Chương 48: Là anh đào ra
Cậu Lê nhìn Lê Kim Huyên chăm chú, sắc mặt giá lạnh, nhẹ nhàng giơ cái khăn lên lau đi vết rượu đỏ trên tay.
Trong sảnh tiệc lặng ngắt, bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Lê Kim Huyên đảo mắt nhìn những người vệ sĩ mặc đồ tây màu đen bao vây mình lại, trên khuôn mặt tinh xảo trong nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Cậu Lê, anh có ý gì hả?” Lê Kim Huyên lạnh giọng chất vấn, ánh mắt của vô số khách đều bỗng nhiên ngưng lại, trong đôi mắt nhìn về phía Lê Kim Huyên tràn đầy sự kinh ngạc.
Cậu Lê ném một cành ôliu về phía cô ở trước mặt nhiều người như thế, thế mà cô lại từ chối không hề nể nang chút nào... không cho Cậu Lê nửa phần mặt mũi.
Đọc truyện tại đây.
“Kim Huyên, tôi không muốn đối xử với cô như vậy, tôi hỏi cô một lần nữa, cuối cùng cô có hợp tác hay là không?” Cậu Lê nhàn nhạt mở miệng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, anh ta không cho phép, ưu vật sắp rơi vào trong tay của anh ta, sắp sửa nhờ cậy vào sự khống chế của mình.
“Cậu Lê, tập đoàn Lê thị tự có cách giải quyết... không cần anh phải quan tâm đâu, tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên giăng kín sương lạnh, giọng điệu đã không kiềm chế được.
“Kim Huyên, từ xưa đến nay chưa từng có ai dám từ chối tôi, cô chính là người đầu tiên.” Cậu Lê vừa mới nói xong, trên mặt bỗng nhiên lại xuất hiện sự lạnh lùng giá rét, anh ta là một người vô cùng kiêu ngạo, nhưng mà bây giờ ngay cả một người phụ nữ mà cũng không thể giải quyết được, cái này đối với anh ta mà nói chính là một loại nhục nhã.
Trần Xuân Độ nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn mịn màng của Lê Kim Huyên, chậm rãi lên tiếng nói: “Cậu Lê muốn ra tay đó à?”
Cậu Lê lạnh lùng quét nhìn Trần Xuân Độ một chút, ánh mắt sắc bén giống như là một lưỡi dao, khí thế thâm thúy lạnh nhạt trên người anh bỗng nhiên thối lui, giờ phút này trở nên ác độc, ánh mắt hùng hổ dọa người.
“Anh thì tính là cái thá gì chứ, cút sang một bên đi, anh không có tư cách nói chuyện với tôi!" Cậu Lê nghiêm giọng răn dạy, giọng nói vô cùng khinh thường.
Ánh mắt của Trần Xuân Độ hơi đọng lại, đôi mắt bình tĩnh bỗng nhiên lại thâm thúy hơn...
“Tên họ Trần kia, anh cảm thấy là anh còn có thể sống sót bước ra khỏi cửa khách sạn này nữa?” Đột nhiên lại có một âm thanh tràn đầy sát khí truyền đến ở bên cạnh, một bóng dáng chậm rãi đi tới, sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ mang theo sát khí dữ tợn trắng trợn.
Trần Xuân Độ quay đầu lại, trông thấy vị Trương tổng lúc nãy thế mà lại xuất hiện ở đây, gò má xưng cao của anh ta được quấn trong một lớp băng gạc thật là dày, toàn bộ đầu đều bị cuốn giống như là xác ướp.
Trương tổng dừng lại đứng ở cách đó không xa, trong đôi mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ nhiều hơn một vòng dữ tợn, lạnh lẽo, trên mặt mang theo ý trào phúng.
Sự xuất hiện của Trương tổng lại mang đến một nhóm vệ sĩ với súng ống đầy đủ, mỗi một người vệ sĩ đều có cầm cây súng ống ở trong tay, đều ngắm ngay vào đầu của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.
Bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, ngưng đọng lại, bầu không khí chết chóc kinh hoàng lan tràn cả sảnh tiệc.
Sảnh tiệc im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, những nhân vật lớn có mặt mũi cầm ly rượu trong tay, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cái này thật sự giống như là một trò chơi sinh tử.
Trương tổng nhìn Trần Xuân Độ, sự dữ tợn trong đôi mắt được bộc lộ rất rõ ràng, nỗi nhục nhã mà Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ mang đến cho anh ta, anh ta thề phải báo thù.
Có rất nhiều khách hàng đột nhiên biến sắc nhìn về phía Trương tổng, trong lòng nghi hoặc không hiểu, rốt cuộc là vị Trương tổng này có lai lịch như thế nào, thế mà lại có thể có mặt trong tiệc đón tiếp Cậu Lê, động súng không hề kiêng dè một chút nào.
Trong biểu cảm thờ ơ của Cậu Lê ẩn chứa mấy phần lạnh nhạt, dường như nắm tất cả những chuyện này trong lòng bàn tay, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên híp lại nhìn về phía Trương tổng, ánh mắt phức tạp: “Năm đó anh đến từ Yến Kinh chật vật đáng thương, tôi đã cho anh có một công việc có thể diện, không ngờ đến vậy mà anh lại cùng với anh ta..."
Trương tổng cười ha hả, sắc mặt oán độc lạnh lẽo: “Lê Kim Huyên, cô làm cho tôi mất mặt ở trước mặt của nhiều người như vậy... thù này tôi nhất định phải báo... lại cộng thêm việc Cậu Lê từ ngàn dặm xa xôi đến đây, tôi vốn dĩ là người nhà họ Lê, tại sao tôi lại không thể giúp Cậu Lê chút sức lực cơ chứ?”
Hai mắt của Trần Xuân Độ nheo lại nhìn Trương tổng, mà sắc mặt của Lê Kim Huyên thì vô cùng lạnh lùng: “Lúc đầu tôi không nên đuổi việc anh, tôi nên trực tiếp phế bỏ cái chân thứ ba của anh.”
Giờ phút này cả người Lê Kim Huyên tràn đầy khí chất mạnh mẽ của một nữ tổng giám đốc, thậm chí trong giọng nói của cô cũng mang theo sự tức giận.
Cô không ngờ đến Trương tổng lại phản bội cô, bây giờ cô mới hiểu được bản chất của cái tên Trương tổng này chính là người nhà họ Lê ở Yến Kinh, đương nhiên sẽ đối địch với mình.
“Kim Huyên, cô thật sự muốn trở thành kẻ thù với nhà họ Lê à? Cô cũng đã biết đối nghịch với tôi sẽ có hậu quả gì?” Cậu Lê bước một bước ra, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, toàn thân trên dưới đều tràn ngập vẽ hung ác.
Giọng nói của Cậu Lê không lớn, lại có vẻ lạnh lẽo, quanh quẩn trong phòng tiệc làm cho trong lòng của khách khứa ở đây phải run lên.
Những tên vệ sĩ đang bao vây Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên không do dự chút nào mà nạp đạn lên nòng, bầu không khí đột nhiên giương cung bạt kiếm.
“Cậu Lê, anh đang uy hiếp tôi đó à? Tập đoàn Lê thị của tôi ở thành phố T cũng là chúa tể một phương, Cậu Lê... tôi hi vọng là anh có thể tự hiểu lấy mình.” Lê Kim Huyên quay đầu lại phun ra một câu, cô không thể nhịn được nữa, mặc dù cô chỉ là một người phụ nữ nhưng mà cô là con gái của Lê Duy Dương, ở thành phố T là địa bàn của cô, không cho phép Cậu Lê giương oai ở đây.
Đôi mắt của Cậu Lê phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, bầu không khí của sảnh tiệc vô cùng nghiêm trọng...
Trương tổng nhếch môi nở nụ cười, Lê Kim Huyên lại dám chống đối Cậu Lê như thế, cô chết chắc rồi.
Sắc mặt của Cậu Lê lạnh lẽo âm trầm, thậm chí còn xuất hiện vẻ dữ tợn, anh ta kiêu ngạo như thế, kết quả bị lời nói lúc nãy của Lê Kim Huyên làm mất mặt một cách trắng trợn, sao anh ta có thể chịu đựng được đây.
Ánh mắt của khách khứa có mặt ở đây nhìn về phía Lê Kim Huyên không thiếu kinh ngạc, chẳng ai ngờ rằng Lê Kim Huyên lại có một bộ dạng cứng rắn không phục như thế.
“Hay hay hay!” Mắt của Cậu Lê cứ nhìn chằm chặp Lê Kim Huyên, phun ra ba chữ hay, sau đó chậm rãi dữ tợn mở miệng nói: “Lê Kim Huyên, cô nhớ kỹ đấy, cô sẽ phải hối hận.”
Sảnh tiệc im lặng, sắc mặt của khách khứa nhìn về phía Lê Kim Huyên đều là sự kinh ngạc, bọn họ không ngờ tới Lê Kim Huyên là đệ nhất mỹ nữ trong giới kinh doanh vậy mà lại có thể đắc tội với một nhân vật siêu cấp đến từ Yến Kinh.
Cái này căn bản không giống như là phong cách của Lê Kim Huyên, những người đã từng quen biết với Lê Kim Huyên cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Đi thôi.” Trần Xuân Độ nắm bàn tay mềm mại của Lê Kim Huyên, tinh tế mịn màng giống như là trứng gà, rất dễ dàng làm cho người ta yêu thích không buông tay.
“Ừ.” Lê Kim Huyên nhẹ gật đầu.
“Muốn đi, thế đi có được không?” Trương tổng quát chói tai, bước một bước ra phóng về phía Lê Kim Huyên.
Đúng lúc này có một cái bóng màu đen còn nhanh hơn so với Trương tổng, ở đây không có người nào nhìn thấy rõ động tác của cái bóng màu đen, thế mà Trương tổng đã ngã bay ra ngoài vang lên một tiếng ầm, thân thể của anh ta run rẩy muốn đứng dậy, nhưng mà anh ta căn bản không đứng dậy được.
Ánh mắt Trần Xuân Độ quét nhìn qua, thờ ơ mở miệng nói: “Ồn ào.”
Sau đó Trần Xuân Độ quay người lại nắm lấy bàn tay trắng nõn của Lê Kim Huyên, chậm rãi bước chân đi về phía cửa khách sạn.
“Đuổi theo cho tao!” Trương tổng nổi giận quát ầm lên.
“Không cần đâu.”
Lúc này, Cậu Lê đột nhiên lên tiếng làm bước chân của những tên vệ sĩ phải dừng lại.
“Cậu Lê... hai người bọn họ xúc phạm anh như vậy... tại sao lại không đuổi theo?” Sắc mặt của Trương tổng sửng sờ, không cam lòng mà nói.
Cậu Lê nhìn lướt qua bóng lưng của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, ánh mắt lạnh nhạt cần một ly rượu mới nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ra vẻ bình tĩnh: “Tôi muốn phá hủy bọn họ từng chút từng chút, làm tan rã nội tâm của bọn họ, để cho bọn họ phải thấy hối hận..."
Qua một hồi lâu, Trương tổng mới kịp phản ứng lại, ngượng ngùng cười một tiếng: “Cậu Lê mưu tính sâu xa, là tôi không có hiểu biết.”
“Kêu người lui ra ngoài đi.” Cậu Lê lạnh nhạt nhìn, thờ ơ mở miệng nói.
Chờ đến lúc Trương tổng dẫn theo những tên vệ sĩ kia biến mất, Cậu Lê mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, không ngừng kéo dài.
Cậu Lê quay người lại đi về phía phòng bao.
Có một chiếc xe Maybach cấp S chậm rãi khởi động ở khách sạn, chạy về phía thành phố xa hoa trụy lạc...
Lúc chiếc xe Maybach chạy trên đường cao tốc, Trần Xuân Độ cẩn thận lái xe, mà Lê Kim Huyên ngồi ở chỗ ngồi phía sau, đôi mi nhíu chặt lại, từ đầu đến cuối đều không thả lỏng.
Qua một hồi lâu sau, Lê Kim Huyên chậm rãi thở ra một hơi, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên thông qua kính chiếu hậu, sắc mặt bình tĩnh, từ tốn hỏi: “Rốt cuộc là Cậu Lê có lai lịch gì thế?”
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ thật sâu, cô nói: “Anh ta là cậu chủ nhà họ Lê ở Yến Kinh, tôi với anh ta từng quen biết nhau.”
“Không chỉ đơn giản là quen biết thôi phải không?” Đôi mắt thâm thúy của Trần Xuân Độ tỉnh táo: “Trương tổng đó cũng là người nhà họ Lê, có vẻ như là em rất sợ Cậu Lê?”
Lê Kim Huyên ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp cứng lại: “Trương tổng đã từng là con rể của nhà họ Lê, Cậu Lê hô mưa gọi gió ở Yến Kinh, người này rất khó đối phó, lòng dạ rất sâu.”
“Đã nhìn ra rồi, nếu anh ta là người bình thường thì ngày hôm nay sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
“Rốt cuộc là Cậu Lê có quan hệ gì với em thế?” Trần Xuân Độ lại tiếp tục hỏi.
“Anh xong chưa vậy? Mối quan hệ của tôi với anh ta, anh có tư cách gì mà biết, im miệng lại đi!” Lông mày của Lê Kim Huyên nhíu chặt, lạnh giọng trách móc.
“Được rồi.” Trần Xuân Độ cười hắc hắc, anh đã bị Lê Kim Huyên mắng chửi vô số lần, đã sớm thành thói quen.
Anh vẫn luôn nói với mình đánh là thương, mắng là yêu, Lê Kim Huyên nói năng chua ngoa nhưng mà lòng như đậu hũ, anh đã sớm biết rõ ràng.
“À đúng rồi, cái viên kim cương máu đó rốt cuộc là thật hay giả vậy?” Lê Kim Huyên nhẹ nhàng hất mái tóc dài, chậm rãi hỏi.
Trần Xuân Độ bất ngờ: “Sao Lê tổng lại cảm thấy hứng thú với chuyện này thế?”
“Tôi hỏi một chút cũng không được nữa hả?” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sắc mặt không vui vẻ.
“Cái viên kim cương máu đó đương nhiên là giả rồi.” Trần Xuân Độ mở miệng nói, ánh mắt sâu thẳm: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó thì tôi đã biết rồi, chỉ có điều là Cậu Lê chính là một tên gà mờ, cơ quan thẩm định như shit, có thể có tư cách làm giám định kim cương máu được à? Chỉ có mấy cơ quan ở nước ngoài mới được, nước C còn chưa có người giám định với đẳng cấp này đâu.”
“Cậu Lê xuất thân từ hào môn, tại sao anh ta lại cầm một cái hàng giả để lừa gạt tôi?” Lê Kim Huyên nhíu mày hỏi, có làm như thế nào cô cũng không tin tưởng lý do thoái thoát này của Trần Xuân Độ.
“Không phải là lừa gạt em, ngay cả chính anh ta cũng không biết thứ đó là giả.” Trần Xuân Độ bĩu môi cười một tiếng.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ tò mò, cô càng ngày càng không hiểu lời nói này của Trần Xuân Độ có ý gì.
“Thứ mà anh ta đã có được từ hội đấu giá ở Nam Phi đã bị người khác đánh tráo rồi, từ đầu đến cuối anh ta đều cho rằng cái này là thật, đương nhiên sẽ lấy ra. Đây chính là kim cương Tử Mẫu, kim cương con mà anh ta lấy ra ngay cả một phần mười giá trị kim cương mẹ mà cũng không bằng nữa là.”
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ nghiêm túc phân tích, lý lẽ rõ ràng, đột ngột khỏi: “Sao anh lại biết rõ như thế?”
Trần Xuân Độ sững sờ, lập tức lộ ra một nụ cười có thâm ý khác: “Kim Huyên, nếu như anh nói đây là của anh đào ra, em có tin không?”
Bình luận truyện