Chàng Rể Đa Tài
Chương 31: Một Người Là Đủ
Câu lạc bộ nghỉ dưỡng Long Môn, với chiêu bài mát xa ngâm chân, thực ra toàn bộ câu lạc bộ nghỉ dưỡng Long Môn đều là ngụy trang, người hiểu việc gọi nơi này là sòng bạc ngầm Long Môn.
Ở lầu một của câu lạc bộ có sân đánh bạc rất lớn, dân cờ bạc đẩm chim không tự kiềm chế được khắp nơi trong đây, có người sắc mặt tiều tụy, có người mặt mày hồng hào, nhưng đa số đều là người trước, dù sao mười cuộc chín thua, xác suất thắng được tiền ở sòng bạc cũng chẳng cao hon bao nhiêu so với mua xổ số.
Lúc này, mọi nhà reo hò ồn ào trước bản, một người thanh niên thắng liên tục mười ván, trước mắt lợi thế chất chồng như núi, nhiều người xem náo nhiều đều đang hò hét cổ vũ cho cậu ta.
Người thanh niên này đúng đang đổ mồ hôi đầy đầu. Hàn Tam Thiên, đi bên cạnh là Lâm Dũng
Củ theo đà này thắng tiếp, bọn họ chắc chắn sẽ làm cho phía sòng bạc chủ ý, lỡ Hàn Tam Thiên bị người ta nhìn ra chơi bản, mạng của bọn họ sẽ xong đời trong này luôn.
Lâm Dũng không biết Hàn Tam Thiên lấy đâu ra lá gan kia, thể mà không dẫn đàn em theo, chỉ có hai người bọn họ đến sòng bạc, lỡ xảy ra điều bất trắc, đó chính là có kêu trời trời cũng không nghe.
Giờ phút này, một nhân viên theo dõi vội vã đi đến văn phòng của Thường Bần.
"Anh Bân, có biến."
Thường Ban hút xi gà, ở trước mặt gã có một người đàn ông máu chảy đầy mặt, bị thương rất nặng đang quỳ, nên hầu như không thấy rõ được dáng vẻ của ông ta.
"Xảy ra chuyện gi?" Thường Bân hỏi.
Nhân viên theo dõi mở một đoạn theo dõi đưa cho Thường Bân xem.
Thưởng Ban nhin xong, cau mày, nói: "Thắng nhiều đấy, cỏ may mắn như vậy ư?"
"Chắc chắn có vấn đề." Nhân viên theo dõi không chút do dự nói.
Thường Bân ẩn đầu lọc lên bả vai người đang quỷ, phát ra âm thanh xi xi, sau đó giơ chân đá văng người đó đi, nói với nhân viên theo dõi! "Mời đến phòng VIP, tao xem xem cậu ta có bao nhiêu bản lĩnh."
"Vâng."
Sau khi nhân viên theo dõi rời khỏi, Thường Bân đứng lên, chinh sửa lại quần áo của minh một chút, giơ chân nói với người kia: "ɭϊếʍ sạch giày cho bố mày, không thi vợ mày sẽ chết."
Người nọ dùng hết sức lực cả người đi đến trước mặt Thường Bân, vừa vươn đầu lưỡi, Thường Bân đã nhấc chân đạp lên mặt đất, khinh thường nói: "Năm đó khi bố mày đi theo mày, chắc mày không ngờ tới tình huống hôm nay đúng không, anh em nhiều như thế, mày nói đi là đi, đều là bởi vì mụ đàn bà kia, mày thật sự cho rằng tao sẽ tha cho cô ta u?"
Người nọ ngẩng đầu, mơ hồ có thể thấy ông chinh là Mặc Dương, cũng chính là ông chủ tiệm tạp hóa, mặt máy hoang mang rối loạn nói: "Thường Bản, trước đây tôi đối xử với cậu không tệ, cậu thả cô ấy đi, có khó chịu gì thì nhằm vào tôi này."
Năm đó, Thưởng Bân đi theo bên cạnh Mặc Dương, coi như là cánh tay thứ hai, cực kỳ huy hoàng, nhưng do Mặc Dương không hó hé tiếng nào rời đi, khiến đàn em tan tác hết, Thường Bân không cam lòng sự cố gắng của chính mình bị Mặc Dương một tay phá hủy, từ lúc đó liền thề tự lập phe phái, nhất định phải lợi hại hơn Mặc Dương nãm đó.
Mấy năm nay, Thường Ban quả thật phát triển rất tốt, xây dựng sự nghiệp nhờ vào sòng bạc ngầm, bây giờ đã thành ông chủ của sòng bạc ngầm lợi hại nhất thành phố Thiên Vân.
Sau khi có tiền có thế, Thuờng Bân không có quên tìm Mặc Duơng, đảo ba tấc đất ở thành phố Thiên Vân, cuối củng cũng tìm được Mặc Dương.
Gã không chỉ muốn trả thù Mặc Dương, còn muốn khiến Mặc Dương mở to mắt mà nhìn cho rõ, gã có khả năng mạnh hơn ông nhiều.
"Không may thông báo cho mày, cô ta đã chết." Thường Bân cười nhạo nói.
"Thường Ban, tại sao mày có thể làm như vậy." Đôi mắt Thường Bân đỏ chót nhìn Thường Bân, giận dữ hét: "Nếu cô ấy đã chết, tao sẽ cho mày chôn cùng."
Thường Bân không chút sợ hãi với sự đe dọa của Mặc Dương, bình tĩnh nói: "Chi bằng tên vô dụng nhà mày, lấy cái gì đấu với tao, mày ở trong mắt tạo giống như là một con kiến, tao tùy tiện là có thể bóp chết mày. Chẳng qua, mày yên tâm, tao còn chưa chơi đã, bây giờ giết chết mày thì quả lời cho mày rồi."
Nói xong, Thường Tân rời khỏi văn phòng, Mặc Dương bị đàn em của gã dùng sức đánh một trận.
Hàn Tam Thiên được mời vào phòng VIP, chỉ chốc lát sau Thường Bân liền đi đến.
Khi Thường Bân nhìn thấy Lâm Dũng, gã nở nụ cười, nói: "Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh Dũng đại giá quang lâm, sao mà rành rỗi đến cải chỗ nhỏ bé của tôi nghỉ ngơi thế."
Lâm Dũng không dám nói lời nào, bởi vì đây là địa bàn của Thường
Bân, lỡ chọc giận gã, anh ta có chết trong đây cũng chẳng ma nào biết.
Hàn Tam Thiên mong đợi rất nhiều vào Lâm Düng, nhưng biểu hiện của anh ta thật sự làm cho người ta thất vọng, với cái khí thế như vậy thì sao có thể làm chuyện lớn?
"Cậu là ai, ngồi trước mặt anh Dũng, chắc thân phận cũng chẳng nhỏ đúng không?" Thường Bân nhin Hàn Tam Thiên hỏi.
"Hàn Tam Thiên."
"Người anh em, tên này của cậu cũng không mấy được chào mừng ấy, sao lại trùng tên với tên ăn hại của thành phố Thiên Vân thế, chắc là bị hiểu lầm nhiều lắm nhỉ." Thường Bân không nhịn được cười nói, tuy gã chưa từng nhìn thấy Hàn Tam Thiên, nhưng danh tiếng quả vang dội,
muốn không biết cũng không được.
"Tôi là tên ăn hại trong miệng ông đấy." Vẻ mặt Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.
"Cậu... cậu chính là Hàn Tam Thiên thật?" Thường Bản kinh ngạc nhìn anh, chậc chậc lấy làm kỳ lạ: "Ôi chao ôi chao, không ngờ đấy, đúng là lộ ra dáng vẻ công tử bột, kỹ thuật chơi bẩn khá đấy, biết chơi bản ở chỗ tạo có kết quà gì không?"
Thường Bân phẩy phẩy tay, đàn em phía sau nói: "Anh Bân, nguời chơi bản lần trước đi ra khỏi sòng bạc, không còn ngón tay nào."
"Nghe thấy chưa, chẳng còn ngón tay nào, không ngờ lá gan của tên ăn hại mày cũng lớn đấy." Thường Bân nói.
"Mày bắt Mặc Dương?" Hàn Tam Thiên lời nói nhảm với gã, trực tiếp hỏi.
Vừa nghe câu đó, Thường Bân nhíu mày, vẻ mặt bực bội nói: "Mày là cong hành nào, tao bắt ai còn phải khai báo với mày à?"
"Tao chỉ muốn biết, Mặc Dương có phải ở chỗ này của mày không thôi." Hàn Tam Thiên nói.
"Đúng thế, là tao bắt nó đấy, thế nào, chẳng lẽ chi với tên ăn hại như mày còn muốn cứu nó sao?" Thường Tân khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên, nghĩ thầm tên ăn hại này cũng không bất kham như trong lời đồn cho lắm, ít nhất bây giờ xem ra không phải, dám đến sân nhà của gã chơi bẩn, hơn nữa còn đến vì chuyện của Mặc Dương, đồ ăn hại cũng sẽ không có loại can đảm ấy.
Quan trọng hơn là, thằng này thắng tiền trong sòng bạc, cố ý hấp dẫn sự chủ ý, phần can đâm này cũng không nhỏ.
"Nói điều kiện đi, làm sao mới có thể thả ông ấy đi." Hàn Tam Thiên nói.
Thường Bản nheo mắt, giọng điệu thật lớn lỗi, vậy mà lại đến chỗ gã
đòi người.
"Hàn Tam Thiên, mày nhìn tao giống người thiếu tiền hả? Hơn nữa
cong hành như mày, Thường Bên tao không để vào mắt, tính dùng nhà họ Tô để chèn ép tao, mày cứ việc thử xem." Thường Bân cười lạnh nói, gã cũng chẳng để nhà họ Tô vào mắt, một gia đình quyền thế hạng hai, chỉ cần gã muốn, chưa đến một tuần là có thể chơi sập.
"Nhà họ Tô đối với mày mà nói, đương nhiên không có sức uy hϊế͙p͙, chẳng qua một minh Hàn Tam Thiên tao đây là đủ rồi." Hàn Tam Thiên nói.
"Phụt, hahahaha. Xin lỗi nhé, tao thật sự nhịn không nổi, bà mẹ mày đúng là biết kể chuyện cười đấy." Thường Bân ôm bụng cười to, cười cho đã mới bình tĩnh lại, nói tiếp: "Cải danh đồ ăn hại của mày thật sự rất dọa người đó, cả cái thành phố Thiên Vân không ai không biết, không ai không hiểu."
"Anh Bân, nghe nói nó ở nhà họ Tô còn đấm bóp lưng cho cha vợ. bưng nước rửa chân cho mẹ vợ luôn đó." Đàn em của Thường Bân chế giễu nói.
"Chậc chậc chậc, thật sự là lịch sử vinh quang mà, Thường Bân tao bải phục. Có điều, tao muốn hỏi mày một chút, bà mẹ mày còn phải là đàn ông không đấy, yếu đuối đến loại tình trạng đó, sống còn có ý nghĩa hå?" Thường Bân nói.
Hàn Tam Thiên đứng lên, cùng lúc đó, mấy gã đàn em của Thường Bân tiến lên vài bước, đứng trước mặt gã.
"Muốn đánh tao? Mày không chi ăn hại, đầu óc cũng không bình
thường nhỉ, chẳng lẽ mày không biết đây là địa bàn của ai?" Thường
Bân nhìn Hàn Tam Thiên giống như là đang nhìn một thằng ngu.
Cả người Lâm Dũng đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nếu Hàn Tam Thiên thật sự dám làm bậy ở chỗ này, hôm nay hai người bọn họ đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài,
"Anh Tam Thiên, anh bình tĩnh một chút, đây là địa bàn của Thường Bân." Lâm Dũng nhắc nhở Hàn Tam Thiên.
Một câu anh Tam Thiên khiến vẻ mặt Thường Bân rất kinh ngạc, phản ứng giống y chang Trinh Cương khi vừa nghe được.
"Lâm Dũng, vậy mà mày lại gọi thằng đó là anh Tam Thiên? Tao không nghe nhầm chú?"
"Mày không có nghe nhầm, sao lại cho mày một cơ hội, thả Mặc Dương." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Cút con mẹ mày đi cái thứ đồ gi, bố mày không có thời gian lãng phí với mày, đánh gãy tay chân vứt ra ngoài." Thường Bân không kiên nhẫn nói, sau đó đứng lên chuần bị rời đi.
Phía sau truyễn đến âm thanh đánh nhau, nhưng nhanh chóng dừng lại, Thường Bân ngay cả nhìn cũng lười liếc nhìn, gã không cảm thấy Hàn Tam Thiên có thể đánh thắng được đàn em của mình.
Hàn Tam Thiên ở nhà họ Hàn, sau mười tuổi bắt đầu vi thân vơ vėt của cải, hơn nữa anh cũng đi theo vệ sĩ trong nhà học tập, bởi vi anh biết, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, muốn thật sự đảm bảo sự an
toàn và vị trí của minh, ngoài tiền ra, còn có sức mạnh.
Thưởng Bân vừa mới bước ra mấy bước, đột nhiên bị người từ phía sau bóp chặt cổ!
Ở lầu một của câu lạc bộ có sân đánh bạc rất lớn, dân cờ bạc đẩm chim không tự kiềm chế được khắp nơi trong đây, có người sắc mặt tiều tụy, có người mặt mày hồng hào, nhưng đa số đều là người trước, dù sao mười cuộc chín thua, xác suất thắng được tiền ở sòng bạc cũng chẳng cao hon bao nhiêu so với mua xổ số.
Lúc này, mọi nhà reo hò ồn ào trước bản, một người thanh niên thắng liên tục mười ván, trước mắt lợi thế chất chồng như núi, nhiều người xem náo nhiều đều đang hò hét cổ vũ cho cậu ta.
Người thanh niên này đúng đang đổ mồ hôi đầy đầu. Hàn Tam Thiên, đi bên cạnh là Lâm Dũng
Củ theo đà này thắng tiếp, bọn họ chắc chắn sẽ làm cho phía sòng bạc chủ ý, lỡ Hàn Tam Thiên bị người ta nhìn ra chơi bản, mạng của bọn họ sẽ xong đời trong này luôn.
Lâm Dũng không biết Hàn Tam Thiên lấy đâu ra lá gan kia, thể mà không dẫn đàn em theo, chỉ có hai người bọn họ đến sòng bạc, lỡ xảy ra điều bất trắc, đó chính là có kêu trời trời cũng không nghe.
Giờ phút này, một nhân viên theo dõi vội vã đi đến văn phòng của Thường Bần.
"Anh Bân, có biến."
Thường Ban hút xi gà, ở trước mặt gã có một người đàn ông máu chảy đầy mặt, bị thương rất nặng đang quỳ, nên hầu như không thấy rõ được dáng vẻ của ông ta.
"Xảy ra chuyện gi?" Thường Bân hỏi.
Nhân viên theo dõi mở một đoạn theo dõi đưa cho Thường Bân xem.
Thưởng Ban nhin xong, cau mày, nói: "Thắng nhiều đấy, cỏ may mắn như vậy ư?"
"Chắc chắn có vấn đề." Nhân viên theo dõi không chút do dự nói.
Thường Bân ẩn đầu lọc lên bả vai người đang quỷ, phát ra âm thanh xi xi, sau đó giơ chân đá văng người đó đi, nói với nhân viên theo dõi! "Mời đến phòng VIP, tao xem xem cậu ta có bao nhiêu bản lĩnh."
"Vâng."
Sau khi nhân viên theo dõi rời khỏi, Thường Bân đứng lên, chinh sửa lại quần áo của minh một chút, giơ chân nói với người kia: "ɭϊếʍ sạch giày cho bố mày, không thi vợ mày sẽ chết."
Người nọ dùng hết sức lực cả người đi đến trước mặt Thường Bân, vừa vươn đầu lưỡi, Thường Bân đã nhấc chân đạp lên mặt đất, khinh thường nói: "Năm đó khi bố mày đi theo mày, chắc mày không ngờ tới tình huống hôm nay đúng không, anh em nhiều như thế, mày nói đi là đi, đều là bởi vì mụ đàn bà kia, mày thật sự cho rằng tao sẽ tha cho cô ta u?"
Người nọ ngẩng đầu, mơ hồ có thể thấy ông chinh là Mặc Dương, cũng chính là ông chủ tiệm tạp hóa, mặt máy hoang mang rối loạn nói: "Thường Bản, trước đây tôi đối xử với cậu không tệ, cậu thả cô ấy đi, có khó chịu gì thì nhằm vào tôi này."
Năm đó, Thưởng Bân đi theo bên cạnh Mặc Dương, coi như là cánh tay thứ hai, cực kỳ huy hoàng, nhưng do Mặc Dương không hó hé tiếng nào rời đi, khiến đàn em tan tác hết, Thường Bân không cam lòng sự cố gắng của chính mình bị Mặc Dương một tay phá hủy, từ lúc đó liền thề tự lập phe phái, nhất định phải lợi hại hơn Mặc Dương nãm đó.
Mấy năm nay, Thường Ban quả thật phát triển rất tốt, xây dựng sự nghiệp nhờ vào sòng bạc ngầm, bây giờ đã thành ông chủ của sòng bạc ngầm lợi hại nhất thành phố Thiên Vân.
Sau khi có tiền có thế, Thuờng Bân không có quên tìm Mặc Duơng, đảo ba tấc đất ở thành phố Thiên Vân, cuối củng cũng tìm được Mặc Dương.
Gã không chỉ muốn trả thù Mặc Dương, còn muốn khiến Mặc Dương mở to mắt mà nhìn cho rõ, gã có khả năng mạnh hơn ông nhiều.
"Không may thông báo cho mày, cô ta đã chết." Thường Bân cười nhạo nói.
"Thường Ban, tại sao mày có thể làm như vậy." Đôi mắt Thường Bân đỏ chót nhìn Thường Bân, giận dữ hét: "Nếu cô ấy đã chết, tao sẽ cho mày chôn cùng."
Thường Bân không chút sợ hãi với sự đe dọa của Mặc Dương, bình tĩnh nói: "Chi bằng tên vô dụng nhà mày, lấy cái gì đấu với tao, mày ở trong mắt tạo giống như là một con kiến, tao tùy tiện là có thể bóp chết mày. Chẳng qua, mày yên tâm, tao còn chưa chơi đã, bây giờ giết chết mày thì quả lời cho mày rồi."
Nói xong, Thường Tân rời khỏi văn phòng, Mặc Dương bị đàn em của gã dùng sức đánh một trận.
Hàn Tam Thiên được mời vào phòng VIP, chỉ chốc lát sau Thường Bân liền đi đến.
Khi Thường Bân nhìn thấy Lâm Dũng, gã nở nụ cười, nói: "Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh Dũng đại giá quang lâm, sao mà rành rỗi đến cải chỗ nhỏ bé của tôi nghỉ ngơi thế."
Lâm Dũng không dám nói lời nào, bởi vì đây là địa bàn của Thường
Bân, lỡ chọc giận gã, anh ta có chết trong đây cũng chẳng ma nào biết.
Hàn Tam Thiên mong đợi rất nhiều vào Lâm Düng, nhưng biểu hiện của anh ta thật sự làm cho người ta thất vọng, với cái khí thế như vậy thì sao có thể làm chuyện lớn?
"Cậu là ai, ngồi trước mặt anh Dũng, chắc thân phận cũng chẳng nhỏ đúng không?" Thường Bân nhin Hàn Tam Thiên hỏi.
"Hàn Tam Thiên."
"Người anh em, tên này của cậu cũng không mấy được chào mừng ấy, sao lại trùng tên với tên ăn hại của thành phố Thiên Vân thế, chắc là bị hiểu lầm nhiều lắm nhỉ." Thường Bân không nhịn được cười nói, tuy gã chưa từng nhìn thấy Hàn Tam Thiên, nhưng danh tiếng quả vang dội,
muốn không biết cũng không được.
"Tôi là tên ăn hại trong miệng ông đấy." Vẻ mặt Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.
"Cậu... cậu chính là Hàn Tam Thiên thật?" Thường Bản kinh ngạc nhìn anh, chậc chậc lấy làm kỳ lạ: "Ôi chao ôi chao, không ngờ đấy, đúng là lộ ra dáng vẻ công tử bột, kỹ thuật chơi bẩn khá đấy, biết chơi bản ở chỗ tạo có kết quà gì không?"
Thường Bân phẩy phẩy tay, đàn em phía sau nói: "Anh Bân, nguời chơi bản lần trước đi ra khỏi sòng bạc, không còn ngón tay nào."
"Nghe thấy chưa, chẳng còn ngón tay nào, không ngờ lá gan của tên ăn hại mày cũng lớn đấy." Thường Bân nói.
"Mày bắt Mặc Dương?" Hàn Tam Thiên lời nói nhảm với gã, trực tiếp hỏi.
Vừa nghe câu đó, Thường Bân nhíu mày, vẻ mặt bực bội nói: "Mày là cong hành nào, tao bắt ai còn phải khai báo với mày à?"
"Tao chỉ muốn biết, Mặc Dương có phải ở chỗ này của mày không thôi." Hàn Tam Thiên nói.
"Đúng thế, là tao bắt nó đấy, thế nào, chẳng lẽ chi với tên ăn hại như mày còn muốn cứu nó sao?" Thường Tân khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên, nghĩ thầm tên ăn hại này cũng không bất kham như trong lời đồn cho lắm, ít nhất bây giờ xem ra không phải, dám đến sân nhà của gã chơi bẩn, hơn nữa còn đến vì chuyện của Mặc Dương, đồ ăn hại cũng sẽ không có loại can đảm ấy.
Quan trọng hơn là, thằng này thắng tiền trong sòng bạc, cố ý hấp dẫn sự chủ ý, phần can đâm này cũng không nhỏ.
"Nói điều kiện đi, làm sao mới có thể thả ông ấy đi." Hàn Tam Thiên nói.
Thường Bản nheo mắt, giọng điệu thật lớn lỗi, vậy mà lại đến chỗ gã
đòi người.
"Hàn Tam Thiên, mày nhìn tao giống người thiếu tiền hả? Hơn nữa
cong hành như mày, Thường Bên tao không để vào mắt, tính dùng nhà họ Tô để chèn ép tao, mày cứ việc thử xem." Thường Bân cười lạnh nói, gã cũng chẳng để nhà họ Tô vào mắt, một gia đình quyền thế hạng hai, chỉ cần gã muốn, chưa đến một tuần là có thể chơi sập.
"Nhà họ Tô đối với mày mà nói, đương nhiên không có sức uy hϊế͙p͙, chẳng qua một minh Hàn Tam Thiên tao đây là đủ rồi." Hàn Tam Thiên nói.
"Phụt, hahahaha. Xin lỗi nhé, tao thật sự nhịn không nổi, bà mẹ mày đúng là biết kể chuyện cười đấy." Thường Bân ôm bụng cười to, cười cho đã mới bình tĩnh lại, nói tiếp: "Cải danh đồ ăn hại của mày thật sự rất dọa người đó, cả cái thành phố Thiên Vân không ai không biết, không ai không hiểu."
"Anh Bân, nghe nói nó ở nhà họ Tô còn đấm bóp lưng cho cha vợ. bưng nước rửa chân cho mẹ vợ luôn đó." Đàn em của Thường Bân chế giễu nói.
"Chậc chậc chậc, thật sự là lịch sử vinh quang mà, Thường Bân tao bải phục. Có điều, tao muốn hỏi mày một chút, bà mẹ mày còn phải là đàn ông không đấy, yếu đuối đến loại tình trạng đó, sống còn có ý nghĩa hå?" Thường Bân nói.
Hàn Tam Thiên đứng lên, cùng lúc đó, mấy gã đàn em của Thường Bân tiến lên vài bước, đứng trước mặt gã.
"Muốn đánh tao? Mày không chi ăn hại, đầu óc cũng không bình
thường nhỉ, chẳng lẽ mày không biết đây là địa bàn của ai?" Thường
Bân nhìn Hàn Tam Thiên giống như là đang nhìn một thằng ngu.
Cả người Lâm Dũng đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nếu Hàn Tam Thiên thật sự dám làm bậy ở chỗ này, hôm nay hai người bọn họ đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài,
"Anh Tam Thiên, anh bình tĩnh một chút, đây là địa bàn của Thường Bân." Lâm Dũng nhắc nhở Hàn Tam Thiên.
Một câu anh Tam Thiên khiến vẻ mặt Thường Bân rất kinh ngạc, phản ứng giống y chang Trinh Cương khi vừa nghe được.
"Lâm Dũng, vậy mà mày lại gọi thằng đó là anh Tam Thiên? Tao không nghe nhầm chú?"
"Mày không có nghe nhầm, sao lại cho mày một cơ hội, thả Mặc Dương." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Cút con mẹ mày đi cái thứ đồ gi, bố mày không có thời gian lãng phí với mày, đánh gãy tay chân vứt ra ngoài." Thường Bân không kiên nhẫn nói, sau đó đứng lên chuần bị rời đi.
Phía sau truyễn đến âm thanh đánh nhau, nhưng nhanh chóng dừng lại, Thường Bân ngay cả nhìn cũng lười liếc nhìn, gã không cảm thấy Hàn Tam Thiên có thể đánh thắng được đàn em của mình.
Hàn Tam Thiên ở nhà họ Hàn, sau mười tuổi bắt đầu vi thân vơ vėt của cải, hơn nữa anh cũng đi theo vệ sĩ trong nhà học tập, bởi vi anh biết, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, muốn thật sự đảm bảo sự an
toàn và vị trí của minh, ngoài tiền ra, còn có sức mạnh.
Thưởng Bân vừa mới bước ra mấy bước, đột nhiên bị người từ phía sau bóp chặt cổ!
Bình luận truyện