Chương 45: Có Chuyện Gì Từ Từ Nói Cần Gì Động Tay Động Chân
“Cô có ý gì? Nói tôi ăn nhầm đồ ăn? Không dính líu tới Linh Chi Đường mấy người?”
Mụ béo nhất thời khóc lóc om sòm, gào to: “Các người nhìn đi, các người nhìn đi nè, hôm nay tôi chẳng ăn món gì cả, sáng sớm uống phải thuốc Đông y nhà bọn họ xong mới trở thành như vậy, cô ta còn không thừa nhận, quả thực chính là hắc điểm!”
“Không sai! Chính là hắc điểm!”
“Quả thực quá buồn nôn!” “Chị hai, chị cũng không thể tha cho bọn họ, bắt Linh Chi Đường bọn họ bồi thường tiền, tìm truyền thông lỗi bọn họ ra ánh sáng!”
Mấy tên đàn ông gương mặt hèn mọn xung quanh hùa theo.
Những người khác cũng nghị luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mai Hồng Tuyết cắn môi, gương mặt khó coi, mấy tên đàn ông kia rõ ràng chính là người của phòng khám Bảo Hòa Đường bên cạnh.
Linh Chi Đường là đối thủ một mất một còn với bọn họ.
Không nghĩ tới chuyện này mới xảy ra thì bọn họ đã đến gây sự.
“Chị hai, thuốc của chúng tôi thật sự không có vấn đề.
Chị xem như vậy có được không, tôi lại thay chị châm mấy châm, nếu như bệnh sởi biến mất, chúng ta bàn lại những chuyện khác có được không?” Mắt thấy người vây quanh càng ngày càng nhiều, Mai Hồng Tuyết đành bất lực không thể làm gì khác ngoài việc mở miệng nói.
Thực ra lúc mụ béo vừa tới, cô đã từng thử trị liệu, kết quả cũng không hữu hiệu.
Ông lại bị mời tới chỗ khác chẩn bệnh, cô thực sự không còn cách nào, nếu không cũng đã không gọi tìm Cố Bách Thiên cầu cứu.
"Đi! Trị là trị, tôi cho cô biết, gương mặt xinh đẹp của bà đây vô cùng quý giá, nếu như trị không khỏi, cô phải bồi thường tôi một ba mươi tỷ đồng." Thịt ba rọi của mụ béo run lên, tàn nhẫn nói.
Ba mươi tỷ đồng, cơ thể Mai Hồng Tuyết lung lay một hồi, cho dù gộp lại toàn bộ gia sản của nhà họ Mai, sợ rằng cũng không bỏ ra nhiều tiền nổi như vậy.
Mai Hồng Tuyết bất lực, vội cầm túi xách tay, sau đó rút ngân châm ra trị liệu cho mụ béo.
Kết quả thử vài loại phương pháp thi châm, châm đến nỗi mụ béo nhe răng trợn mắt không nói, bệnh sởi trên mặt ngược lại càng ngày nặng hơn.
"Tại sao lại như vậy?" Gương mặt Mai Hồng Tuyết ngơ ngác, giọng điệu có chút hoảng hốt.
Người xung quanh hùa theo cười ha ha, bởi vì giờ khắc này gương mặt mụ béo sưng phù giống như đầu heo.
"Mấy người cười cái gì?" Mụ béo tàn nhẫn trừng một cái, sau đó vội lấy gương ra soi, bỗng yết hầu kêu lên như mổ heo: "Vừa nãy đã bảo cô không làm được rồi, bây giờ xong luôn, mặt bà đây hoàn toàn bị hủy rồi! Cô đền bà đây đi! Mau đền bà!"
Mụ béo gào thét xông tới Mai Hồng Tuyết, bàn tay thịt dày múp míp lao thẳng tới tát vào mặt Mai Hồng Tuyết, mà ngay lúc này, một bàn tay to lớn bỗng nhiên đưa ra, tàn nhẫn siết chặt mụ béo trong tay.
"Có chuyện gì từ từ nói, cần gì động tay động chân." Cố Bách Thiên tàn nhẫn hất tay mụ béo ra.
Mụ béo lạnh lùng nhìn Cố Bách Thiên một chút: "Cậu là ai?"
"Ngài Cố!" Mai Hồng Tuyết cắn môi, xem như chào hỏi, nhưng gương mặt sợ hãi vẫn tái mét.
"Không có chuyện gì, nếu tôi đã đến, việc này cứ giao cho tôi đi." Cố Bách Thiên lạnh nhạt nói.
Không biết tại sao, giờ khắc này Mai Hồng Tuyết bỗng có cảm giác yên lòng, một mặt cô khá khâm phục tài chữa bệnh của Cố Bách Thiên, mặt khác, trên người của người đàn ông này có loại khí phách đàn ông không nói ra được, khiến người ta cảm thấy rất chân thật.
"Nhóc con, cậu cũng là người của Linh Chi Đường?" Mụ béo lạnh lùng nói: "Được lắm, cái gì cũng đừng nói, hôm nay hoặc các người chữa khỏi cho tôi, hoặc bồi thường tiền, nếu không bà đây liền đập phá tiệm của mấy người."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên bên ngoài chạy đến mấy chiếc Audi A6, mười mấy tên to con cao lớn vạm vỡ mang theo gậy từ trên xe đi xuống, xông vào Linh Chi Đường.
Người vây xung quanh xem nhìn thấy tư thế lần này cũng sợ đến mất hồn mất vía.
"Chị hai, chúng tôi đến rồi!"
Thì ra người phụ nữ này cũng là một quý bà giàu có, dưới tay nuôi không ít vệ sĩ.
Tư thái này quả thật một lời không hợp thì đập phá.
"Bà đây là up hiếp tôi?" Cố Bách Thiên nhíu mày, cảm giác người phụ nữ này hơi quá hung hãng càn quấy.
"Up hiếp cậu?" Mụ béo cười lạnh một tiếng, đi về phía Cố Bách Thiên: "Cậu cảm thấy mình có điểm nào đáng để bà đây huy hiếp? Ồ, lớn lên cũng được, sao nào, làm em trai của bà đây, hay để nhỏ này phục vụ bà đây một chút!"
Mụ béo nói, cánh tay mập mạp nâng cầm Cố Bách Thiên.
Bốp!
Một cánh tay tàn nhẫn rơi xuống, thịt ba rọi trên mặt mụn béo rung lắc, xém chút văng ra hai lạng thịt mỡ.
"Oắt con, mày dám đánh bà đây?" Gương mặt mụ béo khó mà tin nổi.
Những người khác cũng vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới dưới tình huống này.
Cổ Bách Thiên vẫn dám động thủ?
"Tôi còn dám giết bà, bà có tin không?" Cổ Bách Thiên lạnh lùng nói, lấy thân phận của anh mà lại có một người phụ nữ dám làm ra chuyện vô lễ với anh như thế.
"Đều lo làm gì đó, đánh chết hắn cho bà." Mụ béo hô một tiếng, mấy tên vệ sĩ vội vàng xông tới.
Chỉ chốc lát sau!
Ầm ầm ầm!
Mấy tên cao to xếp hình giống La Hán, xếp chồng ở cửa Linh chi Đường, từ xa nhìn lại vô cùng đồ sộ.
Gương mặt mọi người cũng trợn mắt ngoác mồm.
Đây là cao thủ võ lâm à?
Giống như phim điện ảnh.
Những công phu cao siêu gì đó, so sánh với cái này quả thực kinh khủng.
Mai Hồng Tuyết cũng không nhịn được há to mồm, gương mặt khó mà tin nổi, chỉ biết năng lực chữa bệnh của người này không tệ, không nghĩ tới thân thủ vậy mà cũng lợi hại như vậy.
Mà lúc này yết hầu của mụ béo run rẩy một chút, gương mặt khẽ hoảng sợ, bỗng chỉ vào Cố Bách Thiên hét lớn: "Các người bán thuốc giả! Bây giờ còn dám đánh người? Tôi phải báo cảnh sát, để cảnh sát bắt các ngươi!" Thực ra không đợi bà ta nói, đã có người gọi điện báo cảnh sát, chính là mấy người Bảo Hòa Đường kia.
Nếu như Linh Chi Đường cứ sụp đổ như vậy, đối với Bảo Hòa Đường bọn họ mà nói tuyệt đối là chuyện rất tốt.
"Bây giờ tôi cho bà hai lựa chọn, hoặc là để tôi thay bà chữa trị, chữa khỏi mặt cho bà, hoặc là bây giờ cút, cả đời sống bằng đầu heo." Cố Bách Thiên nghiêm túc mở miệng nói.
"Cậu nói cậu có thể trị khỏi mặt cho tôi?" Mụ béo sửng sốt, hơi do dự.
"Chị hai, đừng nghe cậu ta, Mai Hồng Tuyết vừa nãy cũng không trị khỏi, nhưng cậu ta mà lại có thể trị khỏi cho chị à? Bây giờ bắt họ bồi thường tiền mới là vương đạo!"
Người Bảo Hòa Đường lại bắt đầu hùa theo, một đám người tới tấp khuyên mụ béo, bắt Linh Chi Đường đền tiền.
Hú hú hú hú!
Ngay lúc này, hai chiếc xe cảnh sát bỗng ngừng lên một bên bên ngoài, một nữ cảnh sát khí khái hào hùng già dặn mang theo hai cảnh sát từ bên ngoài đi vào.
Thời điểm nhìn thấy Cố Bách Thiên, không khỏi sửng sốt một chút, chợt nhíu mày nói: "Cố Bách Thiên, tại sao lại là anh, người bên ngoài đều là anh làm bị thương?"
"Không sai, đồng chí cảnh sát, chính cậu ta, mọi người chúng tôi cũng nhìn thấy, chính là cậu ta đánh!"
"Linh Chi Đường bọn họ, không chỉ bán thuốc giả, còn động tay đánh người, đồng chí cảnh sát, cô tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ."
Người Bảo Hòa Đường liên tục tranh nhau nói.
Mai Hồng Tuyết vội đứng dậy: "Cảnh sát, không phải như cô thấy, là mấy người họ đông tay trước, ngài Cổ vì..."
"Được rồi, cái gì cũng không cần nói." Lý Tiểu Thiên ngắt lời.
Bình luận truyện