Chương 25: Chiếm được món hời còn khoe mẽ!
Đương nhiên, Trần Xuân Độ sẽ không thể ngờ rằng mình sẽ bị giam giữ mười lăm ngày trong đồn cảnh sát bé như lỗ mũi này của thành phố T … "Mau nói, anh đã làm bị thương những người đó như thế nào?" Diệp Thái Linh chất vấn.
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Diệp Thái Linh bằng ánh mắt thâm ý, thần sắc bình tĩnh: “Đội trưởng Diệp, nhìn tôi thế này có thể làm họ bị thương sao?"
"Những người đó là xã hội đen của tổ chức ngầm ở thành phố T, cách đây không lâu đã dính vào một vụ buôn bán ma túy lớn, giờ tôi nghi ngờ rằng anh và họ có liên quan đến vụ buôn bán ma túy lớn này.” Diệp Thái Linh lạnh như băng nói.
Cập nhật sớm nhất tại.
"Ha.” Trần Xuân Độ cười nhạo một tiếng, đôi mắt anh di chuyển từ khuôn mặt thanh tú và quyến rũ của Diệp Thái Linh xuống phía dưới.
"Đội trưởng Diệp, dáng người của cô rất đẹp." Câu nói cợt nhả của Trần Xuân Độ khiến Diệp Thái Linh cơ hồ không thể nhịn được nữa, gần như muốn phát điên! Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh lạnh lùng trừng Trần Xuân Độ, cô rút súng ra, nhắm kiểu 92 ngay đầu Trần Xuân Độ! Bang!
Trong phòng thẩm vấn, không khí đột nhiên căng thẳng!
"Anh có tin là tôi sẽ giết anh ngay lập tức không?” Diệp Thái Linh cất giọng lạnh như băng, tràn ngập sát ý làm cho người ta sợ hãi!
"Đương nhiên tin, dám lẫn lộn trắng đen, còn gì mà không dám làm?” Trần Xuân Độ cất giọng đùa bỡn hoàn toàn không xem nơi này là phòng thẩm vấn…
Đúng là như vậy, 3 năm trước, Trần Xuân Độ vì chấp hành nhiệm vụ cấp một mà bị tên cướp Tam Giác Vàng trói vào hang ma túy, nhưng ngay lúc ấy anh liền đánh vào bên trong, phá vỡ các cuộc phong toả, và phá hủy cơ sở sản xuất ma tuý một mình…
So với nhà tù ở Siberia được canh phòng nghiêm ngặt, khu rừng nhiệt đới bốn bề nguy hiểm thì phòng thẩm vấn này làm sao có thể giam cầm một con quái thú ẩn nấp trong người đàn ông này chứ. Cách Sở cảnh sát thành phố T vày cây số, trong phòng riêng của một khách sạn, Đào Trường Thanh vuốt ve ngón tay bị đứt lìa được quấn trong băng gạc, ánh mắt u ám và sâu thẳm.
"Ông Đào, theo tin tức mới nhất, những gì ông sắp đặt đã bắt đầu có hiệu lực, Trần Xuân Độ đã trúng kế, hiện tại đang bị nhốt trong phòng thẩm vấn để thẩm vấn, hơn nữa còn là do cảnh sát Diệp Thái Linh thẩm vấn.”
Thuộc hạ vội vàng bước đến bên cạnh Đào Trường Thanh: “Với tính cách của Diệp Thái Linh, Trần Xuân Độ chín phần mười là sẽ bị tạm giam.”
"Không tồi, người đã sắp xếp xong chưa?” Đào Trường Thanh chậm rãi hỏi.
"Đã an bài, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp, anh ta sẽ được đưa ra khỏi đồn cảnh sát và đưa tới trước mặt ông.” Thuộc hạ cung kính nói.
"Tao muốn tên đó sống không bằng chết." Bàn tay với ngón tay bị cắt đứt của Đào Trường Thanh đột nhiên siết chặt, đôi mắt sâu thẳm toát ra tia sáng lạnh lẽo đáng sợ!
Diệp Thái Linh lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, tên này đúng là không biết cố kỳ gì cả! Anh ta hoàn toàn không để cô vào trong mắt! Diệp Thái Linh vội vàng rời khỏi phòng thẩm vấn, đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới.
"Diệp Thái Linh, tình hình thế nào?" Người đàn ông trung niên mặc sắc phục cảnh sát hỏi.
"Cục trưởng, anh ta không chịu giải thích quá trình của vụ án, tôi sẽ giam giữ anh ta một thời gian, chờ anh ta thành thật rồi thẩm tra lại." Diệp Thái Linh hừ lạnh một tiếng, nhắc tới tên đó là cô liền tức đến nghiến răng nghiến lợi!
"Được." Cục trưởng hỏi vài câu xong liền vung tay lên ý bảo Diệp Thái Linh đem Trần Xuân Độ đến phòng giam.
Nước C, Yến Kinh.
Nước C rất nhiều bộ ngành, chưa từng đối ngoại công khai, nhưng có một bộ được rất nhiều người biết đến.
Bộ an ninh nước C, bảo vệ cả an ninh cho cả nước C đích an toàn, Thậm chí, tất cả các sở cảnh sát ở nước C đều phải tuân theo mệnh lệnh của Bộ An ninh.
Đột nhiên, trong phòng làm việc của bộ trưởng bộ An ninh, một chiếc điện thoại màu đen huyền bí nhanh chóng vang lên, cũng đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại nhanh chóng vang lên trong một văn phòng hành chính ở thành phố T
Bộ trưởng bộ An ninh đang cúi đầu làm việc nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại màu đen này, sắc mặt của ông ấy thay đổi rõ rệt! Chiếc điện thoại màu đen này đã nhiều năm không đổ chuông, vì chỉ những tên đầu sỏ ở nước ngoài mới có thể gọi vào chiếc điện thoại cố định này. Mà nếu bọn họ đã gọi đến thì tức là nước C không còn yên bình nữa!
Bộ trưởng an ninh run rẩy hai tay bắt máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: "Một người nước ngoài đã bị đồn cảnh sát thành phố T của các người giam giữ, ông chỉ có thời hạn năm phút để giải quyết, nếu không, hậu quả tự ông gánh lấy." Bộ trưởng an ninh thầm run trong lòng, sắc mặt lập tức thay đổi! Sao có thể!
Người đó… Sao lại ở nước C! Bộ trưởng an ninh vội vàng gọi một cuộc điện thoại, lạnh lùng nói: “Lập tức nối máy đến cho tôi đến Tòa thị chính thành phố T, nhanh lên!”
Cục trưởng mới vừa trở lại văn phòng, liền nhìn thấy điện thoại bàn trên bàn điên cuồng đổ chuông.
Sau khi cục trưởng bắt máy thì sắc mặt ông ta lập tức thay đổi rõ rệt.
"Tôi thuộc Tòa thị chính thành phố T, ngay lập tức thả một người tên là Trần Xuân Độ ra, đây là lệnh của Yến Kinh, trong vòng năm phút, mà không thả người thì cái ghế đó của cậu cũng đừng mơ mà ngồi nữa!”
"Yến Kinh..." Tay cục trưởng run liên tục khi cầm điện thoại, ông ta chưa bao giờ gặp phải mệnh lệnh cứng rắn như vậy từ tòa thị chính! Trần Xuân Độ, không phải là người đàn ông bị nhốt vừa rồi sao? Anh ta rốt cuộc xuất thân như thế nào mà có thể khiến Yến Kinh yêu cầu thả người?!
Nói thì chậm, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, cục trưởng suy nghĩ nhanh như điện, ông ta chỉ cảm thấy mọi chuyện thật đáng sợ! Ông ấy toát mồ hôi hột, lao ra khỏi phòng làm việc, và tình cờ gặp Diệp Thái Linh trên hành lang.
"Diệp Thái Linh, mau thả người bị nhốt vừa rồi ra!” Cục trưởng nghiêm nghị nói.
"Làm sao vậy?" Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh đông cứng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Người đó vô tội, cấp trên bảo lãnh rồi." Cục trưởng hít sâu một hơi.
“Cấp trên? Cấp trên cũng không được! Hiện tại anh ta đang tham gia vào một vụ án buôn bán ma túy lớn, đó là một vụ án quốc tế." Thái độ của Diệp Thái Linh rất cứng rắn, hoàn toàn không nghe lời cục trưởng.
"Diệp Thái Linh, việc này cho dù ba của cô ra mặt cũng vô dụng, đây không còn là yêu cầu của tòa thị chính về việc thả người nữa mà là mệnh lệnh từ Yến Kinh, nếu cô không thả người, thì tôi sẽ lập tức trả cô lại cho ba cô!” Cục trưởng lạnh lùng nói, làm cho Diệp Thái Linh sửng sốt... Cô chưa bao giờ thấy cục trưởng tức giận như vậy, đúng là giận tím mặt!
"Sao anh ta lại có quan hệ với Yến Kinh chứ..." Diệp Thái Linh bỉu môi, tuy rằng cô không cam lòng, nhưng cục trưởng đã nổi giật ngút trời như vậy thì sao cô còn dám trái lời chứ? Diệp Thái Linh cùng cục trưởng vội vàng chạy tới phòng thẩm vấn, Diệp Thái Linh trừng mắt với Trần Xuân Độ, lạnh lùng nói: “Anh có thể đi rồi."
"Anh Trần, đây là hiểu lầm giữa chúng ta, hiện tại không còn nghi ngờ gì nữa, anh có thể rời đi.” Cục trưởng cười ha ha, hiện tại nhìn Trần Xuân Độ như đang nhìn một ôn thần! Ông ta ước gì Trần Xuân Độ rời đi ngay bây giờ, càng đi càng xa, ông ta không muốn chiếc mũ quan của mình bị rớt.
Diệp Thái Linh lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cho dù cô trăm ngàn lần không phục đi nữa thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành trơ mắt nhìn tên khốn này nghênh ngang rời khỏi đây.
Bỗng nhiên, Trần Xuân Độ cười một cách thâm thúy, chậm rãi mở miệng: “Cục trưởng, hiểu lầm thì không thể xóa sạch nhanh như vậy được, tôi đề nghị các người vẫn nên cẩn thận điều tra một chút."
"Vô sỉ! Chiếm được món hời rồi mà còn khoe mẽ!" Diệp Thái Linh rốt cục không thể nhịn được nữa, tức giận quát.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Trần Xuân Độ có thể đã sớm bị băm vằm rồi!
"Đội trưởng Diệp, bắt tôi vào là cô, nói tôi có quan hệ với lũ buôn lậu thuốc phiện cũng là cô, hiện tại thả tôi ra lại là cô, từ đầu tới đuôi, cô có chứng cứ không!"
Trần Xuân Độ đột nhiên lớn tiếng chất vấn, làm cho Diệp Thái Linh sửng sốt, thế nhưng một câu cũng không phản bác được.
"Không có chứng cứ mà tùy ý giam giữ tôi. Đây là tác phong của đồn cảnh sát thành phố T sao?" Trần Xuân Độ cười khẩy một tiếng, khiến Diệp Thái Linh nóng mặt, vừa xấu hổ vừa giận.
"Môi trường ở đây khá tốt, tôi sẽ ở lại đây một lát.” Trần Xuân Độ quay lại phòng thẩm vấn, đóng cửa lại, để mặc cục trưởng và Diệp Thái Linh ngẩn người tại chỗ…
Bình luận truyện