Chàng Rể Quyền Thế

Chương 257



Lúc này, khuôn mặt được tiêm Hyaluronic Acid của Châu Tuệ Mẫn đã bị đánh đến sưng húp, nhìn qua cứ giống như bị bóp méo luôn vậy.

Bạch Kiến Phúc bước tới nhìn vài lần, trong lòng nổi lên một chút chán ghét không rõ nguyên nhân. Vốn dĩ đêm nay anh ta còn chuẩn bị đến nhà Bạch Phúc An để vui vẻ một phen, nhưng không ngờ Châu Tuệ Mẫn lại bị đánh ra nông nổi này, thật sự khiến anh ta rất mất hứng mà.

Tầm mắt của anh ta rốt cuộc cũng dừng lại trên cơ thể đang nằm xụi lơ trên mặt đất của Bạch Phúc An, sau đó thản nhiên nói: “Sao lại thế này?”

“Tiêu rồi! Tiêu rồi! Đây là Bạch Kiến Phúc của nhà họ Bạch đó!” “Cái tên ngốc Bùi Nguyên Minh này, bây giờ có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.”

“Hơn nữa tên Bạch Kiến Phúc này nổi tiếng là rất háo sắc, lần này không chỉ cậu ta không đi được, mà nhóm ba người của Trịnh Tuyết Dương e rằng cũng sẽ bị làm nhục…”

Cả đám bạn học có mặt ở đây đều run lẩy bẩy, ai cũng biết Bạch Kiến

Phúc của nhà họ Bạch là một người cực kỳ tàn nhẫn. Người có tên cây có bóng, chỉ cần một cái tên thôi cũng đủ để hù chết vô số người rồi, chứ đừng nói là hiện tại anh ta đang đứng ngay đây với vẻ mặt hầm hầm đáng sợ kia.

“Ai, cho nên mới nói đã làm người thì phải tự mình biết mình. Chuyện nào có thể làm, chuyện nào không thể làm bản thân cậu ta còn không rõ sao?”

“Ai bảo cậu ta thích ra vẻ ta đây như vậy làm chi, có cơ hội chạy lại không chịu chạy, bây giờ mà Bạch Phúc An muốn cậu ta chết thì Bạch Kiến Phúc nhất định sẽ không để cậu ta sống đâu.” “Nghe nói nhà họ Bạch có mở một công ty về lĩnh vực an ninh, trong sáng ngoài tối đều nắm trong tay.”

“Không chỉ nhà họ Bạch, các cậu đừng quên bối cảnh chống lưng phía sau nhà họ Bạch là Tôn Phước Long đấy. Nếu đặt lên bàn cân thì nhà họ Bạch và nhà họ Tô cũng coi như kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng nếu so với Tôn Phước Long thì nhà họ Tô tuyệt đối không dám đụng vào. Hôm nay mặc kệ Trịnh Tuyết Dương phải chịu thiệt thòi như thế nào, có lẽ nhà họ Trịnh đều sẽ chọn cách nuốt giận…”

Cả đám bạn học giống như đã hình dung ra được kết cục thê thảm của câu chuyện này, nên ai nấy đều run rẩy không dám xía vào chỉ sợ sẽ chuốc họa vào thân. Bạch Phúc An thấy Bạch Kiến Phúc đến đây thì giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, anh ta trực tiếp quỳ “phịch” xuống, nước mắt ngắn nước mắt dài khịt mũi nói: “Cậu ơi, cậu mau nhìn xem, răng của cháu đều bị gãy hết rồi, mặt của Châu Tuệ Mẫn còn bị đánh đến biến dạng nữa kìa.”

“Hơn nữa vợ của cậu ta Trịnh Tuyết Dương kia chính là người đẹp có tiếng của thành phố Hải Dương chúng ta đó…”

Vốn dĩ Bạch Kiến Phúc không quá hứng thú với mấy chuyện mà Bạch Phúc An nói, nhưng lúc nghe đến ba chữ Trịnh Tuyết Dương thì hai mắt của anh ta lập tức sáng lên, sau đó tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống rồi thản nhiên quay đầu lại bắt chuyện với Bùi Nguyên Minh: “Thì ra cậu chính là đứa con rể vô dụng có tiếng của thành phố Hải Dương chúng ta đấy à? Không ngờ một người ngay cả tôn nghiêm của đàn ông còn không có như cậu mà lại dám đến địa bàn của nhà họ Bạch chúng tôi để gây chuyện, cậu rất can đảm đấy.”

Không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng, Bạch Kiến Phúc đã nói tiếp: “Vì sự can đảm này của cậu mà tôi sẽ cho cậu một cơ hội sống…”

“Chỉ cần cậu thuyết phục được vợ và hai cô bạn kia ngoan ngoãn hầu hạ tôi tối nay, sau đó cậu tự động bò ra khỏi đây thì chuyện này coi như xong. Nếu không, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là sống không bằng chết…”

Bạch Kiến Phúc vừa nói vừa nở một nụ cười hết sức đắc ý. “Tôn Phước Long.” Bùi Nguyên Minh lạnh giọng lên tiếng.

Tôn Phước Long đang quỳ rạp trên mặt đất nghe thấy tiếng quát này thì lập tức đứng phắt dậy, vô cùng sợ hãi mà chạy vào bên trong.

Bạch Kiến Phúc vốn đang hống hách ngồi ở trên ghế, nhưng lúc nhìn Tôn

Phước Long chạy vào thì giật mình đứng lên. Bạch Kiến Phúc biết rất rõ thân phận của mình, nhà họ Bạch có thể có địa vị như ngày hôm nay là đều nhờ có Tôn Phước Long che chở. Nếu không thì một gia tộc hạng hai như nhà họ Bạch muốn đặt chân vào ngành an ninh thì còn lâu mới đủ tư cách.

“Xong đời rồi, lần này quả thật là xong đời rồi! Vừa rồi chỉ có mình Bạch Kiến Phúc thôi, hiện tại Tôn Phước Long cũng có mặt luôn rồi.”

“Cái tên ngốc Bùi Nguyên Minh này thật sự sắp xong đời rồi, bây giờ cậu ta có muốn bò ra ngoài cũng không bò được nữa.”

“Tên vô dụng này sao lại xui xẻo gặp trúng Tôn Phước Long ngay tại đây chứ? Vết thương trên mặt Tôn Phước Long có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả Bạch Phúc An nữa kìa.”

Bạch Kiến Phúc nặn ra một nụ cười bước lên nghênh đón Tôn Phước

Long: “Đại ca Long, sao anh lại có thời gian đến đây thế? Đúng lúc ở đây có một vở kịch, anh có muốn xem cùng không?”

Tôn Phước Long liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, nhìn thấy ảnh mắt lạnh như băng của anh thì lập tức rùng mình. Sau đó giơ tay tát thẳng lên mặt Bạch Kiến Phúc khiến anh ta choáng váng đầu óc.

“Đây… chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nói Tôn Phước Long là chỗ dựa của nhà họ Bạch sao? Sao Tôn Phước Long lại ra tay với Bạch Kiến Phúc như vậy?

“Mẹ kiếp, rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?”

“Chẳng lẽ tên ở rể này lại có bối cảnh rất lớn sao?”

“Đùa gì vậy chứ? Nếu cậu ta có bối cảnh lớn như vậy thì còn cần ở rể sao?” “Thế vì sao Tôn Phước Long lại đánh Bạch Kiên Phúc chứ?”

Cả đám bạn học ngẩn người cứng họng, tròng mắt giống như sắp rớt xuống đất.

Diễn biến của câu chuyện thay đổi quá nhanh khiến cho người ta suýt nữa đã cho rằng mình bị ảo giác. Nhưng điểm mấu chốt chính là vẻ mặt bình tĩnh thờ ơ của Bùi Nguyên Minh khi nhìn thấy cảnh này, nghĩ lại thì không lẽ Tôn Phước Long có quen

biết biết với Bùi Nguyên Minh sao?

Giờ phút này có rất nhiều người không còn tin vào mắt mình nữa, một tên rể vô dụng chuyên bưng nước rửa chân lại có thể quen biết với một đại ca có máu mặt như Tôn Phước Long chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện