Chàng Rể Trường Sinh

Chương 315: Chỉ chắc chắn 50% thì con không yên tâm”



Đinh Dũng cau mày nhưng không hề lên tiếng, cứ thế đi vào trong.  

Phòng bệnh của khu khách cách đây rất xa, tổng cộng có sáu cửa, thông qua mỗi tấm kính ở mỗi căn phòng, đi tới phòng thứ ba, Đinh Dũng liền trông thấy bóng hai người Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn.  

Không hề do dự, Đinh Dũng cứ thế đẩy cửa bước vào.  

Nghe tiếng cửa, Lâm Hồng Ngạn lập tức nhìn về sau, khi thấy Đinh Dũng, bà ta lập tức cau mày: “Đinh Dũng, cậu làm cách nào mà tới được đây?”  

“Tại sao bố mẹ lại chuyển viện?”, Đinh Dũng nhìn thẳng vào Lâm Hồng Ngạn, hỏi với giọng lạnh lùng.  

Advertisement

Hàn Thành Sơn cũng đứng dậy, vội cười khoát tay, nói: “Ôi dào, Đinh Dũng, con xem bố chỉ mải việc chuyển viện mà quên mất báo cho con một tiếng, con đến đây bằng cách nào vậy?”  

“Hừ, tôi là mẹ của Phương Nhiên, tôi muốn chuyển viện cho con gái mà còn phải thông báo với cậu à?”, Lâm Hồng Ngạn hắng giọng, chống hông châm chọc: “Đinh Dũng, tôi thật sự không biết cậu có gì mà đắc ý, không phải dựa vào ít tài sản mà bố mẹ cậu để lại sao? Tôi xem sau khi tiêu sạch thì cậu làm thế nào?”  

Nghe vậy, Đinh Dũng cau mày, có điều anh không muốn giải thích quá nhiều. Đúng lúc này, cánh cửa căn phòng lại được đẩy ra, hai người nước ngoài kia đi vào, thấy Đinh Dũng thì chợt sững người, một người trong đó nhìn Lâm Hồng Ngạn, nói: “Bác gái, vị này là?”  

“Hai người các anh thì ai là bác sĩ?”, Đinh Dũng quay đầu nhìn bọn họ và hỏi.  

Advertisement

“Đinh Dũng, sao con lại không biết phép tắc gì thế nhỉ”, Hàn Thành Sơn vội kéo anh lại, sau đó cười trừ: “Hai vị xin lượng thứ, bệnh của con gái tôi vẫn mong hai vị giúp đỡ”.  

“Bác yên tâm, chúng cháu đã lên phương án chữa trị cho cô Hàn rồi”, hai người kia cười nói rồi đưa mắt nhìn nhau. Một người trong đó nói tiếp: “Cách chữa trị kích thích của chúng cháu có nhiều khả năng có thể khiến cô Hàn tỉnh lại”.  

“Thật sao?”, nghe vậy, Lâm Hồng Ngạn vội đi tới, nhìn cả hai người nói: “Vậy thì cảm ơn hai vị quá, chỉ cần có thể chữa được cho Phương Nhiên nhà chúng tôi thì điều kiện gì chúng tôi cũng có thể đồng ý”.  

“Đúng, đúng”, Hàn Thành Sơn cũng cảm kích ra mặt.  

Hàn Phương Nhiên không chỉ là con gái bảo bối của bọn họ mà còn là trụ cột của nhà họ Hàn. Nếu như không có Hàn Phương Nhiên thì cuộc sống sau này không những không còn gì đảm bảo mà mọi cố gắng trước đó bọn họ bỏ ra coi như đổ sông đổ bể.  

“Bao giờ thì bắt đầu chữa trị được?”, Hàn Thành Sơn mặt mày cảm kích, nhìn hai người nước ngoài kia mà nói.  

“Giờ có thể bắt đầu được rồi, mời các bác tránh đi chỗ khác một chút”, một người còn lại nở nụ cười khác thường nói với mấy người phía Đinh Dũng.  

Nghe vậy, Đinh Dũng cau mày hỏi lại: “Thế nào gọi là chữa trị kích thích?”  

“Có bao nhiêu phần trăm có thể khiến Phương Nhiên tỉnh lại?”, Đinh Dũng hỏi với giọng hoài nghi. Anh không tin phương pháp trị liệu kích thích của bọn họ có thể khiến Hàn Phương Nhiên tỉnh lại.  

Vì Hàn Phương Nhiên đã vào giai đoạn ngủ sâu, là vì vết thương của một người nhảy từ tầng năm xuống thì cái gọi là đánh thức hay thức tỉnh chỉ là lời nói sáo rỗng mà thôi. Trừ phi có thể hồi phục lại phần não bộ của Hàn Phương Nhiên hoặc đợi cô ấy tự phục hồi, nếu không thì rất khó có thể khiến Hàn Phương Nhiên tỉnh lại. Kể cả có tỉnh lại cũng sẽ xuất hiện khiếm khuyết.  

“Năm mươi phần trăm là chắc chắn”, hai người kia đưa mắt nhìn nhau nói rất tự tin.  

“Còn cái gì là trị liệu kích thích thì xin phép cho chúng tôi không nói ra, thế nhưng chúng tôi có thể đảm bảo chắc chắn 50% có thể khiến cô Hàn tỉnh lại”, một người còn lại gật đầu, khi nói tới trị liệu kích thích, trong mắt người này rõ vẻ mong chờ.  

“Mới có 50% là chắc chắn?”, Đinh Dũng hắng giọng, nhìn cả hai người bọn họ: “Vậy xin hỏi hai vị từ đâu đến thì về đó đi”.  

“Cậu có ý gì hả?”, cả hai người này đột nhiên thẫn thờ.  

Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn cũng tái mặt, Lâm Hồng Ngạn lập tức kéo tay Đinh Dũng lại nạt nộ: “Đinh Dũng, tôi cảnh cáo cậu đừng có làm loạn, nếu khiến cho bác sĩ tức giận, không chữa cho Phương Nhiên nữa thì tôi giết cậu đi”.  

“Cậu Peter, thật sự xin lỗi cậu”, Hàn Thành Sơn cười trừ nhìn người ngoại quốc kia, sau đó nhìn sang Đinh Dũng mà nạt: “Đinh Dũng, đừng có làm loạn, chúng ta ra ngoài trước”.  

“Chỉ chắc chắn 50% thì con không yên tâm”, Đinh Dũng lắc đầu nhìn Hàn Thành Sơn: “Bố, con đã tìm ra cách chữa cho Phương Nhiên rồi”.  

“Cậu? Cậu thì có thể có cách gì, cậu cũng chẳng phải bác sĩ”, những người khác không ai nói gì, chỉ Lâm Hồng Ngạn là người đầu tiên bật cười, mỉa mai: “Nếu cậu có thể chữa khỏi cho Phương Nhiên thì tôi đi đầu xuống đất”.  

“Anh này, bệnh tình của cô Hàn rất nghiêm trọng, không phải là trò đùa, đề nghị anh không làm loạn ở đây”, người được gọi với cái tên Peter cười với Đinh Dũng, giơ tay chỉ ra ngoài cửa: “Mời cậu ra ngoài cho”.  

“Mời cậu ra ngoài đợi”, người còn lại cũng gật đầu, giơ tay định đẩy Đinh Dũng thì đúng lúc này Đinh Dũng giơ tay chủ động nắm vào tay hắn ta bóp thật mạnh.  

Chỉ nghe rắc một tiếng, người kia lập tức kêu lên thảm thiết, bàn tay bị Đinh Dũng bóp cho đến mức biến dạng.  

“A!!!”, hắn ta nắm chặt lấy cổ tay, mặt mày tức giận, trán vã mồ hôi. Cơn đau xé ruột xé gan khiến hắn cảm thấy khó thở.  

“Cậu còn dám đánh người”, tên Peter thấy bạn của mình bị Đinh Dũng bóp gãy tay thì lập tức đổi sắc mặt, chỉ vào Đinh Dũng: “Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi, mau bắt hắn ta lại”.  

Dứt lời, bốn năm bảo vệ xông vào, những người này ngày thường vẫn trông cửa khu khách nhằm ứng phó với những người đột nhiên xông vào.  

“Có việc gì vậy?”, những người này từ ngày làm việc này vẫn chưa bao giờ thấy kẻ nào dám vào đây gây rối, lúc này nghe thấy giọng Peter thì cả đám bảo vệ lập tức xông vào.  

“Bắt hắn ta lại cho tôi, dám đánh cả bác sĩ”, Peter chỉ vào Đinh Dũng, mặt mày tối sầm cả lại.  

Đám bảo vệ mặt mày tái mét, hai người này bọn họ đều biết cả. Trước đó trưởng khoa cũng đã dặn dò bọn họ hai vị này là danh y từ nước ngoài về, phải tiếp đãi tử tế nên tên bảo vệ dẫn đầu lập tức nhìn sang Đinh Dũng: “Dám gây rối ở viện, bắt hắn ta lại”.  

“Đinh Dũng, cậu đúng là loại thành sự thì ít mà bại sự có thừa”, Lâm Hồng Ngạn mặt mày khó coi thấy rõ, chỉ vào Đinh Dũng nghiến răng, chỉ hận không thể giáng cho Đinh Dũng cái bạt.  

“Tôi xem ai dám đụng đến tôi”, Đinh Dũng nheo mắt nhìn đám người: “Lẽ nào ở trong viện này là phải phục tùng theo sắp xếp của các người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện