Chàng Rể Quyền Thế

Chương 297



Không có mụ phù thủy già này bên cạnh thì anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn đúng không?

Bùi Mỹ Hạnh liếc nhìn Giang Văn Huy một cái bằng ánh mắt nhàn nhạt trước khi ngồi lên con xe Bentley rời đi. Mấy ngày vừa qua người đàn ông nhỏ bé này hầu hạ cô ta rất tốt, khiến cô ta cảm thấy vô cùng thoải mái nên nếu anh ta muốn có công ty này thì cô ta cũng không ngại giúp anh ta đạt được điều anh ta muốn.

Dẫu sau công ty ở một nơi nhỏ bé như thế này, ngoài việc có thể ngoan ngoãn nhượng quyền thì họ còn có thể làm được điều gì khi đụng phải người của nhà họ Bùi đây?

Đợi đến khi Bùi Mỹ Hạnh rời đi, Giang Văn Huy chắp hai tay sau lưng rồi nhìn tòa nhà sừng sững trước mặt mình, trên mặt ngập tràn vè khinh miệt. Anh ta sải từng bước dài đi về phía trước.

“Ai đây? Là Giang Văn Huy à? Anh không ở khách sạn mà mò đến công ty đầu tư Bùi Thị làm gì thế?” Ngay lúc anh ta đang định bước vào cửa của công ty đầu tư Bùi Thị thì một giọng nói nũng nịu vang lên.

Giang Văn Huy nghiêng đầu một nhìn cái, người vừa lên tiếng chính là Triệu Lan Hương, bạn học thời đại học của anh ta.

Thực ra trước đây, ngoại trừ Trịnh Tuyết Dương thì Giang Văn Huy cũng rất có hứng thú với Triệu Lan Hương và An Kỳ, chỉ có điều với địa vị của anh ta, dù ở đâu thì anh ta cũng không có đủ tư cách để trèo cao như vậy. Nhưng Giang Văn Huy của bây giờ không còn là Giang Văn Huy của trước kia nữa, bây giờ anh ta đã là Tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị rồi. Bây giờ trong mắt của anh ta, loại phụ nữ có vẻ cao ngạo như thế này cũng chỉ đơn giản là thứ đồ chơi có thể dễ dàng chi phối mà thôi.

Mặc dù hôm qua anh ta sứt đầu mẻ trán với viên thuốc màu xanh kia, hôm nay cơ thể vẫn còn hơi yếu ớt nhưng bây giờ ánh mắt mà Giang Văn Đồng nhìn Triệu Lan Hương vẫn ngập tràn vẻ muốn chiếm hữu.

“Bạn học cũ, trùng hợp quá nhi!” Giang Văn Huy cố tình nói: “Cô tới đây làm gì? Có phải muốn nộp đơn xin việc vào công ty của tôi không? Nếu đúng là vậy thì nể mặt chúng ta là bạn bè cũ của nhau, tôi sẽ trả lương cho cô nhỉnh hơn những người khác một chút nhé.”

“Công ty của anh?” Triệu Lan Hương hơi sững người, cô ta có phần không phản ứng kịp, tòa nhà trước mắt chính là công ty đầu tư Bùi Thị. Tổng giám đốc của công ty là một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng thần bí, chẳng lẽ Giang Văn Huy chính là tổng giám đốc thần bí trong truyền thuyết đấy ư? “Đúng thế, chính là công ty của tôi.” Giang Văn Huy nói bằng giọng thàn nhiên: “Trước đây tôi không có ý định tiếp quản, nhưng hôm nay rảnh rỗi nên tôi muốn đến thị sát công ty một phen, tránh để kẻ khác mượn danh tiếng công ty của tôi để làm mưa làm gió ở thành phố Hải Dương.”

Trên khuôn mặt của Giang Văn Huy tràn ngập vẻ bình tĩnh, tài liệu mà anh ta cầm trên tay là thật, do chính nhà họ Bùi ký rồi phát cho. Theo lý mà nói thì bây giờ anh ta đúng là tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị, nên đó là lý do mà giờ phút này, anh ta có thể to mồm một cách tự nhiên như vậy.

“Trời, anh nói anh là tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty đầu tư Bùi Thị ấy à? Anh nghĩ là tôi sẽ tin ư? Hơn nữa anh có mang họ Bùi quái đâu!” Trên mặt Triệu Lan Hương là vẻ khó tin, cô ta nghe nói tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty đầu tư Bùi Thị là do người nhà họ Bùi cử tới, mà Giang Văn Trác thì lại không mang họ Bùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện