Chàng Rể Quyền Thế
Chương 272
Triệu Phước Kiên thừ người ra, mọi việc diễn biến quá nhanh, với chỉ số thông minh của anh ta căn bản là vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Phải một lúc sau, anh ta mới bắt đầu nổi cơn tam bành quát tháo:
“Dựa vào cái gì mà tôi phải đền tiền cho cậu ta? Tôi cũng là hội viên của người, thẻ hội viên của tôi là thẻ thật tiền thật hai trăm triệu.”
“Không phải khách sạn Hải Dương của mấy người tuyên bố là chỉ có hội viên mới có thể vào hay sao? Dựa vào cái gì một tên nghèo kiết xác đi xe điện như cậu ta cũng có thể đặt chân đến đây?”
Trần Kiến Hoa thản nhiên nói: “Bởi vì người đặt phòng cho cậu Minh là khách hàng hàng đầu của khách sạn Hải Dương chúng tôi. Đơn giản mà nói thì thẻ hội viên hạng này, chi phí một năm là mười bảy tỉ. Vậy nên cậu có hiểu được sự chênh lệch này không?”
Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Phước Kiên trở nên trắng bệch. Nộp hai trăm triệu để làm thẻ hội viên là anh ta đã phải cố miễn cưỡng lắm, làm gì đã biết đến thứ gọi là mười bảy tỉ chứ? Cho dù là anh ta cùng toàn bộ gia đình cũng không có đủ mười bảy tỉ.
Thời khắc này, anh ta trợn mắt há hốc mồm, từ đầu đến cuối không biết phải nói gì.
Mới vừa rồi anh ta dùng thân phận hội viên để đánh vào thể diện của Bùi Nguyễn Minh, nhưng không ngờ được bây giờ thành ra lại tự vả mặt mình bôm bốp. các “Quản lý, không phải vừa rồi cô còn kêu cậu ta bồi thường cho tôi sao? Sao giờ lại nói chuyện vô lý như thế?” Sắc mặt Triệu Phước Kiên xanh mét, một lúc sau anh ta mới nghĩ đến cái gì đó, như năm được cọng cỏ cứu mạng, anh ta bước nhanh lên phía trước kéo tay người quản lý sảnh khách sạn.
“Bốp…”
Quản lý sảnh khách sạn vung tay lên tát một cái thật mạnh, đánh cho Triệu Phước Kiên ngã quỳ xuống đất. Sau đó cô ta lại đá thẳng một cái vào mặt Triệu Kiến, bày ra vẻ mặt tàn nhẫn như quỷ dạ xoa, hung dữ mắng: “Nói bậy bạ, tôi kêu vị khách quý này đền tiền lúc nào? Anh đừng có mà vu khống tôi.”
“Mấy người còn không mau kéo người này ra ngoài đi.” Quản lý sảnh khách sạn lo sợ anh ta nói lung tung cái gì cho nên nhanh chóng ra lệnh.
Những người như Triệu Phước Kiên, gặp những người yếu thế hơn mình thì ngang ngược đe dọa. Nhưng khi đối mặt với người mạnh hơn mình, ngay cả thở anh ta cũng không dám. Bây giờ quản lý sảnh khách sạn lại tát cậu ta đến nỗi ngã quỳ trên đất.
“Cậu Minh, chuyện này chúng ta nên giải quyết như thế nào?” Mắt thấy nhân viên bảo vệ sắp dẫn Triệu Phước Kiên đi, Trần Kiến Hoa bất giác liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, không dám tự ý quyết định, chỉ dám nhẹ giọng xin ý kiến.
Bùi Nguyên Minh bình thản liếc mắt nhìn Triệu Phước Kiên một cái, nhìn gương mặt đã bắt đầu sưng phù của anh ta, lắc đầu nói: “Xe điện này là xe dùng chung, để anh ta liên hệ bên phía công ty xử lý là được…”
Kẻ lòng dạ hẹp hòi như Triệu Phước Kiên thực sự trong mắt Bùi Nguyên Minh không coi anh ta ra gì. Bây giờ nhìn anh ta rốt cuộc rơi vào tình cảnh thế này, Bùi Nguyên Minh cảm thấy việc so đo đến anh ta thật là lãng phí thì giờ.
Anh thoáng nhìn qua Trần Hiểu Thu lúc này đang thất thần, khẽ thở dài nói: “Gọi giúp tôi xe đưa cô gái này về an toàn, tôi sợ cô ấy không còn tâm trạng dùng bữa nữa rồi.”
Trần Kiến Hoa nhanh chóng gật đầu, mấy việc nhỏ này không thành vấn đề, xử lý rất đơn giản.
Nhưng mà Trần Hiểu Thu lại lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Bùi Nguyên Minh. Lát sau mới nhẹ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, nhà tớ cách đây không xa, tớ có thể tự mình về được.”
Lúc này, ngồi cùng ăn cơm với con rể nhà người ta, trong mắt cô ấy đã cảm thấy có gì đó khó hiểu. Cô ấy phát hiện ra mình không thể nhìn thấu Bùi Nguyên Minh. “Được rồi.” Bùi Nguyên Minh không miễn cưỡng nữa, mặc dù trước đây quan hệ của hai người khá tốt, nhưng sau khi trải qua chuyện này là ai thì cũng sẽ cảm thấy có chút ngại ngùng. Trần Hiểu Thu không muốn được đưa về cũng là chuyện bình thường. Chờ Triệu Phước Kiên và Trần Hiểu Thu đi khỏi, Trần Kiến Hoa liếc mắt nhìn quản lý sảnh khách sạn nói: “Chuyện này cô xử lý không tệ, ngày mai đến gặp tôi báo cáo, còn một vị trí quản lý hành chính đang trống”
Từ quản lý sảnh khách sạn lên quản lý hành chính, tuy rằng cấp bậc như nhau nhưng ở khách sạn Hải Dương này, đãi ngộ về quyền hạn phải lớn hơn gấp mấy lần, đó là một vị trí biết bao người mơ ước.
Khi quản lý sảnh khách sạn nghe thấy điều này, cô ta vui sướng tưởng như muốn ngất xỉu, thật không ngờ bản thân lại may mắn đến thế.
Bùi Nguyên Minh vốn định dẫn Trình Tiên đi dùng cơm, nghe thấy lời này đột nhiên quay đầu lại, cười như không cười nói: “Tổng giám đốc Hoa, xem ra ông rất hài lòng với cách xử lý của quản lý sảnh khách sạn này.”
Trần Kiến Hoa cho rằng Bùi Nguyên Minh không hài lòng với sự sắp xếp của mình, lúc này mới nghĩ nghĩ, nhanh chóng mím môi nói: “Nếu cậu Diệp thấy chưa thỏa đáng, vậy cho cô ấy trực tiếp thăng chức thành phó tổng giám đốc, hiện vị trí này vẫn còn trống.”
Lúc này, hai chân quản lý sảnh khách sạn mềm nhũn, toàn thân phát run.
Phó tổng giám đốc, nếu như cô ta trở thành phó tổng giám đốc khách sạn Hải Dương, nói gì là ở trong khách sạn, thậm chí là ở thành phố Hải Dương này, nhất định là vị trí tốt nhất. Cả đời này cô ta cũng chưa bao giờ dám mơ đến vị trí đó. Giờ phút này cô ta càm thấy như mình đang bị ảo giác. Nhìn vào mắt Bùi Nguyên Minh, miệng gần như nhỏ dãi,
Hạnh phúc đến quá đột ngột.
Phải một lúc sau, anh ta mới bắt đầu nổi cơn tam bành quát tháo:
“Dựa vào cái gì mà tôi phải đền tiền cho cậu ta? Tôi cũng là hội viên của người, thẻ hội viên của tôi là thẻ thật tiền thật hai trăm triệu.”
“Không phải khách sạn Hải Dương của mấy người tuyên bố là chỉ có hội viên mới có thể vào hay sao? Dựa vào cái gì một tên nghèo kiết xác đi xe điện như cậu ta cũng có thể đặt chân đến đây?”
Trần Kiến Hoa thản nhiên nói: “Bởi vì người đặt phòng cho cậu Minh là khách hàng hàng đầu của khách sạn Hải Dương chúng tôi. Đơn giản mà nói thì thẻ hội viên hạng này, chi phí một năm là mười bảy tỉ. Vậy nên cậu có hiểu được sự chênh lệch này không?”
Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Phước Kiên trở nên trắng bệch. Nộp hai trăm triệu để làm thẻ hội viên là anh ta đã phải cố miễn cưỡng lắm, làm gì đã biết đến thứ gọi là mười bảy tỉ chứ? Cho dù là anh ta cùng toàn bộ gia đình cũng không có đủ mười bảy tỉ.
Thời khắc này, anh ta trợn mắt há hốc mồm, từ đầu đến cuối không biết phải nói gì.
Mới vừa rồi anh ta dùng thân phận hội viên để đánh vào thể diện của Bùi Nguyễn Minh, nhưng không ngờ được bây giờ thành ra lại tự vả mặt mình bôm bốp. các “Quản lý, không phải vừa rồi cô còn kêu cậu ta bồi thường cho tôi sao? Sao giờ lại nói chuyện vô lý như thế?” Sắc mặt Triệu Phước Kiên xanh mét, một lúc sau anh ta mới nghĩ đến cái gì đó, như năm được cọng cỏ cứu mạng, anh ta bước nhanh lên phía trước kéo tay người quản lý sảnh khách sạn.
“Bốp…”
Quản lý sảnh khách sạn vung tay lên tát một cái thật mạnh, đánh cho Triệu Phước Kiên ngã quỳ xuống đất. Sau đó cô ta lại đá thẳng một cái vào mặt Triệu Kiến, bày ra vẻ mặt tàn nhẫn như quỷ dạ xoa, hung dữ mắng: “Nói bậy bạ, tôi kêu vị khách quý này đền tiền lúc nào? Anh đừng có mà vu khống tôi.”
“Mấy người còn không mau kéo người này ra ngoài đi.” Quản lý sảnh khách sạn lo sợ anh ta nói lung tung cái gì cho nên nhanh chóng ra lệnh.
Những người như Triệu Phước Kiên, gặp những người yếu thế hơn mình thì ngang ngược đe dọa. Nhưng khi đối mặt với người mạnh hơn mình, ngay cả thở anh ta cũng không dám. Bây giờ quản lý sảnh khách sạn lại tát cậu ta đến nỗi ngã quỳ trên đất.
“Cậu Minh, chuyện này chúng ta nên giải quyết như thế nào?” Mắt thấy nhân viên bảo vệ sắp dẫn Triệu Phước Kiên đi, Trần Kiến Hoa bất giác liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, không dám tự ý quyết định, chỉ dám nhẹ giọng xin ý kiến.
Bùi Nguyên Minh bình thản liếc mắt nhìn Triệu Phước Kiên một cái, nhìn gương mặt đã bắt đầu sưng phù của anh ta, lắc đầu nói: “Xe điện này là xe dùng chung, để anh ta liên hệ bên phía công ty xử lý là được…”
Kẻ lòng dạ hẹp hòi như Triệu Phước Kiên thực sự trong mắt Bùi Nguyên Minh không coi anh ta ra gì. Bây giờ nhìn anh ta rốt cuộc rơi vào tình cảnh thế này, Bùi Nguyên Minh cảm thấy việc so đo đến anh ta thật là lãng phí thì giờ.
Anh thoáng nhìn qua Trần Hiểu Thu lúc này đang thất thần, khẽ thở dài nói: “Gọi giúp tôi xe đưa cô gái này về an toàn, tôi sợ cô ấy không còn tâm trạng dùng bữa nữa rồi.”
Trần Kiến Hoa nhanh chóng gật đầu, mấy việc nhỏ này không thành vấn đề, xử lý rất đơn giản.
Nhưng mà Trần Hiểu Thu lại lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Bùi Nguyên Minh. Lát sau mới nhẹ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, nhà tớ cách đây không xa, tớ có thể tự mình về được.”
Lúc này, ngồi cùng ăn cơm với con rể nhà người ta, trong mắt cô ấy đã cảm thấy có gì đó khó hiểu. Cô ấy phát hiện ra mình không thể nhìn thấu Bùi Nguyên Minh. “Được rồi.” Bùi Nguyên Minh không miễn cưỡng nữa, mặc dù trước đây quan hệ của hai người khá tốt, nhưng sau khi trải qua chuyện này là ai thì cũng sẽ cảm thấy có chút ngại ngùng. Trần Hiểu Thu không muốn được đưa về cũng là chuyện bình thường. Chờ Triệu Phước Kiên và Trần Hiểu Thu đi khỏi, Trần Kiến Hoa liếc mắt nhìn quản lý sảnh khách sạn nói: “Chuyện này cô xử lý không tệ, ngày mai đến gặp tôi báo cáo, còn một vị trí quản lý hành chính đang trống”
Từ quản lý sảnh khách sạn lên quản lý hành chính, tuy rằng cấp bậc như nhau nhưng ở khách sạn Hải Dương này, đãi ngộ về quyền hạn phải lớn hơn gấp mấy lần, đó là một vị trí biết bao người mơ ước.
Khi quản lý sảnh khách sạn nghe thấy điều này, cô ta vui sướng tưởng như muốn ngất xỉu, thật không ngờ bản thân lại may mắn đến thế.
Bùi Nguyên Minh vốn định dẫn Trình Tiên đi dùng cơm, nghe thấy lời này đột nhiên quay đầu lại, cười như không cười nói: “Tổng giám đốc Hoa, xem ra ông rất hài lòng với cách xử lý của quản lý sảnh khách sạn này.”
Trần Kiến Hoa cho rằng Bùi Nguyên Minh không hài lòng với sự sắp xếp của mình, lúc này mới nghĩ nghĩ, nhanh chóng mím môi nói: “Nếu cậu Diệp thấy chưa thỏa đáng, vậy cho cô ấy trực tiếp thăng chức thành phó tổng giám đốc, hiện vị trí này vẫn còn trống.”
Lúc này, hai chân quản lý sảnh khách sạn mềm nhũn, toàn thân phát run.
Phó tổng giám đốc, nếu như cô ta trở thành phó tổng giám đốc khách sạn Hải Dương, nói gì là ở trong khách sạn, thậm chí là ở thành phố Hải Dương này, nhất định là vị trí tốt nhất. Cả đời này cô ta cũng chưa bao giờ dám mơ đến vị trí đó. Giờ phút này cô ta càm thấy như mình đang bị ảo giác. Nhìn vào mắt Bùi Nguyên Minh, miệng gần như nhỏ dãi,
Hạnh phúc đến quá đột ngột.
Bình luận truyện