Chanh Hoàng Phản Hồi

Chương 1



Sáng sớm bảy giờ rưỡi, đúng giờ tỉnh lại, rất nhanh lao đi tắm gội, đứng trước gương nhìn lại mình, thần sắc coi như không tồi.

Dọn dẹp lại căn phòng vốn cũng đã gọn gàng sạch sẽ.

Chiên trứng, nướng bánh mì, làm nóng sữa, ăn sáng.

Kiểm tra những đồ gì đó phải mang theo: công văn trong túi tư liệu, điện thoại di động, chìa khóa, kẹp danh thiếp, bút…... Như cũ không thiếu.

Nhìn thời gian: sáng sớm tám giờ rưỡi.

Hít sâu một hơi, lắc lắc đầu.

Rời nhà.

“Luyện tiên sinh, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, cô La.”

“Luyện quản lí, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Tiểu Hàn.”

“Phi Phi, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, A Phong.”

“Lâm tổng, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Luyện Phi, ngươi lại đây.”

Lâm tổng mập mạp từ phía bàn làm việc nhìn ta, thần tình vô cùng khẩn trương.

“Ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Không thành vấn đề. Nếu như đợt cạnh tranh này thi đấu công bằng, chúng ta nhất định sẽ thành công.” Ta mỉm cười nói.

“Luyện Phi, ta biết ngươi tự tin, nhưng cuộc cạnh tranh lần này đối với chúng ta thực sự rất quan trọng, chỉ cần có thể được công ty Hội Duyệt lựa chọn, vì sản phẩm theo niên kỳ của bọn họ được trù tính sẽ có một cuộc triển khai, lập tức được giới chuyên nghiệp thừa nhận là công ty thiết kế hạng nhất. Chúng ta phải nắm chặt cơ hội.hiếm có này”

“Lâm tổng yên tâm, trong khoảng thời gian này ta dừng toàn bộ công việc cá nhân, chuyên tâm làm vụ này, cũng tìm hiểu qua về tình hình của các đối thủ khác, nếu như không có gì ngoài ý muốn, lần này nhất định là chúng ta thắng.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chúng ta vẫn là xuất phát ngay đi, nếu kẹt xe đến muộn thì xong.” Lâm tổng lau lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.

Ta hơi nghiêng người tránh sang bên cạnh.

“Luyện Phi!!”

“Chuyện gì? Lâm tổng.”

“Ngươi sao lại mặc trang phục bình thường?”

“Ta cố ý chọn vậy. Một nhân viên thiết kế nếu như mặc áo sơmi cà- vạt sẽ làm người ta cảm thấy khô khan, không có sáng ý.”

“Như vậy a ~~~ ” Lâm tổng lần thứ hai lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

Trong phòng nghỉ công ty Hội Duyệt, Lâm Tổng càng không ngừng dùng các loại ngôn ngữ cơ thể làm tăng thêm bầu không khí khẩn trương bên trong.

Sau khi đi toilet trở về, Tiểu Hàn chạy lại, đè thấp thanh âm nói: “Ta mới theo dõi chuyên trợ lý Chung, ở công ty mẹ của Hội Duyệt, nói không chừng hắn cũng tới nghe thuyết trình trong cuộc cạnh tranh này đấy!”

“Công ty mẹ của Hội Duyệt? Ngươi đang nói chuyên trợ lý Chung của tập đoàn Hội Lăng?” Lâm tổng nhảy dựng lên, mồ hôi ra như nước.

“Hắn có khi chỉ đến thị sát một chút thôi, đối với tập đoàn Hội Lăng mà nói, Hội Duyệt bất quá là một công ty cơ sở không thể tính là trọng yếu mà thôi, thân là trợ lý đặc biệt trăm công nghìn việc sao lại phải tốn thời gian đến nghe thuyết trình trong buổi cạnh tranh không quan trọng này chứ?” Ta bình tĩnh nói.

Lúc này cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, tổng bộ marketing Hội Duyệt, Vương quản lí đi đến, rất nghiêm chỉnh nói: “Tổng giám đốc Lâm, Luyện quản lí, tiếp theo mười giờ thì đến phiên các vị nhanh chóng chuẩn bị thuyết trình. Mặt khác, tổng giám đốc của chúng tôi, trợ lý Chung vừa đến cho chúng tôi biết, Duẫn tổng tài sẽ tự mình đến đây nghe các ngươi thuyết trình.”

“Duẫn tổng tài?” Lâm tổng thoáng cái ngã xuống, mồ hôi còn không dám ra.

Chờ sau khi Vương quản lí đi khỏi, ta an ủi Lâm tổng: “Đối thủ của chúng ta vẫn không đổi, càng là cấp cao tham gia thì càng công bằng, đây là thông tin có lợi cho chúng ta. Hơn nữa cùng lắm thì không lấy được giải thưởng lần này, cũng không phải tận thế.”

“Luyện Phi ngươi không biết, con mắt của Duẫn tổng tài kia đặc biệt cao, lấy không được giải thưởng là chuyện nhỏ, vạn nhất bị hắn dùng lời nói không tốt phê bình thiết kế của chúng ta bất hảo, cả giới chuyên nghiệp khác vì sĩ diện cũng sẽ không tìm chúng ta làm hợp đồng.”

Lâm tổng cứ như oán phụ mà kêu.

“Hắn biết rõ chỉ cần mở miệng sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy, nên câm miệng không nói lung tung mới đúng.” Ta lạnh lùng nói.

“Không sai, Duẫn tổng tài cũng không phải là người nói nhiều, Lâm tổng ngươi đã quá lo lắng.” Một thanh âm đột nhiên từ sau lưng vang lên.

Quay đầu lại nhìn, là tinh anh trong giới kinh doanh tài năng xuất chúng, cơ thể thon dài, âu phục đắt tiền vừa người, nụ cười chuẩn mực đến từng ly.

… …

“Chung… chuyên trợ lý Chung… …” Lâm tổng yếu đuổi như trúng gió suýt té xỉu ~~~~

Trong phòng hội nghị sáng sủa, chỉ là nam nhân ngồi ở vị trí chủ trì kia lại ngược với ánh sáng, liếc mắt trông qua, chỉ thấy đường nét sâu cạnh rõ ràng của khuôn mặt, thế nhưng khí tức lãnh liệt mà hắn phát ra làm cả gian phòng như đông đọng trong im lặng.

“Tổng tài, kế tiếp là công ty Lợi Phong do thiết kế sư Luyện tiến hành trình bày.” trợ lý Chung nói.

Ta đứng lên.

Ta tin tưởng vào tác phẩm của mình.

Có lẽ bởi vì người có quyền uy cao nhất đang ở đây, mà trong toàn bộ cuộc thuyết trình không ai cắt ngang ta để hỏi về đề tài, mãi cho khi kết thúc cuối cùng.

“Toàn bộ đợt triển lãm lấy màu xanh làm cơ sở, vậy quá lạnh.” Ra khối băng giống như ngươi cư nhiên cũng sợ lạnh sao?

“Bởi vì được tung ra chính là sản phẩm điện tử đời mới tinh thể lỏng, đại diện cho công nghệ mũi nhọn đỉnh cao, màu xanh trong đó góp phần làm nổi bật lên cảm xúc về sản phẩm.” Ta bình tĩnh nói.

“Nhưng người sử dụng sản phẩm đại đa số là phụ nữ tri thức trẻ tuổi, các nàng sẽ thích màu sắc mang cảm giác như vậy sao?”

“Phải chăng Duẫn tổng tài vẫn không biết, ” ta bên môi hiện lên nhàn nhạt ý cười, “Phụ nữ trẻ hiện đại sớm đã không thích màu phấn hồng cùng màu da cam rồi, các nàng đổi lại thích màu sắc hơi lạnh lùng một tý.”

“Thế nhưng ta thích màu da cam.”

… …

Lâm tổng đứng lên, cười bồi nói: “Có thể sửa, có thể sửa, chỉ thay đổi màu nền cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến toàn bộ dự án…”

“Sẽ ảnh hưởng” ta cắt ngang ông chủ nói, “Màu nền sẽ thay đổi toàn bộ phong cách đợt triển lãm. Dự án của ta cũng không phải là không thể sửa lại, thế nhưng không thể sửa theo loại phá vỡ cách thức này được.”

Lâm tổng như hoa lướt trên nước lắc lư.

Duẫn tổng tài không thèm nói lại.

Sau khi tan họp, chuyên trợ lý Chung tự mình đến đây cho chúng ta biết, có thể chọn dùng dự án của Lợi Phong, nhưng màu nền phải đổi thành màu da cam.

Ta còn chưa kịp mở miệng, Lâm Tổng hung hăng bóp cánh tay của ta, có lẽ đã xanh thành một mảng.

Ta thở dài đành ngậm miệng. Dù sao, ta cũng đang làm việc cho hắn.

***

Ta nguyện là gió, là cây cỏ

Để suốt đời sống kiếp vô ưu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện