Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ
Chương 12
Edit: Ong MD
Beta: Như Bình
Thu qua
đông lại, vì năm nay mưa thuận gió hoà, hoa mầu được mùa, nhà nhà tích
trữ lương thực chuẩn bị một năm thật sung túc. Bởi vì phần sính lễ cho
nhà Hà Hoa, nên nhà Trường Sinh hơi túng thiếu, cũng may bà Tứ biết chăm lo cho gia đình, nhiều năm qua đã tích góp từng chút từng chút lương
thực nên việc vượt qua mùa đông này cũng không thành vấn đề.
Bà Tứ nói
muốn khai hoang đám đất trên núi trước khi tuyết rơi, như vậy sang đầu
xuân mới có thể gieo trồng. Tuy hai năm đầu nhất định sẽ không thu hoạch được gì, nhưng chăm bón năm ba năm sẽ trở nên màu mỡ. Vì thế Trường
Sinh và Hà Hoa ngày nào cũng làm trên núi đến trời tối mới về.
Lúc lập
đông, Đại Bảo khiêng một bao lương thực lớn đưa tới nhà Trường Sinh, nói là mẹ của Hà Hoa xót con gái mang đến cho cô. Hà Hoa biết, theo tính
tình của mẹ cô tuyệt đối không dám lén lút lấy trộm một bao lương thực
lớn như vậy mang đến cho cô, đương nhiên là bà được cha cô ngầm đồng ý.
Nghĩ lại thì trong lòng cha cô cũng hiểu rõ hoàn cảnh của cô, lúc gả cô
vào nhà họ Hoắc là cuối hè đầu thu, nửa mẫu ruộng kia đều là mồ hôi công sức Trường Sinh vất vả chăm sóc. Tuy là phải nộp thuế, rồi bán lấy
tiền, trả nợ nần cũ nhưng chắc hẳn vẫn còn trữ được không ít lương thực, bằng không cha cô vốn là người quyết không chịu thiệt, sao có thể hào
phóng cho không một bao lương thực lớn như vậy. Tuy nói như vậy nhưng
trong lòng Hà Hoa vẫn muốn tin tưởng cha cô là vì yêu thương cô.
Sau khi
chuyện của mụ góa Trần bị phanh phui, Hà Hoa lén hỏi mẹ, mẹ cô nói rất
hả giận, bà còn chửi mụ góa Trần kia một trận té tát. Còn nói cha cô cảm thấy chẳng còn mặt mũi nữa, mấy ngày đầu thấy cái gì cũng không vừa
mắt, có chuyện hay không đều tìm cớ mắng chửi người khác. Sau đó cũng
dần nguôi cơn giận, bây giờ đã thực sự bình tĩnh lại, mặc dù tính tình
vẫn còn hung dữ như trước nhưng cũng không qua nhà mụ đàn bà kia nữa.
Hà Hoa nghe vậy khẽ thở ra, mẹ cô lại mang vẻ mặt bí hiểm hỏi cô: “Mẹ con ruột
không có gì phải giấu diếm, con nói với mẹ xem, có phải con đốt lửa
không?”
Hà Hoa làm
như thật nói: “Con cũng muốn là người đốt lắm. Nếu là con thì sao chỉ
đốt mỗi đống củi kia chứ, con sẽ đốt phòng mụ ta rồi khóa hết cửa lại
cho mụ chết cháy luôn, để coi mụ làm thế nào để dụ dỗ người khác!”
Mẹ Hà Hoa
niệm một tiếng A Di Đà Phật, kéo tay cô nói: “Đừng nói như vậy, ả đàn bà kia đáng bị sét đánh, nhưng nếu vì ả ta mà làm đảo lộn cuộc sống yên ổn của con thì con có muốn mẹ sống nữa không? Ả ta đã có trời trừng phạt,
trăm ngàn lần đừng đụng vào kẻo lại gặp chuyện không may.”
Hà Hoa biết bà sợ cô kiếm chuyện nên chỉ nói: “Mẹ cứ yên tâm, mụ ta đáng để con
phải làm vậy sao? Mụ hồ ly tinh đó dụ dỗ biết bao nhiêu thằng, không
chừng có đầy người hận mụ ra đấy, không cần làm bẩn tay chúng ta. Chuyện này chắc là do mụ ta chọc bà cô nào đó nổi giận nên cố ý cảnh cáo mụ
ta.”
Mẹ Hà Hoa
nói: “Đúng rồi, mẹ nghe thím ba con nói là, đêm đó lúc bọn họ đẩy cửa
vào có một cây gỗ chận cửa lại, chẳng phải do người khác cố tình dàn xếp sao? Mẹ nghe đồn đó là con làm, thím con nói rất chắc chắn làm mẹ không yên tâm chút nào.”
Hà Hoa lại an ủi mẹ cô vài câu, lôi đủ thứ ra thuyết phục, làm cho mẹ cô yên lòng, vững bụng mà sống.
Hà Hoa dụ
được mẹ cô tin cô nhưng người trong thôn đều quả quyết đó là cô. Cũng
bởi vì cô mới vừa đánh nhau với mụ góa Trần xong thì chưa tới hai ngày
sau nhà mụ đã bị người ta đốt, trên cửa lại còn chận cây cọc gỗ. Người
sáng suốt vừa thấy đã biết là có người cố ý đốt nhà phanh phui chuyện
xấu của mụ ta. Tuy nói là mụ góa Trần xảy ra chuyện như vậy có rất nhiều người vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhưng nghĩ tới chuyện Hà Hoa nửa đêm dám
chạy tới nhà người ta phóng hỏa thì người trong thôn lại sinh ra cảnh
giác với cô. Các cô, các bà lúc trước thường cười hi ha chào hỏi cô, đều dần dần bắt đầu xa lánh, cứ nghĩ đến cô là người dám phóng hỏa đốt nhà
cho nên không thể trêu chọc.
Đối với
chuyện này Hà Hoa cũng chẳng biết nên làm thế nào, cảm giác bị người
khác xa lánh thật khó chịu. Cô chỉ tự an ủi mình rằng khiến người ta sợ
cô như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với ngày đó bị người cười sau lưng.
Lại nói mụ
góa Trần kia bây giờ đã tai tiếng đầy mình, sau đêm đó tên Phùng thọt
cũng không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, chắc là gã lại như trước kia
chạy tới một thôn khác. Mụ góa Trần một người một nhà cũng không dám bỏ
trốn, chẳng còn mặt mũi đành ở lỳ trong nhà không dám bước ra khỏi cửa.
Sự đời dậu
đổ bìm leo, hai ngày sau Hà Hoa thấy trước cửa nhà mụ góa Trần bị đổ đầy phân nước tiểu, mùi hôi thối bốc lên tận trời, khiến cho người khác đi
ngang qua trước cửa nhà mụ ta chỉ muốn ói. Không lâu sau đó, mấy con gà
mái mụ ta nuôi trong nhà bị vặt sạch lông, cả mình trụi lủi đi đi lại
lại trong sân, có phần mỉa mai, còn về những lời âm thầm nhục mạ, hay
xem thường công khai thì càng không cần bàn tới.
Có lẽ là bị đẩy vào đường cùng, mụ góa Trần uất ức hơn nửa tháng, cuối cùng cũng
không chịu nổi vứt luôn thể diện, đứng ở cửa nhà mình chống nạnh chửi
đổng. Lời lẽ mụ ta muốn khó nghe cỡ nào có cỡ đó, nói gì mà hơn phân nửa lũ đàn ông trong cái thôn này đều bò qua đáy quần mụ ta, chỉ cần mụ ta
cho chút nước tiểu trong bô là mấy gã đó vui vẻ hầu hạ ! Không đủ bản
lĩnh giữ chặt chồng mình, đến trước cửa nhà mụ ta đổ những thứ bẩn thiểu để giương oai à! Chỉ cần trước mắt mụ ta có người đàn bà nào thì mụ ta
liền mở miệng châm chọc không ngừng, còn nói với bọn họ là đã từng ăn
ngủ nhiều lần với chồng họ, còn tả chi tiết cảnh tượng từng lần từng lần ra sao nữa. Cứ như vậy, chẳng bà nào cô nào dám tới gần mụ ta nữa, bọn
họ vừa tức giận vừa oán hận lại sợ hãi, nhà mụ góa Trần rốt cuộc cũng
không bị người khác quấy rối nữa.
Sau đó mụ
góa Trần hoàn toàn bộc lộ bản chất, không thèm tỏ vẻ trung trinh tiết
liệt gì nữa, ngày nào cũng ra sức trang điểm thật xinh đẹp đi dạo khắp
nơi, gặp ông nào cũng liếc mắt đưa tình. Hà Hoa cảm thấy mẹ cô nói không sai chút nào, đàn ông đúng là một đám hèn nhát, gặp phải hạng đàn bà
thối tha như vậy mà cũng có kẻ không chê mụ ta bẩn thỉu bước vào nhà mụ. Có vài lần Hà Hoa còn thấy mấy gã đàn ông xa lạ ở thôn khác, theo như
lời mẹ cô nói đây là đưa người cửa trước rước người cửa sau. Trong thôn, có vài người già đấm ngực dậm chân, mắng rằng năm nay thôn gặp phải đại hạn xui xẻo lớn mới sinh ra cái loại đồi phong bại tục như vậy, nếu
cách đây mấy chục năm ả ta có bị nhét lồng heo dìm nước mười lần cũng
chưa đủ.
Mặc dù Hà
Hoa cũng biết ở cùng một thôn với loại đàn bà như vậy thật sự rất ghê
tởm, nhưng biết cha cô không còn qua lại với mụ ta nữa thì cũng yên tâm. Chỉ cần không đụng đến cô, thì người ta thích sống kiểu nào là chuyện
của họ, không liên quan gì đến cô.
Có điều Hà
Hoa muốn nước sông không phạm nước giếng với mụ đàn bà kia nhưng mụ ta
lại như âm hồn không tan. Lúc giữa trưa một ngày nọ, Hà Hoa xách giỏ đưa cơm lên núi như thường lệ, lúc đi đến một con đường nhỏ ít người qua
lại chợt thấy ở phía xa xa một nam một nữ đứng bên chân tường nói
chuyện. Người nữ kia mặc một bộ váy hoa màu đỏ không chỉnh tề, trông rất bắt mắt, chỉ cần nhìn thoáng qua Hà Hoa liền nhận ra đó là mụ góa Trần. Cô nghĩ mụ đàn bà này không chừng lại đang cám dỗ gã nào đó, mới tính
làm bộ như không phát hiện tránh đi. Ánh mắt cô chợt quét qua thì thấy
bóng dáng gã đàn ông kia trông rất quen mắt, lúc nhìn chằm chằm vào gã,
cô ngạc nhiên đến mức không bước đi nổi. Gã đàn ông không đứng đắn kia
chẳng phải là Đại Bảo sao!
Lúc này, ngực Hà Hoa căng lên, đầu bốc lửa, nổi giận đùng đùng thét lên muốn rách cổ họng: “Đại Bảo!”
Đại Bảo
đang nói chuyện với mụ góa Trần, bị hét như vậy giật nảy mình, quay đầu
lại nhìn thấy Hà Hoa, mặt mày hoảng sợ, giống như tên trộm bị người ta
tóm được. Sợ tới mức ngay cả một tiếng tỷ cũng không dám kêu, còn mụ góa Trần sau khi ngạc nhiên lại tỏ vẻ mặt khinh thường, trong ánh mắt mang
đầy sự thù địch.
Hà Hoa trừng mắt đi qua, mụ góa Trần cười lẳng lơ, cố ý nhìn Đại Bảo đầy quyến rũ rồi ỏng ẹo lướt ngang qua Hà Hoa bỏ đi.
Mặt mày Đại Bảo trắng bệch lắp ba lắp bắp: “Tỷ… Tỷ… Sao tỷ lại ở đây…”
“Hừ!” Hà
Hoa nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Đừng gọi tao là tỷ! Tao không có loại đệ đệ đốn mạt như vậy! Chuyện tốt không học, lại học những chuyện này! Mụ
đàn bà kia là loại người nào mày đâu phải không biết! Người đứng đắn
trốn tránh còn không kịp, mày lại đâm đầu vào mụ ta! Uổng công cha mẹ
xem mày như báu vật mà nâng niu trân trọng! Vậy mà mày lại đi vào con
đường bại hoại này! Tao! Tao…” Hà Hoa nhìn khắp xung quanh, tiện tay
nhặt lấy một cành cây, trừng mắt mắng: “Mày nói đi! Mày với mụ ta dan
díu với nhau bao lâu rồi! Gặp mụ ta mấy lần rồi! A! Tao đánh chết mày
thằng ranh con này! Sau này đỡ làm cha mẹ tức chết!” Hà Hoa càng nói
càng tức giận, chẳng cần đợi Đại Bảo trả lời, đưa tay vụt liền mấy gậy.
Đại Bảo la
oai oái ôm mông nhảy nhảy, vừa xoa vừa kêu: “Không có! Không có! Thực sự là không có mà! Đệ không tìm mụ ta! Không tìm mà!”
Sao Hà Hoa có thể tin lời nó chứ, phổi như muốn nổ tung ra, mặc kệ đánh trúng hay không, gậy nào gậy nấy cũng vụt hết sức.
Đại Bảo
chạy trốn khắp nơi, van xin: “Thực sự không đi tìm mà! Mụ ta muốn nói
chuyện đệ cũng không thèm quan tâm, đây là lần đầu nói chuyện với mụ!
Mới nói mấy câu tỷ đã tới rồi…”
Hà Hoa vẫn
không dừng tay, mắng tiếp: ” Thằng ranh kia! Mày đang oán trách tao làm
hỏng chuyện tốt của mày phải không? Chỉ cần mày có suy nghĩ này thì tao
đánh chết mày cũng không oan!”
Đại Bảo nghe xong mấy lời này thì đứng lại không chạy nữa, cúi đầu mặc cho Hà Hoa đánh cậu mấy gậy.
Hà Hoa đánh mãi cho đến lúc thấy đau tay, vẫn thấy đánh chưa đã giận, cô thương Đại Bảo không hề kém cha mẹ, nhưng càng thương nó thì lúc này lại càng tức
giận, thật sự là muốn đánh chết nó ngay. Nhưng khi đánh xong, thấy bộ
dạng muốn đánh muốn mắng gì cũng được của nó thì lại cảm thấy đau lòng,
cô đánh mấy gậy rất mạnh tay, mông của nó chắc đã sưng vù lên rồi. Cô
còn cảm thấy đau lòng nữa, mụ đàn bà kia quấn lấy cha cô làm hại mẹ cô
đau khổ bao nhiêu năm như vậy, sau đó lại còn nói xấu tung tin đồn nhảm
sau lưng cô, vất vả lắm mới tìm được cơ hội lột mặt nạ mụ ta, thế mà mới được mấy ngày, em trai của cô lại tiếp tục bước vào. Lúc này muốn nói
hận mụ góa Trần kia cũng không còn chút sức lực nào, chỉ hận Đại Bảo
thật không có tiền đồ rồi cô lại bắt đầu oán hận cha cô ngày xưa đã từng gian díu với mụ ta. Hà Hoa càng nghĩ lòng càng chua xót, mắt đỏ ửng lên rồi nước mắt tuôn trào.
Đại Bảo
thấy Hà Hoa khóc, vội vàng nói: “Đệ sai rồi, tỷ, tỷ đừng khóc, đệ thực
sự không nghĩ như vậy mà… Đệ không dám nữa, tỷ muốn hả giận muốn đánh đệ bao nhiêu gậy cũng được, đệ sẽ đứng ở đây cho tỷ đánh…”
Hà Hoa lau
nước mắt, buồn bã nói: “Ta không đánh đệ nữa, dù sao đệ cũng đã lớn rồi, muốn làm gì thì mười con trâu kéo cũng không lại. Trước đây ta nghe mẹ
đi hỏi tiểu Tú nhi của nhà Trương đại thúc ở phía nam thôn cho đệ, ta
còn cảm thấy vui mừng. Con bé đúng là con gái nhà lành, bề ngoài dễ
thương tính tình cũng tốt, mấy thôn xung quanh có biết bao nhiêu chàng
trai mong cưới được con bé! Cuối cùng lại hời cho thằng khốn nạn như đệ! Đệ lại còn không biết thể diện gì, muốn đến với cái loại đĩ điếm kia!
Đệ muốn thì làm đi, ngày mai ta phải đến nhà Tú nhi, nói với cha con bé
nhất thiết đừng gả con gái cho đệ, vô duyên vô cớ đẩy con gái mình vào
hố lửa, để nó sớm tìm người khác, tránh sau này lại bị khinh bỉ!”
Đại Bảo vừa nghe thấy lập tức hoảng hốt, kéo cánh tay Hà Hoa van xin: “Nhất định
không được đi, xin tỷ đấy, tỷ nhất định không được đi… Đệ thực sự không
có ý gì với mụ đàn bà kia… Đệ thích Tú nhi, đệ muốn cưới muội ấy làm vợ… Tỷ đừng nói, xin tỷ, xin tỷ đấy…”
Hà Hoa
khinh thường nói: “May mà đệ còn có ý thích con bé, đệ như vậy là thích
nó sao? Mùa thu sang năm đã thành thân, còn chưa đến một năm nữa mà đệ
lại gian díu cùng mụ đàn bà kia làm xằng làm bậy. Còn dám nói thích con
gái nhà người ta, đệ không sợ ông trời sai thiên lôi đánh trẹo quai hàm
đệ, lủng mấy lỗ sao!”
Đại Bảo
thấy Hà Hoa nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng thực sự cáu giận, chỉ sợ cô
đến Trương gia nói chuyện thật, y cực kỳ gấp gáp, nghẹn cả buổi rốt cuộc cũng nói thật, đỏ mặt buồn buồn nói: “Không phải… Là vì muốn thành hôn… Đệ thích Tú nhi… Đệ chỉ muốn… Chỉ muốn học… Chuyện đó… Đệ sợ đến lúc đó mà không biết sẽ khiến muội ấy chê cười…”
Mới đầu Hà Hoa vẫn chưa hiểu, tới lúc hiểu được thì mặt mày cũng đỏ ửng, cũng may Đại Bảo xấu hổ cúi đầu nên không phát hiện ra.
Hà Hoa nhìn bộ dáng này của Đại Bảo cũng không biết là nên giận hay nên cười cậu
nữa, bèn nhướng mày hỏi: “À, hóa ra đệ lại thương vợ đến thế? Tốt, ta
trở về nói với Tú nhi, hỏi nó có vui không khi đệ đi học chuyện này với
mụ đàn bà kia, nếu nó nói vui thì không thành vấn đề, ta cũng không nói
sai lời nào, toàn là nhắc lại lời của đệ!”
Đại Bảo
cũng không xấu hổ nữa, vội vàng nài nỉ: “Đừng! Tỷ nhất định không được
đi! Nếu muội ấy biết chuyện này sẽ không thèm để ý đến đệ nữa!”
Hà Hoa
trừng mắt nói: “Đệ cũng biết chuyện này không đúng phải không? Đã biết
không đúng mà đệ còn làm! Đệ rõ ràng là muốn ăn gậy ăn mắng! Cho dù Tú
nhi biết chuyện này mà từ hôn thì cũng là do đệ tự tìm lấy!”
Đại Bảo cúi đầu nói: “Đệ biết rồi… Đệ sai rồi… Đệ nhất định bị nhét phân vào đầu,
đầu đệ trở nên ngu muội, đệ điên rồi! Nếu không sao dám nghĩ đến chuyện
xằng bậy như vậy…”
Hà Hoa thấy Đại Bảo thực sự biết sai, liền nhẹ nhàng thở phào, nhưng vẫn không thể
hoàn toàn yên tâm hỏi: “Đệ nói thật với tỷ đi, đệ mới tìm mụ ta lần đầu
phải không? Trước kia chưa từng làm gì đúng không?”
Đại Bảo thề nói: “Đệ dám thề trước phần mộ tổ tiên nhà chúng ta! Trước đây chưa
từng có! Nếu có thì đệ sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế!
Khiến đệ đoạn tử tuyệt tôn cả đời không cưới được vợ! Làm cho đệ… Làm
cho đệ chết cũng không thể nằm trong phần mộ tổ tiên nhà họ Lý!”
“Được rồi!” Hà Hoa vội ngắt lời nói: “Không có là tốt rồi, thề sống chết cái gì, đệ chết thì cha mẹ biết trông cậy ai? Biết sai rồi thì phải sửa, sau này
không được suy nghĩ lệch lạc như vậy nữa!”
Đại Bảo nói chắc đinh đóng cột là đầu mình chỉ là nóng nhất thời, nên không suy
nghĩ kỹ càng. Tuy nhiên Hà Hoa nghĩ đến lời mẹ cô nói với cô rằng tất cả đàn ông đều là loại hám của lạ. Cho nên vẫn không thể yên tâm về Đại
Bảo, chỉ sợ lúc này nó nói cho hay thế thôi chứ vừa quay mặt đi thì
không biết lại nghĩ thế nào. Cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn phải đem chuyện
trước đây của cha cô với mụ góa Trần kia nói ra. Cô biết trong lòng Đại
Bảo rất kính trọng cha, vốn không muốn nói chuyện này với nó, nhưng hôm
nay xem ra không nói không được, chỉ như vậy mới có thể hoàn toàn chặt
đứt suy nghĩ này của Đại Bảo. Nhưng khi kể cô cũng không kể hết, chỉ
nói là mụ góa Trần vô cùng đê tiện đã năm lần bảy lượt quấn lấy dụ dỗ
cha cô như thế nào. Còn nói mẹ cô bị mụ ta bắt nạt ra sao, còn nói mụ ta không muốn thấy gia đình chúng ta sống quá an lành, nên bịa chuyện nói
xấu sau lưng cô.
Đại Bảo là
đứa con hiếu thảo, lại có tình cảm rất tốt với Hà Hoa nên vừa nghe tới
đây đã lập tức đứng dậy chửi um lên, bảo sẽ về nhà vác dao tới nhà mụ ta chém người.
Hà Hoa kéo
cậu lại nói: “Làm gì chứ? Đệ chém chết mụ ta để đi đền mạng sao? Đệ muốn cha mẹ không sống nổi nữa à? Vậy chẳng phải là đúng ý mụ ta quá rồi à?”
Tuy Đại Bảo đã đứng lại, nhưng trên mặt lúc đỏ lúc trắng tức giận không nguôi. Hà
Hoa lại nói: “Nếu đệ thực sự có hiếu với cha mẹ, thực sự yêu thương
người tỷ tỷ này, thì đừng quan tâm đến mụ đàn bà kia. Sang năm, cưới Tú
nhi xong thì sinh cho cha mẹ một đứa cháu kháu khỉnh, gia đình chúng ta
hạnh phúc tốt đẹp như vậy, mới làm cho mụ ta tức chết! Tỷ nói cho đệ
biết, mụ đàn bà kia là loại hạ lưu vô sỉ, đương nhiên không muốn chúng
ta sống vui vẻ, mụ đã xấu xa lại còn muốn dụ dỗ đệ khiến cho cha mẹ tức
chết, đệ không thể để cho mụ ta toại nguyện, làm người trong nhà tức
giận!”
Đại Bảo
trừng mắt nói: “Tỷ nói gì vậy! Vốn đệ không biết chuyện này cho nên mới
nhất thời đâm đầu vào đống phân phạm phải sai lầm. Giờ đệ đã biết toàn
bộ sự thật, đệ mà còn suy nghĩ kia thì thật không phải là người! Đừng
nói tỷ lấy gậy đánh đệ! Mà đệ sẽ tự nhảy sông chết cho rồi!”
Lúc này Hà
Hoa mới hoàn toàn yên tâm, lại nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi, nay đệ
cũng đã lớn, lập gia đình rồi thì phải biết chừng mực, tỷ tin đệ, nhà ta đều trông cậy vào đệ, nhất định phải khiến cha mẹ không thua ai, tỷ
cũng nở mặt nở mày.”
Đại Bảo vỗ ngực cam đoan: “Tỷ yên tâm đi, sau này mọi chuyện đã có đệ, ai dám ức hiếp, coi thường chúng ta, đệ sẽ đánh chết họ!”
Hà Hoa
trừng mắt nhìn cậu, cười nói: “Được, nói cứng miệng lắm, mau về nhà đi,
tỷ còn phải lên núi đưa cơm cho anh rể của đệ, không nói với tên nhóc
thối lắm mồm như đệ nữa.” Nói xong, cô vỗ vỗ Đại Bảo, xách giỏ đi ra sau thôn.
Nhắc tới
chuyện đưa cơm cho Trường Sinh, Đại Bảo chợt nghĩ đến chuyện gì đó vội
gọi Hà Hoa lại nói: “Đúng rồi, chuyện mụ đàn bà kia anh rể có biết
không?”
Hà Hoa quay đầu nói: “Chuyện gì?”
Đại Bảo tốt bụng nhắc nhở: “Về nhà tỷ cũng phải nói chuyện này với anh rể, mụ đàn
bà kia không phải là kẻ dễ bắt nạt, lỡ như lòng dạ mụ thực sự xấu xa
chẳng phải nhất định mụ sẽ kiếm chuyện với chúng ta, giở mánh khóe sao?
Mụ ta dụ dỗ cha và đệ không được, chưa biết chừng lại mò đi kiếm anh rể. Đệ thấy anh rể ngốc nghếch như vậy chắc chắc không hiểu mụ ta muốn làm
gì, tốt nhất là tỷ nên nói với huynh ấy, đề phòng có chuyện.”
Hà Hoa nói: “Nói bậy gì đó, đừng có mà không biết lớn nhỏ, cái gì mà ‘ngốc nghếch’, đó là anh rể của đệ, sao lại ăn nói tùy tiện vậy hả?”
Đại Bảo
nói: “Đệ có lòng tốt nhắc nhở tỷ thôi, đừng để tới lúc bị cướp mất chồng mà cũng không biết…” Nói xong cậu lại trề môi nhỏ giọng than thở nói,
“Hơn nữa, huynh ấy vốn ngốc nghếch… Quả thật là ngay cả cha mẹ còn không biết gọi, thua cả Tiểu Bảo…”
Hà Hoa trừng mắt nói: “Vừa rồi ta đánh đệ chưa đủ đau phải không? Còn muốn ăn đòn nữa hả?!”
“Không nói, không nói nữa, tỷ nhớ kỹ những gì đệ nói đó, cần phải trông chừng anh
rể, đừng để cho mụ đàn bà kia lừa gạt.” Nói xong, Đại Bảo liền xoay
người bỏ chạy, rồi lại quay đầu nhìn Hà Hoa nhăn mặt: “Thật đúng là con
gái gả ra ngoài giống bát nước đổ đi, chỉ nói huynh ấy có một câu mà cả
em ruột cũng muốn đánh…”
Hà Hoa đứng xa xa trừng mắt giơ giơ tay lên nhìn cậu, thấy cậu mất hút sau một khúc quanh liền nắm tay lại, nghĩ nghĩ lại cảm thấy vui. Thầm nghĩ Trường
Sinh ngốc nghếch kia, chưa nói tới có người đàn bà nào bám theo hắn,
ngay cả khi thực sự có người nào dụ dỗ hắn, chắc chắn hắn cũng không
hiểu cái gì được gọi là ‘dụ dỗ’.
Hà Hoa xoay người ra khỏi thôn, vừa đi vừa nghĩ, mấy ngày nay mụ góa Trần giống hệt kẻ đang lên cơn điên mắng chửi người liên tục, mụ ở khắp nơi quang quác kể chuyện mụ ta ngủ với những gã đàn ông trong thôn, mặc dù các cô các
bà khắp thôn không biểu hiện ra mặt nhưng chẳng có người nào yên lòng.
Ai nấy cũng lo sợ chồng mình mèo mỡ với mụ đàn bà kia. Duy chỉ có cô
không lo lắng, nếu nói đến chồng mình ở phương diện này, cô có thể thẳng lưng ngẩng đầu kiêu ngạo trước mặt những người phụ nữ khác.
Hà Hoa nghĩ một lát rồi lại không khỏi lắc đầu cười thầm, cũng không biết có nên
tính đây là điều tốt khi gả cho Trường Sinh không nữa. Cô cứ mãi suy
nghĩ, tới lúc ngẩng đầu lên liền thấy có người đi tới trước mặt. Hà Hoa
ngớ ra, thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp, mới qua không bao lâu sao lại đụng phải mụ đàn bà này thế!
Mụ góa Trần cũng thấy Hà Hoa, nhìn chằm chằm không chớp mắt đi thẳng về phía cô. Hà Hoa thầm nghĩ mụ đàn bà này chắc lại muốn đem chuyện của Đại Bảo ra để
châm chọc cô đây mà, trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chửi lại mụ
ta rồi. Có điều mụ đàn bà đang đi tới lại đột nhiên nhìn cô cười, có
chút mờ ám, lại kèm chút khiêu khích, thậm còn có chút tỏ ra vô cùng đắc ý, sau đó mụ ta xoay mặt đi lướt qua cô.
Hà Hoa hơi
sững sờ, nghĩ ngợi thì lại thấy không đúng, mụ ta bỗng dưng chạy đến con đường nhỏ sau thôn này làm gì? Đi theo đường này lên sẽ vào núi, không
có thôn làng cũng không có người ở, mà gã Phùng thọt kia đã chẳng còn
bóng dáng, không thể nào là tới tìm gã.
Chẳng lẽ… Là Đại Bảo đoán đúng rồi, mụ ta thực sự bứt rứt đến mức muốn quyến rũ Trường Sinh trả thù cô ư?
Bình luận truyện