Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 25: Cầu Hôn Trước Mặt Mọi Người





Thật ra chuyện học nghề mát xa là thật hay giả, mọi người trong lòng đều hiểu rất rõ, nhưng không có ai dám họ hé thái độ, nhưng không ngờ tên bất tài vô dụng này lại dám phá lên cười một cách không thèm kiêng kỵ gì như thế "Mày là ai hả? Có cái gì hay mà cười?" Lương Dĩ Thâm dừng tay xoa bóp lại, lạnh lùng dõi mắt qua nhìn, tuy không biết người kia là ai, nhưng với địa vị của hắn ở nhà họ Lương, cũng không cần phải kiêng kỵ kẻ kia là ai.

"Anh hai, thật xin lỗi, anh ấy, anh ấy là chồng em, anh ấy không cố ý đâu!" Lúc này Lương Niệm Huyền vội vàng đứng dậy, sau đó quắc mắt nhìn Cổ Bách Thiên một cái, "Anh cười cái gì, còn không chịu xin lỗi anh hai nữa à?"
Từ nhỏ tính cách Lương Dĩ Thâm đã rất lâm lì cô độc, hơn nữa do thành tích học tập tốt, nên đã xây dựng nên tính cách vô cùng cao ngạo, Lương Niệm Huyện đối với người anh này luôn vừa kính vừa sợ, thấy Cổ Bách Thiên chọc giận Lương Dĩ Thầm liền không nhịn được mà phát hoảng lên.

"Cổ Bách Thiên, đồ vô tích sự nhà mày, đây là ở đâu, trong tình cảnh nào mà mày dám tùy tiện cười nói vậy hả? Không mau đi xin lỗi anh hai mày đi!" Trần Ngọc Lan hung tợn chửi một câu, bà ta đã nghe nói, bà lớn hết tám phần là muốn giao vị trí người thừa kế cho Lương Dĩ Thâm, sau này bợ đỡ nịnh hót hần còn không kịp, nào dám đắc tội tới hằn "Thì ra là ông xã của Niệm Huyền à?" Không đợi Cổ Bách Thiên kịp nói gì, Lương Dĩ Thâm đã khoát khoát tay,Bỏ đi! Nghe nói cậu từ quân ngũ trở về nên không có văn hóa, tôi cũng không cần so đo với cậu làm gì, có điều Niệm Huyền à, không phải anh hai muốn nói với em, đã lỡ tìm một người chồng như thế này, về sau nên để ở nhà khóa cửa nhất lại, đừng để xổng ra ngoài cho xấu hồ mất mặt" "Anh hai nói thật đúng ạ! Niệm Huyền nhớ rõ rồi!" Sắc mặt Lương Niệm Huyện vô cùng khó coi, chợt quay phát sang nhìn Cổ Bách Thiên nhỏ tiếng nói: "Anh thật chẳng làm cho tôi yên tâm được!" "Ha ha ha, Cổ Bách Thiên, vừa rồi con cháu trong gia đình đều lên tặng quà cho bà nội rồi, không biết cậu có chuẩn bị món quà nào tặng bà nội không nhỉ, hay là mang ra cho mọi người chiêm ngưỡng nào!"
Lúc này Lương Phúc đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt khôi hài hệ hước.

Hắn cảm thấy mình không có cửa đầu lại với Lương Dĩ
Thâm, tất nhiên sẽ chĩa mũi dùi vào Cổ Bách Thiên, hắn muốn thấy Cổ Bách Thiên xấu mặt trước đông đảo mọi người.

"Bỏ đi, thấy thì làm gì được!" Cổ Bách Thiên cầm chiếc hộp từ phía sau cải ghế lên.


"Ai da, cái hộp cũng to phết, lại còn là hộp quà cao cấp của nhà thuốc Đệ Nhất nữa chứ, thứ năm bên trong thế nào cũng phải tiền muộn bạc vạn chứ nhỉ?" Lương Phúc mỉa mai nói.

Hắn không tin Cổ Bách Thiên lại có thể tặng món quà quý giá như vậy, nên càng cố ý châm chọc.

"A! Bách Thiên cũng chuẩn bị lễ vật sao? Mang qua đây cho bà nội xem nào!" Ngay lúc này bà lớn tự nhiên mở miệng, bây giờ bà đã biết vụ tai biến lần đó là do Cổ Bách Thiên cứu mình, cho nên cũng có ấn tượng tốt hơn vài phần đối với Cổ Bách Thiên.

"Đô vô tích sự, còn không nhanh nhanh cái chân lên đưa cho bà lớn xem!" Trần Ngọc Lan lạnh lùng đùn đẩy hàn Cổ Bách Thiên Bất động, Lương Niệm Huyện có vẻ cuống quýt nên tự mình cầm hộp quà lên, sau đó bước về chỗ bà lớn đang ngôi "Bà nội, Bách Thiên biết sức khỏe bà không tốt, nên đặc biệt chuẩn bị cho bà một món quà dược liệu vô cùng trân quý Lương Niệm Huyền mỉm cười rạng rỡ nói với bà nội.

Thực ra cô cũng không biết được liệu trong hộp kia là thứ gì, có điều cái hộp đựng bên ngoài đúng là của nhà thuốc Đệ Nhất, tuyệt đối không phải là thuốc giả, nên cũng không mở ra xem.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn chấm chăm cai hộp.

Bà lớn cũng không kềm được hiếu kỳ cùng mong đợi, biểu cảm dù vẫn tươi cười song đã trở nên hồi hộp.
Chỉ là, cai hộp vừa mở ra, nụ cười trên mặt bà lớn đột nhiên cứng ngắc.
Phut
Lương Phúc đứng một bên cười phá lên không thèm nhận nữa.

"Cái này là thứ đồ chơi gì vậy? Nhân sâm à?" Lương Phúc tự động nhón tay vào trong hộp bốc ra một thứ dược liệu hình dáng dài mảnh, nâng cao trong tay giơ lên trước mặt cho mọi người nhìn ngắm.

Ai nấy nhìn thấy đều ha ha cười phá lên.
Lương Phúc rảng nin cười, châm chọc nói: "Cổ Bách Thiên một hộp quà to như thế này bên trong chỉ có mấy sợi rễ nhân sâm thôi à? Cậu cũng có khiếu hài hước ghê nhỉ? Hay là nhân sâm chân dài tự chạy mất rồi?"
Ha ha ha!
Mọi người nhất thời càng cười to hơn.
Lúc này gương mặt của Lương Niệm Huyền đỏ bừng như đít khỉ, cảm thấy mặt nóng như sắp bốc cháy đến nơi, chỉ hận không tìm được cái lỗ nẻ nào để chui vào cho đỡ mất mặt.

Bên dưới Trần Ngọc Lan cũng quắc mặt giận dữ nhìn Cổ Bách Thiên, hận không thể cần chết hắn.
Mất mặt Mặt mũi này không còn sót lại chút nào nữa rồi! "Được rồi được rồi, mọi người đừng cười nữa, Bách Thiên ở trong quân ngủ trở về, làm gì có tiền mua quà tặng bà nội chứ, điều này cũng có thể hiểu mà, chỉ là Niệm Huyện này, sau này đừng đùa giỡn như vậy với bà nội nữa, dù sao cũng phải giữ mặt mũi cho rất nhiều người, để cho người ngoài nhìn thấy chuyện đáng chê cười của nhà chúng ta thật không hay chút nào!" Bà lớn tuy cười ôn hòa, nhưng ai nấy cũng đều nghe được trong giọng cười có mấy chán "Dạ, thưa bà nội!" Lương Niệm Huyền mặt đỏ tại hồng trở về cho của mình, hất đầu liếc Cổ Bách Thiên, rít lên qua kể rằng: "Anh lập tức cút ra ngoài cho tôi! Đừng có ở đây khiến tôi xấu hổ mất mặt" "Bây giờ?" "Ngay bây giờ!"
Cổ Bách Thiên gật gật đầu, lập tức đứng thẳng dậy, đi ra bên ngoài, vốn buổi đại hội thường niên này hoàn toàn không có ý muốn tham dự.

"Cầm lấy đồ đạc của anh rồi biến đi.

Toàn những thứ khiến người ta mất mặt"
Lương Phúc thẳng thừng vứt Sâm Huyết Dương xuống đất, vừa khéo rơi xuống chân Lương Dĩ Thâm, Lương Dĩ Thâm lại trực tiếp qua lại, cây nhân sâm vốn mảnh mai yếu ớt nhất thời đứt thành hai mảnh.
Cổ Bách Thiên chau mày, cũng không đến nhặt lên trực tiếp bước thẳng ra ngoài.
Buổi tiệc vẫn tiếp tục, không vì sự việc vừa rồi mà giản doan.
Trong lúc bầu không đã náo nhiệt đến đỉnh điểm, bà lớn liền đi lên sân khấu.
Người nhà họ Lương đều không nhịn được khẩn trương lên, bởi vì tất cả đều biết, hôm nay chính là buổi tiệc rửa tay gác kiếm của bà lớn, đồng thời bà lớn cũng tuyên bố người được chọn làm người thừa kế gia nghiệp Lương "Ông Chu Sâm, phó tổng giám đốc công ty đầu tư
Thiên đến!"
Vào ngay lúc đó, một người đàn ông vận âu phục màu xanh, tay ôm một bó hoa tươi thật to bước vào trong phòng đại tiệc.
Mọi người nhất thời kinh ngạc chấn động
Phó tổng giám đốc công ty đầu tư Kinh Thiên cũng hạ cổ đến đây
Phải biết là, Kính Thiên là công ty đầu tư đứng hàng đầu thành phố Lâm Hải, cho dù là phó tổng, địa vị của người này cũng vô cùng cao, cũng coi như ngang hàng với những đại gia hạng trung ở đây.
Lương Niệm Huyền nhìn thấy Chu Chỉ Sâm thì giật nảy mình, chợt cảm thấy căng thẳng hẳn lên.

"Ai da, đây không phải là Chỉ Sâm sao! Vậy mà đã làm đến
Phó tổng của Kính Thiên rồi cơ à?" Trần Ngọc Lan nhất thời mới hội thân, bà đương nhiên là biết vị phó tổng của Kinh Thiên này rất thích con gái yêu của bà.
Bà lớn nghe tới phó tổng của Kính Thiên cũng giật mình kích động, vội vàng nói: "Ngài phó tổng, ngài có thể hạ cổ đến đây, bà già này vô cùng vinh hạnh, xin mời ngôi, xin mời ngồi.

"Kính thưa bà lớn, cháu tên là Chu Chi Sâm, hiện tại là phó tổng giám đốc công ty đầu tư Kính Thiên.


Hôm nay cháu đến đây, trước là thay mặt công ty Kinh Thiên tham gia buổi tiệc của nhà họ Lương, sau nữa là cháu muốn cầu hôn một người trước mặt các vị đức cao vọng trọng của gia đình ta!" Chu Chỉ Sâm đứng tại chỗ, nói dõng dạc rõ ràng.

"A! Chẳng hay ngài phó tổng đây ưng ý đứa cháu gái nào của bà già này vậy?" Bà lớn cười đến híp mắt, quét mắt nhìn xuống bên dưới, nếu như có thể rước về một chàng rể là phó tổng của Kính Thiên, vậy thì đúng là chuyện tốt bằng trời rồi, đủ để vớt vát lại thể diện sau hai chuyện mất mặt lúc nãy
Chu Chỉ Sầm nhìn quanh một chút, đưa mắt nhìn thẳng về phía Lương Niệm Huyên đang đứng, cười hạ hạ nói với bà lớn: "Thưa bà, đối tượng cầu hôn của cháu chính là Lương Niệm
Huyện a!"
Đùng!
Sấm sét giữa trời quang!
Ngay lúc này, mọi người có mặt tại hiện trường cơ hồ đều hóa đá.
Phải biết là, Lương Niệm Huyền đã kết hôn rồi, tuy chồng cô chỉ là một gã vô công rồi nghề vô tích sự, nhưng cũng đã là phụ nữ có chồng!
Trước mặt mọi người dám công khai cầu hôn một phụ nữ đã có chồng, tin tức này lập tức bùng nổi
Lương Niệm Huyền đỏ mặt tía tai, nhất thời cảm thấy tay chân luống cuống, ngược lại Trần Ngọc Lan bên cạnh sững người một chút, song lập tức cười to lên, "Con gái ngoan của mẹ, đây là cơ hội ngàn năm có một đó, dù sao con cũng sẽ sớm ly hôn với tên vô tích sự kia, chi bằng bây giờ đồng ý giả cho Chi Sâm đi!" "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?" Lương Niệm Huyền mặt đỏ tại hồng, hoàn toàn không ngờ mẹ mình lại có thể mở miệng nói những lời như vậy trước mặt mọi người, thật sự không biết xấu hổ là gì nữa.

"Khụ khụ!" Bà lớn lúc này họ khan hai tiếng, chau mày nói: "Thưa ngài phó tổng, không ngờ ngài lại có ý với Niệm Huyền nhà chúng tôi, nhưng mà Niệm Huyện đã kết hôn rồi, có điều, bà già này vẫn còn hai đứa cháu gái, đều chưa..." "Thưa bà, Chu Chỉ Sâm con đây nếu không phải là Niệm Huyền Thì Không Lấy Ai Khác Cả!" Thái độ của Chu Chí Sâm kiên quyết một cách kỳ lạ.

"Cái này.

Để sau hãy nói, để sau hãy nói!" Bà lớn ha ha cười gượng, thật ra bà cũng có động lòng, nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy, mặt mũi nào mà để cho đứa cháu gái đã làm dâu nhà người tiếp tục gả cho một người khác một lần nữa?
Lúc này bà vừa cười ha hạ vừa nói: "Hôm nay là đại hội thường niên của tập đoàn Lương Gia, cũng là buổi tiệc về hưu của bà già này, lát nữa tôi còn phải tuyên bố người kế nhiệm tập đoàn, nên xin mời ngài phó tổng quay về bản khách quý an tọa trước đi a!"
Chu Chỉ Sâm lắc lắc đầu, "Thưa bà, cháu còn có một việc nữa, hôm nay cháu đến đây, cũng là để ủng hộ Niệm Huyện, nếu như bà có thể cho Niệm Huyền thay thế vị trí của bà, cháu sẽ dùng danh nghĩa của Kính Thiên ký kết một thỏa thuận hợp tác lâu dài với tập đoàn Lương Gia, đến lúc đó hàng năm tập đoàn Lương Gia sẽ nhận được một khoản đầu tư khởi đầu là 100 tỷ đồng!" Mỗi năm ít nhất là 100 tỷ đồng tiền đầu tư?
Mọi người đang có mặt trong phút chốc hóa đá



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện