Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 82: Con Rể Keo Kiệt





Cố Bách Thiên xử lý xong chuyện của công ty, thuận tiện nấu thuốc cho Lương Nhất Bá, chuẩn bị chút nữa đem về, mà mới từ công ty đi ra, một chiếc BMW 5 lái tới.
Cửa sổ hạ xuống, liền lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình.
"Vợ, em tới đây làm chi? Đón anh tan làm à?" Cố Bách Thiên trêu đùa nói.
"Bớt nói nhảm đi, lên xe, tôi có việc hỏi anh!" Lương Niệm Huyền trừng mắt ra lệnh, Cố Bách Thiên thành thật đi lên xe.
"Tôi hỏi anh, ông chủ của các anh, cũng họ Cố?" Mới vừa lên xe, Lương Niệm Huyền lập tức híp mắt ném câu hỏi qua.
Sau khi cô rời khỏi công ty, luôn cảm thấy có chỗ không đúng, nhất là ánh mắt lúc đó Trương Miên nhìn Cố Bách Thiên, và thái độ khi nói chuyện, không hề giống với cách đối xử với tài xế.
Cô nghĩ trong này chắc chắn có gì bí ẩn, vì vậy quyết định hỏi Cố Bách Thiên rõ ràng.
Mà Cố Bách Thiên hơi sửng sốt một chút rồi cười nói: "Đúng vậy, ông chủ của chúng ta cũng họ Cố!"
"Tên là gì?" Lương Niệm Huyền nhìn Cố Bách Thiên chằm chằm, tiếp tục hỏi.
"Hả...!Cậu ấy tên là Cố Cậu Chủ!" Cố Bách Thiên nói.
"Nói nhảm, tôi còn không biết anh ta là cậu chủ sao, tôi hỏi anh ta tên là gì?" Lương Niệm Huyền tức giận nói, nghĩ Cố Bách Thiên cố ý trả lời có lệ với cô.

"Tên Cố Cậu Chủ !" Cố Bách Thiên cười lúng túng, thuận miệng nói.
Lương Niệm Huyền lập tức ngây ra, tên Cố Cậu Chủ, nghe cũng kỳ lạ quá rồi?
"Thật à?"
"Anh lừa em làm gì!"
Lương Niệm Huyền gật đầu, lại nhịn không được hỏi: "Vậy anh có quan hệ gì với ông chủ?"
"Không phải nói rồi sao, là bạn bè đó!" Cố Bách Thiên nói.
"Thật sự chỉ là bạn bè?" Vẻ mặt Lương Niệm Huyền nghi ngờ, tiếp tục hỏi.
Cố Bách Thiên lập tức nghẹn lại.

Chẳng lẽ vợ đã phát hiện gì rồi?
"Anh và cậu ấy thật sự chỉ là bạn! Anh với cậu ấy đều là đàn ông, không phải bạn thì còn có thể là gì?" Cố Bách Thiên nói giỡn.
"Anh cút đi!" Lương Niệm Huyền cười mắng, thấy Cố Bách Thiên không giống nói dối, lúc này mới nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhịn không được lẩm bẩm một câu: "Tôi còn tưởng ra, ông chủ là anh trai em trai anh gì đó chứ!"
Có một số lời cô ngại không nói ra.

Cô vốn tưởng Cố Cậu Chủ là con riêng của ba Cố Bách Thiên hay gì đó, nếu không sao hai người có quan hệ thân như vậy.
"Này, em đang nghĩ gì vậy? Ba anh chỉ có một đứa con trai là anh!" Cố Bách Thiên đương nhiên biết cô đang suy nghĩ gì, im lặng lắc đầu, nhưng vẫn nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm.
"Hử, mùi gì vậy?" Mà lúc này Lương Niệm Huyền bỗng nhíu mày một cái, lúc này mới phát hiện trong tay Cố Bách Thiên có một cái túi.
"À, đây là thuốc Đông y anh lấy cho ba, anh đã sắc thuốc ở công ty rồi, đợi về hâm lại cho ba là được!" Cố Bách Thiên liền vội vàng nói, Lương Niệm Huyền gật đầu, nhanh chóng khởi động xe.
Hai người cùng nhau trở lại biệt thự nhà họ Lương, đúng lúc Trương Xuyên cũng tới thăm Lương Nhất Bá, còn mang theo không ít thuốc bổ.

Còn thuận tiện mua một cái túi Hermes mới cho Trần Ngọc Lan.


Khiến Trần Ngọc Lan cực kỳ hài lòng, thậm chí vứt sự bất mãn lần trước ra sau đầu.
Mà đối với Trương Xuyên, lần trước sau khi từ khách sạn về, anh ta càng nghĩ càng không thể buông bỏ được Lương Niệm Huyền.

Dù sao, anh ta và Lương Niệm Huyền là thanh mai trúc mã, lại cùng nhau du học nước ngoài.

Tuy rằng Lương Niệm Huyền tạm thời nổi giận với anh ta, nhưng có một số việc cũng không phải là không thể cứu vãn.
Hơn nữa, mặc dù Cố Bách Thiên là ông chủ khách sạn, nhưng trình độ học vấn và thường thức vẫn vậy.

Con người sống với nhau không chỉ có tiền bạc, mà quan điểm giống nhau cũng rất quan trọng, Lương Niệm Huyền ở chung với tên quê mùa kia, chắc chắn sẽ không hạnh phúc!
Trương Xuyên là tinh anh từ nước ngoài vệ, cho nên so với Cố Bách Thiên về các mặt đều xứng đối với Lương Niệm Huyền hơn, vì vậy nhân cơ hội này tới thăm Lương Nhất Bá, lấy lòng hai ông bà cụ, muốn tìm cơ hội cứu vãn một chút.
Mà thấy vợ chồng Cố Bách Thiên trở về, Trương Xuyên không tự chủ đứng lên, cười nói: "Niệm Huyền, em về rồi!"
"Anh tới nhà của chúng tôi làm gì?" Lương Niệm Huyền lập tức đanh mặt lại, cô đã cực kỳ chán ghét Trương Xuyên, trải qua chuyện lần trước, trong lòng đã không có chút cảm giác nào, nhưng vì quan hệ của bậc ba mẹ, hai người cùng lắm chỉ có thể làm bạn mà thôi.
Mà sắc mặt Trương Xuyên có chút xấu hổ, đứng ở một bên không biết làm sao, nhưng thật ra Trần Ngọc Lan lập tức nói đỡ cho Trương Xuyên: "Niệm Huyền à, con ăn nói thế nào vậy, dù có ra sao, hai đứa cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mẹ và mẹ của Xuyên còn là bạn thân, con phải khách khí với người ta một chút!"
Trải qua việc lần trước, Trần Ngọc Lan có chút thất vọng với Trương Xuyên, nhưng đối với bà mà nói, không có chuyện gì mà Hermes không giải quyết được.

Lần này Trương Xuyên tới mang nhiều quà như vậy, chuyện lúc trước lập tức tự động quên đi.
"Được, vậy mọi người nói chuyện đi, Bách Thiên, chúng ta vào phòng bếp hâm thuốc cho ba!" Lương Niệm Huyền nói, trực tiếp kéo Cố Bách Thiên vào phòng bếp.
Mà Trương Xuyên nhìn thấy bộ dáng thân thiết của hai vợ chồng, nhịn không được siết chặt nắm tay, sắc mặt hơi âm trầm.
"Trương Xuyên à, đừng đứng nữa, nhanh ngồi đi!" Lúc này Lương Nhất Bá bỗng nhiên lên tiếng, Trương Xuyên phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng ngồi xuống.
"Đúng rồi chú Lương, sức khỏe của chú đỡ hơn chưa?" Vẻ mặt Trương Xuyên thân thiết hỏi thăm.
Lúc ở nước Mỹ, Trương Xuyên gặp Lương Nhất Bá thường xuyên, có một lần trong lúc vô tình biết được tình trạng bệnh của Lương Nhất Bá ở chỗ bác sĩ riêng.


Chỉ là lúc đó Lương Nhất Bá lặp đi lặp lại phải giúp ông giấu chuyện này.
Cho nên lúc này Trương Xuyên cũng không dám nói rõ, chỉ hỏi một câu mơ hồ.
"Ừ, có chuyện gì đâu, bác sĩ nói tiếp tục điều trị sẽ khỏe thôi!" Lương Nhất Bá không thay đổi sắc mặt nói.
Trương Xuyên gật đầu, cũng không tiện nói cái gì nữa.
Mà Trần Ngọc Lan ở bên cạnh yêu thích không buông tay lắc cái túi Hermes Trương Xuyên tặng qua, cũng không nhận thấy sự khác thường của hai người, lúc này nhịn không được hưng phấn chen miệng nói: "Xuyên à, ôi, nói thế nào nhỉ, dì đã thích cháu từ nhỏ rồi, cháu đó chính là hào phóng, đang eo hẹp như vậy, mà còn tặng gì cái túi mắc như thế!"
"Dì à, dì nói gì vậy, dì ở trong lòng cháu cũng không khác gì mẹ ruột, cháu tặng chút quà thì có tính là gì!"
Trương Xuyên cười híp mắt lấy lòng nói.
"Ôi, thằng bé này, thực sự quá hiểu chuyện rồi, nếu dì có đứa con trai như vậy thì tốt biết bao!" Nói xong, nhịn không được liếc mặt về phía phòng bếp, cố ý cao giọng nói: "Không giống một số người, làm con rể, mà keo kiệt hết sức.

Cả ngày ở nhà ăn uống chùa!"
Lương Nhất Bá nghe nói như thế, nhịn không được nhíu mày một cái, nói: "Ngọc Lan, trước mặt con, đừng nói bậy bạ, trong nhà cũng không thiếu gì, em muốn gì thì tự đi mua đi, bọn nhỏ còn đang gây dựng sự nghiệp, làm gì nghĩ tới những việc vặt vãnh này!"
"Sao lại gọi là việc vặt vãnh, người nhỏ hiếu kính người lớn, không phải là đạo lý chính đáng sao? Vặt vãnh chỗ nào!" Trần Ngọc Lan tức giận nói.
Một lát sau, Cố Bách Thiên đã hâm xong thuốc, bưng chén ra, đưa cho Lương Nhất Bá: "Ba, đây là thuốc con sắc cho ba, ba uống nhân lúc còn nóng đi!"
"Ồ ? Con biết sắc thuốc Đông y từ lúc nào vậy?" Lương Nhất Bá nhận lấy, đồng thời nhịn không được có chút ngạc nhiên nói.
Không đợi Cố Bách Thiên lên tiếng, Lương Niệm Huyền vội vàng tiếp lời: "Ba, Bách Thiên học Đông y lúc đi bộ đội, rất giỏi luôn, hơn nữa hiện tại được Linh Chi Đường mời làm cố vấn y thuật, ba uống thuốc Bách Thiên sắc, thân thể chắc chắn sẽ khỏe lên!"
Lương Niệm Huyền tràn đầy lòng tin, dù sao, cô cũng rất tin tưởng vào y thuật của Cố Bách Thiên.
"Hử? Anh ta à, còn biết Đông y á?" Lúc này Trương Xuyên bỗng nhiên lên tiếng, khinh thường lắc đầu: "Đông y toàn gạt người thôi, còn không bằng để chú Lương ăn chút đồ bổ đi! Hơn nữa, bệnh của chú Lương Đông y cũng không chữa khỏi được, chú Lương là..."
"Khụ!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện