Chương 34: Tôi Muốn Gọi Điện Thoại
"Cổ Bách Thiên? Các người tìm nó làm gì?"
Trần Ngọc Lan tỏ vẻ hồ nghi, vô tình đưa mắt nhìn chiếc Roll Royce Phantom 5 đậu trong sân nhà, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó, liền vội vàng gào lên: "Chiếc xe đó không phải của nhà chúng tôi, đều là do thằng sao chổi đó tự lái về, còn nó ăn trộm ở đầu không có liên quan đến chúng tôi!"
Trần Ngọc Lan rõ ràng cho rằng Cổ Bách Thiên phạm pháp, nếu không sao cảnh sát lại đến tận nhà gõ cửa?
"Xin hỏi bà và Cổ Bách Thiên có quan hệ như thế nào?" Lý Tiểu Thiên nhịn không được phải nhăn mặt, người đàn bà này thật...!
"Tôi là mẹ vợ nó, có điều con gái tôi cũng sắp ly hôn với nó đến nơi rồi, nó và gia đình tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa!" Trần Ngọc Lan vội vã nhấn mạnh.
"Được rồi, bà hãy gọi anh ta ra đây đi cùng chúng tôi một chuyến trở về cơ quan tiếp tục phối hợp điều tra!" Lý Tiểu Thiên lạnh nhạt nói.
"Nó thật sự phạm pháp à? Cái thứ trời đánh thánh vật, từ lâu tôi đã biết hắn không phải thứ tốt đẹp gì mà!" Trần Ngọc Lan giận dữ tru tréo, vội vàng quay người tới cầu thang, ngước lên trên lầu hét lên: "Cổ Bách Thiên mày mau lăn xuống đây cho tao, cảnh sát đến bắt mày kìa!
Không lâu sau, Cổ Bách Thiên thong thả bước xuống cầu thang, hơn nữa còn mặc quần áo chỉnh tài, bởi vì hôm nay hắn định đến công ty.
"Anh là Cổ Bách Thiên?"
Lý Tiểu Thiên quét một dọc từ trên xuống dưới Cổ Bách Thiên, thoạt nhìn cũng có thể coi như đoan chính đàng hoàng, vậy mà không ngờ lại có thể ra tay làm những chuyện tàn độc đến vậy.
Có điều là, ngay cả mẹ vợ hắn cũng không nghĩ hắn tốt đẹp gì, vậy thì người đàn ông này có thể được mấy phần người chứ.
"Chúng tôi nghi ngờ đêm qua anh có liên quan đến vụ án cố ý làm bị thương nghiêm trọng người khác tại nhà máy sản xuất trứng Thành Bắc, mời anh theo chúng tôi về cơ quan phối hợp điều tra!" Lý Tiểu Thiên nói đều đều không chút cảm xúc.
"Cái gì? Trọng án à? Mày giỏi lắm Cổ Bách Thiên, mày ông to bà lớn cỡ nào mà dám ra ngoài đánh nhau hả? Tạo cho mày biết, mày đánh chết người cái nhà này chúng tạo đền không nổi đâu!"
Trần Ngọc Lantuy nói như vậy, nhưng vẫn nhịn không được nói với Lý Tiểu Thiên: "Đồng chí cảnh sát, nó đánh người bị thương ở đâu vậy? Có nặng lắm không?"
Thực ra cái bà ta quan tâm là phải tốn bao nhiêu tiền bồi thường thuốc men, nhưng Lý Tiểu Thiên bỗng dựng cảm thấy ngắc ngữ không được tự nhiên.
"Cái, cái này, à, ừm, chúng tôi phải giữ bí mật tình tiết vụ án, không tiện tiết lộ ra ngoài! Cổ Bách Thiên, mời anh đi với chúng tôi về phối hợp điều tra!" Lý Tiểu Thiên đỏ bừng mặt nghiêng người lạnh mặt nói với Cổ Bách Thiên.
"Được! Tôi đi với các vị một chuyến!" Cố Bách Thiêngật gật đầu.
...!
Về đến cơ quan công an, Cổ Bách Thiênbị dẫn vào phòng thẩm vấn một mình, do Lý Tiểu Thiên trực tiếp thẩm vấn.
"Nói đi, chuyện xảy ra tối hôm qua là anh làm đúng không?" Lý Tiểu Thiên đập tay xuống bàn, nghiêm giọng thẩm vấn.
Cổ Bách Thiênlắc lắc đầu, "Tôi không có ra tay!"
"Tôi khuyên anh nên thành khẩn một chút!" Lý Tiểu Thiên đứng phắt dậy, chống tay lên bàn đổ người về phía trước, khí thế áp bức khiến người khác lo lắng.
Cổ Bách Thiênđảo mắt một lượt, không hoảng hốt cũng chẳng vội vàng nghiêng đầu đi chỗ khác, Lý Tiểu Thiên tức đến đỏ mặt tía tai, vội vàng rụt trở về, đập bàn đánh rầm một tiếng, "Anh tốt nhất nên khai báo cho thành thật, hai người hôm qua đã trở thành người tàn phế mãi mãi! Nếu là do anh làm, ít nhất là mười năm tù, thành khẩn khai báo còn có thể có cơ hội khoan hồng, giảm hình phạt!"
Cổ Bách Thiên vẫn lắc đầu, "Cô không biết thời gian của tôi quý báu đến thế nào sao, tôi đã rất phối hợp với cô rồi, tối qua ở đó có rất nhiều người, cô có bằng chứng gì mà nhất định cho rằng tôi làm?"
"Ha ha, biết ngay là anh sẽ cãi mà!" Lý Tiểu Thiên cười lạnh, bất chợt gõ mạnh khớp ngón tay lên mặt bàn: "Căn cứ theo điều tra của tôi, hôm qua anh đã đến hội quán Minh Nhật trước, kết quả đánh bị thương không ít người, sau đó mới đến tìm Lâm Đại và Chu Chí Sâm, tôi nói không sai chứ?"
"Không sai!!" Cố Bách Thiên không hề phủ nhân, nhưng lại nói: "Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi chính là hung thủ!"
"Anh còn dám cãi?" Lý Tiểu Thiên lại hung hăng đập mạnh xuống bàn, gầm lên: "Tuy tôi không biết các người rốt cuộc có mâu thuẫn cỡ nào, nhưng không thể phủ nhận, anh tuyệt đối có động cơ gây án!"
Cố Bách Thiêntrầm mặc.
Người phụ nữ này quả thật khó mà dây dưa, cô giống như tân binh mới vào nghề, cả người toát ra vẻ non nớt ngây thơ, nghé con không sợ cọp.
"Tôi yêu cầu được gọi điện thoại!" Cổ Bách Thiên nói.
"Muốn tìm cứu viện? Hà Phục Sinh, hay là Lâm Hùng?" Lý Tiểu Thiên vẻ mặt đầy khinh bỉ, "Tôi nói cho anh biết, bây giờ là xã hội pháp trị, cho dù anh có chỗ dựa lớn hơn đi nữa, cũng không thể đứng trên pháp luật, hiểu không?"
Cố Bách Thiên hơi giật mình một chút, cười nói: "Không ngờ cô cũng hiểu biết không ít nhỉ!"
Có thể biết Hà Phục Sinh và Lâm Hùng, vậy mà cô nàng này còn dám đụng vào hắn, xem ra gốc gác cũng không phải nhỏ.
"Tôi không tìm bọn họ, tôi tìm người của tôi!" Cổ Bách Thiên lãnh đạm đáp.
Lý Tiểu Thiên cười lạnh, "Được, anh cứ việc gọi, tôi chống mắt xem hôm nay ai có thể đưa anh trở ra! Hôm nay anh mà có thể an toàn ra khỏi đây, ba chữ Lý Tiểu Thiên tên tôi viết ngược cho anh xem!"
Cô chẳng có gì phải sợ, dù sao cô cũng có gốc gác không nhỏ, trong nhà có người có chức vụ lớn ở khu vực Kim Châu này, cho dù là giám đốc sở công an thành phố Lâm Hải cũng phải nể mặt cô ba bốn phần!
Cô không tin người đàn ông này có thể lật trời được!
Cổ Bách Thiên mở máy gọi cho một số điện thoại, không phải Hà Phục Sinh, cũng không phải Lâm Hùng, mà là một số nội bộ trong mạng lưới riêng của mình.
Từ khi đến Lâm Hải, hắn chỉ mới gọi cho số này hai lần, một lần là vào tối hôm qua khi muốn tìm kiếm tung tích Lương Niệm Huyên, lần thứ hai là ngay lúc này.
Sau khi hắn gác máy được một lúc, di động của Lý Tiểu Thiên chợt reo lên.
Là đội trưởng Thái Minh gọi đến.
"Tiểu Thiên, cô điên à? Tôi không phải đã nói với cô là chúng ta không trêu vào nổi những người này, bảo cô không được vội vàng manh động sao, cô hay quá nhỉ, tôi vừa mới ra ngoài làm nhiệm vụ, cô liền vọng động đi bắt người về đây! Cô...!
"Đội trưởng, chính nghĩa mãi mãi không thể thỏa hiệp với tội ác được, anh nói như vậy thật sự là làm xấu hổ cả ngành công an chúng ta!" Không đợi Thái Minh nói hết câu, Lý Tiểu Thiên đã khinh thường quát lên, người không biết còn tưởng rằng cô là đội trưởng còn Thái Minh chỉ là cảnh sát dưới quyền.
"Được rồi được rồi! Lý Tiểu Thiên, tôi không nói với cô nữa, tôi để cho giám đốc sở tự mình nói chuyện với cô!"
"Tôi cho anh biết, ai nói cũng vô ích thôi, hôm nay tôi nhất định phải lôi người này ra trước pháp luật!"
Sau đó cô giận dữ cúp điện thoại, không thèm nhiều lời, không lâu sau đột nhiên có gõ cửa dồn dập bên ngoài, Lý Tiểu Thiên giật mình một chút, vội vàng chạy ra mở cửa.
"Lý Tiểu Thiên, cô thật không coi ai ra gì rồi!" Vừa mở cửa ra, một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền giận dữ xông vào hét lên.
Sau đó vội vàng đến trước mặt Cổ Bách Thiên, chủ động đưa tay ra: "Chào ngài Giang Bắc Thần, tôi là giám đốc sở công an thành phố Lâm Hải, Phạm Cao Phong, tôi đến hơi muộn! Xin lỗi vì để kinh động đến ngày, đây chỉ hiểu lầm mà thôi!"
Nhìn người đàn ông trung niên trước mắt khúm núm với Cổ Bách Thiên như vậy, Lý Tiểu Thiên sững người hóa đá.
Người trước mặt này là ai? Đường đường là giám đốc sở công an thành phố Lâm Hải vậy mà lại chủ động chạy đến trước mặt Cố Bách Thiên nói xin lỗi?
Chẳng lẽ ngành công an toàn thành phố này đều bị thế lực của thế giới ngầm thao túng rồi?
Lý Tiểu Thiên cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn sụp đổi
Cổ Bách Thiên chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Ừ, tôi cũng không muốn thêm phiền phức cho các đồng chí công an, xin lỗi, nếu như không có việc gì, có phải tôi đi được rồi không?"
"Tất nhiên...!tất nhiên rồi..."
"Không được!" Lý Tiểu Thiên quát lên: "Giám đốc Phong, anh ta là tội phạm, tôi vẫn còn chưa thẩm vấn xong, sao ngài có thể cho anh ta đi?"
"Lý Tiểu Thiên, bình thường tôi quá cưng chiều cô rồi!"
Gò chân mày của Phạm Cao Phong xoăn tít, ông nghiêm mặt quát
.
Bình luận truyện