Chàng Ngốc Bám Người
Chương 28
Qua mấy ngày theo dõi ở bệnh viện cuối cùng Phùng Nhạc cũng được trở về nhà. Nhưng Du Linh không có đưa anh quay về nhà của 2 người mà là chạy thẳng đến biệt thự trên núi của Phùng gia.
"Thiếu gia, Du tiểu thư." Lâm quản gia nhận lệnh đón 2 người trước cổng. Khi thấy 2 người bước xuống xe ông liền đi tới cúi người chào đón.
"Ừm. Lâm quản gia, Phùng đại lão gia hiện đang ở đâu vậy?" Du Linh gật đầu xem như chào hỏi, cô vừa kêu bảo vệ lấy đồ của Phùng Nhạc trong cóp xe ra, vừa hỏi Lâm quản gia.
"Lão gia đang chờ 2 người ở bên trong đại sảnh."
Nói rồi ông dẫn Phùng Nhạc và Du Linh đi vào bên trong. Riêng Phùng Nhạc từ lúc lên xe nghe nói đi đến Phùng gia liền xụ mặt không lên tiếng đến bây giờ gì tất cả đều tốt. Du Linh cũng chả thèm để ý đến anh, nếu không phải tay người nào đó nắm tay cô quá chặt thì cô nghĩ chắc mình thật sự quên sự hiện diện của anh luôn rồi.
Vào bên trong đại sảnh rộng lớn. Phùng đại lão gia từ khi nhận điện thoại của Du Linh nói cháu mình suất viện liền muốn đi đến bệnh viện để đón, nhưng lại bị Du Linh ngăn cản nói ông ở nhà đợi cô sẽ đưa Phùng Nhạc đến. Từ lúc đó tâm trạng của vị lão nhân gia như ngồi trên đống lửa, cứ 5 phút thì dòm ra ngoài cửa một lần, 10 phút thì gọi hỏi Lâm quản gia xem bọn nhỏ đã đến chưa. Đối với tấm lòng thương cháu vô bờ vô bến của ông thật sự khiến mọi người phải kính phục.
Bây giờ nhìn đứa cháu trai mình thương yêu đi bên cạnh cô gái kia khiến trong lòng ông cảm thấy rất yên tâm.
"Chào Phùng đại lão gia." Du Linh lễ phép cúi chào.
Người bên cạnh cô cứ xụ mặt đến khi cánh tay truyền đến cơn đau anh mới giật mình ngẩn đầu lên chào một tiếng. "Ông nội." Rồi ấm ức liếc nhìn Du Linh. Sao cô lại nhéo cậu. Thật đau nha.
Tuy người nào đó đau nhưng chỉ dám ủy khuất nhìn cô chứ không dám nói gì.
"Ha ha, ngoan, 2 đứa ngồi xuống đi. Lâm quản gia mau đi lấy cho bọn nhỏ hai ly trà. Chắc đã khát lắm rồi." Phùng đại lão gia hiểu ý người nên cười cười nói với 2 người đang đứng liếc mắt đứa tình kia( ánh mắt ủy khuất của Phùng Nhạc khi vào trong mắt ông thì liền trở thành liếc mắt đưa tình haha ).
Du Linh nghe lời ông tìm một chỗ ngồi xuống. Phùng Nhạc luôn nắm tay cô cũng theo ngồi xuống kế bên.
"Tiểu Nhạc cháu thấy trong người thế nào rồi." Phùng đại lão gia hòa ái hỏi.
"Không sao rồi ạ." Phùng Nhạc trả lời.
"Ừm vậy tốt rồi. Bây giờ cháu có muốn ăn gì không." Vẫn giọng điệu chiều cháu lên tận trời.
"Không ạ." còn Phùng Nhạc thì không thèm để ý trả lời qua loa.
"... ......"
"... ..."
Cuộc đối thoại cứ ông đi cháu tới như vậy kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ. Từ đầu tới cuối Du Linh luôn im lặng ngồi uống trà, thuận tiện nghe 2 ông cháu Phùng gia nói chuyện. Từ cuộc nói chuyện này rất dễ nghe ra đây hoàn toàn là cuộc đối thoại của một ông lão chiều cháu trai và đứa cháu trai thì rất không tình không nguyện trả lời từng câu hỏi.
Thời gian trôi qua Du Linh thấy mình ở đây cũng chả làm gì nên liền nói với Phùng đại lão gia rằng mình muốn đến công ty xử lí chút chuyện.
"Anh cũng đi." Phùng Nhạc bật dậy muốn đi theo sau cô.
"Không được." Du Linh thẳng thắng khước từ.
Người nào đó bị cự tuyệt mặt liền tủi thân.
"Đúng đó tiểu Nhạc. Tiểu Du còn có công chuyện. Hay cháu ở nhà với ông đi được không." Phùng đại lão gia cũng biết Du Linh có nhiều công việc nhưng lại bỏ ra nhiều thời gian chăm sóc cháu trai mình như vậy thì ông cũng rất ái ngại. Bây giờ nghe cô có việc liền giúp đỡ khuyên Phùng Nhạc.
"Nhưng.... ..." Phùng Nhạc một bên nhìn Du Linh rồi liếc nhìn ông nội mình. Nghe ông nói rất đáng thương, cậu biết ông rất thương mình. Bây giờ nghe ông nói như vậy cậu liền mềm lòng, nhưng cậu thật sự muốn đi theo Linh Linh nha.
Cuối cùng không biết như thế nào mà Phùng Nhạc lại ngoan ngoãn chịu ở lạo Phùng gia. Du Linh thấy cậu tuy đồng ý ở lại nhưng đôi mắt ấm ức kia luôn nhìn cô khiến cô muốn cười không thôi. Nhưng lại ngại có Phùng đại lão gia ở đây nên trước khi đi cô muốn an ủi tên nào đó. Kéo cậu lại gần hôn lên môi cậu một cái, thấy Phùng Nhạc mỉm cười rồi cô mới chào tạm biệt rời đi.
--- ------ --------
Tập đoàn Du thị.
Tại tần cao nhất, bên trong một căn phòng làm việc rộng lớn có hai bóng dáng một người đứng một người ngồi.
"Đây là đọan video chúng tôi theo lời giám đốc lấy ra từ camera an ninh trước cửa nhà." Người đàn ông đứng kia là Sơ Liên trợ lý của Du Linh.
"Ừ." Du Linh nhắp chuột một cái, trên màn hình vi tính liền phát lên đoạn video mấy ngày hôm trước.
Nhờ Sơ Liên đã lượt bớt những thứ không cần thiết nên khi Du Linh coi thì liền vào ngay lúc cô ra khỏi nhà mấy hôm trước. Nhìn vào màng hình phản chiếu bóng dáng cô và gương mặt lưu luyến của Phùng Nhạc đang đứng trước chào cô. Đến khi cô đi có thể thấy cánh cửa đã khóa lại rất kĩ càng. Đoạn video quay cánh cửa trống không một lúc. Đợi không lâu lắm trên camera an ninh liền xuất hiện một bóng người đàn ông cao lớn. Du Linh nhìn đồng hồ trên camera ghi lại vào nửa tiếng sau khi cô rời đi. Trên gương mặt lạnh nhạt liền có nét cười. Cô biết ngay mà, nhìn bóng dáng người đàn ông kia cô liền biết là ai. Hay lắm. Lại canh rất đúng giờ cô đi khỏi nhà như vậy.
"Thiếu gia, Du tiểu thư." Lâm quản gia nhận lệnh đón 2 người trước cổng. Khi thấy 2 người bước xuống xe ông liền đi tới cúi người chào đón.
"Ừm. Lâm quản gia, Phùng đại lão gia hiện đang ở đâu vậy?" Du Linh gật đầu xem như chào hỏi, cô vừa kêu bảo vệ lấy đồ của Phùng Nhạc trong cóp xe ra, vừa hỏi Lâm quản gia.
"Lão gia đang chờ 2 người ở bên trong đại sảnh."
Nói rồi ông dẫn Phùng Nhạc và Du Linh đi vào bên trong. Riêng Phùng Nhạc từ lúc lên xe nghe nói đi đến Phùng gia liền xụ mặt không lên tiếng đến bây giờ gì tất cả đều tốt. Du Linh cũng chả thèm để ý đến anh, nếu không phải tay người nào đó nắm tay cô quá chặt thì cô nghĩ chắc mình thật sự quên sự hiện diện của anh luôn rồi.
Vào bên trong đại sảnh rộng lớn. Phùng đại lão gia từ khi nhận điện thoại của Du Linh nói cháu mình suất viện liền muốn đi đến bệnh viện để đón, nhưng lại bị Du Linh ngăn cản nói ông ở nhà đợi cô sẽ đưa Phùng Nhạc đến. Từ lúc đó tâm trạng của vị lão nhân gia như ngồi trên đống lửa, cứ 5 phút thì dòm ra ngoài cửa một lần, 10 phút thì gọi hỏi Lâm quản gia xem bọn nhỏ đã đến chưa. Đối với tấm lòng thương cháu vô bờ vô bến của ông thật sự khiến mọi người phải kính phục.
Bây giờ nhìn đứa cháu trai mình thương yêu đi bên cạnh cô gái kia khiến trong lòng ông cảm thấy rất yên tâm.
"Chào Phùng đại lão gia." Du Linh lễ phép cúi chào.
Người bên cạnh cô cứ xụ mặt đến khi cánh tay truyền đến cơn đau anh mới giật mình ngẩn đầu lên chào một tiếng. "Ông nội." Rồi ấm ức liếc nhìn Du Linh. Sao cô lại nhéo cậu. Thật đau nha.
Tuy người nào đó đau nhưng chỉ dám ủy khuất nhìn cô chứ không dám nói gì.
"Ha ha, ngoan, 2 đứa ngồi xuống đi. Lâm quản gia mau đi lấy cho bọn nhỏ hai ly trà. Chắc đã khát lắm rồi." Phùng đại lão gia hiểu ý người nên cười cười nói với 2 người đang đứng liếc mắt đứa tình kia( ánh mắt ủy khuất của Phùng Nhạc khi vào trong mắt ông thì liền trở thành liếc mắt đưa tình haha ).
Du Linh nghe lời ông tìm một chỗ ngồi xuống. Phùng Nhạc luôn nắm tay cô cũng theo ngồi xuống kế bên.
"Tiểu Nhạc cháu thấy trong người thế nào rồi." Phùng đại lão gia hòa ái hỏi.
"Không sao rồi ạ." Phùng Nhạc trả lời.
"Ừm vậy tốt rồi. Bây giờ cháu có muốn ăn gì không." Vẫn giọng điệu chiều cháu lên tận trời.
"Không ạ." còn Phùng Nhạc thì không thèm để ý trả lời qua loa.
"... ......"
"... ..."
Cuộc đối thoại cứ ông đi cháu tới như vậy kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ. Từ đầu tới cuối Du Linh luôn im lặng ngồi uống trà, thuận tiện nghe 2 ông cháu Phùng gia nói chuyện. Từ cuộc nói chuyện này rất dễ nghe ra đây hoàn toàn là cuộc đối thoại của một ông lão chiều cháu trai và đứa cháu trai thì rất không tình không nguyện trả lời từng câu hỏi.
Thời gian trôi qua Du Linh thấy mình ở đây cũng chả làm gì nên liền nói với Phùng đại lão gia rằng mình muốn đến công ty xử lí chút chuyện.
"Anh cũng đi." Phùng Nhạc bật dậy muốn đi theo sau cô.
"Không được." Du Linh thẳng thắng khước từ.
Người nào đó bị cự tuyệt mặt liền tủi thân.
"Đúng đó tiểu Nhạc. Tiểu Du còn có công chuyện. Hay cháu ở nhà với ông đi được không." Phùng đại lão gia cũng biết Du Linh có nhiều công việc nhưng lại bỏ ra nhiều thời gian chăm sóc cháu trai mình như vậy thì ông cũng rất ái ngại. Bây giờ nghe cô có việc liền giúp đỡ khuyên Phùng Nhạc.
"Nhưng.... ..." Phùng Nhạc một bên nhìn Du Linh rồi liếc nhìn ông nội mình. Nghe ông nói rất đáng thương, cậu biết ông rất thương mình. Bây giờ nghe ông nói như vậy cậu liền mềm lòng, nhưng cậu thật sự muốn đi theo Linh Linh nha.
Cuối cùng không biết như thế nào mà Phùng Nhạc lại ngoan ngoãn chịu ở lạo Phùng gia. Du Linh thấy cậu tuy đồng ý ở lại nhưng đôi mắt ấm ức kia luôn nhìn cô khiến cô muốn cười không thôi. Nhưng lại ngại có Phùng đại lão gia ở đây nên trước khi đi cô muốn an ủi tên nào đó. Kéo cậu lại gần hôn lên môi cậu một cái, thấy Phùng Nhạc mỉm cười rồi cô mới chào tạm biệt rời đi.
--- ------ --------
Tập đoàn Du thị.
Tại tần cao nhất, bên trong một căn phòng làm việc rộng lớn có hai bóng dáng một người đứng một người ngồi.
"Đây là đọan video chúng tôi theo lời giám đốc lấy ra từ camera an ninh trước cửa nhà." Người đàn ông đứng kia là Sơ Liên trợ lý của Du Linh.
"Ừ." Du Linh nhắp chuột một cái, trên màn hình vi tính liền phát lên đoạn video mấy ngày hôm trước.
Nhờ Sơ Liên đã lượt bớt những thứ không cần thiết nên khi Du Linh coi thì liền vào ngay lúc cô ra khỏi nhà mấy hôm trước. Nhìn vào màng hình phản chiếu bóng dáng cô và gương mặt lưu luyến của Phùng Nhạc đang đứng trước chào cô. Đến khi cô đi có thể thấy cánh cửa đã khóa lại rất kĩ càng. Đoạn video quay cánh cửa trống không một lúc. Đợi không lâu lắm trên camera an ninh liền xuất hiện một bóng người đàn ông cao lớn. Du Linh nhìn đồng hồ trên camera ghi lại vào nửa tiếng sau khi cô rời đi. Trên gương mặt lạnh nhạt liền có nét cười. Cô biết ngay mà, nhìn bóng dáng người đàn ông kia cô liền biết là ai. Hay lắm. Lại canh rất đúng giờ cô đi khỏi nhà như vậy.
Bình luận truyện