năm… không liên lạc với nhau… Vốn tôi cũng không muốn nhận đâu, thế nhưng…”
Trần Hướng Đông vỗ vai cậu, nói: “Như vậy à, thế thì tôi an tâm rồi. Cha con ấy mà, đâu thể cứ giận nhau mãi được. Cả nhà chúng tôi, mấy đời đều hành nghề y, chuyên về phụ khoa, năm đó tôi chọn học khoa ngoại thần kinh, cha gần như tuyệt giao với tôi, ấy vậy mà lần này tôi về nước, người vui mừng nhất, lại chính là ông ấy.”
Trần Hướng Đông dùng bông tăm thấm chút nước dấp dấp lên đôi môi khô nứt của Thiên Việt: “Bị viêm túi mật thì phải càng chú trọng việc ăn uống, thời điểm bệnh phát tác, ngay đến nước cũng không được uống nhiều. Sau này nhớ bớt ăn đồ mặn lại, cũng không phải bệnh nghiêm trọng, chẳng qua lúc trở bệnh thì đau thấu trời thôi. Sắp tới đây, nếu được, thì hãy đăng ký mổ đi. Tuổi còn trẻ, mà cứ để ốm đau miết thì cũng không ổn.”
Thiên Việt nói: “Dù sao cũng phải đợi cho…”
Trần Hướng Đông lại vỗ vai cậu: “Ừ, tôi hiểu mà.”
Thiên Việt ngoảnh mặt đi, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cậu, rơi xuống chiếc gối trắng tinh. Thiên Việt cố tỏ ra bình tĩnh mà hỏi: “Bác sĩ Trần, cô gái mà anh vừa kể, có phải là bà xã anh hiện thời không?”
Trần Hướng Đông cúi đầu cười đáp: “Không. Không phải. Bởi thế mới nói, Thiên Việt à, trên đời này mười chuyện, thì có hết tám chín chuyện không như ý mình rồi.”
Trần Hướng Đông vừa điều chỉnh lại tốc độ chảy của bình dịch, vừa nói: “Cậu nghỉ ngơi một lát đi. Tôi đi thăm các bệnh nhân đã.”
Thiên Việt nói: “Tôi thật không biết… phải cảm ơn bác sĩ thế nào nữa.”
Trần Hướng Đông đi ra tới cửa, mới ngoái lại đáp: “Tôi chỉ có anh chị và em gái, nên nếu có được một cậu em trai, tôi hy vọng nó cũng sẽ giống như cậu, Thiên Việt.”
Ba hôm sau, Dĩ Thành trở về nằm phòng săn sóc đặc biệt.
Thiên Việt đã phải truyền dịch suốt ba ngày nay, trên mu bàn tay chi chít vết bầm. Cậu dán băng gạc lên để che lại.
Dĩ Thành viết lên lòng bàn tay cậu: Tay em sao thế?
Thiên Việt viết: “Bị đụng, trầy da ấy mà.”
Dĩ Thành vuốt ve lớp băng mỏng ấy, lâu thật lâu.
Thiên Việt nói: “Có cái này cho anh xem nè.”
Thiên Việt ôm một bể cá lại chỗ anh: “Do chị Ninh Khả đưa đến đó.”
Bể cá bằng kiếng được lau chùi sạch bóng, phản chiếu ánh sáng lóng lánh của thủy tinh, Ninh Khả còn chu đáo, bỏ thêm vào một gốc thực vật thủy sinh xanh um, mềm mại ngo ngoe trong nước. Dĩ Thành đưa tay tới khõ nhẹ lên thành bể, hai chú cá bé xíu bị giật mình, cuống quýt vẫy đuôi, làm gợn lên những đợt sóng lăn tăn. Dĩ Thành quyến luyến nhìn ngắm chúng nó, rồi lại nhìn Thiên Việt. Thiên Việt đột nhiên chồm người tới, hôn lên đôi môi khô khốc của Dĩ Thành.
Dĩ Thành siết lấy tay Thiên Việt, viết lên đó: Anh thật sự rất muốn, yêu em trọn đời.
Thiên Việt ghé sát vào thì thầm bên tai anh: “Thế thì hãy yêu em suốt đời nhé.”
Một đời người, có thể dài, mà cũng có thể rất ngắn ngủi anh nhỉ.
Thiên Việt nghĩ.
Ngày kế tiếp, tiết trời Nam Kinh chợt trở lạnh, nhiệt độ đột ngột giảm xuống gần 10°C. Thành phố Nam Kinh bước vào mùa đông.
- Hết chương 45-
Sau khi đóng thêm một đợt viện phí nữa, tài khoản của Thiên Việt hiện tại chỉ còn có ba chữ số, mà số đầu là 2.
Thiên Việt mới có ngầy ấy tuổi đầu, mà đây đã là lần thứ hai cậu phải khốn đốn vì tiền rồi. Thiên Việt lần giở cuốn sổ tiết kiệm cùng tấm thẻ ngân hàng trong tay mình, mà thẻ lại còn do cậu lập chung với Dĩ Thành, lần đó hai người họ cùng góp tiền vào mở tài khoản, đó chính là niềm hy vọng nho nhỏ của bọn họ, tượng trưng cho tiệm sủi cảo nhỏ của họ, tượng trưng cho việc gầy dựng sự nghiệp nơi đất khách quê người của họ. Cố nhiên đến lúc này thì ước mơ ấy đã quá xa vời rồi, tuy vậy, chỉ cần Dĩ Thành vẫn còn sống, thì Thiên Việt còn cảm thấy hy vọng chưa vụt tắt.
Một buổi tối nọ, Dĩ Thành vừa thiu thiu ngủ, thì Dĩ Cương ghé qua. Được một lát, thì chị cũng tới.
Dường như Dĩ Cương có điều chi muốn nói, anh ra hiệu cho chị ra ngoài hành lang, rồi lại quay sang gật đầu ý gọi Thiên Việt đi cùng, Thiên Việt hoài nghi bước theo sau bọn họ.
Đây vẫn là lần đầu tiên, ba người bọn họ, đối mặt với nhau như thế này.
Dĩ Cương trầm ngâm một hồi, rồi mới mở lời.
“Chuyện của Dĩ Thành, chúng ta… cũng đã cố hết sức rồi. Nghe bác sĩ Trần nói, chi phí đợt trị liệu tiếp theo, sẽ rất cao.”
Chị và Thiên Việt không ai lên tiếng.
Dĩ Cương nói tiếp: “Bên phía mẹ, tình hình cũng không khá hơn chút nào. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, song cũng không thể ngừng chữa trị được, mà mẹ thì lại không có bảo hiểm y tế, còn cả bố nữa… Anh thấy bây giờ, chỉ còn duy nhất một biện pháp…”
Chị hỏi: “Biện pháp gì?”
Dĩ Cương đáp: “Anh có một người bạn, làm lái xe cho bên đài truyền hình. Cậu ta nói, nhà đài đó có một chuyên mục được biết đến rộng rãi, tên là Chuyện trong thành phố, thường xuyên giới thiệu các câu chuyện về đủ kiểu mảnh đời bất hạnh. Sau mỗi kì phát sóng, đều được rất nhiều người nhiệt tình quyên góp giúp đỡ. Cậu ta cũng biết chuyện gia đình mình, nên anh đã nhờ cậu ta đánh tiếng thử, cậu ta nói nhóm phóng viên của chương trình đó đã đồng ý đến phỏng vấn nhà ta. Nếu được như vậy…”
Thiên Việt phản đối: “Không được.”
Đây là lần đầu tiên cậu bày tỏ ý kiến trước mặt bọn họ, tuy giọng cậu nhỏ, nhưng rất dứt khoát.
Dĩ Cương nói: “Nói thật thì cũng chẳng ai muốn vạch áo cho người xem lưng làm gì, đây cũng chỉ là biện pháp bất đắc dĩ khi đã cùng đường thôi.”
Thiên Việt vẫn kiên quyết: “Không, không được đâu.”
Không được, cậu không thể để Dĩ Thành bị phơi bày ra trước mặt hàng chục triệu người như vậy được, mặc dù Dĩ Thành không thể nêu lên quan điểm của mình được, anh nằm đó, thân thể bất động, thế nhưng suy nghĩ của anh lại vô cùng thanh tỉnh, lòng tự trọng của Dĩ Thành cao như thế, trong thâm tâm anh ấy sẽ khó chịu biết chừng nào, một nỗi khốn đốn nói không nên lời. Thiên Việt nghĩ, cậu không thể, không thể làm như vậy, cũng sẽ không để bất kì ai làm điều này đâu.
Dĩ Cương nghe vậy cũng không nổi đóa lên, một thứ cảm xúc không thể nói rõ được là gì, dấy lên trong mắt anh. Rồi anh cất lời: “Chúng ta có thể, có thể, nhân lúc Dĩ Thành đang ngủ, âm thầm làm chuyện này mà, chỉ cần không để nó xem được chương trình này, chỉ cần bảo đảm nó sẽ không biết đến, không được ư?”
Thiên Việt lặp lại: “Không, không được.”
Dĩ Cương còn đang định nói tiếp, thì chị đã xen vào: “Thôi đừng nói nữa, em cũng không đồng ý đâu.”
Thiên Việt quay về phòng bệnh, từ tốn viết lên lòng bàn tay Dĩ Thành: “Người nhà của anh, anh với chị á, có chuyện, cần thương lượng với em. Quan hệ giữa bọn em, đã hòa hoãn đi rất nhiều rồi, anh cũng phải chóng khỏe đấy nhé.”
Thiên Việt có cảm giác như Dĩ Thành vừa mỉm cười với cậu, anh mân mê từng ngón tay cậu, rồi viết lên lòng bàn tay cậu: “Vất – vả – cho – em – quá, Việt – Việt.”
Thiên Việt gục đầu xuống nhìn bàn tay anh, những khớp xương gồ lên, bởi vì mạch máu bị tắc nghẽn, nên lạnh như băng. Thiên Việt dùng hai tay mình ấp lấy bàn tay Dĩ Thành, đưa đến bên miệng dịu dàng dùng răng gặm lấy, miệng lúng búng: “Có gì đâu.”
Lại vài ngày trôi qua, khi Thiên Việt trở về từ nhà hàng mà cậu làm thêm, chợt trông thấy cửa phòng của Dĩ Thành đang mở toang, bên trong có tiếng động lạ, Thiên Việt hoảng hồn, lật đật chạy vào.
Quả nhiên một nhóm ký giả đang ở đó. Đồ nghề quay phim của họ đặt ngay giữa phòng, ống kính chĩa thẳng về phía Dĩ Thành đang nằm trên giường, ngoài ra còn có một nữ phóng viên, tay cầm microphone đang nói gì đó, Thiên Việt nghe loáng thoáng thấy cô ta nhắc đến chuyện Dĩ Thành từng giúp đỡ các trẻ em thất học.
Thiên Việt xông tới, chặn ngay trước ống kính, luýnh quýnh nói: “Thật xin lỗi, làm ơn đừng quay nữa, xin lỗi, bọn tôi vẫn chưa bàn bạc kỹ chuyện này, cảm phiền đừng quay nữa mà, chúng tôi từ chối cuộc phỏng vấn này!”
Nữ phóng viên nói: “Chúng tôi có thể dùng tên giả, và làm mờ đi một số chỗ.”
Thiên Việt lắc đầu: “Xin lỗi, xin lỗi. Không được đâu ạ.”
Nhóm ký giả tỏ ra bất mãn, thế nhưng bởi vì đương sự đã cự tuyệt, nên bọn họ cũng không thể làm tiếp được nữa. Đợi đến khi bọn họ đi cả rồi, Thiên Việt mới kéo Dĩ Cương ra ngoài hành lang.
Thiên Việt hỏi: “Cớ sao anh lại làm thế, chẳng phải đã bàn với nhau rồi sao. Sao anh còn muốn… Muốn cho gây khó xử cho Dĩ Thành vậy…”
Dĩ Cương liên tục rít thuốc, sau đó dùng mũi giày dập tắt đầu lọc, ngẩng mặt lên lớn tiếng quát cậu: “Vậy thì biết làm sao bây giờ? Cả nhà chúng ta, bao gồm cả cậu, đều đang phải giật gấu vá vai mà sống đây này, cậu bảo tôi nên làm sao đây hả? Trơ mắt ra nhìn Dĩ Thành phó mặc cho số phận à? Vậy chẳng thà cứ để tôi làm kẻ xấu đi cho rồi.”
Nước mắt Dĩ Cương bất ngờ lã chã rơi.
Thiên Việt nói: “Anh cả, anh đừng lo. Em sẽ không để Dĩ Thành phải ngưng điều trị đâu. Bất luận có ra sao cũng sẽ không đâu.”
Dĩ Cương hỏi: “Cậu ư? Cậu thì có cách gì cơ chứ?”
Thiên Việt lắc đầu: “Chưa biết nữa. Em chỉ biết là mình sẽ không bỏ mặc Dĩ Thành tự sinh tự diệt đâu. Tuyệt đối sẽ không.”
Thiên Việt trở về ngồi bên mép giường Dĩ Thành, có vẻ như Dĩ Thành đã ngủ say rồi, Thiên Việt nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh.
Qua một lúc lâu, Dĩ Thành chợt mở choàng mắt ra.
Anh viết lên lòng bàn tay Thiên Việt: Không biết anh có ăn ảnh không nhỉ. Rồi lại vẽ ra một mặt cười nhỏ nhỏ.
Thiên Việt nói: “Yên tâm. Em đã nói với bọn họ rồi, chúng ta không đồng ý lên hình, tiết mục ấy sẽ không được phát sóng trên tivi đâu. Anh yên tâm đi, anh Dĩ Thành.”
Một ngày sau đó, Dĩ Thành lại lần nữa bị đưa vào phòng cấp cứu do gặp phải biến chứng.
Bởi vì một lượng lớn thuốc được trường kì đưa vào cơ thể, khiến cho gan Dĩ Thành xảy ra vấn đề, sắc mặt anh vàng vọt trông đến là ghê người. Lâm vào tình trạng hôn mê trong thời gian ngắn. Sau khi cấp cứu, anh được đưa vào phòng cách ly.
Lần cấp cứu này, đã tiêu tốn hết gần ba mươi nghìn tệ.
Đúng lúc này, Thiên Việt nhận được một món tiền thông qua chuyển khoản.
Trần Hướng Đông bước ra khỏi phòng cách ly, liền trông thấy Thiên Việt đang ngồi thu lu trong góc.
Trần Hướng Đông hỏi: “Sao cậu vẫn còn ngồi đây? Tình hình đã ổn định rồi.”
Thiên Việt nín thinh, rồi cậu đột ngột cuộn người lại thành một đống, đôi vai không ngừng run lên bần bật. Trần Hướng Đông ngồi sụp xuống, kéo lấy cánh tay đang run bắn lên của Thiên Việt: “Thiên Việt… Thiên Việt… Cậu làm sao thế? Để tôi xem nào…”
Trên trán Thiên Việt vã mồ hôi như tắm, sắc môi cậu tái ngắt một cách lạ thường, song cậu lại không rên lên tiếng nào.
Trần Hướng Đông nửa dìu nửa ôm lấy cậu, đưa cậu vào văn phòng của mình, cấp tốc làm kiểm tra cho cậu.
Trần Hướng Đông nói: “Thiên Việt, hình như cậu bị viêm túi mật rồi, nói tôi nghe nào. Cậu đã ăn vào bụng những gì rồi?”
Thiên Việt nói: “Sáng sớm, tôi có ăn nửa cái bánh bao nhân thịt, có lẽ nó hơi thiu rồi.”
Trần Hướng Đông bỏ đi ra ngoài, sau đó mang theo bình truyền dịch vào, cẩn thận ghim kim vào mu bàn tay Thiên Việt.
Tay Trần Hướng Đông vừa dày vừa ấm, động tác vững vàng, cho người ta cảm giác rất yên tâm, dịu dàng kéo Thiên Việt ra khỏi những suy nghĩ mênh mang khi cậu trốn tránh cơn đau.
Thiên Việt nói: “Vừa rồi thành thật cảm ơn bác sĩ Trần.”
Trần Hướng Đông phì cười: “Có phải tôi hơi mạnh tay rồi không? Trước kia, cũng lâu lắm rồi, tôi từng thích một cô gái, vóc người khá là nhỏ nhắn, tôi thường trêu cô ấy, anh chỉ cần một tay thôi cũng có thể nhấc bổng em lên được. Cô ấy liền ghẹo tôi là dã nhân rừng rú.”
Đau đớn giống như thủy triều, đợt sóng này chưa lui thì đợt tiếp theo đã đánh vào, Thiên Việt cảm thấy như mình là một con thuyền nhỏ giữa trận phong ba, giọng điệu hiền hòa của Trần Hướng Đông, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần cậu.
Thiên Việt nhoẻn miệng cười: “Tôi nghe nói làm thầy thuốc cần có thể lực tốt lắm hả.”
Trần Hướng Đông nói: “Đích thật là vậy. Tôi thậm chí có thể vác theo bình oxy leo một hơi lên hết tám tầng lầu đấy.”
Thiên Việt thoáng ngập ngừng, rồi thò tay vào túi lấy ra một phong thư, đưa cho Trần Hướng Đông: “Bác sĩ Trần, tôi biết, viện phí của tuần trước là do anh ứng giùm. Cảm ơn anh!”
Trần Hướng Đông nhận lấy phong bì, gập đôi nó lại, rồi bỏ trở vào trong túi Thiên Việt.
“Thiên Việt.” – Anh nói – “Nếu cậu không ngại, thì cho tôi hỏi một câu, tiền này cậu lấy ở đâu ra?”
Thiên Việt suy tư một hồi, mới thẽ thọt: “Bác sĩ Trần xin cứ yên tâm, tôi đã từng hồ đồ một lần, sai lầm một lần rồi, sẽ không ngựa quen đường cũ nữa đâu. Tiền là do cha tôi, gửi từ nước ngoài về. Cha con tôi, đã nhiều năm… không liên lạc với nhau… Vốn tôi cũng không muốn nhận đâu, thế nhưng…”
Trần Hướng Đông vỗ vai cậu, nói: “Như vậy à, thế thì tôi an tâm rồi. Cha con ấy mà, đâu thể cứ giận nhau mãi được. Cả nhà chúng tôi, mấy đời đều hành nghề y, chuyên về phụ khoa, năm đó tôi chọn học khoa ngoại thần kinh, cha gần như tuyệt giao với tôi, ấy vậy mà lần này tôi về nước, người vui mừng nhất, lại chính là ông ấy.”
Trần Hướng Đông dùng bông tăm thấm chút nước dấp dấp lên đôi môi khô nứt của Thiên Việt: “Bị viêm túi mật thì phải càng chú trọng việc ăn uống, thời điểm bệnh phát tác, ngay đến nước cũng không được uống nhiều. Sau này nhớ bớt ăn đồ mặn lại, cũng không phải bệnh nghiêm trọng, chẳng qua lúc trở bệnh thì đau thấu trời thôi. Sắp tới đây, nếu được, thì hãy đăng ký mổ đi. Tuổi còn trẻ, mà cứ để ốm đau miết thì cũng không ổn.”
Thiên Việt nói: “Dù sao cũng phải đợi cho…”
Trần Hướng Đông lại vỗ vai cậu: “Ừ, tôi hiểu mà.”
Thiên Việt ngoảnh mặt đi, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cậu, rơi xuống chiếc gối trắng tinh. Thiên Việt cố tỏ ra bình tĩnh mà hỏi: “Bác sĩ Trần, cô gái mà anh vừa kể, có phải là bà xã anh hiện thời không?”
Trần Hướng Đông cúi đầu cười đáp: “Không. Không phải. Bởi thế mới nói, Thiên Việt à, trên đời này mười chuyện, thì có hết tám chín chuyện không như ý mình rồi.”
Trần Hướng Đông vừa điều chỉnh lại tốc độ chảy của bình dịch, vừa nói: “Cậu nghỉ ngơi một lát đi. Tôi đi thăm các bệnh nhân đã.”
Thiên Việt nói: “Tôi thật không biết… phải cảm ơn bác sĩ thế nào nữa.”
Trần Hướng Đông đi ra tới cửa, mới ngoái lại đáp: “Tôi chỉ có anh chị và em gái, nên nếu có được một cậu em trai, tôi hy vọng nó cũng sẽ giống như cậu, Thiên Việt.”
Ba hôm sau, Dĩ Thành trở về nằm phòng săn sóc đặc biệt.
Thiên Việt đã phải truyền dịch suốt ba ngày nay, trên mu bàn tay chi chít vết bầm. Cậu dán băng gạc lên để che lại.
Dĩ Thành viết lên lòng bàn tay cậu: Tay em sao thế?
Thiên Việt viết: “Bị đụng, trầy da ấy mà.”
Dĩ Thành vuốt ve lớp băng mỏng ấy, lâu thật lâu.
Thiên Việt nói: “Có cái này cho anh xem nè.”
Thiên Việt ôm một bể cá lại chỗ anh: “Do chị Ninh Khả đưa đến đó.”
Bể cá bằng kiếng được lau chùi sạch bóng, phản chiếu ánh sáng lóng lánh của thủy tinh, Ninh Khả còn chu đáo, bỏ thêm vào một gốc thực vật thủy sinh xanh um, mềm mại ngo ngoe trong nước. Dĩ Thành đưa tay tới khõ nhẹ lên thành bể, hai chú cá bé xíu bị giật mình, cuống quýt vẫy đuôi, làm gợn lên những đợt sóng lăn tăn. Dĩ Thành quyến luyến nhìn ngắm chúng nó, rồi lại nhìn Thiên Việt. Thiên Việt đột nhiên chồm người tới, hôn lên đôi môi khô khốc của Dĩ Thành.
Dĩ Thành siết lấy tay Thiên Việt, viết lên đó: Anh thật sự rất muốn, yêu em trọn đời.
Thiên Việt ghé sát vào thì thầm bên tai anh: “Thế thì hãy yêu em suốt đời nhé.”
Một đời người, có thể dài, mà cũng có thể rất ngắn ngủi anh nhỉ.
Thiên Việt nghĩ.
Ngày kế tiếp, tiết trời Nam Kinh chợt trở lạnh, nhiệt độ đột ngột giảm xuống gần 10°C. Thành phố Nam Kinh bước vào mùa đông.
- Hết chương 45-
Bình luận truyện