Chàng Vệ Sĩ Của Em

Chương 5: Gần gũi hơn



Hải Anh như lấy lại sức sống của cô gái 17, lấy lại sự bướng bỉnh hằng ngày. Cô xỏ đôi dép tông hồng quen thuộc, giậm từng bước đi thật mạnh trên sàn nhà, tiến thẳng về phía thư phòng, gõ cửa. Lưu Bằng đang thản thơi thưởng thức tách trà buổi sáng, trên tay vẫn là đống tài liệu, ông không hề lộ chút mệt mỏi nào. Đang trong giai đoạn chuẩn bị tranh cử, ông không được xao nhãng. Chuyện lùm xùm của cô đã được dập tắt từ lúc mới nổ ra nên ông hoàn toàn yên tâm. Thấy con gái chủ động vào thư phòng tìm mình, ông hơi bất ngờ:

- Con gái, con có vấn đề gì sao?- Ông quan sát cô, hai mắt thâm cuồng tố cáo cả đêm thức trắng của cô

- Vâng ba. Con muốn nói chuyện vệ sĩ.

- Ừ? Con nói đi, ba nghe!

Cô hít một hơi thật sâu:

- Con vẫn muốn Lưu Minh Quân làm vệ sĩ của con, ngoài anh ta ra, con không chấp nhận ai làm vệ sĩ!

Ông hơi ngây người, rồi cười lớn. Ông nhìn con gái, cô bé này đã lớn rồi, đã 17 tuổi. Ông luôn nghĩ cô chỉ chăm chăm biết mình, không suy nghĩ cho người khác. Ông hơi xoay xoay ghế ngồi:

- Chà.. con gái ba đã biết suy nghĩ rồi đấy!

Nghĩ ngợi một chút, ông giơ tay về phía ghế sofa:

- Con ngồi đi, nhân dịp con vào thư phòng, ba cũng có nhiều chuyện muốn nói với con.

Cô máy móc làm theo lời ông. Ông hài lòng:

- Con biết yêu chưa?

- Dạ?-Cô giật mình, không kiểm soát nổi âm lượng giọng nói của mình.

Lưu Bằng lắc đầu, mày nhíu chặt:

- Trong phòng chỉ có ba và con, không cần hét lên như thế.-Mới câu trước khen cô trưởng thành, câu sau cô đã chứng nào tật nấy.

Nhìn biểu hiện của Hải Anh, ông biết câu trả lời của cô là gì. Ông nâng mày:

- Là cậu vệ sĩ tên Minh Quân đó?

Cô từ bé là người yêu ghét rõ ràng, không thích lằng nhằng. Cô gật đầu kiên định:

- Vâng, là từ cái nhìn đầu tiên ạ.

Lưu Bằng bật cười, con gái ông, cá tính nhất thế gian này, giống hệt người đó. Ông gật gù:

- Giữa anh chàng vệ sĩ đó, và Hải Việt, cả hai người đều gặp nguy hiểm, con sẽ cứu ai?

Cô thẳng lưng, bặm môi:

- Ba..

- Con cứ trả lời đi! Sai sót cũng không sao, tuổi trẻ là để sai lầm mà.

- Con sẽ cứu Lưu Minh Quân, vì anh ấy là người con thích, mặt khác, con nghĩ ba sẽ không để Hải Việt gặp nguy hiểm đâu. Anh trai là người thừa kế của Lưu gia mà!

Ông cực kì thỏa mãn với câu trả lời của cô, cô dám hy sinh vì người mình yêu, vả lại, Hải Việt yêu cô, nếu cô cũng yêu y thì ông không biết phải xử lý thế nào. Từ khi nhận lời nhận nuôi, chăm sóc tốt và cho cô cái mác Lưu gia, ông luôn coi cô như con gái ruột của mình. Có lẽ, vợ qua đời là nỗi đau lớn nhất với ông, Hải Việt là con trai, làm gì cũng cứng nhắc theo nguyên tắc, chỉ có Hải Anh như ánh mặt trời, quậy phá đủ kiểu.

Nói đến chuyện thừa kế, ông hỏi:

- Con muốn thừa kế bao nhiêu? Ba sẽ cho con!

- Con không cần, ba sống vui vẻ là con vui rồi.-Đây là lời thật tâm của cô, duy trì quán bar kia cũng đủ để cô không chết đói cả đời rồi, bản tính cô cũng chẳng tham lam, có cũng được, không có cũng không vấn đề.

Ông đứng dậy, đi tới vuốt tóc Hải Anh:

- Ta chấp nhận yêu cầu của con, nhưng ta cũng có điều kiện.

Mắt cô sáng rực trong ánh ban mai, ngẩng đầu lên chăm chú nghe ông nói:

- Kì thi giữa kì ở trường, con phải đứng top 10.

Đầu cô như muốn nổ tung, thầm nghĩ:"Ôi, hoang đường gì thế này", nhưng thôi, cứ đồng ý để cô được ở bên anh trước đã, tương lai tính sau.

Cô gật đầu chắc nịch:

- Hứa với ba!

Lưu Bằng cười cười, nhấc điện thoại trên bàn lên, bấm một dãy số:

- Hà đội trưởng, huấn luyện thể lực của Lưu Minh Quân tạm dừng lại, điều anh ta về vị trí bảo vệ Lưu tiểu thư ngay lập tức.

_____________________________________________________

Minh Quân đã trở lại, sắc mặt anh vẫn nghiêm trang, không thay đổi. Hải Anh thì khác, nhìn anh, cô thật sự đau lòng, chỉ sau vài tiếng gương mặt anh trở nên mệt mỏi hẳn, vết xước, vết máu trên tay cho thấy huấn luyện thể lực cực hình mà anh phải chịu. Cả ngày, cô hỏi gì anh cũng không nói, chỉ làm tốt nhiệm vụ theo sát cô của mình. Điều này làm chút xót xa trong lòng cô tan biến hết, mồm làu bàu đi lên lầu:"Đồ đáng ghét!"

Cô đóng cửa phòng thật mạnh, bức tường xung quanh cũng rung vì lực của cô. Hải Anh chán chường thả cả cơ thể lên giường, nhận ra dưới lưng có gì đó cộm cộm, cô hất tung chăn lên, một chiếc hộp nhỏ xinh bằng lòng bàn tay được thắt nơ màu hồng cẩn thận. Cô tò mò mở ra, bên trên có một tờ giấy ghi chú nhỏ, chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ:"Xin lỗi", bên dưới lên một đôi bông tai hình cái lá nhỏ xinh. Hải Anh nghĩ ngợi, đôi bông tai nữ tính này không phải phong cách của cô, chắc lại là do anh trai cô chọn bừa rồi bảo nhân viên gói lại đây. Cô bĩu môi:

- Tát người ta cho cố vào rồi đổi lại hai chữ xin lỗi vỏn vẹn thế này.

Hậm hực chồng chất hậm hực, cô nhốt mình trong phòng cả ngày, vệ sĩ cũng đứng trước cửa phòng cô cả ngày.

Tối muộn, Lưu Bằng cùng con trai trở về sau buổi tiệc xã giao, cả hai người đều xộc mùi rượu. Minh Quân cúi đầu chào:

- Lưu chủ tịch, Lưu giám đốc!

Lưu Bằng nhìn đồng hồ, 9h đêm, bình thường giờ này còn sớm, Hải Anh sẽ chưa ngủ. Nếu cô ngủ, thế giới này sẽ rất yên bình, nếu cô thức, cô sẽ tạo tiếng động thật ồn ào. Ông hỏi:

- Hải Anh lại trốn nhà đi chơi sao?

- Thưa Lưu chủ tịch, Lưu tiểu thư nhốt mình trong phòng từ chiều, chưa ăn tối gì ạ.

Hải Việt nghe vậy, lo lắng dâng trào, tự hỏi có phải cô giận y vì đã ra tay mạnh thế không? Y quay đầu, xuống phòng bếp.

Một lúc sau, y lên lầu, trên tay cầm một khay đồ ăn đã được làm nóng. Vệ sĩ cung kính mở cửa phòng cho y vào. Y bước vào, cửa phòng cũng khép lại. Hải Việt nhìn cô gái đang cuộn tròn chăn trên giường, lật chăn lên. Cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy:

- Ơ.. anh trai..

Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị xốc dậy, kéo mạnh vào lòng y, y thì thầm:

- Anh xin lỗi, đừng giận anh, được không?

Cô hơi ngạc nhiên, y xin lỗi tận hai lần sao? Đang định hỏi thì y đã bê khay đồ ăn đặt trước mặt cô:

- Ăn đi, không đói.

Đúng thật, cô ngủ từ chiều, tối chưa ăn gì, bụng đói cồn cào. Cô ăn hăng hái, quên béng thắc mắc vừa rồi, mà chuyển sang thắc mắc khác:

- Anh trai, nhà mình đổi đầu bếp sao? Đồ ăn dạo này vị lạ mà ngon hơn hẳn.

Y làm sao biết được? Y chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện người làm ở biệt thự, trả lời qua loa:

- Ừ, hình như thế.

Cô đâu biết, dạo này đều là Minh Quân tự tay nấu ăn cho cô. Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh tự tay chuẩn bị cả mâm cơm cho cô, đợi cô tỉnh dậy, nhưng cô lại ngủ kĩ quá. Lúc anh định gõ cửa gọi cô dậy thì Hải Việt trở về, làm điều đó thay anh.

Sau khi ăn no say, Hải Việt dọn bát đĩa sang một bên, hỏi cô:

- Em không giận anh nữa chứ?

- Không, em có giận anh đâu.

Y hài lòng véo má cô:

- Mai anh cho em đi chơi một chút, muốn mua gì anh sẽ mua cho em.

- Không phải anh vừa tặng em bông tai rồi sao?

Y không hiểu cô đang nói gì:

- Bông tai nào?

Đến lượt cô không hiểu, cô hơi đảo đảo mắt, nghĩ:"Không phải anh trai tặng, không lẽ là Minh Quân? Trời ạ, sao cô lại ngu ngốc đến tột cùng thế chứ?". Nhận ra anh trai vẫn đang dùng ánh mắt người ngoài hành tinh nhìn mình, cô chống chế cười cười:

- Em mơ thấy thế!

Y bật cười, cô bé này ngày càng thú vị. Cô không giận y là tốt rồi, y hôn nhẹ lên trán cô:

- Anh dọn dẹp, em đi tắm rồi cũng nghỉ sớm đi!

Y ra khỏi phòng, cô cúi đầu cào tóc thật mạnh, nghiến răng:

- Hải Anh ơi là Hải Anh...

Anh xin lỗi cô, vì anh không thể giữ kín chuyện quán bar cho cô, anh tặng cô bông tai, anh biết cô không thích nhưng anh vẫn tặng, đôi bông tai này do anh tự làm thủ công, anh thật sự mong muốn ngắm nhìn cô đeo nó.

Cô tắm rửa, đang nằm lướt web thì qua khe cửa dưới, một tờ giấy xuất hiện. Hải Anh đứng dậy, cầm tờ giấy lên:"Tôi ở trong phòng, có chuyện gì tiểu thư có thể gọi".

Cô mỉm cười, ấm lòng. Chợt nhớ đến mấy vết xước trên mặt và tay anh, cô mở tủ, tìm hộp y tế cá nhân, lon ton chạy sang phòng anh. Cô háo hức, quên không gõ cửa, mở cửa xông thẳng vào.

Minh Quân giật mình, dừng động tác lại, cô cũng đứng hình. Anh cởi trần đứng trước gương, làn da bánh mật, cơ bắp săn chắc cùng cơ bụng cuốn hút, tay anh cầm lọ thuốc, tự mình bôi lên những vết thương. Hóa ra, anh không những bị thương ở mặt và tay, trên lưng cũng vô số vết tím đỏ. Anh hắng giọng, ho nhẹ:

- Có chuyện gì sao, Lưu.. Hải Anh?

Cô rời mắt khỏi khuôn ngực vạm vỡ và cơ bụng sáu múi của anh, cô sợ nhìn thêm vài giây nữa cô sẽ lao vào anh mất. Cô lắp bắp:

- Tôi.. tôi gặp ác mộng.

Nhận ra lí do của mình hơi hồ đồ, cô đánh trống lảng, tiến tới chỗ anh:

- Vết thương của anh..

Anh gượng cười, mặc áo vào:

- À, không có gì đâu. Tiểu thư không cần quá bận tâm.-Vừa nói anh vừa cài cúc áo lại.

Một bàn tay nhỏ bé giữ lấy tay đang cài cúc áo của anh lại, cô hạ tay anh xuống, ngẩng đầu cởi cúc áo anh. Minh Quân đứng yên để cô muốn làm gì thì làm, vì gương mặt nhỏ nhắn, hai má đỏ hồng trên làn da trắng nõn của cô, cùng đôi tay đang nhẹ nhàng từ tốn cởi cúc áo anh, tất cả đã làm lòng anh chao đảo mất rồi. Cởi hết hàng cúc áo, cô từ từ kéo áo anh xuống, động tác của Hải Anh cực kì chậm chạm, vì cô sợ chạm vào vết thương sẽ làm anh đau hơn. Hải Anh mở hộp y tế cá nhân, kéo anh ngồi xuống, đôi tay nhỏ bé khẽ khàng xoa thuốc vào từng chỗ tím đỏ, trầy xước.

Cô đâu biết, cử chỉ nhẹ nhàng của cô như vỗ về trái tim của anh. 10 năm trước, bàn tay này đã làm anh xao xuyến, 10 năm sau, bàn tay này một lần nữa sưởi ấm trái tim từ lâu đã lạnh giá của anh. Xong phần lưng, cô chuyển qua xoa thuốc tay anh. Tay cô chạm tay anh, một luồng điện như xuyên qua hai cơ thể, cả hai người đều cảm thấy hô hấp có phần khó khăn. Hải Anh nhìn tay anh chi chít vết thương còn chưa đóng miệng, cô càng dịu dàng hơn, cô hơi cúi đầu, thổi nhẹ lên vết thương. Minh Quân đâu thể chịu nổi cảm giác này, anh đang cố gắng tỏ ra không có gì đó thôi, trong lòng anh chỉ muốn thu nhỏ cô lại, mang theo bên mình. Cô ngẩng đầu cười tươi:

- Có đau không?

Nếu không phải anh trải qua đau thương, tôi luyện cho bản thân cách giấu kín cảm xúc thì giây phút này anh đã hôn cô ngấu nghiến rồi.

- Ngồi yên nhé!- Cô nửa quỳ trên giường- Mặt anh cũng có vết thương, phải xử lí nếu không sẽ thành sẹo, xấu trai đi đó!

Anh hít một hơi điều hòa lại nhịp thở, cô tưởng anh bị đau, hai tay nhỏ xinh ôm lấy mặt anh, giọng đầy lo lắng:

- Đau lắm hả?

Anh không chịu đựng nổi nữa, ôm chầm lấy cô, nhẹ giọng:

- Cảm ơn em, Hải Anh!

Trái tim, tâm trí và cả cơ thể cô như bị một cú chấn động mạnh. Cô khó khăn mở miệng:

- Quân...

_________________________________________

Nhẹ tay đóng cửa phòng anh lại, cô ngồi thụp xuống sàn, thở mạnh. Cả quá trình vừa rồi như một sự hành xác đối với cô, đứng gần anh, ngắm nhìn anh, chạm vào anh, cô phải lấy hết bình sinh để tự ổn định nhịp tim! Thật sự từ đáy lòng, vừa rồi cô còn định hôn anh, thì anh đã thả cô ra rồi. Cô xấu hổ, che mặt chạy về phòng, không thể ngừng mỉm cười.

"Cạch"- một cánh cửa khác đóng lại, Lưu Bằng nhìn con gái vui vẻ, ông nhớ lại quá khứ, thầm mỉm cười:

- Rung động tuổi 17...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện