Chàng Rể Quyền Thế

Chương 267



Bùi Nguyên Minh chỉ cười nhạt, không thèm để ý đến Triệu Phước Kiên mà chuẩn bị xoay người rời đi.

Thấy động tác của Bùi Nguyên Minh thì Triệu Phước Kiên tiến từng bước một về phía trước, trực tiếp cản đường anh rồi hừ một cái: “Nào nào nào, cậu mau bồi thường đi chứ, nếu không tôi sẽ làm đơn khiếu nại cậu ngay lập tức đấy.”

Trần Hiểu Thu đang đứng phía sau, có phần mềm lòng nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu cậu không có tiền thì tớ có thể cho cậu mượn.”

Thấy Bùi Nguyên Minh cố gắng từng chút một để vươn lên như vậy thì cô ấy có phần mềm lòng, không muốn Bùi Nguyên Minh đánh mất tất cả chỉ vì chuyện này.

Trình Tiên, người vẫn luôn im lặng quan sát mọi chuyện từ nãy đến giờ đã hiểu, hai người đang đứng trước mặt mình một người từng là đàn anh khóa trên của Bùi Nguyên Minh và người còn lại là bạn cùng bàn của anh.

Nhưng cứ là đàn anh khóa trên thì được phép nói chuyện vô lý như thế à?

Đến bây giờ thì cô ấy không thể nhịn được nữa nên mở miệng nói: “Sao anh có thể vô lý như vậy hả? Rõ ràng anh mới là người đụng phải bọn tôi, vậy mà bây giờ anh còn muốn bọn tôi bồi thường cái gì cơ chứ?”

Triệu Phước Kiên chỉ cười nhạt rồi nói: “Em gái xinh đẹp ơi, anh đây đã nói chuyện rất tử tế rồi đấy nhé. Em kết bạn với ai mà chẳng được mà sao lại cứ kè kè bên cạnh người như Bùi Nguyên Minh làm gì hả em? Đi theo một kẻ vô dụng như vậy thì được cái gì? Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn đi xe điện? Lại còn ngồi cùng nhau nữa cơ chứ?” Trên mặt của Triệu Phước Kiên tràn ngập vẻ giễu cợt, trước chiếc xe điện của Bùi Nguyên Minh thì chiếc xe thương vụ đi mượn của anh ta đúng là hàng cao cấp, dường như có cảm giác ưu vượt hơn mười lần.

Kẻ vô dụng? Một kẻ vô dụng mà có thể cứu tôi vào thời điểm quan trọng? Một kẻ vô dụng mà có thể giúp tôi ngồi lên vị trí Phó viện trưởng bệnh viện? Một kẻ vô dụng mà lại có thể khiến những cổ đông lớn đứng sau bệnh viện nhân dân Hải Dương đối xử với anh một cách tôn trọng à?

Trình Tiên đang định mở miệng nói tiếp thì ngay lúc đó, có một người phụ nữ trong bộ đồ công sở bước ra khỏi sảnh của khách sạn Hải Dương trên đôi giày cao gót.

“Đây là người quản lý sảnh lớn của khách sạn Hải Dương đúng không?”

“Có vẻ như khách sạn cũng không chịu được nữa à, chuyện nhỏ như thế này cũng gây ảnh hưởng đến công việc làm ăn của họ nữa mà.”

“Mấy người này xong đời rồi, không cần biết cậu ta là nhân viên bảo vệ hay nhân viên rửa chén nhưng khách sạn Hải Dương luôn tuân theo tiêu chí khách hàng là thượng đế. Cậu ta không tôn trọng khách hàng như vậy thì bất kể cậu ta là người đúng hay sai thì cậu ta cũng mất việc rồi.”

“Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết tiến biết lùi gì cả, nói lời xin lỗi là xong rồi mà. Coi như đối phương đòi hỏi nhiều đi chăng nữa thì miễn là dính dáng đến công việc của mình thì cứ bồi thường đi thôi, có mỗi thế mà cũng không biết phân biệt tốt xấu, nặng nhẹ ra sao nữa.”

“Chắc có khi vì cậu ta dẫn theo cô gái đẹp kia nên mới muốn ra oai trước mặt cô gái đó một chút ấy mà. Thằng đàn ông nào mà chả có sĩ diện?”

Bấy giờ có một đám người qua đường đều vây lại rồi chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao, họ đều cho rằng Bùi Nguyên Minh là kẻ không biết tốt xấu cũng không biết cách đối nhân xử thế cho hợp tình hợp lý.

Nếu đã là nhân viên của khách sạn Hải Dương thì nên biết tiến biết lùi, nếu không dù đúng hay sai thì e rằng người đó cũng sẽ bị loại trừ vì uy tín của khách sạn.

Người quản lý sảnh đi tới, đằng sau còn dẫn theo mấy nhân viên an ninh. Chưa kịp đến gần mà cô ta đã cau mày hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

Thấy người quản lý sảnh tới, Triệu Phước Kiên nhanh chóng tiến lên rồi ra oai trước để áp chế đối phương: “Chào quản lý, đây là bãi đỗ xe của khách sạn nên xe điện không được phép để ở đây đúng không? Cô cho tôi một lời công bằng đi, nhân viên khách sạn của cô để xe điện ở đây, khi khách hàng là tôi đậu xe ở đây rồi đụng phải xe cậu ta thì đây có phải là lỗi của cậu ta và cậu ta phải bồi thường cho tôi hay không?”

Anh ta tới đây để tiêu khiển, hơn nữa anh ta lại còn là khách hàng VIP của khách sạn Hải Dương. Thế nên nếu không bị ngốc thì chắc hẳn người quản lý sảnh khách sạn sẽ biết bản thân mình nên giúp ai.

Bấy giờ trên mặt của Trần Hiểu Thu cũng tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, cô ấy muốn giúp Bùi Nguyên Minh nhưng bây giờ đám người quản lý sảnh khách sạn cũng đã tới đây rồi thì cô ấy còn có thể nói gì được đây?

E rằng Bùi Nguyên Minh sắp đánh mất công việc mà vất vả lắm anh mới tìm được rồi.

Người quản lý sảnh khách sạn khẽ cau mày, bấy giờ cô ta mới trợn trừng mắt rồi nhìn Bùi Nguyên Minh một lượt từ trên xuống dưới tầm vài lần rồi nhíu mày nói: “Cậu đúng là nhân viên của khách sạn đấy à? Cậu thuộc bộ phận nào, cậu có nắm rõ quy củ của khách sạn không đấy? Mau xin lỗi anh đây mau lên, nếu không thì ngày mai cậu cũng không cần tới đây nữa.”

Bùi Nguyên Minh nghe cô ta nói thể thì chỉ cảm thấy nực cười, từ trên xuống dưới trông anh có chỗ nào giống nhân viên của khách sạn bọn họ à? Mà dù anh có là nhân viên của khách sạn đi chăng nữa thì họ cũng phải phân rõ phải trái trắng đen đã chứ?

Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng biết là anh phải nói rõ chuyện này nên anh lắc đầu rồi đáp lời ngay tức khắc: “Tôi không phải nhân viên của khách sạn các cô, tôi tới đây để tiêu khiển.” “Thật không?” Vẻ mặt của người quản lý sảnh khách sạn tràn ngập vẻ hoài nghi: “Vậy có thể phiền anh xuất trình thẻ hội viên cho tôi kiểm chứng một chút không?”

“Thẻ hội viên?” Bùi Nguyên Minh hơi sững người, anh giúp Hạ Vân ngồi ổn định trên vị trí này nhưng anh cũng hoàn toàn không biết thẻ hội viên gì gì đó là cái gì cả.

“Đồ nhà quê, cậu không biết khách sạn Hải Dương là hệ thống đặt phòng dành cho người có thẻ hội viên à? Đây không phải nơi mà một kẻ hạ đẳng như cậu có thể tùy tiện tới để giải trí đâu. Cậu không có một chút kiến thức nào à?” Không đợi người quản lý sảnh khách sạn lên tiếng, Triệu Phước Kiên đã cười lạnh lùng một cái rồi rút một cái thẻ hội viên từ trong người mình ra rồi xoay xoay trong tay: “Đây chính là thẻ hội viên, e là cả đời này cậu cũng không có cơ hội sở hữu một cái như vậy đâu nhỉ?”

Lúc Triệu Phước Kiên lấy ra tấm thẻ hội viên đó thì những người đang đứng vây xem ở xung quanh đều bày ra vẻ mặt ước ao, thèm muốn, ngay cả vẻ mặt của Trần Hiểu Thu cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Dù là tấm thẻ sơ cấp nhất của khách sạn Hải Dương thì chi phí một năm đã lên tới hơn một trăm năm mươi triệu rồi. Người bình thường một năm tiền lương cũng chỉ có hơn một trăm triệu, làm sao có thể lấy ra một tấm thẻ hội viên được cơ chứ?

Nhìn ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh mà trên mặt Triệu Phước Kiên hiện lên vẻ dương dương tự đắc, để tiếp khách nên anh ta đã đi mượn tấm thẻ hội viên này, không ngờ lại có lúc hữu dụng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện