Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ
Chương 6
Edit : Kim NC
Beta : Vô Phương
Hà Hoa
không ngờ chuyện cô bị tên Phùng thọt cợt nhả đùa bỡn lại đột nhiên bị
lan truyền khắp thôn. Cô nhớ rất rõ ràng ngày ấy xung quanh không hề có
một bóng người. Có điều chuyện này kẻ nào tung tin đã không còn quan
trọng nữa, quan trọng là qua miệng dân trong thôn nó đã trở thành một
câu chuyện với phiên bản hoàn toàn khác xa, mà phiên bản ấy nói là cô và tên Phùng thọt trốn ở rừng cây nhỏ trong thôn tằng tịu thông dâm với
nhau nhưng bị Trường Sinh bắt gặp. Trường Sinh tuy là tên ngốc nhưng
cũng biết hai người đang làm chuyện xấu, lôi tên Phùng thọt ra đánh một
trận, suýt chút nữa xảy ra án mạng.
Những lời
đồn đại nhảm nhí về chuyện này từ miệng người này tới tai người kia lại
càng thêm mắm dặm muối vào, hết người này truyền đến người nọ, lại còn
có người nói chính tận mắt thấy có một lần Hà Hoa và tên Phùng thọt kia
núp ở trong rừng cây nhỏ hôn hít lột đồ. Còn nói Trường Sinh là một tên
ngốc nên căn bản không biết chuyện nam nữ , thậm chí còn nói hắn vốn dĩ
bị bất lực … tóm lại đơn giản là bảo Trường Sinh ở phương diện kia không thỏa mãn được Hà Hoa, cô xuân tâm không nhịn được đã gian díu với tên
Phùng thọt, nhưng cuối cùng chuyện lại bị lộ ra, bị chồng bắt được ngay
lúc đang gian díu trên giường. Tên gian phu bị đánh cho một trận, còn Hà Hoa cũng suy sụp, chỉ có điều nhà mẹ đẻ trong thôn đã bị cô làm cho mất sạch mặt mũi.
Hà Hoa nghe được mấy lời đồn nhảm nhí này là từ miệng mẹ cô nói cho cô biết. Lúc
nói những lời này vẻ mặt bà rất buồn khổ, tuy rằng bà đối với chuyện đồn đại nhảm nhí của Hà Hoa và gã Phùng thọt kia cũng không tin chỉ cười
nhạt mà thôi. Nhưng về chuyện Hà Hoa và Trường Sinh lại không yên tâm,
bà cẩn thận e dè hỏi thăm Hà Hoa xem Hà Hoa và Trường Sinh có … được
không, cuối cùng bà còn chả thèm vòng vo, hỏi thẳng cô và Trường Sinh có làm hay không, lại hỏi trong chuyện đó Trường Sinh có ổn hay không.
Tuy rằng mẹ ruột thì không có gì phải giấu diếm không thể nói, nhưng bảo Hà Hoa kể
thẳng ra thì cô vẫn không làm được. Hơn nữa tuy rằng bây giờ cô đã gả
cho người ta, là phụ nữ đã có chồng, nhưng thực chất vẫn là một cô gái
chưa lột xác thành phụ nữ, nên nhắc tới chuyện này sao cô không đỏ mặt
ngượng ngùng cơ chứ. Có điều cô cũng không thể thật thà khai báo hết ra
với mẹ cô, chỉ nén vẻ gượng gạo ngại ngùng xuống nói với bà Trường Sinh
rất ổn, mọi thứ đều tốt, bảo bà đừng tin những lời nói hươu nói vượn của mấy người đó, Trường Sinh rất rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì cả.
Mẹ Hà Hoa
yên tâm ra về, còn Hà Hoa tức giận tới mức muốn chửi thề, cô chỉ hận
không thể đi ra ngoài bắt lấy kẻ tung tin đồn nhảm nhí này, xé rách mồm, banh miệng nó ra cho nó cả đời không mở mồm được nữa. Có điều cô cũng
biết loại chuyện này một khi đã bắt đầu thì không ai có thể áp chế, dẹp
đi được, chỉ có thể chờ đến khi mọi người đều đã nghe tới chán ngấy, tới mức cảm thấy phiền phức mới thôi. Còn nếu cô mà vẫn tức giận mặt đỏ tía tai làm ầm ĩ lên thì chính là người ta đã được như ý muốn, đứng một bên xem cô diễn trò cười cho họ.
Hà Hoa cố
gắng làm cho bản thân bình tĩnh, cô tự nói với chính mình mặc kệ bọn họ
thích nói gì thì nói, cô trong sạch thì việc gì phải sợ, cây ngay không
sợ chết đứng. Nhưng nếu sự việc theo như bình thường thì sẽ thế này, lúc bạn không biết thì không có chuyện gì xảy ra, một khi bạn biết, ra khỏi cửa mở mắt lên nhìn là có thể thấy ngay được, một khi gặp tình cảnh như thế bạn đâu phải cứ tự nhủ mình đừng tức giận thì sẽ không tức giận
được đâu.
Có điều lúc giữa trưa Hà Hoa mang theo rổ trúc đi tới phía ngọn núi đưa cơm cho
Trường Sinh như mọi ngày, khi tới chỗ quẹo chợt nghe thấy phía trước có
người nhắc đến tên cô. Hà Hoa hơi sửng sốt, bước chân mới giơ ra một nửa lại rụt về, nhưng lại nghe thấy có một giọng phụ nữ tiếp tục vang lên:
“Ôi dào…nhà lão Lý vì chuyện này của cô ta mà bị mất sạch mặt mũi đó…”
Hà Hoa vừa nghe đến đó liền biết là đang nói cô, càng không thể bước ra.
Lại có một
người khác “sủa bậy” bồi theo: “Còn không phải vậy sao…Bà không thấy mẹ
cô ta đã hai ngày rồi mà còn không dám bước ra khỏi cửa đó thôi? Còn cả
cha cô ta nữa, ông ta là kẻ vô cùng hống hách đó thôi, vậy mà hôm kia
ông nhà ta nhếch miệng nói ông ta mấy câu, nếu như là ngày xưa chắc chắn ông ta đã xắn tay lên đánh nhau rồi ấy chứ, thế mà lúc ấy không nói
được một câu nào cả, mặt mày xám xịt đi về…” Bà ta vừa dứt lời thì lập
tức vang lên những tràng cười ha ha hô hô của mấy ả đàn bà khác.
Hà Hoa ra
sức bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay để ngăn ý muốn lao ra mắng chửi
đám người kia, cô nghĩ tốt hơn hết là cô nên xoay người đi đường khác,
những loại đàn bà túm năm tụm ba này thích nhất là đồn chuyện vớ vẩn bậy bạ, nếu càng nghe thì chẳng phải mình sẽ bị tức giận không đâu sao.
Nhưng nghe người ta nói láo, nói xấu sau lưng mình, hai chân cô không
thể bước đi nổi, ngược lại cô hơi nghiêng người, nghĩ rằng phải biết xem rốt cuộc là đám đàn bà phụ nữ nào khua môi múa mép bịa đặt sau lưng cô.
Mấy ả đàn
bà ở bên cạnh giếng kia nghe chuyện thì mặt mày hớn hở tươi như hoa,
cũng có người chen vào nói: “Mấy bà này bớt mồm bớt miệng cho người ta
nhờ, con bé đã phải gả cho một thằng ngốc đã khổ rồi, lúc này còn phải
chịu mấy lời bịa đặt này, ta thấy nha đầu Hà Hoa kia cũng không phải
loại người như vậy mà…” Người kia chưa dứt lời, đã có người lập tức chen vào: “Này, sao có thể là bịa đặt cơ chứ? Không có lửa làm sao có khói?
Nếu như cô ta trong sạch thì sao bị người ta đồn ầm lên cơ chứ? Sao
không ai đồn về cô? Không ai đồn về ta? Có thể thấy là cô ta nhất định
có gì đó với tên kia! Hơn nữa, không phải trong chúng ta có người tận
mắt thấy sao? Có phải vậy không thím hai?”
Đám người
này nghe giọng điệu ấy không khỏi đồng loạt cười cợt kích động hỏi:
“Này, thím hai, thím nhanh nói xem, thím nhìn thấy cái gì? Cô ta và tên
Phùng thọt thật sự gian dâm ở trong rừng cây nhỏ à? Chuyện này là thật
hay giả thế?’
Một giọng
nói phụ nữ nhỏ nhẹ đáp lại: “Chuyện đó còn giả được sao? Ta đây tận mắt
nhìn thấy mà! Chính mắt ta thấy Lý Hà Hoa và tên Phùng thọt, cả hai
người trần truồng như nhộng, uốn éo quấn lấy nhau, thỉnh thoảng lại kêu
lên một tiếng, gì mà nhanh lên, huynh huynh, muội muội, rên rỉ ưm ưm, a a ấy chứ!”
Đám người
xung quanh nghe xong càng cười ha hả, Hà Hoa vẫn đứng sau chỗ quẹo, nghe thế lửa giận bốc lên bừng bừng. Nghe giọng ả đàn bà nói những lời này
cô đã nhận ra là ai, là bà quả phụ Trần ở phía tây trong thôn. Nhà bà ta ở gần nhà mẹ cô. Bình thường thì hai nhà ra ra vào vào gặp nhau liên
tục, cô gọi bà ta là thím bao nhiêu năm nay, bà ta cũng luôn mỉm cười
đáp lại. Nhưng không thể ngờ được bà ta lại nói nhăng nói cuội, bày đặt
bịa chuyện sau lưng cô. Bà ta thật là khốn nạn vô liêm sỉ mà.
Hà Hoa
không tài nào nhẫn nhịn được nữa, bước vài bước lao ra cầm theo chiếc rổ trong tay đập thẳng cái bộp xuống trước mặt bọn họ. Đám người đang tám
chuyện giật mình sợ hãi kêu lên vội vàng né ra, có kẻ không để ý bị rổ
nặng đập thẳng xuống chân kêu ré lên. Hà Hoa chỉ thẳng tay vào mặt quả
phụ Trần, lớn tiếng mắng: “Bà mau câm mẹ cái mồm thối như phân chó của
bà đi! Giữa ban ngày ban mặt mà bà dám ở chỗ này ngậm máu phun người
hả?! Sau này Diêm Vương sẽ cắt lưỡi của bà cho chó gặm!”
Mấy người
đàn bà thấy Hà Hoa đột nhiên lao tới, khí thế bừng bừng gào lên vậy thì
đều sợ tới mức hoảng hốt, mồm miệng ấp úng, tay chân luống cuống không
biết phải làm sao, có người phản ứng nhanh ngượng ngùng nói: “Ấy ấy ,
không phải, Hà Hoa, chúng ta không nói cô… Cô nghe.. nghe nhầm rồi…”
“Lươn lẹo!” Hà Hoa trừng mắt mắng: “Khi nãy chính tai ta nghe thấy hết rồi! Hôm nay nếu không giải quyết chuyện này cho rõ ràng thì các người ai cũng đừng
mong rời khỏi đây! Không phải là muốn làm cho ta không thể sống yên ổn
sao? Được thôi, các người không cần phải chờ thêm nữa! Ngày mai ta rảnh
rỗi đó, tới mà đốt nhà ta đi. Chúng ta cùng xem xem rốt cuộc kẻ nào mới không sống yên được.”
Lúc này mặt của đám người kia thật sự hiện rõ sự xấu hổ, thấy Hà Hoa hùng hùng hổ
hổ như vậy, trong lòng không khỏi hơi sợ hãi. Trong thôn nhỏ này không
có ai là không biết cha Hà Hoa là người hung tàn, ngang ngược không dễ
chọc vào. Con trai lớn của ông ta mới mười sáu tuổi thôi nhưng cũng
giống như tiểu bá vương (*), không quan tâm đối thủ có lớn hơn mình
không, cứ thế vung tay giơ chân liều mạng lao vào, lũ trai tráng trong
thôn không ai chưa bị hắn đánh. Cha con nhà họ Lý này không dễ động vào, mà Hà Hoa lại là con gái lớn nhà họ Lý. Bình thường thì rất hòa nhã
hiền dịu, nhưng mà rốt cuộc thì vẫn là cùng một cha sinh ra, lúc nóng
giận lên thật sự giống ông Lý, rất đáng sợ.
Tiểu bá vương: kẻ ngang ngược, cực kỳ thô bạo.
Mấy người đàn bà kia càng lúng túng hơn, xấu hổ chớp mắt nhỏ nhẹ nói:
“Ây da, cái con bé này, sao lại nóng nảy thế chứ… thật sự là nghe nhầm rồi…”
“Đúng thế,
đúng thế, nghe nhầm, chúng ta không có nói cô… Cô tốt như thế ai có thể
nói gì chứ đúng không? Ai dám nói cô, bà chị đây sẽ là người đầu tiên
nói phải trái với nó!”
“Ừ, đúng thế…đúng thế ấy mà.”
Mấy người
đàn bà kia xấu hổ cười cười nịnh nọt, duy chỉ có mình mụ góa Trần đứng
yên ở một bên, đầu hơi nghiêng sang, cũng không nhìn Hà Hoa, vẻ mặt kia
giống như đang khinh thường.
Hà Hoa chỉ
tay vào mụ ta quát: “Không phải bà vừa mới hùng hồn nói nhăng nói cuội
sao? Sao bây giờ lại giả câm giả điếc hả?! Thật uổng công ta gọi bà bằng thím, bà lại còn không biết liêm sỉ mà à với chả ơi! Phì! Ta đây nhổ
vào! Thật khiến người ta ghê tởm!”
Mụ góa Trần vẫn không lên tiếng, đám đàn bà bên cạnh thì xán lại gần Hà Hoa khuyên
giải. Có người bảo: “Ấy, đừng giận, chúng ta thật sự không có nói cháu…
Nhìn xem này, thật là tiếc cho một rổ đồ ăn ngon, thôi thì lát nữa cháu
gọi Trường Sinh, hai vợ chồng son cùng đến nhà thím ăn bữa cơm trưa nhé, thím sẽ làm bánh có nhân cho …”
Hà Hoa thấy mọi người thuận theo như vậy cũng không muốn quậy tiếp, chỉ là khi nãy
thấy mụ góa kia bày ra vẻ mặt đó nên vẫn còn tức giận, cô hung dữ trừng
mắt lườm mụ ta một cái, nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi xoay người đi nhặt rổ của mình.
Có điều mụ
góa Trần kia thấy mọi người đều vây quanh Hà Hoa cười nịnh ra vẻ làm
lành, còn bản thân một mình đứng một bên mất sạch mặt mũi thì trong lòng không khỏi tức giận, hừ một tiếng, mụ ta bĩu môi dè bỉu: “Thông đồng
với trai thì có gì hãnh diện mà lớn mặt tỏ vẻ.”
Hà Hoa còn
chưa hết tức giận lại bị bà ta nói thể không khác nào đổ dầu vào lửa, cô ném rổ trong tay về phía mụ góa Trần quát: “Bà nói ai? Bà thử lặp lần
nữa thử xem!”
Mấy người
đàn bà xung quanh thấy tình hình này vội vàng nháy mắt liên tục với mụ
góa Trần. Mụ góa Trần lại không thèm đếm xỉa gì tới họ, vênh mặt lên
nói: “Nói mày đó Lý Hà Hoa! Loại ngủ với trai, có bản lĩnh làm lại không có gan thừa nhận!”
Hà Hoa xông lên túm lấy tóc mụ góa giật mạnh, bốp bốp! Tát liên tục hai cái vào mồm mụ ta, quát : “Tao cho mày nói này! Cho mày nói này!”
Mụ góa Trần bị bất ngờ không kịp đề phòng hay né tránh, dính hai cái tát nảy lửa,
trên đầu trên mặt đau tới mức rát bỏng, mụ ta cũng lập tức vùng lên xông tới, túm lấy tóc Hà Hoa, hai người túm lấy nhau cùng vật lộn. Hà Hoa
tuổi vẫn còn nhỏ, tính theo kinh nghiệm đánh nhau thì gần như không có
nên hơi yếu thế. Cô vốn nghĩ vả thật mạnh vào mồm mụ góa Trần, lại không cẩn thận đề phòng bị mụ ta kéo tóc, hung dữ cào vào mặt mấy cái.
Đám đàn bà
bên cạnh bị cảnh tượng này dọa cho choáng váng mặt mày, không dám tiến
lên ngăn cản, chỉ biết hét toáng lên. Lúc này đang là buổi trưa, có mấy
đám đàn ông đang từ ruộng về nhà ăn cơm, nhìn tình cảnh này thì đều hưng phấn đứng ở một bên xem náo nhiệt, không hề có một người nào tiến lên
khuyên can.
Càng lúc
càng nhiều người vây xem, rốt cuộc trong đám người vây xem cũng có một
người chạy vào khuyên can, cũng là do nghe đồn mà đến – chính là thầy
Chu. Thầy Chu vừa kéo hai người đang túm lấy nhau kia ra vừa khuyên nhủ: “Làm gì thế này, người cùng thôn cùng xóm với nhau cả có chuyện gì từ
từ nói, sao lại ra tay đánh nhau cơ chứ.”
Hai người phụ nữ bị tách ra, trên mặt đều là vẻ tức giận chưa nguôi, trừng mắt nhìn đối phương.
Thầy Chu
lại nói: “Bất kể là vì sao, thôi thì nể mặt ta mà dừng tay đi, để cho
mọi người chê cười làm gì phải không?” Thầy Chu lại thấy mặt Hà Hoa bị
hai đường cào chảy máu, tiện miệng nói: “Lát nữa đi tới chỗ ta, ta cho
cô ít thuốc, còn trẻ đừng để mặt có sẹo.”
Thầy Chu
vừa nói thế, không biết sao lại chọc vào mụ góa Trần, mụ ta hừ một
tiếng, khinh thường nói: “Bà nội người ta biết thuốc nọ thuốc kia, đâu
cần ông quan tâm làm gì, cũng không phải gả cho cháu nội nhà ông. Tuy là ông vội vã muốn thay thế làm ông nội nhà người ta, nhưng cũng phải xem ý của bà nội người ta có muốn hay không kìa.”
Thầy Chu nghe mụ ta nói vậy đột nhiên xấu hổ đỏ mặt, lúng túng khó xử.
Hà Hoa thấy mụ ta ngay cả thầy Chu và bà Tứ cũng đều bắt đầu dựng chuyện bịa đặt
được, thì càng tức giận hơn. Cô lại định xông lên đánh cho mụ góa này
một trận, thì chợt nghe trong đám người đứng xem có người hô to lên một
câu: “Trường Sinh tới rồi!”
Không gian
ồn ào đợt nhiên im lặng hẳn, mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn,
chỉ thấy trong đám người tách ra một khe hở, Trường Sinh cao lớn với vẻ
mặt lo lắng đi tới.
Chuyện là
từ sau việc xảy ra lần trước, Trường Sinh mỗi ngày đều đúng trưa xuống
núi đón Hà Hoa. Khi nãy hắn chờ ở nơi đã hẹn một lúc lâu mà vẫn không
thấy bóng dáng người đâu, hắn lại lo lắng vội vã chạy tới rừng cây nhỏ
cứu Hà Hoa ngày ấy. Nhưng dạo quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, lại chạy vội về nhà, rồi lại sợ lúc mình chạy về thì không cùng
đường thì không gặp được Hà Hoa, lại hấp tấp chạy lên núi, nhưng đương
nhiên là cũng không có, lúc này mới vội vàng trở về thôn.
Hắn vừa vào thôn đã thấy một đám người xen đen xúm đỏ lại một góc, hắn cũng không
chạy tới xem, mà lập tức chạy về nhà mình, đẩy cửa đi vào gọi mấy câu
liền không nghe thấy Hà Hoa đáp lại, lại quay đầu chạy ngược lại. Cho
tới khi hắn chạy vòng vèo mấy vòng đi đi lại lại trở về mới gặp được một người dân trong thôn, gào lên với hắn: “Trường Sinh! Cậu ở đây chạy
lòng vòng làm gì thế, vợ cậu đang đánh nhau với quả phụ Trần tới nỗi sắp xảy ra tai nạn chết người rồi kìa!” Trường Sinh hơi sửng sốt, theo
hướng người kia chỉ tìm tới đây.
Lúc này hắn không coi ai ra gì, chen vào đi xuyên qua đám người, đi thẳng tới bên
cạnh Hà Hoa, nhìn chằm chằm mặt cô, chỉ vào hai vết cào bị chảy máu
trừng mắt nói: “Cô chảy máu.”
Hà Hoa
không ngờ Trường Sinh sẽ tới, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Mụ góa kia thấy Trường Sinh tới, đứng im một bên không dám hé rằng nói
nửa lời. Cũng là thầy Chu phản ứng lại nhanh nhất, vội nói: “Phải rồi,
Trường Sinh, Hà Hoa bị bệnh, còn không mau mang Hà Hoa về nhà nghỉ ngơi
đi.”
Trường Sinh nghiêng đầu nhìn thầy Chu, gật đầu “Vâng” một tiếng, bế Hà Hoa lên khiêng trên vai bước đi.
Hà Hoa đột
nhiên bị khiêng đi, giật mình hoảng sợ, lại không muốn người ta chê
cười, chỉ nói thật nhỏ: “Trường Sinh, huynh thả ta ra, ta có thể tự đi
được.”
Trường Sinh cũng không để ý cô nói gì, ngược lại bước chân nhanh hơn, hoàn toàn
phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vội vàng đi về nhà.
Bình luận truyện