Chàng Rể Chiến Thần

Chương 44: Lại bị tát



Dương Chấn sững sờ, cứ nghĩ rằng mình đã là chuyện gì có lỗi với Tần Nhã, nhưng rồi anh nhanh chóng hiểu ra tất cả mọi chuyện từ ánh mắt của cô.

Đột nhiên anh nở nụ cười xán lạn: “Bởi vì tôi thích em mà!”

Câu nói này khiến cho Tần Nhã không kiềm chế cảm xúc của mình được nữa, những giọt nước mắt của cô tuôn rơi lã chã, thế nhưng vẫn nhìn Dương Chấn đăm đăm: “Anh nên biết rõ rằng, tôi không có tình cảm nam nữ gì với anh cả, anh đối xử tốt với tôi như thế có đáng hay không?”

Dương Chấn rút một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, anh nở nụ cười dịu dàng: “Em không cần phải có gánh nặng tâm lý, cứ coi như tôi là một người theo đuổi em đi!”

“Người theo đuổi à?” Tần Nhã hơi ngạc nhiên trước cách nói của Dương Chấn.

Dương Chấn gật đầu: “Cứ xem như tôi là một người đàn ông thích em, đang theo đuổi em, nếu như có một ngày em chợt phát hiện ra mình thật sự không thể chấp nhận tôi, thế thì em cũng có thể từ chối.”

Tần Nhã im lặng, Dương Chấn an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều quá, ăn sáng đi!”

Sau khi ăn xong bữa sáng, Dương Chấn lái xe đưa Tần Nhã đến công ty.

“Dương Chấn, nếu như anh không có việc gì, có thể đưa tôi đến tập đoàn Tần thị một chuyến hay không?” Tần Nhã chợt cất tiếng hỏi anh.

Dương Chấn không hỏi nhiều, chỉ đáp: “Được!”

Suốt dọc đường, tâm trạng của Tần Nhã vẫn luôn rất nặng nề, sau khi đến nhà họ Tần, đến lúc Dương Chấn cất tiếng nhắc nhở thì cô mới tỉnh táo lại.

Hai người vừa xuống xe đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Không ngờ anh vẫn còn sống, làm người khác thấy bất ngờ ghê.” Tần Luân nhìn thấy Dương Chấn, ánh mắt anh ta trở nên cay nghiệt.

Dương Chấn nhìn anh ta với vẻ đùa bỡn: “Mấy ngày không gặp, hình như anh lại thiếu đàn ông rồi?”

Tần Luân nổi trận lôi đình: “Dương Chấn, cậu thật sự nghĩ rằng không ai làm được gì cậ đúng không?”

“Cho dù là có, cũng không đến phiên anh đâu.” Dương Chấn mỉa mai.

“Cậu đừng nghĩ rằng anh Hùng không có hành động gì là không dám đụng đến cậu, chẳng qua là vì anh ấy không có thời gian rảnh để đối phó với hạng rác rưởi như cậu mà thôi,

Từ lúc đoạn video bí mật giữa anh ta và Hùng Vĩ bị lan truyền ra ngoài thì đã có dân kỹ thuật cắt phản ứng của anh ta trong video ra làm meme, mà mặt mũi của anh ta trông còn có vẻ rất hưởng thụ, cư dân mạng đặt cho anh ta cái tên khác: Tần Tiểu Thú!

Thường xuyên có paparazzi bám đuôi chực chờ trước cửa công ty và nhà họ Tần để quay lén.

Thậm chí còn có đạo diễn phim nóng liên lạc với anh ta, mời anh ta tham diễn, đóng vai chính.

Lúc anh ta đi ngang cổng trường, đột nhiên có người thốt lên: “Là Tần Tiểu Thú kìa!”

Lập tức có một đám đàn ông bao vây anh ta, điên cuồng chụp hình anh ta.

Tất cả đều là vì bị tên khốn kiếp này hãm hại, Tần Luân chỉ mong có thể xông lên giết chết Dương Chấn, nhưng nghĩ đến việc mình vẫn còn đeo thạch cao, anh ta bèn nhẫn nhịn.

“Đừng dây dưa với hạng người buồn nôn thế này nữa, chúng ta đi gặp ông nội thôi.” Tần Nhã nói với Dương Chấn.

“Các người đứng im đấy cho tôi!”

Tần Luân chặn đường hai người bọn họ rồi tức giận quát lớn: “Cả nhà các người đã bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, còn đến công ty làm gì nữa?”

“Tần Luân, anh tránh đường đi, nếu như làm lỡ chuyện hợp tác giữa nhà họ Tần và tập đoàn Tam Hòa, chắc chắn ông nội sẽ không tha cho anh đâu.” Tần Nhã lạnh lùng mà nói.

Kể từ sau khi tập đoàn Tam Hòa bị một người thần bí mua đi, liên tiếp hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn và nhà họ Tô, bây giờ rực rỡ như mặt trời ban trưa.

Tần Luân cũng không ngốc, anh ta nhíu mày: “Có ý gì?”

Tần Nhã nhìn tập văn kiện trong tay Dương Chấn: “Đây là hợp đồng của tập đoàn Tam Hòa, bây giờ tôi là người phụ trách vụ hợp tác giữa nhà họ Tần và tập đoàn Tam Hòa, nếu như cậu cảm thấy nhà họ Tần không cần thì tôi sẽ đi ngay.”

Nghe thấy thế, Tần Luân kinh ngạc.

Đương nhiên anh biết rằng vào lúc tập đoàn nhà họ Tần suýt phá sản, tập đoàn Tam Hòa ra mặt giúp đỡ nên nhà họ Tần mới có thể giải quyết khó khăn.”

“Dương Chấn, cậu có biết không? Tôi thật sự cảm thấy buồn thay cho cậu đấy.” Tần Luân cười lạnh rồi nhìn Dương Chấn.”

Dương Chấn nhướn mày: “Người đáng buồn không phải là anh hay sao?”

“Để trở về tập đoàn Tam Hòa, không biết vợ của cậu đã cắm cho cậu bao nhiêu cái sừng nữa, cậu lại ngốc nghếch tưởng rằng mình có được kho báu.” Tần Luân nói với vẻ mặt mỉa mai.

“Tần Luân!”

Tần Nhã nghe thấy thế bèn nổi trận lôi đình: “Anh ăn nói bậy bạ cái gì thế?”

“Tôi có ăn nói bậy bạ hay không, cô là người biết rõ nhất. Tất cả con cháu dòng chính trong nhà họ Tô đều bị tập đoàn Tam Hòa đuổi việc, chỉ có mỗi mình cô được giữ lại, nếu không phải cô đi hầu giường cho người ta thì có thể được giữ lại hay không?” Tần Luân tỏ vẻ mỉa mai.

“Bốp!”

Tần Nhã giơ tay tát vào mặt Tần Luân, khiến cho đầu óc của anh ta ong ong, gương mặt toát ra vẻ bất ngờ: “Con đàn bà đê tiện…”

“Bốp!”

Tần Luân vừa mới mắng một câu đã bị đạp vào ngực, ngã xuống cầu thang.

Vốn dĩ tay anh ta còn đang bó bột, lại bị nứt ra hai lần, làm anh ta đau đến mức gào thét.

Đây là giờ cao điểm, rất nhiều người đều nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt ngạc nhiên.

Gương mặt Dương Chấn rất lạnh lùng, anh đi đến trước mặt Tần Luân, nhìn xuống anh ta rồi nói: “Tần Luân, nhẫn nhại cũng phải có giới hạn, đây là lần cuối cùng, nếu như để tôi nghe thấy anh mắng thêm một câu nào nữa thì không đơn giản là đá một cú thôi đâu.”

Ánh mắt Tần Luân toát ra vẻ thù hận, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Dương Chấn, cậu đợi đó cho tôi, tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu, nhất định sẽ không!”

“Hừ!”

Dương Chấn hừ khinh thường rồi quay lưng dẫn đám người Tần Nhã cùng đi vào trong công ty.

Ở trên tầng lầu cao nhất của tòa nhà Tần thị, trong phòng tiếp khách.

“Chủ tịch Tần, tập đoàn Thành Hà có thể hợp tác với ông là vinh hạnh của chúng tôi, sau này phải nhờ vả ông nhiều rồi.”

Một người đàn ông trẻ tuổi tầm 30 ngồi đối diện với cụ Tần, anh ta mặc áo vest, nụ cười trên gương mặt trông có vẻ rất khiêm tốn.

Cụ Tần vừa mừng lại vừa lo, cụ ta biết thân phận của người đàn ông trẻ tuổi này, mặc dù không thuộc gia tộc ở Giang Châu, thế nhưng ở những thành phố khác, anh ta cũng thuộc gia tộc hàng đầu.

“Cậu Dương khách sáo quá, đây là bổn phận của nhà họ Tần chúng tôi, cậu cứ việc yên tâm, tập đoàn Thành Hà đầu tư cho nhà họ Tần chúng tôi thì sẽ không gặp thất vọng đâu.” Cụ Tần nói vội.

Người đàn ông trẻ mỉm cười: “Chủ tịch Tần đừng khách sáo, gọi tôi Dương Cẩn là được.”

“Ha ha, rồi rồi, thế thì lão đây cung kính không bằng tuân mệnh.” Cụ Tần cười hết sức xán lạn.

“Không biết cô gái bên cạnh cụ Tần là ai?” Đột nhiên Dương Cẩn cất tiếng hỏi, anh ta đảo mắt nhìn cô gái bên cạnh cụ Tần.

“Phương Ưu, còn không mau đứng dậy chào hỏi đi.” Cụ Tần khiển trách.

Phương Ưu là cháu ngoại của cụ ta, đã trang điểm kỹ lưỡng rồi, hôm nay dắt cô ta theo là để cho cô ta tiếp xúc với Dương Cẩn, bây giờ Dương Cẩn chủ động chào hỏi, trong lòng cụ ta rất kích động.

Nếu như có thể liên hôn với nhà họ Dương, sau này chắc chắn nhà họ Tần sẽ trở thành gia tộc hàng đầu.

Phương Ưu ngại ngùng, cô ta chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười dịu dàng với Dương Cẩn: “Chào anh Dương, tôi là Phương Ưu, anh gọi tôi tiểu Ưu được rồi.”

Dương Cẩn híp mắt lại, mặc dù Phương Ưu không phải đẹp tuyệt trần, nhưng sau khi trang điểm tỉ mĩ vẫn khá là xinh xắn.

Tất nhiên anh ta sẽ không kết hôn thương mại với gia tộc nhỏ bé như thế này, nhưng rõ ràng cụ Tần muốn để cho Phương Ưu tiếp xúc với anh ta, mặc dù không muốn kết hôn với cô gái nọ, nhưng nếu như gặp dịp thì chơi cũng không tệ chút nào.

“Không hổ danh là cháu gái của cụ Tần, trong suốt Giang Châu, chắc cũng chẳng có mấy người bì được với cô ấy đâu nhỉ?” Dương Cẩn không hề tiết kiệm lời khen ngợi của mình, chỉ có mỗi mình anh biết đây không phải là lời thật lòng mà thôi.

Nhưng mà hai đồ ngu ngốc một lớn một nhỏ này lại tin tưởng.

“Ha ha, cậu Dương quá khen.”

Cụ Tần cười ha hả, rồi nháy mắt ra hiệu cho Phương Ưu: “Ưu, mấy ngày nay cậu Dương sẽ ở lại nhà họ Tần chúng ta làm khách, cháu nhất định phải làm trọn đạo nghĩa của chủ nhà.”

Trong lòng Phương Ưu vô cùng kích động, thế nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ dịu dàng: “Yên tâm đi ông ngoại, cháu sẽ tiếp đãi anh Dương chu đáo.”

“Vậy thì phải cảm ơn Tiểu Ưu rồi.” Dương Cẩn cười đáp.

Vào lúc nay, đột nhiên có người gõ cửa.

“Mời vào!”

Lúc nhìn thấy Tần Nhã và Dương Chấn, nụ cười trên gương mặt cụ Tần vụt tắt, cụ ta lạnh giọng mà nói: “Sao hai người lại đến đây?”

Dương Chấn không khỏi nhíu mày, không phải là vì cụ Tần mà là vì trong phòng này vẫn còn một người đàn ông khác, từ lúc Tần Nhã đi vào phòng, tầm mắt của anh ta chưa từng rời khỏi người của cô ấy.

Dương Chấn lặng lẽ dời bước, vừa khéo chặn Tần Nhã ra sau lưng mình, Dương Cẩn híp mắt nhìn Dương Chấn rồi mỉm cười gật đầu với anh.

Nhìn thấy thái độ vẫn lạnh lùng như cũ của cụ Tần, trong lòng Tần Nhã cảm thấy rất khó chịu, dù gì nhà họ Tần cũng là gia tộc đã nuôi lớn cô, cô vẫn có tình cảm với gia tộc này.

“Ông nội, đây là hợp đồng do tập đoàn Tam Hòa lập, mời ông xem.”

Khi nãy ông cụ Tần còn cảm thấy không vui khi gặp Tần Nhã và Dương Chấn, bây giờ nghe đến tập đoàn Tam Hòa, gương mặt cụ ta chợt thay đổi, rồi lập tức cười lạnh: “Tần Nhã, cháu giỏi thật, con cháu trong nhà họ Tần đều bị đuổi việc hết, chỉ có một mình cháu có thể vào công ty ấy thôi.”

Tần Nhã biết, dù cho cô có nói gì thì sự thù địch của cụ Tần dành cho cô vẫn không giảm, cô dứt khoát không lên tiếng nữa.

Phương Ưu cũng để ý thấy tầm mắt của Dương Cẩn, trong lòng cô ta lập tức cảm thấy không vui, cô ta cười lạnh: “Ông ngoại, đúng là chị họ giỏi thủ đoạn thật, nhưng không biết thủ đoạn gia nhập vào tập đoàn Tam Hòa có thể phơi bày ngoài sáng hay không.”

Dương Chấn nhíu mày: “Người nhà họ Tần thật sự không biết sợ chết là gì, vừa nãy tôi mới dạy dỗ cho cái độ vô dụng ăn nói ngông cuồng một trận, bây giờ lại có thêm một người tìm đánh.”

Vào lúc này, Tần Luân xộc vào trong phòng tiếp khách.

“Luân, cháu làm sao thế?” Nhìn thấy lớp thạch cao trên tay anh ta vỡ vụn, người lấm tấm bụi bẩn, gương mặt cụ Tần hằn lên vẻ tức giận.

Tần Luân cắn răng nhìn Dương Chấn: “Ông ngoại, là cái thằng khốn kiếp này đánh cháu đấy, cháu không cho cậu ta vào công ty, cậu ta bèn phế đi cánh tay cháu, ông nội, ông phải trả lại công bằng cho cháu mới được.”

“Ông nội, không phải là thế đâu, ban nãy Tần Luân…”

Tần Nhã vừa định giải thích đã bị ông cụ Tần khiển trách: “Cháu câm miệng cho ông!”

Dương Chấn nhìn ông cụ Tần với vẻ đùa bỡn, muốn xem xem cụ ta sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

Ông cụ Tần tức giận: “Cái đồ vô dụng, cậu cút đi ngay cho tôi! Chứ bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”

“Nếu như đuổi chúng tôi đi, sau này ông đừng hối hận đấy.”

Dương Chấn nói với vẻ đùa bỡn: “Chúng ta đi thôi Nhã!”

Người khác không biết, thế nhưng Tần Nhã còn không biết hay sao? Dương Chấn thật sự là người đã mua lại tập đoàn Tam Hòa, có hợp tác hay không cũng chỉ cần một câu nói của anh mà thôi.

Nghe nói Dương Chấn muốn đi, đột nhiên cô hơi sốt ruột.

“Dương Chấn, anh cho nhà họ Tần một cơ hội nữa đi, được không?” Tần Nhã nài nỉ.

“Tôi không nghe nhầm chứ? Chị họ muốn thằng vô dụng ấy cho nhà họ Tần thêm cơ hội nữa à?” Phương Ưu toét miệng cười.

Tần Luân nói một cách khinh thường: “Đôi cẩu nam nữ này giỏi giả vờ thật.”

“Vả miệng!”

Ánh mắt Dương Chấn trở nên lạnh lùng, anh sải chân bước về phía anh ta.

Dương Chấn vung tay tát cái bốp vào mặt Tần Luân, anh ta bay vút lên, đồng thời mấy cái răng trắng bóc rớt ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện