Chàng Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 13: Ngôi sao lạnh lẽo



Dáng vẻ Kinh Di rất đẹp, từ khi ở nhà trẻ đã được mấy cậu bé ở đó yêu thích, đợi lên tới sơ trung (cấp II), gương mặt nhỏ nhắn càng thêm hút mắt, đứng trong nhóm người cũng có thể toả sáng, là người được chú ý nhất. Nhưng kỳ lạ là, không có chàng trai nào dám thật sự theo đuổi cô, ở bên cạnh cô í a í ới không ít, chỉ là không ai bộc bạch.

Cứ vậy mà bỏ lỡ, chính là 27 năm.

Bản thân Kinh Di thật ra không cảm thấy gì, cô đối với cái gì cũng chỉ nhàn nhạt, về mặt tình cảm vẫn không có ngoại lệ, ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng cảm thấy ngồi bàn loại chuyện yêu đương này không bằng làm sườn xám còn có ý nghĩa hơn.

Mà Tạ Ngọc Võng, chỉ là ngoài ý muốn.

Cô trước kia chưa từng nghĩ qua chàng trai này sẽ động lòng với mình. Rốt cuộc duyên phận giữa cô và anh, cũng chỉ là sáu năm trước ở chung với nhau một tháng. Sau bao năm xa cách anh lại chủ động tới tìm cô, cô cũng thật sự cho rằng là vì lí do "sườn xám", xem như em trai ruột mà chăn sóc, một phần do cảm thấy chàng trai này đáng yêu, một phần là vì giao tình với chị gái của anh.

Chỉ khi càng ở chung lâu rồi mới cảm thấy không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào, cô vẫn không nói ra được, chỉ cho rằng là bản thân suy nghĩ quá nhiều. Vì vậy hết thảy đều chăm sóc như thường ngày.

Mãi tới đêm qua, Ngọc Ngô mở miệng hỏi cô một câu, cô đại khái đã xác định.

Tạ Ngọc Võng, có thể thật sự nhìn trúng cô rồi.

Sao lại thế?

Tính tình của cô, chính là không có cách nào dứt khoát thẳng thắn nói với Ngọc Ngô mấy kiểu như "tớ chỉ xem cậu ấy là em trai, sẽ không bên cạnh cậu ấy" được, đành phải rẽ hướng đem Bái Y ra giới thiệu.

Giữa trưa, sau khi Tạ Ngọc Võng cùng Tạ Ngọc Ngô ra cửa, Kinh Di nói với Thường Thăng, việc học tập nửa tháng còn lại của Tạ Ngọc Võng giao cho anh ấy.

Thường Thăng thấy đáng thương thay tiểu sư đệ, có lòng giúp anh một phen, khó khăn nói: "Cô giáo! Cậu ấy ở đây đều là cô chỉ dạy, bây giờ đột nhiên thay đổi phương pháp, rất có thể sẽ không thích ứng."

Tuy tính tình Kinh Di ôn hoà, nhưng chuyện đã quyết trước nay nói một không nói hai, nghe vậy chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Thường Thăng một cái, nói: "Thường Thăng, anh ở chỗ tôi học chênh lệch không nhiều sao?"

Thường Thăng nghẹn lời, nhanh chóng đồng ý: "Cô giáo! Cô yên tâm, thực ra cũng không phải không hợp, tôi cũng có thể dạy tốt cho sư đệ, không khiến cô mất mặt."

Kinh Di ừ một tiếng, gọi Hà Ngâm Hàng đến phòng làm việc của cô, chuẩn bị tĩnh tâm làm cho Ngọc Ngô một bộ sườn xám.

Tạ Ngọc Võng trở lại chính đường, đợi anh chỉ còn Thường Thăng.

Bất an trong lòng rốt cuộc lên tới cực điểm, anh vốn cho rằng bản thân có thể chịu được sự lãnh mạc cùng cự tuyệt của Kinh Di, nhưng thì ra cô ấy chỉ chạy trốn đã khiến anh khó chịu như vậy.

Sắc mặt anh trắng xanh, không dễ gì nặn ra một nụ cười: "Sư ca..."

Thường Thăng vỗ vai anh, thở dài, nói với anh: "Sư đệ, cô giáo đem cậu giao phó cho anh rồi."

Tạ Ngọc Võng chỉ ừ một tiếng, nói câu làm phiền anh.

Nhìn trước kia Tạ Ngọc Võng dính lấy Kinh Di như vậy, Thường Thăng còn cho rằng anh sẽ phản kháng lại, không ngờ tới anh vậy mà ngoan ngoãn thuận theo, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì để an ủi, đành đem chuyện khó khăn cầu học trước kia của bản thân kể với anh, chỉ mong có thể khích lệ anh.

Nhưng Tạ Ngọc Võng nghe cả nửa ngày, chỉ nói một câu: "Anh từng đi vào nhà chị ấy? Em không có..."

Kinh Di trốn Tạ Ngọc Võng một tuần liền.

Thực ra cũng không thể nói là trốn, Kinh Di không tới phía trước, cô thường cùng Hà Ngâm Hàng ở hậu viện bù đầu làm việc mấy ngày liền, chỉ là đợt trước tiết tấu công việc bị Tạ Ngọc Võng tới mà đảo lộn, giờ đem Tạ Ngọc Võng giao cho Thường Thăng, Thường Thăng luôn ở dãy nhà thứ hai (nhị tiến viện), không có chuyện gì cần gấp thì trước khi Tạ Ngọc Võng rời đi tám phần đều không gặp được.

Không thể cứ vậy mà bỏ lỡ, Tạ Ngọc Võng nói với chính mình.

Nhân lúc Hà Ngâm Hàng ra ngoài lấy vật liệu, Tạ Ngọc Võng đi tới hậu viện.

Kinh Di đang bận rộn trong phòng làm việc, tóc dài cột sau đầu thành đuôi ngựa, trên trán còn có mấy sợi tóc mái xoăn xoăn, hôm nay cô mặc váy hai dây màu đỏ gạch thoải mái, lộ ra đôi vai trắng mảnh mai, cúi đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong mượt mà cùng khe rãnh cuốn hút.

Cách cửa sổ, nhìn không thật sự rõ ràng, nhưng Tạ Ngọc Võng nhanh chóng đem tầm mắt mình ở đó dời đi.

Đẩy cửa vào, Kinh Di vẫn cho rằng là Hà Ngâm Hàng trở về rồi, tiến tục dạy bảo tiếp: "Em xem chỗ này, phải cân xứng trước sau lớp vải trong và lớp vải ngoài giữa vai khâu lại một đường, ổn định nhắm ngay lớp vải trong, lót vải nhung, bên trong ba tầng vải vòng cổ, sau cùng dùng mép nối cố định lại là được rồi."

Lúc lâu cũng không nghe hồi âm, Kinh Di ngẩng đầu nhìn, Tạ Ngọc Võng đứng cách 2m phía xa, nhìn cô chăm chú.

Cau mày, Kinh Di hỏi: "Cậu sao lại tới rồi, không phải để cậu theo Thường Thăng học sao?"

Tạ Ngọc Võng gọi tên cô: "Kinh Di!"

Anh trước giờ đều gọi chị Kinh Di, lúc bướng bỉnh vẫn gọi là cô giáo, nào có bao giờ gọi thẳng tên họ?

Kinh Di dựa nửa người vào bàn, tay vẫn cầm cái thước, vải lụa màu trúc xanh trải trên bàn, điều hoà thổi gió kêu vù vù hơi lạnh, từng đợt từng đợt bay về phía làn da của Kinh Di, khiến cô run một cái: "Chuyện gì?"

Cô nhìn anh tâm tình không thích hợp, cũng không cùng anh chuyện xưng hô rối rắm này.

"Chị vì sao lại tránh em?"

"...không có mà."

Nhìn ra được thần sắc Kinh Di rõ ràng sốt ruột, tâm tình Tạ Ngọc Võng càng thêm mịt mờ.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh là làm nũng, gương mặt nghịch ngợm cười cùng cô để đem phòng ngự của cô gỡ xuống, chỉ là cuối cùng không làm gì, anh thậm chí không dám nhìn cô, giơ tay véo véo mũi, ngữ khí ủ rũ trước nay chưa từng có: "Xin lỗi! Em vốn không phải vì học làm sườn xám mới tới tìm chị. Em sớm biết quan hệ giữa chị và Giang Bái Y, vì vậy cố ý uy hiếp cô ấy, để cô ấy đưa em tới tìm chị, chính là sợ chị cự tuyệt em. Nói cho cùng, em cũng chỉ vì cái thân phận em trai của Tạ Ngọc Ngô này, mới có thể khiến chị đồng ý giữ em ở lại chỗ này."

Lời đều đã nói tới mức độ này, Kinh Di còn không hiểu anh tiếp theo muốn nói gì hay sao, cô muốn ngăn cản, nhưng vẫn chưa mở miệng đã bị đánh gãy.

Tạ Ngọc Võng luống cuống nhìn Kinh Di, nói: "Kinh Di, chị ít nhất hãy cho em một cơ hội, để em nói hết."

"Cậu nói đi!"

"Lúc Tạ Ngọc Ngô học năm nhất nói với em, chị ấy quen một cô gái rất tốt. Nghỉ đông năm hai, chị Ngọc Ngô cùng chị gọi video, cho chị xem đèn lồng đỏ trong nhà, nói năm mới vui vẻ. Chuyện liên quan tới chị, chị Ngọc Ngô đều sẽ kể với em, chị ấy cho rằng em không kiên nhẫn, thực ra có trời mới biết em muốn nghe bao nhiêu. Sau đó, chị đến nhà em, chị Ngọc Ngô không nói rõ với em là chị khi nào tới, cho nên em mỗi ngày về nhà đều thấp thỏm lo lắng, em muốn gặp chị, nhưng cũng sợ gặp được chị, em sợ tính em im lìm, gây phiền cho chị. Nhưng lúc em nhìn thấy chị liền khống chế không được muốn thân cận, cũng coi như trước mặt chị lưu lại một ấn tượng tốt. Em lúc đó còn đang vui mừng, nào biết chị một lần đi liền sáu năm..."

Lúc nói đến đây, Tạ Ngọc Võng ngừng lại hồi lâu, anh dường như dừng lại ở đoạn thời gian đó, chống cự, thống khổ, làm sao cũng nhổ không ra.

"Vì vậy em bắt đầu làm diễn viên, em hy vọng chị có thể nhìn thấy em, em hy vọng chị có thể giống như thích Lý Phu Lâm mà thích em như vậy."

Bên ngoài phòng nhiệt độ rất cao, điều hoà làm việc thời gian dài đột nhiên dừng vận hành. Chỉ một thoáng, trong phòng an tĩnh tới kỳ lạ, chỉ còn Tạ Ngọc Võng khẩn trương thở gấp.

Qua rất lâu, mới nghe thấy giọng anh khàn khàn khẩn cầu: "Ít nhất, đừng trốn em, được không?"

Muốn nói không kinh ngạc là không thể, Kinh Di cảm thấy đầu óc chẳng còn chỗ nào thanh tĩnh, làm sao cũng không nghĩ tới Tạ Ngọc Võng sẽ nói với mình một đoạn như vậy.

Nhưng lý trí còn đó, suy nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu Kinh Di là - làm sao cự tuyệt mới không khiến anh tổn thương.

Song, bất luận uyển chuyển thế nào, đều là cự tuyệt, cự tuyệt tất sẽ tạo thành tổn thương.

Kinh Di chuyển giọng nói: "Tạ Ngọc Võng! Chị rất thích cậu! Nhưng loại thích này, là đối với bạn bè, cậu hiểu không?"

Tạ Ngọc Võng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, lại mạnh mẽ cúi xuống, hốc mắt đã ửng đỏ, anh thấp giọng nói em hiểu, mơ hồ có tiếng khóc.

Kinh Di không nỡ nhìn thấy nhất là người khác rơi nước mắt, huống hồ người này còn là Tạ Ngọc Võng, trước không nói cô quả thật có chút đau xót anh, chính là gương mặt kia, vừa mới khóc, thật là, chí mạng chết người.

Cô đi về phía trước, không nhịn được, xoa xoa đầu anh, dỗ dành một câu: "Đừng khóc!"

Hai chữ này nói ra, nước mắt Tạ Ngọc Võng mới thật sự rơi rồi, từng giọt từng giọt lách tách, nhưng khăng khăng không lên tiếng, chỉ là trầm mặc rơi nước mắt, đôi mắt mở to như ngôi sao lạnh lẽo, khẩn cầu lại hờn trách, chăm chú nhìn cô.

Kinh Di tay chân luống cuống lau nước mắt cho anh: "Đừng khóc, đừng khóc! Chị không tránh cậu không được sao?"

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện